CHƯƠNG 5
Về đến nhà, Tân Thuần còn tự hỏi những thứ Quý Anh Diễm đã dạy cho hắn.
“Tiểu Thuần, chuẩn bị ăn cơm, mau xuống đây.”
Lão mẹ của Tân Thuần hít sâu một hơi, dùng sức gọi, thanh âm từ phòng ăn xuyên qua vách tường, đi vào phòng Tân Thuần.
“Đã biết, tới liền.”
Tân Thuần lập tức từ trên giường nhảy xuống, chạy tới ăn cơm. Uy lực của lão mẹ không chỉ là quát to đâu, hắn còn muốn sống lâu vài năm.
“Tiểu Thuần, hôm nay trong trường học thế nào?”
Người hỏi chính là Tân Đàm, đại ca của Tân Thuần. Tân Đàm vừa hỏi vừa xoa bóp, nhéo nhéo mặt của Tân Thuần.
“Đại ca, đừng niết (nhéo) mặt của ta nữa, chính là bị ngươi niết hoài làm cho ta ngủ mới bị chảy nước miếng!” (nhéo khiến lỏng cơ mặt?!)
Tân Thuần vuốt ve tay của Tân Đàm. Thuận tay niết lại mặt của Tân Đàm. Khoan đã, đây chẳng phải bắt lấy cơ hội chiếm tiện nghi của người khác sao. Hắc hắc.
Tân Thuần ngây ngô cười. Hiểu rồi. Xem ra ngày mai có thể cho xã trưởng dạy tiếp cửa thứ hai. Tân Thuần thật đắc chí.
“Tiểu Thuần, sao đột nhiên ngươi ngây ngô cười?”
Tân Đàm lắc lắc Tân Thuần đang ngẩn người.
“Có phải trong trường học có chuyện gì buồn cười không?”
“Không có việc gì. Không có việc gì.”
Không thể nói ta vừa mới chiếm tiện nghi của ngươi. Lão ca ngốc !
Tân thuần vừa nghĩ vừa ăn cơm.
Buổi sáng mới vừa đi đến trường, lại gặp phải Lâm Dực.
“Lâm Dực.”
Tân thuần kêu to một tiếng, lập tức xông lên phía, một phen giữ chặt tay Lâm Dực rồi xoa tới xoa lui. Tân thuần cười đến cực kỳ hưng phấn.
“Tân Thuần, mới sáng sớm sao cao hứng dữ vậy?”
Lâm Dực kỳ quái nhìn Tân Thuần đang ngây ngô cười.
“Đến trường, nhìn thấy được ngươi nên cao hứng thôi!”
Tân Thuần cười trộm một chút. Hắn bắt đầu có thể lý giải tại sao phải tổ chức “Câu Lạc Bộ Sắc lang”, chuyện chiếm tiện nghi người khác thật đúng là làm cho người ta hưng phấn nha. Trách không được thời nay có nhiều đăng đồ tử như thế! (thời nào chả thế)
“Tân Thuần, người ngày đó tới tìm ngươi chính là đàn anh năm hai Phương Tiểu Vũ phải không?”
Lâm Dực đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Ngày đó? Là ngày tìm nói cho hắn biết được phép gia nhập Câu Lạc Bộ phải không?
“Đúng nha. Xảy ra chuyện gì?”
Tân thuần hoàn toàn không rõ Lâm Dực hỏi Phương Tiểu Vũ làm chi.
“Thật sự? Tân Thuần nha, sao ngươi quen được Phương học trưởng ?” (đàn anh, huynh trưởng)
Lâm Dực kích động nắm tay Tân Thuần.
A. . . Điều này nói như thế nào với hắn đây. Chẳng lẽ nói tình hình thực tế, chính mình gia nhậpcâu lạc bộ sắc lang? Không được, cái tên biến thái như thế hắn nói không nên lời. Vậy phải giấu thế nào đây? Tân thuần bắt đầu buồn rầu. Chẳng lẽ nói quen trên đường. Không được, ở trường học, đại bộ phận thời gian hắn đều cùng một chỗ Lâm Dực, chỉ trừ bỏ thời gian sinh hoạt tại Câu Lạc Bộ, Lâm Dực thì tham gia Câu Lạc Bộ bóng rổ. Vậy nói quen ở WC đi. Không được, bọn họ không cùng cấp, WC cũng không cùng một chỗ. Vậy. . . . . .
“Tân thuần.”
Là ai đang gọi hắn? Tân Thuần vừa quay đầu lại, thấy gương mặt siêu lãnh đạm của Quý Anh Diễm.
“Quý học trưởng hảo!”
Tân Thuần còn chưa kịp phản ứng, Lâm Dực liền đè đầu hắn xuống, cùng cúi đầu hướng Quý Anh Diễm vấn an .
Sắc mặt Quý Anh Diễm vẫn không hảo lên, một phen kéo Tân Thuần bước đi. Tân Thuần ngay cả phát sinh chuyện gì cũng không biết, đã bị Quý Anh Diễm nhét vào trong xe riêng của hắn. Một hồi lâu, Tân Thuần mới phản ứng ra hình như đã phát sinh chuyện gì đó .
“Xã trưởng. . .”
Thấy sắc mặt Quý Anh Diễm vẫn lãnh đạm như trước, hắ mới thật cẩn thận gọi một tiếng.
“Chuyện gì?”
Mặt Quý Anh Diễm trở nên ôn nhu hơn.
“Ngươi. . . ngươi nắm tay ta chặt quá.”
Tân thuần kháng nghị giật giật tay lại.
“Thực xin lỗi.”
Quý Anh Diễm ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng nâng tay Tân Thuần lên cẩn thận xoa nhẹ a xoa nhẹ.
“Còn đau không?”
Tân Thuần lắc đầu. Người gì mà! Thời điểm tâm tình không tốt, nắm tay ta đau như vậy. Lúc tâm tình tốt thì lại đối với ta ôn nhu như thế. Tân thuần ở trong lòng đối quý anh diễm thè lưỡi làm cái mặt quỷ.
Quý Anh Diễm thấy Tân Thuần lắc đầu, liền nhẹ nhàng đặt tay lên miệng hôn một cái.
“Xã trưởng. . .”
Tân Thuần kinh hách rút tay trở về.
“Ngươi thật đúng là tinh túy của Câu Lạc Bộ chúng ta nha!”
Tân Thuần đối với loại động tá này của Quý Anh Diễm thì lý giải là”Bắt lấy cơ hội chiếm tiện nghi” !
A! Quý anh diễm sửng sốt một chút.
“Ha ha”.
Hắn không hiểu nổi! sao sắc mặt Quý Anh Diễm bỗng nhiên chuyển lạnh rồi, chuyện này Tân Thuần hoàn toàn không thể lý giải!
“Xuống xe, tới trường rồi.”
Quý Anh Diễm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tân Thuần đang ngẩn người.
“Úc, ngượng ngùng, xã trưởng.”
Tân thuần nhanh nhẹn từ trên xe nhảy xuống. Miễn cho sắc mặt Quý Anh Diễm lại chuyển lạnh.
“Tiểu Thuần, đừng gọi ta là xã trưởng nữa.”
Quý Anh Diễm chẳng những ra lệnh cho người khác, còn tự tiện đem xưng hô của người khác sửa lại.
“Bảo ta Anh Diễm hoặc là Diễm đi.”
Người ta là Hội trưởng Hội học sinh, lại thêm trưởng Câu Lạc Bộ Sắc lang, không nghe lời hắn được không! Chính mình có quyền lợi phản kháng sao? Vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi.
“Được, Anh Diễm.”
Như vậy so với kêu “Diễm” thì ổn hơn. Nhưng kêu sao vẫn thấy quái dị…
“Ngoan!”
Quý Anh Diễm sờ sờ đầu Tân Thuần.
“Buổi chiều đến Câu Lạc Bộ đi. Ta chờ ngươi.”
“Ân.”
Trả lời Quý Anh Diễm xong, Tân Thuần mới có thể an toàn quay về phòng học của chính mình.