Cầu Mà Không Được

Chương 68: Chương 68: Chương 67




Thời tiết dần trở nên oi bức, giữa tháng bảy, buổi concert cá nhân đầu tiên của Diệp Thanh Linh được tổ chức đúng theo kế hoạch.

Đã rất lâu rồi Thời Vũ không liên lạc với Diệp Thanh Linh, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều lần cô muốn dùng mối quan hệ của mình để lấy được một chiếc vé vào cửa. Nhưng cuối cùng, Thời Vũ lại chôn sâu ý nghĩ đó xuống, chuẩn bị bỏ cuộc, ở nhà xem livestream của buổi concert.

Dù sao thì sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Diệp Thanh Linh sẽ về nhà thăm bà ngoại, không bao lâu nữa thì hai người sẽ được gặp lại nhau, nên không cần phải chấp nhất thời gian diễn ra concert. Hơn nữa, Thời Vũ rất sợ hãi, nếu cô bị Diệp Thanh Linh bắt gặp thì cô ấy sẽ hiểu lầm rằng cô lại dùng cái trò rạch mặt ăn vạ để theo đuổi cô ấy.

Lúc này, Thời Vũ mới hiểu ra rằng, hóa ra, khi thật lòng thích một ai đó thì người ta sẽ trở nên vô cùng nhát gan, lo được lo mất.

Lúc này, cô mới hiểu ra rằng, vì sao Diệp Thanh Linh của quá khứ lại luôn dịu ngoan, yếu đuối đến vậy trong ấn tượng của cô.

Nguyên nhân là vì Diệp Thanh Linh yêu cô thật lòng thật dạ, cho nên mới cam tâm tình nguyện cho cô thấy được khía cạnh mềm mại nhất của mình, mà lúc đó, cô không những không che chở cho sự mềm mại đó, ngược lại còn ỷ vào nó để làm tổn thương Diệp Thanh Linh hết lần này đến lần khác.

Thời Vũ đau khổ xoa xoa trán, sự hối hận lại ập đến, không đếm nổi được đây đã là lần thứ bao nhiêu.

.......

Vào buổi sáng của ngày diễn ra concert, bỗng nhiên quản trị viên của group chat lại nhắn tin riêng cho Thời Vũ.

[ Chị Nhiễm Nhiễm có đang ở Hải Thành không ạ? Tối nay chị có muốn đi xem concert của Thanh Linh với bọn em không? Bọn em để dành cho chị một vé nè, khu VIP, vị trí tốt nhất luôn! ]

Fan club sẽ được công ty phân phối cho một số vé tham dự, thường thường, sau khi nhận được vé thì mọi người sẽ dựa theo bảng xếp hạng đập tiền để phát vé. Số tiền mà Thời Vũ đã đập cho Diệp Thanh Linh cao gấp mấy lần người ở vị trí số hai, cho nên bọn họ mới chừa lại vé có vị trí tốt nhất cho Thời Vũ.

Thời Vũ kinh ngạc nhướng mày, cô không hề nghĩ tới mấy đứa nhỏ lúc bình thường cứ hay kêu gào ầm ĩ trong group thế mà lại nhớ đến chuyện để dành vé cho cô.

Chủ group đánh chữ rất nhanh: [ Chị Nhiễm Nhiễm, hôm nay là buổi concert cá nhân đầu tiên của Thanh Linh, có ý nghĩa kỷ niệm lắm á! Chị nhất định phải đi chung với tụi em đó nha! ]

[ Chị mà bỏ lỡ là hối hận không kịp...! ]

Thời Vũ: “...”

Thời Vũ xóa bốn chữ “Không có thời gian” mà cô mới vừa gõ, bấm thoát khỏi khung chat riêng, vào group chung để nhìn. Quả nhiên là có rất nhiều fan đang kêu trời khóc đất vì không được tham dự buổi concert lần này, còn có người gửi cả video lẫn voice, cứ bấm vào là sẽ nghe được những tiếng như quỷ khóc sói gào của bọn họ.

Bất giác, Thời Vũ lại cười khe khẽ, sau đó mới về lại khung chat với chủ group, trả lời: [ Đi. ]

Đến lúc đó thì cô sẽ đeo khẩu trang, sẵn tiện trang điểm thêm một chút, chỗ tổ chức concert tối như vậy, nhiều người như vậy, Diệp Thanh Linh đứng trên sân khấu thì chắc sẽ không nhận ra cô đâu nhỉ?

Còn về mấy đứa nhỏ này, tuy là bọn họ từng thấy mặt của Thời Vũ trong chương trình thực tế rồi, nhưng nếu trang điểm thêm một chút thì ngoại hình bên ngoài lẫn trên TV cũng có sự chênh lệch, cũng không chắc là bọn họ sẽ nhận ra được “Diệp Nhiễm” chính là “Thời Vũ.”

Nhưng mà cho dù có nhận ra... Thời Vũ thấy cũng chẳng sao cả.

Miễn Diệp Thanh Linh không biết là được.

Chủ group phấn khích trả lời lại ngay, người đó nhắn cho Thời Vũ địa chỉ và kế hoạch tập trung vào tối nay. Buổi concert được tổ chức tại sân vận động ở Hải Thành, đầu tiên là bọn họ sẽ tập trung với một số fan khác ở bên ngoài sân vận động, sau đó là phát đèn led và đồ tiếp ứng xong thì mới cùng nhau vào bên trong.

Thời Vũ nhíu nhíu mày: [ Gửi vé cho tôi là được, tôi sẽ tự vào bên trong. ]

Chủ group giật mình một cái, cơ mà do từ khi vào nhóm tới giờ, hình tượng của Thời Vũ lúc nào cũng là một thanh niên nghiêm túc, vừa kiệm lời lại vừa quái gở, không muốn tập trung để gặp mặt với bọn họ cũng là chuyện bình thường. Chủ group không nghĩ nhiều, trả lời rất vui vẻ: [ Được ạ, vậy hẹn chị Nhiễm Nhiễm tối nay gặp nha! Bao giờ chị đến sân vận động thì báo em một tiếng, em đưa vé cho chị. ]

.......

Trước khi buổi concert bắt đầu, Thời Vũ đến trước sân vận động, cô cố tình đeo một chiếc khẩu trang to, che kín nửa khuôn mặt. Trước khi đi cô còn sửa lại kiểu tóc, mái tóc đen xoăn dài nay đã được cô duỗi thẳng, tóc mai và tóc mái che khuất phần trán, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa ra ngoài, còn đeo thêm cả một chiếc mắt kính màu bạc.

Tạo hình hiện tại của Thời Vũ lúc này, nếu so với ngày thường thì ít có cảm giác sát khí hơn, mà thay vào đó là mang đến cảm giác thanh lịch, vả lại nhìn cũng trẻ tuổi hơn, trông rất giống một đại tiểu thư không dính chút bụi trần.

Khi cô bé chủ group cầm vé chạy đến, nhìn thấy Thời Vũ thì giật bắn người: “Chị Nhiễm... Nhiễm Nhiễm?”

Thời Vũ cười khẽ: “Là tôi.”

Cô bé chớp chớp mắt: “Chị, chị xinh thật á...”

Cho dù đang mang khẩu trang, ngoại hình cũng Thời Vũ vẫn thuộc kiểu nhìn thoáng qua cũng sẽ để lại ấn tượng sâu đậm. Cô bé đó cứ nghĩ mãi, rõ ràng là cô cảm thấy Thời Vũ nhìn rất quen, giống như là đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà tại sao lại chẳng có tí ấn tượng nào hết nhỉ?

Ngay cả cô bé cũng chưa nhận ra mình vừa vô tình hỏi thành tiếng câu mà trong lòng mình thắc mắc.

Thời Vũ bình tĩnh nhướng mày: “Chắc là đã gặp thoáng qua trong buổi tiệc xa lắc xa lơ nào đó, không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.”

“A... Dạ, dạ!” Cô bé đó hoàn toàn không nghĩ tới “Diệp Nhiễm” chính là “Thời Vũ”, cô bé cảm giác được Thời Vũ như đang nói không phận sự miễn đến gần, nên cũng không dám hỏi gì thêm, cô dắt Thời Vũ đi vào bên trong, vừa đi vừa nói, “Chị Nhiễm Nhiễm, lần này group mình đi được tám người tất cả, còn có thêm một hai người bạn nữa... Đều là lòng vòng trong hội rich kids ở Hải Thành. Cơ mà nếu chị không thích thì không cần để ý cũng được, tụi em sẽ không làm phiền đến chị.”

“Đây là buổi concert cá nhân đầu tiên của Thanh Linh, chị Nhiễm Nhiễm, chị phải xem thật vui đó nha. Concert quy mô lớn tiếp theo không biết là tới chừng nào mới được xem nữa.”

Thời Vũ hỏi lại: “Tổ chức concert, rất khó sao?”

“A...” Cô bé ngẩn người, nhẹ giọng giải thích, “Mấy cái buổi biểu diễn bình thường như là live này kia thì không khó. Nhưng mà concert được tổ chức ở sân vận động tại Hải Thành với sức chứa hơn chục nghìn người như thế này thì khó lắm ạ, từ khâu chuẩn bị, tuyên truyền, thuê sân, chờ phê duyệt cho đến thiết bị... Cả quá trình đều rắc rối lắm luôn, phải cần bỏ ra tài lực lẫn vật lực lớn lắm. Có nhiều ca sĩ ôm giấc mộng được tổ chức concert quy mô lớn, lưu động khắp cả nước, cơ mà do tài chính gánh không nổi, nên là đối với phần lớn ca sĩ mà nói thì nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước.”

“Tuy Tinh Nguyệt là một công ty nhỏ thôi, nhưng em cũng không ngờ là Thanh Linh ra mắt chưa tới một năm mà công ty đã có thể để cho cậu ấy được đứng trên một sân khấu lớn như này, nói thật lòng thì cũng rất ổn rồi. Còn mà muốn tổ chức concert quy mô lớn hơn nữa, kiểu là tuần diễn gì hay gì đó... Thì chắc phải chờ thêm hai ba năm nữa.” Cô bé giải thích rất nghiêm túc.

Thời Vũ rũ mắt, gật gật đầu.

Không bao lâu thì hai người đã đến khu VIP ở trung tâm của sân vận động, cô bé phấn khích giới thiệu Thời Vũ cho mọi người trong hội, Thời Vũ chào xã giao lại mấy câu, cô vừa mới ngồi xuống đã bắt gặp một đôi mắt tràn ngập sự kinh hoàng.

Diệp Thiên Mi ngồi trong góc, sợ tới nỗi cái miệng cũng biến dạng.

Diệp Thiên Mi không vào group chat của fan Diệp Thanh Linh, nhưng mà có quen một người bạn ở trong đó, với lại quan hệ giữa cậu và Diệp Thanh Linh rất tốt, cho nên buổi concert lần này cậu mới quyết tâm đến dự. Nhưng ai mà có dè là cậu sẽ đụng mặt Thời Vũ trong buổi concert này cơ chứ...

Này chắc là Thời Vũ phải không???

Tuy là kiểu tóc với quần áo của Thời Vũ không giống những lúc bình thường, còn đeo khẩu trang nữa, nhưng mà nhờ cái khí chất lạnh như nước đá đó mà liếc mắt sơ một cái thôi thì cậu đã nhận ra ngay. Bị cho ăn hành nhiều năm tới vậy rồi, sự sợ hãi của cậu đối với Thời Vũ cũng đã khắc sâu vào ADN.

Không phải chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy nè? Đám này không phải là nhóm của hội rich kids Hải Thành hay gì? Sao Thời Vũ lại ở đây! Có ai tốt bụng nói cho cậu nghe lý do tại sao không...?

Diệp Thiên Mi rất chi là rối rắm.

Cậu ta đơ cứng, muốn quay đầu đi, vờ như chưa nhìn thấy gì, nhưng xui thay, ánh mắt của Thời Vũ cứ dán chặt lên người cậu ta, đôi mắt cười cong cong mang theo chút sát ý. Sau đó, Thời Vũ nhìn cậu ta rồi lắc lắc đầu.

Dù cậu ta đang không biết Thời Vũ lắc đầu là có ý nghĩa thế nào, nhưng Diệp Thiên Mi vẫn gật đầu như gà mổ thóc.

Qua một lát, sau khi xác định được Thời Vũ không nhìn mình nữa, Diệp Thiên Mi mới lí nhí hỏi người ngồi bên cạnh: “Cái chị gái ngồi chính giữa có địa vị thế nào đấy? Người trong group các cậu à?”

“Đúng đấy, là chị Nhiễm Nhiễm của bọn tôi đó, là đại gia xịn xò nhất group, lần nào đập tiền cũng từ sáu chữ số trở lên, siêu giàu.” Người bạn giải thích.

“Chị... Nhiễm Nhiễm?”

Khóe miệng của Diệp Thiên Mi giật giật.

“Chị ấy tên Diệp Nhiễm, cũng không biết là người thừa kế của nhà nào nữa, nhìn có hơi lạnh lùng thôi, cơ mà ai cũng là fan của Thanh Linh thôi, lạnh lùng xíu cũng đâu sao? Nếu đã là Linh Quang thì tụi mình đều là người một nhà.”

“Không phải chứ...” Diệp Thiên Mi lắp bắp, “Diệp Nhiễm, chị Nhiễm Nhiễm, chị ấy, chị ấy vào group các cậu lúc nào vậy?”

“Từ năm ngoái rồi, chủ group đi tham dự chung kết của show《Giọng Hát Nội Lực》nên quen á.”

Năm ngoái...?

Diệp Thiên Mi che mặt. Chết, hình như cậu đã hiểu lý do tại sao Thời Vũ lại lắc đầu với cậu rồi.

Ý là bảo cậu không được tiết lộ thân phận của chị ấy!

Cũng phải, nếu mấy đứa nhỏ trong group này mà biết chuyện chị Nhiễm Nhiễm của mấy đứa cũng chính là bà Thời chằn lửa mà mấy đứa hận thấu xương, có khi nào sợ tới nỗi xóa group tại chỗ luôn không nhỉ?

Cơ mà quan trọng là cậu lắm lời, bắt cậu giữ bí mật ấy hả...? Chắc tính gài hàng nhau phải không. Diệp Thiên Mi ôm mặt gào lên một tiếng.

.......

Bất thình lình, sân vận động bỗng nhiên tối sầm xuống, đèn tụ quang chiếu thẳng lên chính giữa sân khấu, tiếng người đang ồn ào lập tức cùng nhau yên tĩnh lại.

Album đầu tay của Diệp Thanh Linh có tên là 《Phá Kén》, đây cũng là tên của bài hát được biểu diễn đầu tiên trong buổi tối hôm nay. Trên sân khấu có vẻ đang được dựng một cái kén màu đen rất to, ban đầu, ánh đèn khá tối, theo tiếng ca lại dần dần trở nên tỏa sáng, từ đầu đến cuối đều được chiếu thẳng vào Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh mặc một chiếc váy lông vũ trắng tinh, ngồi trong một cái kén, động tác tay và lời bài hát giống như một chú bướm non đang cố chui ra khỏi chiếc kén đó. Giọng hát bay bổng như vang dội toàn bộ sân vận động, khiến cho những người nghe cảm nhận được sự đồng cảm, ngay cả sống lưng cũng trở nên tê dại.

Lúc tiếng hát chấm dứt, bỗng nhiên Diệp Thanh Linh đứng dậy, chiếc váy lông vũ bay bay, giống như một chú bướm ánh trăng đã phá kén bay ra, dáng người vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng.

Lúc này, các fan mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng mị, tiếng hò hét vang trời cất lên như cơn đại hồng thủy.

Diệp Thanh Linh đứng giữa sân khấu, bất cứ nơi nào cô có thể nhìn đến thì đều thấy được ánh sáng màu xanh, tất cả đèn led dưới khán đài đều đang thắp sáng tên cô. Tất cả mọi người ở đây, đều là vì tiếng ca của cô mà đến.

Cô khom lưng một cách vô cùng nghiêm túc.

.......

Diệp Thanh Linh lại tiếp tục trình diễn thêm một bài khác, ngoại trừ bài hát chủ đề《Phá Kén》ra, các bài hát khác trong album cũng liên quan đến đề tài “thoát xác“.

Nhạc dạo đầu từ vui vẻ, đến đoạn giữa thì lại mê mang, cuối cùng lại thành sự ngân vang trống trải, mỗi một bài hát đều mang đến một trải nghiệm riêng cho người nghe.

Đến phần encore, Thời Vũ ngồi giữa đám đông, nghe những lời bàn luận rôm rả của mọi người xung quanh, tự nhiên cô lại thấy cũng may là mình đã đến đây. Đúng thật là giống hệt như lời mà cô bé chủ group nói, nếu không đến thì sẽ hối hận thật lâu... Thậm chí, có khi là cả đời.

So với mấy tháng trước, nhìn bằng mắt thôi cũng thấy Diệp Thanh Linh đã tiến bộ thêm rất nhiều, em ấy đứng giữa sân khấu, rực rỡ như một nguồn sáng chiếu rọi toàn bộ nơi này.

Em ấy đã ngày càng trở nên lấp lánh.

Không ai có thể bẻ được đôi cánh của em.

.......

Sau khi hát xong bài cuối cùng, Diệp Thanh Linh nán lại sân khấu, trò chuyện cùng các fan.

“Cảm ơn sự yêu thích của các bạn... Cũng nhờ các bạn mà mình mới có thể đứng trên sân khấu như ngày hôm nay... Hy vọng tiếng hát của mình sẽ mang đến cho các bạn sự vui vẻ, động viên, hoặc là bất cứ cảm xúc tích cực nào... Nếu có thể, mình hy vọng rằng, lần sau, chúng ta có thể gặp lại nhau trên một sân khấu thật rộng lớn hơn nữa.”

Sau khi nói xong lời cảm ơn, Diệp Thanh Linh cười khẽ, tâm sự về quá trình sáng tác album《Phá Kén》.

“Thật ra, suốt nửa năm nay, cuộc sống của mình luôn rơi vào một trạng thái rất mờ mịt, cũng giống như một con bướm đang còn trong kén vậy. Nhưng mà may thay, dần dần, mình đã bước ra được làn sương mù của quá khứ, cũng tìm được con đường mà tương lai mình sẽ đi, cuối cùng cũng đã thoát được chiếc kén đó để bay ra ngoài.”

“... Đây cũng là nguyên nhân cốt lõi mà mình sáng tác ra album này.”

“Còn một phần linh cảm khác nữa là...” Khi Diệp Thanh Linh nói đến đoạn này, giọng hơi chậm lại một chút, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng dịu dàng, “Không biết các bạn có còn nhớ không nữa, mình từng kể rằng mình có một người chị.”

Dưới khán đài, Thời Vũ cắn môi, ánh mắt dán chặt lên người của Diệp Thanh Linh.

“Thật ra, trong khoảng thời gian này, không chỉ có mình, mà người chị ấy cũng đang rơi vào nỗi bâng khuâng. Lúc mình viết ra những bài hát đó, mình nghĩ là, nếu có một ngày chị ấy nghe được bài《Phá Kén》, có thể đồng cảm được với nó, có thể cùng mình buông bỏ quá khứ. Những bài hát này, nếu xét ở một khía cạnh nào đó thì cũng gọi là sáng tác cho bản thân mình, đồng thời cũng là viết cho ấy. Đây là những bài hát mà mình muốn gửi đến chị.”

“Hừm... Cơ mà đó cũng là chuyện của mấy tháng trước rồi, bây giờ, chị ấy cũng đã thoát khỏi sự mê mang, giống như mình vậy. Mình nghĩ là bọn mình đang cùng nhau bước về phía trước.” Diệp Thanh Linh dịu dàng cười, liếm liếm môi, ánh mắt nhu hòa như muốn tan ra.

Thời Vũ cúi đầu, cũng nhẹ nhàng cười khẽ.

Nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với Diệp Thanh Linh, vì cô đang cười bản thân mình.

Diệp Thanh Linh nói sai rồi, người buông bỏ được, chỉ có một mình cô ấy. Thời Vũ vẫn còn bị giam cầm ở chỗ cũ, càng lún lại càng sâu.

.......

Buổi concert kết thúc.

Mọi người lần lượt rời đi, tiếng ồn ào cũng ngày càng nhỏ lại, Thời Vũ cất chiếc banner không biết của ai đưa cho vào trong túi, đang chuẩn bị về thì có người gọi lại.

Cô bé chủ group khều khều Thời Vũ, vẻ mặt rất mong chờ: “Chị Nhiễm Nhiễm, tụi em chuẩn bị đi chụp hình, ngay ở ngoài sân vận động luôn, xem như là chụp kỷ niệm cho lần tụ họp này, xong rồi đi ăn một bữa... Ăn nướng BBQ hay gì đó! Chị muốn đi chung không ạ?”

“Không...” Thời Vũ vô thức từ chối, nhưng khi nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô bé này, trong đầu của Thời Vũ lại hiện lên những ký ức về khoảng thời gian mà Diệp Thanh Linh mất trí nhớ, khi đó, cô ấy cũng hay dùng đôi mắt chó con này để làm nũng với cô.

Trước kia Thời Vũ không thích chụp ảnh, cô không thích cái dáng vẻ âm u trầm uất của mình bị lưu lại trên hình, nhưng khi ở bên cạnh Diệp Thanh Linh lúc mất trí nhớ, cô ấy cứ năn ỉ ôi mãi rồi cũng thành thói quen.

Thời Vũ chần chừ một lát, gật đầu: “Chụp ảnh chung thì được, tôi còn có việc, ăn đồ nướng BBQ thì thôi nhé.”

Cô bé hoan hô một tiếng, vô cùng vui vẻ báo cho những người bạn khác về chuyện Thời Vũ sẽ đến chụp hình chung. Ngoại trừ Diệp Thiên Mi đang nơm nớp lo sợ, run như cầy sấy ra thì một đám nhỏ đang vui mừng quay xung quanh Thời Vũ, đi đến chỗ hẹn chụp hình chung. Tuy ánh mắt của Thời Vũ có chút ghét bỏ, nhưng trong lòng lại có cảm giác mình đang được chia cho một chút cảm giác sức sống căng tràn của tuổi thiếu niên.

Trên đường còn có người trêu chọc rằng sao mà chị Nhiễm Nhiễm nhìn giống Thời Vũ ghê, làm Diệp Thiên Mi sợ tới nỗi mặt cắt không còn miếng máu. Thời Vũ chỉ cười khẽ, nhướng mày: “Thế à?”

Thế mà lại gạt được đám nhỏ thật.

.......

Khi Thời Vũ về đến nhà thì đã qua mười một giờ, trong khu biệt thự rất tĩnh lặng.

Thời Vũ gõ gõ cửa phòng Diệp Thanh Linh, không có ai đáp lại, dưới khe cửa cũng không có ánh sáng chiếu ra. Thời Vũ mở điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi đến, cô cũng không biết tối nay Diệp Thanh Linh có về nhà hay không.

Thời Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cô cất mắt kính vào túi, về phòng mình lấy máy uốn tóc ra, mân mê tóc một lát mới đi thay đồ ngủ. Cô ôm chăn, mở đèn, tựa người vào sô pha để nghỉ ngơi, chuẩn bị chờ đến mười hai giờ.

Đến lúc đó, Diệp Thanh Linh vẫn chưa về nhà thì cô sẽ trở lại phòng ngủ.

Bên kia, sau khi buổi concert kết thúc, Diệp Thanh Linh ra sau sân khấu bận việc một hồi rồi mới về lại xe thương vụ để nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này, cô phải làm việc với cường độ cao, nhất là phải chạy sự kiện, quảng cáo, cuộc sống như lục bình trôi, không chút tự do, điều đó cũng khiến cho cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mà nói chung thì vẫn cảm thấy rất vui. Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, đổi lại được một buổi concert thành công thì cũng không đến nỗi uổng công uổng sức.

Diệp Thanh Linh mở điện thoại ra, trên Wechat có rất nhiều người nhắn tin chúc mừng cho buổi concert đầu tiên của cô đã diễn ra thuận lợi, Diệp Thanh Linh lần lượt trả lời từng người một.

Đến tin nhắn của Diệp Thiên Mi, cô ngẩn người.

Diệp Thiên Mi gửi tin nhắn thoại, vừa bấm vào đã nghe được cái giọng say mèm của cậu ta, âm thanh xung quanh cũng rất ồn ào: “Chị Linh, hôm nay em tới sân vận động xem, xem chị diễn, em đang đi chơi với fan của chị nè, nàm thao, thấy iem cóa tâm hong?”

Diệp Thiên Mi đã say đến không biết trời trăng mây nước gì, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ.

Diệp Thanh Linh đoán được chuyện Diệp Thiên Mi có quen fan của mình, đại khái thì là những người trong nhóm “Hội Các Cô Vợ Linh Quang Ở Hải Thành” hay xem livestream, cũng là những người hoạt động hăng say nhất. Trong nhóm đều là con nhà giàu ở Hải Thành, tên ID của bọn họ rất trẻ trâu, trong đó còn có cả “Tiểu Nhiễm”, cái người đập tiền nhiệt tình nhất, bảo Diệp Thanh Linh không nhớ bọn họ thì cũng hơi khó.

Sau tin nhắn thoại thì còn có một bức ảnh, Diệp Thanh Linh bấm xem thử, thì ra là ảnh mà Diệp Thiên Mi và nhóm fan chụp cùng nhau, cả nhóm toàn là mấy cô bé tầm tuổi hai mươi, vừa giơ đèn led vừa cầm banner, cười tươi rói. Diệp Thanh Linh nhoẻn miệng cười, vừa định dời mắt đi thì chợt ngừng lại.

Bên góc trái phía dưới của ảnh, có một cô gái đeo khẩu trang đứng rất ngay ngắn ở đó, rõ ràng là chụp ảnh chung cùng với mọi người nhưng mà khí chất của cô gái này rất khác biệt. Cả khuôn mặt của cô ấy đều bị che bởi lớp khẩu trang, tóc mái che phủ trán, còn đeo thêm một chiếc kính bạc, mái tóc đen mềm mại xõa tung, trên người mặc một chiếc váy trắng. Vừa nhìn đã thấy cô gái này rất nhã nhặn lịch sự, thanh lãnh, tựa như một cô bé mới bước vào đời hay một cô tiểu thư nhà giàu không dính chút bụi trần.

Nhưng mà... Dưới đôi mắt kính, cái cô tiểu thư này, sao lại có một đôi mắt trông y hệt như đôi mắt đào hoa của Thời Vũ ấy nhỉ.

Trong đầu của Diệp Thanh Linh bỗng nhiên hiện lên hai chữ “Tiểu Nhiễm“.

Nhịp tim cô chợt tăng lên không rõ lý do, mày cũng hơi cau lại.

Diệp Thanh Linh phóng to ảnh ra, muốn nhìn kỹ đuôi mắt của người này. Đuôi mắt của Thời Vũ hơi nhếch lên, lúc mỉm cười lại quyến rũ như hồ ly. Nhưng mà ảnh của Diệp Thiên Mi gửi có hơi mờ một chút, với lại ảnh được chụp vào buổi tối, độ phân giải cũng không cao, cơ bản là nhìn không ra.

Diệp Thanh Linh lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh một hồi lâu, hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại.

Người trên bức ảnh tuy rằng có vẻ giống Thời Vũ, nhưng trước giờ Thời Vũ chỉ để tóc xoăn, chưa từng đeo mắt kính, cũng sẽ không mặc đồ theo phong cách như này.

Diệp Thanh Linh hoài nghi, nghiêng nghiêng đầu, cho dù Thời Vũ đi xem concert của cô thì cũng đâu có cần tới nỗi phải “cải trang” như thế? Mà cho dù có “cải trang” thì cũng đâu nhất thiết phải chơi chung với nhóm fan của cô? Chuyện này không hợp với tính nết của Thời Vũ cho lắm.

Vốn dĩ cô định hỏi Diệp Thiên Mi thử, nhưng mà nghĩ tới cái giọng say mèm đến độ không còn biết trời biết đất gì của cậu ta nên đành thôi.

Xe thương vụ chạy bon bon trên đường, đột nhiên người tài xế hỏi: “Thanh Linh, em về nhà nào?”

Diệp Thanh Linh hoàn hồn, tự hỏi một lát: “Em về biệt thự ạ.”

Sẵn tiện sáng mai dậy, cô sẽ ăn sáng cùng với bà ngoại.

.......

Đêm khuya, Diệp Thanh Linh còn chưa bước đến khu vườn trong biệt thự, từ đằng xa đã thấy bên cửa sổ có ánh sáng trầm ấm tỏa ra, có người để một ngọn đèn đêm cho mình.

Trong lòng Diệp Thanh Linh có chút ấm áp, mở cửa bước vào, cô ngẩn người.

Phòng khách vẫn còn sáng đèn, Thời Vũ ghé người vào sô pha, chiếc chăn mỏng đang đắp trên người cũng sắp trượt xuống đất. Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ hai dây, mái tóc xoăn dài rối tung lại càng khiến cho làn da trở nên trắng nõn.

Hình như là do Thời Vũ đã làm việc mệt mỏi cả ngày, tới bây giờ mới được thả lỏng nên ngủ rất say, đôi mày vẫn cau chặt, lộ ra một chút yếu ớt.

Trong đầu của Diệp Thanh Linh bỗng nhiên lại phối gương mặt của Thời Vũ và gương mặt trên ảnh chụp lúc nãy lại thành một, cô nhíu mày nghi hoặc, bước đến gần nhìn kỹ một hồi, cuối cùng lại khẽ lắc đầu. Cô nghĩ chắc đó chỉ là trùng hợp.

Nhiệt độ trong phòng được chỉnh rất thấp, Thời Vũ đang ngủ say bỗng nhiên lại hơi run run một chút, chiếc chăn rơi xuống thảm.

Diệp Thanh Linh chộp lại chiếc chăn theo phản xạ, đắp lại cho Thời Vũ.

Diệp Thanh Linh im lặng đứng dậy, chuẩn bị về phòng ngủ, khi đến chỗ thang máy, Diệp Thanh Linh nghĩ nghĩ một hồi lại quay đầu nhìn về phía Thời Vũ đang nằm trên sô pha.

Thời Vũ... Đang đợi mình về đấy à? Nhưng mà mình đâu có nói cho Thời Vũ biết chuyện đêm nay mình sẽ về, bởi vì concert bận quá nên ngay cả ngoại mà mình còn chưa kịp báo cơ mà.

Diệp Thanh Linh nhíu mày suy nghĩ một hồi, không đoán được lý do, nhưng cô vẫn nhanh chóng bước vòng lại chỗ sô pha, khom lưng, bế Thời Vũ dậy.

Thời Vũ nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng.

Diệp Thanh Linh định buông tay ra, nhưng Thời Vũ chỉ cọ cọ vào cổ của cô theo bản năng, vẫn còn ngủ rất say sưa. Diệp Thanh Linh đợi một hồi mới ôm Thời Vũ lên tầng.

Lại một khoảng thời gian rồi không gặp, hình như Thời Vũ lại gầy thêm một chút, cả người mềm như bông, tựa vào lòng ngực của cô, xương sống lên lưng cũng lộ ra nhiều, cộm đến nỗi đến cô còn thấy hơi đau. Diệp Thanh Linh nhíu mày càng chặt lại, cô nghĩ rằng nếu ngày mai có thời gian thì cô sẽ nói với dì Liễu một tiếng, nhờ dì ấy ngày thường làm thêm một ít đồ ăn cho Thời Vũ bồi bổ.

Nếu lại gầy nữa thì sẽ bị bệnh.

Thật là, không biết bình thường Thời Vũ sống kiểu gì? Đã buông bỏ rồi, đã bước về phía trước rồi, thế tại sao lại không biết để ý đến sức khỏe của mình cơ chứ?

Diệp Thanh Linh lặng lẽ thở dài, trong lòng bỗng nhiên lại thấy có một sự tức tối đang ập đến, nhưng lại không thể trút nó ra ngoài.

Diệp Thanh Linh ôm Thời Vũ lên tầng bốn, đặt lên giường.

Có vẻ hôm nay Thời Vũ thật sự rất mệt, vừa ngã lưng xuống giường đã ôm lấy chăn, cuộn tròn người lại, cô thức ưm một tiếng rồi lại ngủ say.

Diệp Thanh Linh đứng ở cạnh giường chờ một hồi rồi mới tắt đèn, cẩn thận rời khỏi phòng Thời Vũ. Cô không hề để ý đến sọt quần áo ở mép giường có một chiếc váy dài màu trắng đang nằm bên trong, và đó cũng là chiếc váy mà cô gái trong bức ảnh đã mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.