Tuy danh nghĩa là tôi đi nghỉ thật nhưng vẫn thấy chột dạ. Tôi đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn, chuẩn bị hành lý, cứ như tiểu chuột, lén lút, nơm nớp lo sợ mà thu dọn đồ đạc. Đúng là không có tiền đồ, tôi vươn người, nhe răng trợn mắt với mình trong gương.
“Triển Nhan a, tớ được nghỉ dài hạn, định đi du lịch một chút, cậu ở nhà hảo hảo chiếu cố chính mình a!”
Chỉ một câu vô cùng đơn giản mà tôi tập đến tận tối, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp, vạn phần mất tự nhiên. Việc này khiến tôi uể oải không thôi, nhưng cũng chỉ có thể càu nhàu với tên ngốc trong gương. Xong chạy ra phòng khách vòng vo hai vòng, Thư Triển Nhan còn chưa về. Tôi ngồi xuống sô pha, tiếp tục niệm câu “chú ngữ” của mình.
Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy có người vỗ mặt mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra lại thấy Thư Triển Nhan. Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn đồng hồ trong phòng khách, hơn 11h30, tên ngốc này không muốn sống sao mà trễ như thế mới về, không biết bây giờ xã hội trị an không tốt sao?
Tuy rất muốn mắng nàng, nhưng thấy Thư Triển Nhan sắc mặt tái nhợt và mệt mỏi, đột nhiên tôi cảm thấy thực đau lòng, chúng tôi không thiếu tiền, vì sao phải liều chết liều sống vì công việc như thế chứ?
“Sao lại ngủ ở phòng khách?” Thư Triển Nhan tựa hồ có chút giật mình, còn có một chút khẩn trương và mất tự nhiên.
Tôi cúi đầu, cắn cắn môi, nàng không muốn gặp tôi nên mới về trễ như thế? Được rồi, nếu đã như thế thì chấm dứt ở đây.
Tôi vươn người, “Chờ cậu a! Nhà xuất bản cho tôi nghỉ dài hạn một tháng, tôi đặt vé máy bay tới Tây Tạng rồi. Sáng mai sẽ bay, tôi sợ sáng sớm không gặp cậu! Cậu ở nhà phải hảo hảo chiếu cố chính mình a!”
Tôi nghĩ chắc mình rất có khiếu làm diễn viên, diễn xuất sắc như vậy, câu văn lưu loát, ngữ khí vui vẻ, hoàn toàn không lắp ba lắp bắp như khi luyện tập.
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Thư Triển Nhan, biểu tình của nàng cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, “Được, cậu cũng lâu rồi không có nghỉ ngơi, bây giờ đi Tây Tạng là đúng mùa đấy. Chơi vui nhé!” nụ cười của nàng so với tôi còn bình thản hơn.
Tuy rằng tôi biết câu này, nụ cười này không phải thực sự xuất phát từ đáy lòng nàng, nhưng lòng vẫn khó ức chế được một cơn đau đớn. Tôi, và cả Thư Triển Nhan, hai người cứ như hai diễn viên trên sân khấu, đeo mặt nạ, nghĩ một đằng nói một nẻo, dùng vẻ mặt bình tĩnh và nụ cười tươi tổn thương lẫn nhau. Tôi biết mình là người nhát gan, sắp thua liền chạy trối chết, “Ách, ngày mai phải bay sớm, tôi ngủ trước nhé! Ngủ ngon, tạm biệt!”
Cố rặn ra nụ cười cuối cùng trên khuôn mặt, tôi vào phòng, cánh cửa vừa đóng lại, tôi liền khụy xuống sàn, chuyện này diễn đúng là không phải lao lực bình thường a. Cũng may, ngày mai là có thể đi rồi.
Tôi nói đi Tây Tạng du lịch không phải nói dối, chẳng qua tôi chỉ đặt vé một chiều, tiếp theo sẽ làm gì, chính tôi cũng không biết. Đem theo số tiền tiết kiệm suốt mấy năm nay, tôi nghĩ có lẽ tôi đã làm phụ hảo ý của chủ biên. Trời cao đất rộng, chỗ nào tôi cũng có thể đi được, nhưng sẽ không thể ở lại thành phố này, bởi vì nơi này, có một người mà tôi yêu, nhưng cũng không thể yêu, Thư Triển Nhan!
Tôi nghĩ tôi thật là một người trời sinh vô tâm không phế giống ba ba. Tâm sự nặng nề, kèm theo sự áy náy không chịu nổi, tôi mơ màng trong giấc ngủ không sâu đến tận khi đồng hồ báo thức reng. Vì đã thu dọn xong hành lý, nên tôi rất nhanh đã ra khỏi nhà. Khi đi ngang qua hòm thư trên lầu, tôi suy nghĩ một chút, nhét chìa khóa phụ vào, nếu nàng thấy có lẽ nàng sẽ hiểu, thà đau một lần rồi thôi, còn hơn cứ đau dài dài.
Nhét tai nghe vào lỗ tai, ngày hôm qua tôi chép vào máy MP3 một loạt bài hát rock, đây không phải dòng nhạc yêu thích của tôi vì nó rất ồn ào, nhưng bây giờ nghe nó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Sáng sớm đường cao tốc ra sân bay vẫn còn vắng tanh. Tôi ngồi trong xe taxi, cau mày, nghe mãi dòng nhạc mình không thích, những bài Ngô Hiểu Mai đề cử cho tôi đúng là không tệ, hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn của tôi, không hiểu vì sao suốt ngày nàng nghe nó suốt được, lỗ tai chưa điếc cũng hay quá nhỉ?
Nhân viên lái xe nhìn tôi qua kính chiếu hậu, vẻ mặt có chút ngại ngùng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng không dám nói. Tôi cũng không quan tâm, giả như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cho đến khi đến sân bay, nhân viên lái xe mập mạp thu tiền, đưa phiếu xong, rốt cục nhịn không được chỉ lỗ tai tôi. Khi tôi lấy tai nghe ra, hắn mới hít một hơi mà nói, “Cô nương, sao nghe nhạc lớn quá vậy? Trên đường đi di động reng không ngừng nhưng cô không biết!”
Tôi lấy điện thoại ra, hơn 20 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của một người. Tôi lắc đầu, cám ơn hắn, nhưng không muốn gọi lại. Ngày hôm qua tôi đã gượng cười mà nói với nàng: ngủ ngon, tạm biệt! Nếu đã như thế thì cứ để câu nói đó là câu nói cuối cùng của tôi đi.
Di động vẫn kiên trì không ngừng reng lên, khiến bầu không khí yên tĩnh nơi đây bị nhiễu loạn! Nhưng tôi là một người nhát gan, tôi không có dũng khí đối mặt. Để điện thoại ở chế độ rung, tôi tiếp tục nghe dòng nhạc khiến màng nhĩ mình rung lên.
Thời gian trôi qua khá nhanh, tôi làm xong thủ tục đăng ký, gấp rút kéo vali đi tới cửa an kiểm mà xếp hàng. Chỉ 30 phút nữa thôi là tôi đã có thể bay khỏi thành phố này, những nỗi buồn và niềm vui sẽ theo đó mà biến mất. Thư Triển Nhan nhất định sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, và tôi có lẽ cũng sẽ ở một nơi nào đó vĩnh viễn chúc phúc cho nàng. Đây là tương lai tốt nhất, tôi nắm chặt tay, gật đầu thật mạnh, đúng vậy, đúng là như vậy.
Qua cửa an kiểm, khi tôi đang tiếp tục cố gắng củng cố quyết tâm thì có người vỗ vai tôi. Tôi có chút căm tức mà quay đầu lại, trông thấy một vị đại thúc rất có dáng của phần tử trí thức, cười tủm tỉm mà nhìn tôi.
Tôi không hiểu, tháo xuống một bên tai nghe, “Tiểu cô nương, không nên nghe nhạc bằng tai nghe lớn như thế, sẽ làm tổn thương nhĩ thần kinh, thính giác thần kinh rất yếu, một khi bị tổn thương sẽ không thể lành được đâu a!”
Tôi gượng cười, vị đại thúc lại nói tiếp,“Lỗ tai là để dùng cả đời, phải hảo hảo bảo vệ nó, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà có thể không kiêng nể gì làm tổn thương thân thể của chính mình!”
Nụ cười của tôi sắp kéo ra hết nổi, đại thúc đúng là có khí chất Đường Tăng, không phải chú cũng đang vội lên máy bay sao?
“Người phía sau là gọi cháu à? Cô ấy gọi cháu mấy tiếng rồi, cháu xem cháu nghe nhạc lớn quá nên không nghe thấy đấy.”
Tôi thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, đại thúc, chú có thể nói chuyện trọng yếu trước được không a!
Trong lòng lại có dự cảm bất hảo, tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Thư Triển Nhan, khuôn mặt tươi cười của tôi hoàn toàn cứng đờ, nàng chạy tới đây làm gì?
Thư Triển Nhan bị ngăn ở cửa khẩu phía Bắc, tuy thở gấp, nhưng thần sắc rất bình tĩnh. Nàng im lặng nhìn tôi, rất khó tưởng tượng một người không bao giờ nói chuyện lớn tiếng như nàng lại có thể ở sân bay gọi lớn tên của tôi.
Thư Triển Nhan lấy điện thoại ra, giơ lên cho tôi xem, tôi cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, quả nhiên nàng gọi tới. Đặt ống nghe bên tai, tôi thầm cảm ơn công nghệ cao thời nay, cách nhau 50-60m giữa một đám người ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở dồn dập của nàng.
Tôi chần chờ “Uy ——” một tiếng, nàng không đợi tôi mở miệng nói chuyện đã nói, “Thường Hoan Hỉ, có chuyện tôi phải nói cho cậu nghe,“ giọng nàng vẫn bình thản, giống như nhắc nhở tôi xuất môn phải mang theo ô, “Tôi đã nghĩ thông một việc.”
Tim tôi đập gia tốc, “Chuyện gì?” Nàng lại dừng lại không nói lời nào, một lúc sau mới nói tiếp, “Mặc kệ cậu đi nơi quỷ quái nào du lịch, khi cậu về, tôi nhất định vẫn chờ cậu ở nhà!”
Tôi há hốc, không kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã cúp. Nàng nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười, sau đó há mồm nói, “Ngốc!”
Tuy rằng không nghe thấy, nhưng khẩu hình khi phát âm lại rất rõ ràng. Nàng vẫy vẫy tay, xoay người nghênh ngang mà đi. Tôi trợn mắt há hốc mồm, cái này là gì vậy? Tôi thật vất vả mới quyết tâm rời đi, sao cậu lại đến trêu chọc tôi? Tôi mặc kệ cơn đau trong lòng mà mỉm cười nói tạm biệt cậu! Đối với tôi là chuyện lớn cỡ nào a! Cậu như vậy bảo tôi làm sao bỏ đi được? Càng quá trớn hơn nữa là cậu biết rất rõ là tôi ngốc, vậy sao không nói rõ ràng ra, câu vừa rồi của cậu rốt cuộc có ý gì a?
Tôi ngồi trong cabin, liều mạng gọi điện thoại cho nàng, nhưng hình như nàng trả thù tôi hồi nãy không nghe điện thoại của nàng, nên Thư Triển Nhan cũng bắt chước tôi không thèm nghe máy.
“Tiểu thư, máy bay sắp cất cánh rồi, xin cô vui lòng tắt nguồn!” Cô tiếp viên hàng không cười tươi nhìn tôi. Tôi hậm hực tắt nguồn, cho đến khi máy bay cất cánh, tôi mới kịp phản ứng, tôi đúng là tên ngốc chính hiệu, vậy mà còn ngồi lên máy bay làm gì? Về nhà hỏi cho rõ ràng là được rồi.
Nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn máy bay bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây, tôi muốn đứng lên nói mình muốn xuống máy bay, nhưng sợ sẽ bị xem là bị bệnh thần kinh hay tệ hơn là phần tử khủng bố. Quả thật, tôi không thể phủ nhận một việc, đó là tôi rất ngốc.