Quay đầu lại, ánh đèn hắt vào mặt Thư Triển Nhan, người này thật sự đã ở cùng tôi nhiều năm như vậy sao? Nếu có một ngày chia lìa, không, sẽ không bao giờ chia lìa, nàng vẫn còn ở cạnh tôi. Giờ phút này tôi vẫn còn có thể nghe thấy hơi thở, cảm thụ sự ấm áp của nàng.
Tôi vươn tay, trộm nắm lấy tay Thư Triển Nhan, cảm thấy thực an tâm. Nàng, Thư Triển Nhan, từ khi 14 tuổi đã bắt đầu ở cạnh tôi, và tôi hi vọng nàng cũng sẽ làm thế đến suốt đời. Nghĩ mãi tôi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng khi tôi tỉnh lại, Thư Triển Nhan đang sửa sang lại văn kiện của mình. “Thường Hoan Hỉ, hôm nay tôi phải lên tòa, trên bàn có bữa sáng, ăn xong đi làm a, tôi đi đây.” Nàng nói xong đóng cửa lại, vội vàng đi làm.
Tôi chạy vội về phòng, thay quần áo, bắt đầu nghĩ đến chuyện tối qua, không đúng, phải là rạng sáng hôm nay. Hô, Thư Triển Nhan nàng cái gì cũng biết, có gì nàng không biết không nhỉ?
Ngoan ngoãn ngồi ăn bữa sáng Thư Triển Nhan mua, tay nghề nấu ăn của nàng rất bình thường, nhưng lại hay mua đủ loại đồ ăn, ví như “bread talk”, theo như nàng nói thì một lần đi dạo phố, nàng bị mùi của nó hấp dẫn, liền mua một đống về. Thư tiểu thư là mẫu điển hình của việc xài tiền như nước, hoàn toàn không lo lắng việc nhà chúng tôi chỉ có hai người, không thể ăn hết đống bánh mì đó được, rất lãng phí a.
Nhưng bánh mì có tên cũng rất thú vị, bánh mì biết nói. Thư đại tiểu thư lần đầu tiên thấy tên của nó liền ngẩn người ra, đến nỗi tôi quơ tay trước mặt nàng vẫn chưa hồi thần. Sau đó nàng thì thầm nói gì đó tôi không nghe rõ, cửa tiệm rất ồn ào mà thanh âm của nàng lại quá thấp, tôi chỉ mơ hồ nghe thấy tên của mình.
Nàng nói gì nhỉ? Tuy tôi rất tò mò, nhưng tôi lại không hỏi, rốt cuộc nàng muốn nói gì, muốn làm gì? Tôi chỉ nghĩ, ai cũng có cuộc sống riêng cả, phải tôn trọng sự riêng tư của nhau, nhưng sự tôn trọng đó có phải lúc nào cũng tốt hay không?
Chẳng lẽ tôi cũng như thế? Tôn trọng chờ nàng rời đi, chẳng lẽ tôi chỉ có thể như vậy thôi sao? Tôi thật muốn chạy đến hỏi nàng rằng: chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau, chẳng bao giờ chia lìa hay không?
Vĩnh viễn không chia lìa, ý nghĩ này khiến tôi giật cả mình, Thư Triển Nhan hẳn sẽ có hạnh phúc của riêng mình, nàng là nàng công chúa nổi bật nhất, xinh đẹp nhất. Tôi chỉ có thể là vị hoàng tử giấu mặt, lặng lẽ ở cạnh bảo hộ nàng, cho đến khi có một ngày nàng không cần tôi nữa.
Tôi không thể lấy danh nghĩa tình yêu mà tước mất hạnh phúc đó của nàng, cho dù tôi có động tâm thì cũng như gió thoảng mây bay thôi.
Nhưng việc đó cũng không quan trọng, quan trọng là Thư Triển Nhan sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, vĩnh viễn hạnh phúc. Hô, mới nghĩ thế thôi mà lòng đau quá, mặc kệ, tôi nhất định phải cố hết sức thôi miên mình thôi.
Hít thật sâu, không có Thư Triển Nhan, tôi vẫn còn là Thường Hoan Hỉ, nhưng lòng tôi sẽ vô cùng trống trải, không còn là một Thường Hoan Hỉ luôn luôn vui vẻ nữa.
Cười một cái xem Thường Hoan Hỉ, không có gì mà mày không vượt qua được cả, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, không phải sao?
Cố gắng kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, tôi chuẩn bị đi làm, bản thảo không thể chậm trễ nữa, giao xong bản thảo thì đã có thể hoàn công nhiệm vụ tháng này. Có nghĩ mãi cũng không giải quyết gì được, cứ để thời gian giải quyết chúng.
Nhớ tới những cái trừng mắt của Thư Triển Nhan mà khóe miệng tôi cong lên, cứ như có một luồng ánh sáng mặt trời thấm vào lòng tôi, từng chút mà sáng lên, thật ấm áp và dễ chịu.
Giao bản thảo cho chủ biên, vừa định mở miệng xin hắn nghỉ phép, hắn đã ôm ra một tập bản thảo mới, nói, “Hoan Hỉ a, tôi biết cô đã hoàn thành chỉ tiêu quý này rồi, nhưng mà quyển sách này không có cô là không thể được, đành làm liền cô thôi“.
Tôi nhìn tập bản thảo trên bàn một chút, bìa viết: ** học viện đại học luật *** giáo sư XXX. Chậm đã, sách luật, sao lại nhờ tôi chứ?
“Tổng biên, chú có lầm không? Tôi chưa từng thẩm tra qua sách luật a.” Trong lòng tôi tự nhủ phải ráng giữ quyền lợi cho mình, dạng thuật ngữ chuyên nghiệp này tôi không hề biết một chút gì cả.
Tuy chủ biên rất coi trọng Thư Triển Nhan, nhưng xét về công việc, từ trước đến nay tôi và Thư Triển Nhan không hề can thiệp vào công việc của nhau, chúng tôi luôn là hai đường thẳng song song.
Chủ biên cầm ly trà lên, uống một hớp, ngẩng đầu nhìn tôi. Hắn đẩy kính mắt, đôi mắt nhíu lại, thoạt nhìn có vẻ giảo hoạt, chậm rãi nói: “Cô không cần từ chối vội thế, vị giáo sư viết cuốn này là giáo viên trước đây của Thư Triển Nhan, hơn nữa Thư luật sư cũng có liên hệ sâu xa đến cuốn này.”