CHƯƠNG 7
“Vậy có thể dạy ta cửa thứ hai không?”
Tân Thuần lần này trực tiếp dán trên người Quý Anh Diễm, áp dụng chân truyền, tay rất tự nhiên sờ tới sờ lui trên người Quý Anh Diễm.
Hắc hắc, có thể quang minh chính đại ‘Sắc’, thật tốt quá!
Tân Thuần ngơ ngác cũng không biết rằng khi hắn chiếm tiện nghi người khác, thì đã sớm bị người khác ăn sạch đậu hủ. Lần này bị ‘xơi’ chính là khuôn ngực nhỏ nhắn đáng yêu cùng tiểu thí thí (mông a) cũng rất đáng yêu nhỏ nhắn của hắn.
“Nhìn ngươi muốn học như thế, vậy dạy ngươi vài thứ đặc biệt nha.”
Quý anh diễm tuyệt đối là loại người đã có được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
“Hảo! cái gì đặc biệt?”
Tân Thuần vẻ mặt chờ mong. Có phải là câu hồn đại pháp không ta? ‘Sắc’ người khác chính là muốn câu mất hồn người khác mà!( tác giả Ngữ Tịch: vậy mà ta tưởng ngươi định nói Mãn Thanh Thập đại Khổ hình! Lau mồ hôi!)
Quý Anh Diễm nhìn vẻ mặt rục rịch của Tân Thuần, nhịn không được, liền hôn lên, thật nhẹ nhàng, ôn nhu, ngọt ngào, hương hương (thơm), đem Tân Thuần bị hôn đến ềm nhũn, ngã vào lòng ngực hắn.
“Anh Diễm.”
Tân Thuần thở dốc kêu Quý Anh Diễm.
“Ngươi quả thật là muốn dạy ta Câu Hồn Đại Pháp nha!”
Quả nhiên là như thế mà. Bằng không sao hắn lại cảm thấy thiên toàn địa chuyển, cả người vô lực, muốn ngã vào trong ngực Quý Anh Diễm chứ.
“Đúng rồi. Lần này dạy ngươi chính là Câu Hồn Đại Pháp. Sao rồi, cảm giác vừa rồi thấy sao?”
Quý Anh Diễm khẩn trương nhìn Tân Thuần, chỉ sợ hắn nói vừa rồi hôn không tốt.
“Cảm giác giống như hồn đều bay mất.”
Tân thuần ngây thơ trả lời.
“Chiêu vừa rồi thật là lợi hại. Cửa thứ hai quả nhiên không giống cửa thứ nhất. Khó hơn rất nhiều.”
Tân Thuần ngây ngốc bị ăn nhuyễn đậu hủ còn không biết.
“Cửa thứ hai này là yếu lĩnh ( điểm chủ yếu, mấu chốt) của ‘Sắc’ Công.”
Quý Anh Diễm nhìn vẻ mặt chuyên tâm nghe giảng bài của Tân Thuần, tiếp tục cái lý luận về ‘Sắc’ của hắn.
“Một sắc lang đủ tư cách, chính là nhất định phải ‘Sắc’ đến người khác choáng váng, giống như mất đi linh hồn.“
Ân. Chính xác. Vừa rồi ta cảm giác sắp tan chảy. Tâm hồn đều lâng lâng. Quả nhiên yếu lĩnh về ‘Sắc’ này thật không tầm thường. Tân thuần từng câu từng chữ thể nghiệm ra thâm ảo trong đó.
“Nếu muốn đạt tới mức lợi hại giống thì cần thời gian a.”
Quý Anh Diễm xoa xoa bóp bóp khuôn mặt mèm mềm của Tân Thuần,
“Phải luyện tập nhiều mới được. ‘Sắc’ sơn hữu lộ cần vi kính thôi! điều này ngươi có thể hiểu mà?”
[ Sắc sơn hữu lộ cần vi kính, anh công sửa lại từ câu gốc:
Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu (书山有路勤为径,学海无涯苦做舟): có đường lên được núi sách, đó con đường cần cù; biển học tập là con tàu đau khổ vô tận.
Ý là: trên con đường học tập, không có đường tắt, muốn vượt núi sách-tức có được tri thức, biển học thì vô bờ, muốn vượt biển kiến thức-tức có thành tựu, thì cần 2 điều kiện là “phải chịu cực” và “phải siêng” ]
Ân, ân, ân. Tân Thuần không ngừng gật đầu. Vậy phải cố gắng mới được! Quen tay hay việc, đạo lý này hắn hiểu mà!
“Sư phó lĩnh tiến môn, tu hành bởi tự thân .”
[(师傅领进门,修行靠自身) Sư phụ lãnh vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, anh dùng toàn thành ngữ. :D]
Quý anh diễm tiếp tục thổi mê dược cho Tân Thuần.
“Hiện tại sư phụ như ta cũng phát huy nhiệt tình một chút, đảm đương vai trò đối tượng cho ngươi luyện tập nha.”
Nói xong lại hôn lên. Nói cho đúng thì là mới hôn một lần thì làm sao đủ chứ. Muốn học ‘Sắc’ công cũng phải có cái giá, trả tí công chứ!
Lần này Tân Thuần hoàn toàn là tiến hành luyện tập, phân tích đầy đủ nụ hôn của Quý Anh Diễm. Bắt đầu là lướt quanh môi rồi mút nhẹ vào. Tiếp theo chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn của hắn ra. Cuối cùng đem đầu lưỡi vói vào, cùng quấn quanh đầu lưỡi của hắn. Ân, ân, ân. Hiểu. Từng bước một đều phải nhớ kỹ, như vậy mới không uổng phí khi vào Câu Lạc Bộ sắc lang để học tập.
“Tiểu ngu ngốc! khi luyện tập phải nhắm mắt lại!”
Quý Anh Diễm nhẹ nhàng gõ đầu Tân Thuần một cái, rồi lại giúp hắn nhu nhu. (xoa xoa)
Thêm một điều. Khi sử dụng Câu hồn đại pháp thì phải nhắm mắt lại! Tân thuần lại yên lặng nhớ kỹ điểm ấy.
“Hảo! Lại thử một lần đi!”
Tân thuần cần cù và thật thà yêu cầu luyện tập một lần nữa. Quý Anh Diễm chính là cầu còn không được, lập tức lại hôn lên.
Thật sự là nhắm mắt lại cảm giác thật hảo! Xem ra Quý Anh Diễm thật sự rất cao minh. Tân thuần thật mừng vì bái được hảo sư phụ. (:D)
“Tiểu Thuần, sau này chúng ta mỗi ngày đều luyện tập Câu Hồn Đại Pháp nha?”
Quý Anh Diễm đem Tân Thuần đang vui vẻ ôm vào trong ngực.
“Ân. Tốt.”
Tân Thuần ngây thơ lập tức đáp ứng. Vậy hắn mỗi ngày đều có thể chiếm được tiện nghi của Anh Diễm , điều này đương nhiên là tốt.
“Vậy sau này buổi sáng đến trường, ta đến nhà ngươi đón ngươi nga.”
Như vậy có thể phòng ngừa tên tiểu quỷ kêu Lâm Dực câu dẫn Tiểu Thuần ngốc của hắn.
Như vậy sao? Vậy buổi sáng hắn không thể ‘Sắc’ Lâm Dực rồi. Bất quá cũng đổi được đối tượng tốt để ‘Sắc’. Tân Thuần xoay người nhìn kỹ Quý Anh Diễm. Mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cương nghị, hai tròng mắt thâm tình! Thành giao!
“Được thôi.”
Lời to rồi ! Tân Thuần cười trộm một chút.
“Vậy từ hôm nay trở đi, sau khi chấm dứt hoạt động trong Câu Lạc Bộ, ta cũng tiễn ngươi về nhà nha. Thuận tiện chúng ta còn có thể cùng luyện tập những nội dung đã học trong ngày.”
Quý Anh Diễm lại khui ra những cái hấp dẫn mới.
Ý kiến hay a. Ôn tập để củng cố những tri thức đã học, như vậy mình mới có thể thấu hiểu, tiếp thu tốt và nhớ dai a !
“Ân!”
Tân Thuần lại gật đầu.
Thật tốt! đại sắc lang đang ôm Tân Thuần, lập tức phe phẩy cái đuôi, đối Tân Thuần bày ra cảnh giới thượng thừa của ‘Sắc’ – lừa gạt! (cái này thì còn lâu mới dạy em nhể)