Câu Lạc Bộ Sắc Lang

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Bị Quý Anh Diễm hộ tống về lớp, Tân Thuần đã bị Lâm Dực hảo oanh tạc.

“Tân Thuần.”

Lâm Dực nhỏ giọng tới gần Tân Thuần   “Ngươi không phải bị Quý học trưởng đánh chứ?”

A! Tân Thuần không biết phải phản ứng ra sao.   “Cái gì? Ai bị Anh Diễm đánh?”

Gọi Quý học trưởng là Anh Diễm, xem ra không phải như hắn nghĩ rồi!  Lâm Dực bĩu môi.      ”Vậy sao mặt ngươi sưng lên như vậy? Còn bị Quý học trưởng đưa đến đây?”

Chuyện này không thể nói a! Tân Thuần lắc đầu.      ”Không biết. Là hắn muốn đưa ta tới.”

Đây không phải đáp phi sở vấn sao! (có đáp như không) Lâm dực lắc đầu.

“Tân Thuần nha, nói cho ta bạn tốt này biết đi. Ta báo thù cho huynh.” ( =))) )

Báo thù? Please ! hắn đừng hỏi nữa là ta mừng rồi. Nói ra thì mặt mũi ta còn để chỗ nào nha! ( Ngữ Tịch: dù sao đều sưng giống đầu heo, đương nhiên để trong tiệm thịt heo rồi! )

“Tân Thuần, nói cho ta biết đi!”      Lâm Dực đã chẳng phân biệt được trường hợp nào nên cần lớn tiếng, trường hợp nào phải cầu xin .

“Bạn học Lâm Dực, trong giờ học thỉnh chuyên tâm. Hiện tại mời ngươi trả lời một chút câu hỏi vừa rồi.”

Lão sư phát uy. Tân Thuần cùng hắn đều nói chuyện, vì sao lão sư bất công, chỉ bắt hắn trả lời câu hỏi chứ! Lâm Dực khó chịu đứng lên.

Kỳ thật lão sư cũng biết, vấn đề là ở Tân Thuần. Thời điểm hắn chưa vào lớp, Lâm Dực nghe giảng bài thật sự chăm chú. Bất quá lão sư không ngốc, Quý Hội trưởng Hội học sinh tự mình đưa người tới đây. Hắn sao dám đắc tội! (Diễm ca có uy quá, sắc lang ai cũng sợ nha)

“Bạn học Lâm Dực, trả lời không được thỉnh trong giờ học đừng chuyện. Như vậy ngươi sẽ ảnh hưởng đến các bạn học khác.”

Là “bạn học khác” ảnh hưởng hắn nha!

 .

Sau tiết học là thời gian nghỉ trưa khá dài, Tân Thuần vì tránh né Lâm Dực truy kích, lập tức trốn vào Hội học sinh.

“Anh Diễm!”   Đẩy cửa văn phòng hội học sinh ra đệ, Tân Thuần vui vẻ  kêu một tiếng. Lại có thể ‘Sắc’ vị dễ nhìn kia rồi!

A! Không đúng. Tân Thuần quay đầu ra ngoài nhìn. Tồi lại nhìn nhìn lại bên trong, sao đều là thành viên câu lạc bộ sắc lang vậy? Chẳng lẽ hắn vào nhầm phòng, lơ đãng mà đi đến phòng sinh hoạt Câu Lạc Bộ rồi ? Tân Thuần lại chạy ra xem bảng tên ngoài cửa phòng, đúng mà, là văn phòng Hội học sinh! Tân thuần lại chạy trở vào.

“Tiểu Thuần, ngươi đang làm gì?”   Quý Anh Diễm buồn cười tiêu sái đi xem tiểu ngu ngốc vụt ra vụt vào ngoài cửa .

“Không có việc gì. Ta chỉ xác nhận một chút xem nơi này có phải Hội học sinh không, sao các học trưởng trong Câu Lạc Bộ đều ở trong này?”   Tân Thuần trợn to mắt nhìn đám tuấn nam dễ nhìn.

Quý Anh Diễm tức giận nhìn con mèo nhỏ  không an phận này.

“Tiến vào đi, ngươi muốn ở bên ngoài đứng bao lâu!”

Hắn ôm thắt lưng Tân Thuần kéo vào hội học sinh.    “Còn nữa, không cần nhìn bọn họ nhập thần như thế. Bằng không ta sẽ không dạy ngươi ‘Sắc’ công !”   Quý Anh Diễm cũng không thể đuổi hết cả đám ra khỏi hội học sinh, hắn còn muốn tiếp tục bắt bọn họ làm cu li mà.

“Ta mới không có nhìn bọn họ đến nhập thần đâu.”    Tân Thuần chột dạ ôm lấy Quý Anh Diễm. Nhìn một chút cũng có chết đâu, ta còn chưa đối bọn họ ‘Sắc’ mà, liền uy hiếp ta! Quên đi, liền ‘Sắc’ ngươi chiếm ít tiện nghi trở về.

“Không nhìn. Hảo, vậy không nhìn!”    Con mèo nhỏ yêu thương nhung nhớ, còn quản hắn nhìn hay không nhìn. Quý Anh Diễm đem Tân Thuần ôm đến ngồi trên đùi mình ở ghế dài.

“Mặt còn đau không?” Quý Anh Diễm cẩn thận sờ mặt Tân Thuần.

“Không đau .”   Tân Thuần lắc đầu. Dược này thật sự rất hữu dụng! Lần sau sẽ nói với y tế lão sư, làm thêm loại dược này nhiều chút, sau này có thể cấp bạn học dùng! [=))))))]

“ăn cơm trưa chưa?”    Quý Anh Diễm lại hôn nhẹ mặt Tân Thuần, sợ hắn còn đau.

“Không đau nữa.”   Tân Thuần chọn chuẩn nơi trong ngực Quý Anh Diễm ‘sắc’ lên. Vẫn là nơi này thoải mái nhất, khi ‘Sắc’ liền thấy ổn nhất mà dễ thành công nhất! (mỗi lần làm nũng cái là Diễm ca đuối, đầu hàng ngay)

“Muốn ăn gì? Ta đi mua.”    Quý Anh Diễm ôn nhu hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của hắn.

“Bánh ngọt ô mai.”   Tân Thuần lập tức nghĩ đến dâu hồng hồng.(màu đỏ)

(Thật ra là bánh kem dâu, QT dịch là bánh ngọt ô mai, ta để nguyên zì nghe…dễ thương (ta bịn kệ ta), QT dịch chữ dâu: 草莓 – thảo mai thành ô mai á.)

“Không đúng, bánh pudding anh đào.”    Anh đào cũng là hồng hồng thôi

“Không đúng, không đúng, là bánh pie táo!”   táo cũng hồng hồng thôi! Tân Thuần đã muốn thay đổi ba lần.

“Rốt cuộc là món nào?”   Quý Anh Diễm buồn cười nhìn Tân Thuần đang tự hỏi không thôi .

“Quên đi, ba thứ đều mua cho ngươi. Nhìn dáng vẻ của ngươi, đến sang năm cũng không biết muốn ăn món nào!”    Quý Anh Diễm sủng nịch nhu nhu tóc Tân Thuần.

Đã nói vẫn là Anh Diễm hiểu hắn nhất. Biết hắn ba thứ đều muốn ăn.    “Ân, hảo, hảo.”    Tân Thuần nhếch môi ngây ngô cười lên. Giữa trưa được ăn ngon rồi! Có thể vừa ăn vừa ‘Sắc’, nhân sinh đúng là lạc thú nha!

“Vậy ngươi ở trong này ngoan ngoãn chờ ta!”    Quý Anh Diễm đứng dậy chuẩn bị đi mua.    “Không cho phép đi ‘Sắc’ người khác!”    Trước khi đi cũng không quên bổ sung một câu.

“Đã biết, đã biết.”    Tân Thuần gật gật đầu. Trở về sắc ngươi là được rồi! Tân Thuần cười trộm một chút.

“Đừng cười trộm, Tiểu Thuần, ngươi lại suy nghĩ chuyện ngốc gì nữa đấy?”    Quý Anh Diễm khi đóng cửa liền thấy Tân Thuần che miệng ngây ngô cười.

“Không có mà, ngươi mau đi đi. Người ta đói bụng rồi!”    Nhanh lên kêu hắn mau đi, trở về còn để mình chiếm tiện nghi.

Quý Anh Diễm đi rồi. Tân Thuần lúc này mới chú ý tới ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn.

“Các vị học trưởng hảo!”    Đúng rồi, chắc là do khi hắn vào đã quên vấn an các học trưởng. Tân Thuần lập tức cúi thấp đầu chào hỏi.

“Tân Thuần. Không cần đa lễ như thế. Mọi người sau này đều ở chung một chỗ vui vẻ thôi!”    Đáp lời chính là Phương Tiểu Vũ. Hắn nguyên bản nâng tay lên định vỗ vai Tân Thuần một cái, đột nhiên dừng lại. Xem ra hắn chợt nghĩ tới một người âm trầm nào đó.

Di! Tay Phương học trưởng thế nhưng không chụp lại đây, đáng tiếc quá. Bằng không còn có thể nhân cơ hội sờ hắn hai ba cái. Tân Thuần tiếc nuối lắc đầu.

“Tân Thuần, ngươi xảy ra chuyện gì? Lắc đầu là ý tứ gì?”   Phương Tiểu Vũ, không, mọi người đều thật hiếu kỳ. Chẳng lẽ Tân Thuần ở cùng một chỗ với bọn họ lại cảm thấy không vui? Mọi người cảm nhận một trận gió lạnh thổi qua. Nếu vậy, bọn họ không phải sẽ bị hội trưởng làm thịt sao!

“Phương học trưởng, tại sao cánh tay định an ủi ta lại dừng ở giữa không trung?”     Hại ta không chiếm được tiện nghi! Tân Thuần khổ sở nhìn Phương Tiểu Vũ.

Không thể tin được, nam hài bề ngoài tuấn tú vậy mà ngốc như thế! Tất cả mọi người đều thay Quý Anh Diễm cảm thấy đau lòng. Hắn sao lại nhìn trúng một bé như vậy chứ! Tất cả mọi người bắt đầu hoài nghi ánh mắt của Quý Anh Diễm. Không có biện pháp, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi thôi!

“A! Là như vậy sao. Ta. . . . . .”      Phương Tiểu Vũ ánh mắt đông ngắm tây liếc, ai đó mau tới giúp hắn biên ra cái cớ nha. Đột nhiên, hắn thấy Giang Bách. Có rồi!

“Tân Thuần, ngươi cũng biết mà, ta cùng Giang Bách là người yêu. Hắn đang ở trong này, ta làm sao có thể tùy tiện chạm vào người khác chứ!”     Dù sao chuyện tốt gì của bọn họ đều bị tiểu ngốc nhìn qua hết, còn có gì không thể nói chứ.

“Người yêu? Nguyên lai là như vậy nha!”     Tân Thuần  suy nghĩ chút rồi gật gật đầu.

Không phải bởi vì Phương Tiểu Vũ là người yêu của Giang Bách, lý do thật sự là là bởi vì Đại tà ma Quý Anh Diễm của nhà ngươi a! Tất cả mọi người trong lòng rõ ràng đang hò hét câu này. Thật dễ lừa! Trách không được dễ dàng bị Hội trưởng lừa tới tay như thế ! Mọi người nhất trí gật đầu.

Tân Thuần nhìn tất cả mọi người gật đầu, không chút nghi ngờ tin lời Phương Tiểu Vũ.     “Chính là. . . . . .”     Hắn lại nghĩ đến một vấn đề càng kinh điển,    ”Phương học trưởng cùng Giang học trưởng không phải đều là nam sinh sao?”

Hô! Mọi người thở hốc vì kinh ngạc. Ngươi không phải cùng Quý Anh Diễm cũng đều là nam sinh thôi sao!

“Tân Thuần nha, ngươi chẳng lẽ không biết trên thế giới có một loại là nam sinh thích nam sinh, nữ sinh thích nữ sinh sao?”      Phương Tiểu Vũ thực kiên nhẫn giảng giải cho Tân Thuần nghe.

“Nam sinh thích nam sinh?”    Hình như phải a. Không ai quy định nam sinh không thể thích nam sinh nha! Có lý! Nam sinh có thể thích nữ sinh, nam sinh cũng có thể thích nam sinh nha! Tân Thuần gật gật đầu.    “Hiểu rồi.”

Xem ra hắn còn chưa biết, mọi người chung quanh nhìn nhau. Đều ăn ý thở dài. Bi ai của “Câu Lạc Bộ Sắc lang ” nha!

Rất nhanh, Quý Anh Diễm đã trở lại .

“Tiểu Thuần, ngươi cùng mọi người ở chung vui vẻ không?”   Quý Anh Diễm tựa như gà mẹ quan ái (quan tâm êu thương) hỏi Tân Thuần .

“Ân, các học trưởng đều thật tốt. Còn dạy ta nam sinh có thể thích nam sinh.”    Tân Thuần vừa thấy Quý Anh Diễm trở về, liền chạy lên, ôm lấy hắn.

A! Chẳng lẽ con mèo nhỏ của hắn chỉ vừa biết nam sinh có thể thích nam sinh sao? Vậy hắn thời gian dài như thế cùng tiểu ngốc này đang làm gì chứ? Quý Anh Diễm lần đầu tiên cảm giác được nhân sinh thảm đạm. Bất quá hoàn hảo, xem ra Tân Thuần là có thể chấp nhận nam sinh thích nam sinh, như vậy hắn tái kiên trì không ngừng là có thể ôm mĩ nam về !

Quý Anh Diễm đem Tân Thuần lại ôm về trong lòng ngực, cho hắn thoải mái ăn đống bánh ngọt.”   Tiểu Thuần thích nam sinh không?”

“Thích nha. Giống Anh Diễm ta liền thích nha.”

Tân Thuần ôm bánh ngọt ô mai không chút nghĩ ngợi trả lời. Điều này làm cho tâm Quý Anh Diễm bắt đầu phiêu lên.

“Bất quá ta cũng thích nữ sinh!”     nửa câu sau lại hung hăng ném mạnh hắn xuống mặt đất.  =))))

Những người khác nghe được lời Tân Thuần nói, đều tự tránh xa người Quý Anh Diễm. Nhìn hàn băng trên mặt hắn có thể đông chết một đám chim cánh cụt! Ai nấy đều nhanh chóng thoát ly để giữ mạng.

Quên đi, hiện tại nói với Tân Thuần những điều này còn quá sớm. Quý Anh Diễm tự trấn an chính mình. Tân thuần cũng có thích hắn, tin tưởng thời gian lâu dài sẽ yêu hắn. Quý Anh Diễm chôn mặt ở cổ Tân Thuần,    ”Ta rất thích Tiểu Tthuần a!”

Quý Anh Diễm không nghe được câu trả lời, ngẩng đầu nhìn thấy con mèo nhỏ yêu thương của hắn khóe miệng dính đầy bánh ngọt ô mai.

“Tiểu ngu ngốc, ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi.”   Quý Anh Diễm cúi người ôn nhu liếm bánh ngọt dính trên khóe miệng Tân Thuần.

“Còn nói không ai giành, chính ngươi đang giành với ta.”    Tân Thuần mới không muốn đem bánh ngọt ô mai hồng hồng của hắn chia với ai đâu.

“Còn có, ngươi xem các học trưởng đều cứ liếc nhìn bánh ngọt của ta!” Tân thuần cũng không giống Quý Anh Diễm, có thể xem nhẹ  nhiều tầm mắt lia tới lui như thế.

“Tiểu Thuần nha, ngươi thích ăn, ta mỗi ngày đều mua cho ngươi. Bất quá chỉ sợ ngươi ăn tới béo!”    Quý Anh Diễm lời nói bao hàm sủng nịch thật sâu.

“Béo thì béo. Bất quá thì không quen được nữ sinh xinh đẹp một chút.”    Tân Thuần mới không lo lắng hình thể của hắn. Gì thì gì chứ quyết không thể bạc đãi bản thân nha.

“Vậy tìm một nam sinh suất một chút đi.”   Quý Anh Diễm cười mở miệng. Biện pháp này hình như không tồi.

“Ý kiến hay. Bất quá suất nam sinh có thể thích béo nam sinh sao?”    Tân Thuần cũng không ngốc, suất nam sinh hẳn là cũng thích suất nam sinh nha.

“Vậy Tiểu Thuần thấy ta suất không?”    Quý Anh Diễm tiếp tục mai phục bẩy rập.

“Suất! Rất tuấn tú!”   Là siêu cấp suất luôn á, Tân Thuần nhỏ giọng nói trong lòng.

“Ta đây sẽ cùng với Tiểu Thuần nha. Cho dù ngươi béo ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”     Quý Anh Diễm vừa nói vừa hôn xuống môi đỏ mọng của Tân Thuần.

“Vậy được rồi. Nếu không ai muốn ta, ta sẽ tìm Anh Diễm.”     Tân Thuần nháy mắt mấy cái. Cái này là hắn muốn nha, ta không có ép đâu.

“Hảo! Chúng ta quyết định vậy nha!”    Quý Anh Diễm cười cười như kẻ trộm. Có hắn ở đây, ai dám giành chạm vào tiểu ngốc này nha! Vậykhông phải cũng giống như  hắn sẽ không tìm được ai! Quý Anh Diễm chính là lên kế hoạch chậm rãi đem con mèo này bắt cóc! Này trong chữ ‘Sắc’ không phải có một cây dao sao. Bất quá Quý Anh Diễm còn lâu mới dạy hắn điều này.

(色: sắc, trên đầu chữ sắc có bộ Đao, nghĩa là con dao, đao kiếm: 刀)

Nghỉ trưa xong. Tân Thuần vừa lòng mang cái bụng no ních cùng thành công ‘Sắc’ được vị dễ nhìn Quý Anh Diễm, tâm tình thật tốt trở về phòng học. (nhân sinh khoái hoạt a)

Buổi chiều khi sinh hoạt Câu Lạc Bộ, Tân Thuần cơ hồ vẫn bị Quý Anh Diễm ôm vào trong ngực. Hắn nói do thương tích trên mặt bé còn chưa hảo, không thể học được gì mới, nhiều nhất là ôn tập, củng cố nội dung tiết trước — câu hồn đại pháp.

Quên đi, dù sao bị Quý Anh Diễm ôm vào trong ngực cũng thực thoải mái, còn có thể ‘ Sắc ’ khuôn ngực khêu gợi của hắn. Rồi cùng hắn luyện tập câu hồn đại pháp cũng là chuyện không tồi. Chỉ có điều hồn của hắn đều bị Quý Anh Diễm câu đi.

Sau khi kết thúc thời gian sinh hoạt Câu Lạc Bộ, Quý Anh Diễm lại làm hộ hoa sứ giả, đem Tân Thuần đưa đến tận nhà, nhìn hắn vào cửa mới rời khỏi. (giám sát chặt quá nhể)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.