Thôi thì buông đi.
Trương Y: [ Là Nhạc Liên Liên thuê người làm, công ty chủ quản của cô ta cũng có nhúng tay. ]
Nhạc Liên Liên?
Thời Vũ nhíu mày, lúc bấy giờ cô mới nhớ ra Nhạc Liên Liên là ai, cô ta là một con chim hoàng yến do bạn của cô bao nuôi. Chỉ biết dựa vào khuôn mặt, chẳng làm được gì, xài tiền của chủ, cậy chủ để ăn hiếp người ta.
Lúc trước, lần đầu tiên Diệp Thanh Linh nhận được lời mời hợp tác từ nhãn hiệu Coca, khi đến quay quảng cáo thì có gặp được cảnh Nhạc Liên Liên kiêu căng đang độc chiếm phòng trang điểm, trùng hợp là lúc đó Thời Vũ đi ngang qua nên đã dằn mặt ả rồi đuổi ả ta ra ngoài.
Chỉ vì một việc cỏn con như thế thôi mà Nhạc Liên Liên lại ghim đến tận bây giờ? Thời Vũ nhướng mày khinh bỉ.
Vốn dĩ Thời Vũ còn tưởng là có ông trùm nào đứng đằng sau muốn đuổi Diệp Thanh Linh khỏi showbiz, không ngờ tới chuyện người đó thế mà lại là một con chim hoàng yến không biết thế nào là trời cao đất rộng, rõ ràng là chẳng biết gì nhưng lại muốn đâm đầu vào giở trò với Diệp Thanh Linh.
Bảo sao mà bài báo đó lại viết vụng về tới vậy, ngay cả mối quan hệ của cô và Diệp Thanh Linh trước kia mà còn đào không ra, thậm chí còn không xử lý băng ghi hình của khách sạn trước, nghe thôi đã thấy không chuyên nghiệp rồi.
Trương Y cũng giải thích thêm: [ Danh tiếng của Nhạc Liên Liên ở trong showbiz cũng không tốt cho lắm, vừa kiêu căng ngạo mạn mà còn thích chơi trò ăn hiếp ma mới. Ba tháng trước, cô ta có tranh vị trí người phát ngôn cho nhãn hàng với cô Diệp, nhưng mà tranh không lại, cho nên cứ thế mà mang thù cô Diệp thôi. Còn về công ty chủ quản của cô ta thì chắc là đang nhắm vào đoàn phim《Trên Tầng Mây》, bọn họ cũng sắp chiếu một bộ có cùng motif. ]
Cuộc chiến truyền thông giữa các công ty giải trí là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, nói không chừng bọn họ còn không cố tình đối đầu với người đứng sau lưng Diệp Thanh Linh. Bọn họ chỉ thấy mình có cơ hội để dìm《Trên Tầng Mây》nên mới góp thêm một tay mà thôi.
Trương Y: [ Nhưng mà, sếp Thời, bên công ty của cô Diệp cũng tìm ra rồi, bọn họ đang chuẩn bị trả thù, sếp xem xem bên mình có cần tiếp tục không? ]
Thời Vũ nhìn tin nhắn trên màn hình, rũ mắt, hàng lông mi chợt rung lên.
Cô đã thấy được phản ứng của cư dân mạng, đúng thật, bên cô còn chưa kịp ra tay thì bên Diệp Thanh Linh cũng giải quyết được hơn phân nửa rồi. Những cảm xúc cá nhân của Diệp Thanh Linh không hề bị chuyện này ảnh hưởng.
Cơ bản là không cần cô phải ra tay, Diệp Thanh Linh cũng tự mình dàn xếp được.
Không chỉ là chuyện này, còn cả chuyện diễn ra trong phòng tiệc tối hôm nay, cho dù Thời Vũ không nhúng tay, thì những người cố tình ép Diệp Thanh Linh uống rượu cũng sẽ bị cô ấy trả thù cho đẹp mặt.
Thời Vũ nằm xuống giường, ném điện thoại sang một bên, bỗng nhiên lại thấy lòng mình sao mà trống rỗng lẫn mệt mỏi đến thế.
Thời gian thoi đưa, Diệp Thanh Linh đã trưởng thành, cũng đủ khả năng tự bảo về mình rồi.
Cô ấy không còn là người chỉ biết cuộn tròn trong một góc xó của thành phố, đen nhẻm như hòn than, cần nấp sau lưng để mình cô che chở nữa rồi.
Diệp Thanh Linh không còn cần cô bảo vệ nữa.
Diệp Thanh Linh không phải là một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, lại càng không phải là thú cảnh chỉ biết nghe lời mà không dám cãi lại, mà Diệp Thanh Linh là một con sói ngạo nghễ cô độc, tự do tự tại của chốn rừng xanh.
Thời Vũ cảm giác bản thân mình đã hoàn toàn mất đi tư cách được ở bên cạnh của Diệp Thanh Linh.
Trong ánh sáng tối tăm, Thời Vũ nằm trên chiếc giường lớn, mái tóc xõa tán loạn ở cạnh người, điện thoại bị ném sang một bên khi màn hình còn bật sáng. Toàn bộ khung cảnh này giống như một bức tranh bị đóng vào khung, mang đến cho người ta cảm giác đẹp đẽ lẫn suy sụp.
Sau nửa năm ly hôn, lần đầu tiên mà trong đầu Thời Vũ bật lên một suy nghĩ——
Có phải cô thật sự nên buông tay không?
.......
Bên kia, Diệp Thanh Linh đang trò chuyện với người đại diện.
Chiều dư luận trên mạng cũng đã ngã về hướng có lợi, tuy là quy mô của Tinh Nguyệt nhỏ, nhưng hiệu suất làm việc lại rất cao, văn bản pháp lý đã gửi cho những người có hành vi châm dầu vào lửa, đương nhiên sẽ không buông tha cho kẻ chủ mưu là Nhạc Liên Liên, cũng tiện tay moi những tin thất thiệt của bộ phim sắp chiếu của công ty cô ta rồi tung lên, cho cô ta nếm mùi lễ độ.
Chuyện này đã sắp giải quyết xong xuôi, trước khi tắt điện thoại, người đại diện bỗng nhiên lại nói: “Thanh Linh, chị mới thấy ở trên mạng còn có cả CP fan của em với giám đốc Thời luôn đó.”
Diệp Thanh Linh giật mình: “Sao ạ?”
“Chị gửi em rồi đó, em xem điện thoại đi.” Người đại diện cười nói.
Diệp Thanh Linh nhìn sơ qua Wechat, quả nhiên là thấy được những bức ảnh chụp màn hình mà người đại diện gửi, trên đó toàn là những bình luận của fan CP Đá Xanh sau khi xem được video: “OTP mận”, “Ngọt quá”, “Ca sĩ x giám đốc quá là mlem” cũng toàn là mấy câu bình thường, nhưng thậm chí còn có người công khai nghĩ mấy chuyện “dằm khăm” như đoán công thụ, làm Diệp Thanh Linh mới ngó tí thôi mà đỏ bừng cả mặt, khóe mắt cũng giật giật vì bất đắc dĩ.
“Chị Lý...” Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, hỏi thẳng một cách bất lực, “Ý chị là sao ạ?”
Bên kia đầu dây, người đại diện cười cười: “Thanh Linh, bây giờ người tung tin về em là Nhạc Liên Liên, cô ta không có chống lưng đủ mạnh, đã vậy còn ngơ ngơ cho nên mới không moi ra được tin gì về em, toàn là bịa chuyện, nhưng mà bây giờ em cũng đang ngày càng nổi tiếng rồi, người nhìn em, lặng lẽ để ý em cũng sẽ ngày càng nhiều, ngay cả fan CP của em với giám đốc Thời còn trồi lên được...”
Diệp Thanh Linh hiểu được ý mà người đại diện muốn nói, cô rũ mắt, nhẹ giọng cắt ngang: “Chị Lý, chị yên tâm, em với Thời Vũ là yêu đương đàng hoàng, chia tay hòa bình, không có chuyện bao nuôi đâu ạ. Cho dù có bị tung ra thì cũng không sao.”
Lúc cô học cấp ba, đúng là Thời Vũ có nuôi cô hai năm, nhưng cô cũng đã trả lại hết rồi.
Trong mối quan hệ giữa mình và Thời Vũ, Diệp Thanh Linh cảm thấy mình không có gì để phải thẹn với lương tâm.
“Không phải, Thanh Linh, em hiểu lầm ý của chị rồi.” Người đại diện lắc đầu, nói, “Em có nghĩ tới chuyện chủ động công khai về mối quan hệ giữa em và giám đốc Thời từng có chưa? Chị biết mối quan hệ giữa em với giám đốc Thời không phải là kiểu đấy, nhưng mà em là người trong showbiz, cô ấy lại là một giám đốc, có thể trên mạng sẽ đồn đoán. Tự mình chủ động nói ra, giống như em nói đó, hai người yêu đương bình đẳng, chia tay hòa bình, em không thẹn với lòng, thế thì sẽ tốt hơn là để người ta moi ra rồi hiểu lầm.”
Lời của người đại diện nói rất hợp lý: “Sự ác ý trên không gian mạng này là vậy đó, haiz... Thanh Linh, em ngẫm lại thử đi?”
Diệp Thanh Linh im lặng một hồi rồi giơ tay lên xoa xoa giữa mày, cô cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cô không thích chuyện riêng tư của mình nhưng lại bị người khác soi mói mãi, lúc nào cũng có thể bị tung lên rồi xuyên tạc, cũng ghét luôn cảm giác bị người ta bàn tán.
Nhưng mà đã vào showbiz rồi thì sẽ có rất nhiều chuyện mình không muốn nhưng lại không thể tránh được, Diệp Thanh Linh đã nhận thức được điều này từ lâu. Có rất nhiều quảng cáo phải quay, có rất nhiều sự kiện phải dự, có đi ra ngoài thì cũng là đi làm việc, không còn một chút tự do.
Nhưng Diệp Thanh Linh vẫn không hề đắn đo mà cất tiếng hát, vẫn tổ chức những buổi diễn, vẫn muốn bài hát của mình được nhiều người biết đến, chính vì vậy mà không thể không tiếp tục làm việc như đám lục bình trôi, phải đi thật nhiều sự kiện và hợp tác, phải hy sinh thời gian dành riêng cho bản thân, thậm chí còn phải hy sinh sự riêng tư của mình để có thêm sự phổ biến và vốn đầu tư, mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Diệp Thanh Linh đã thấy mệt mỏi từ lâu.
Nhưng mà cũng may, ít nhất là cho đến thời điểm này, Diệp Thanh Linh vẫn còn cảm thấy sự vui vẻ lớn hơn nỗi mệt nhọc.
“Dạ, chị Lý.” Diệp Thanh Linh khẽ thở dài, “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
.......
Thời Vũ nằm trên giường rất lâu, giống như đã chết lặng, suy nghĩ “buông” vừa bật lên trong đầu lại tựa như đang sinh sôi nảy nở, những cái rễ của nó cắm sâu vào từng tế bào não của cô, quấn chặt lại khiến cho những suy tư trở nên hỗn loạn và u uất.
Có rất nhiều suy nghĩ rối ren, cuối cùng lại trôi đến những tin đồn lúc nãy, cô nhớ đến nụ cười lạnh nhạt vô tâm của Diệp Thanh Linh, nhớ những lời công kích tởm lợm ở trên mạng, nhớ tới sự phản kháng vô cùng thành thạo của Diệp Thanh Linh và Tinh Nguyệt...
“A ——!” Bỗng nhiên Thời Vũ ngồi bật dậy, dùng tay che tai của mình lại, đau khổ nghẹn ngào mà hét lên một tiếng.
Cô khom lưng thở dốc, áp lực, đau đớn, phẫn nộ, bất an... Rất nhiều cảm xúc tiêu cực như đang lấp đầy cô, sự nghiền ép đó khiến cho cô không tài nào thở nổi.
Tự nhiên Thời Vũ lại nhớ đến Lý Hạ Trà, trong vòng thi thứ ba của《Giọng Hát Nội Lực》hắn đã giở trò để cướp lấy vị trí số một của Diệp Thanh Linh. Nhưng đến trận chung kết, Chu Phá Quang đã ra tay trả lại vị trí vốn thuộc về Diệp Thanh Linh, vô cùng quang minh chính đại. Sau khi kết thúc chương trình《Giọng Hát Nội Lực》, bên phía Tinh Nguyệt cũng có so găng trên mặt trận truyền thông với công ty của Lý Hạ Trà, nhưng do bản thân Lý Hạ Trà vốn đã không tốt đẹp gì rồi, nên không bao lâu sau đã thân bại danh liệt, cuốn gói khỏi showbiz.
Thời Vũ vô tình nhớ tới chuyện mình cũng đã từng hỏi thăm Trương Y, cô ấy bảo rằng Lý Hạ Trà còn định dựa vào chống lưng để trở lại oanh tạc showbiz, nhưng không ngờ là bị chơi tới nổi mất cả giọng hát, hoàn toàn mất tất cả, thất bại thảm hại.
Vậy còn Nhạc Liên Liên thì sao?
Thời Vũ biết Tinh Nguyệt sẽ không dễ dàng buông ta cho Nhạc Liên Liên và công ty của ả ta như thế, Diệp Thanh Linh sẽ không bị bất cứ thiệt thòi nào trong chuyện này. Thời Vũ dần bình tĩnh lại, cô đứng dậy, gọi điện thoại cho người chống lưng của Nhạc Liên Liên, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Cô nghĩ, cô muốn giúp Diệp Thanh Linh kết thúc chuyện này.
Bên đầu dây bên kia là tiếng một người đang cười làm lành: “Giám đốc Thời yên tâm, con đó làm gì mà so được với tình hữu nghị của chúng ta? Ngày mai, à thôi, từ bây giờ, cô sẽ không thấy mặt nó trong cái giới showbiz này nữa...”
Thời Vũ còn nghe loáng thoáng tiếng khóc tuyệt vọng của Nhạc Liên Liên.
Sau khi tắt điện thoại, Thời Vũ bất lực mà đi ra ngoài sân thượng.
Giờ là cuối hè đầu thu, thời tiết ở Hải Thành vẫn còn rất nóng nực, nhưng hôm nay lại có gió to thổi đến rất khác thường, cỏ cây bên ngoài sân thượng va vào nhau lao xao, những cây đa to giơ nanh múa vuốt trong bóng đêm, tựa như một con quỷ đang nhảy nhót.
Thời Vũ tựa đầu vào cửa kính, ngẩn người.
Cô cứ nghĩ rằng sau khi mình giúp Diệp Thanh Linh xong thì những cảm xúc tiêu cực đang tra tấn mình cũng sẽ vơi bớt, nhưng mà không hề. Cô vẫn cảm thấy khó chịu đến muốn chết đi, sự cô độc lẫn trống rỗng, mệt mỏi, bồn chồn, dạ dày đau như đang co thắt.
Suy nghĩ “buông” lại nảy lên trong đầu.
Bầu trời bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống, giọt nước ngày càng nặng trĩu, cuối cùng rơi lộp độp trên nóc dù ngoài sân thượng, nước rỉ xuống như một bức rèm châu. Có một vài hạt mưa cuốn theo cơn gió bay đến trước người của Thời Vũ rồi lặng lẽ thấm vào quần áo.
Thời Vũ không nhúc nhích, cô nhìn bóng cây đang lắc lư, suy nghĩ lại quẩn quanh như chết lặng——
“Buông đi.”
Không thể nào.
Những ngày tháng không có Diệp Thanh Linh của trước kia, không phải cũng sống rất tốt đấy sao? Không phải đã sớm quen với cách sống như cái xác không hồn rồi sao? Không phải đã quyết định là chỉ cùng bà ngoại đi đến cuối cuộc đời này là đủ rồi hay sao?
Không phải đã chuẩn bị di chúc từ lâu rồi sao?
Nghĩ đến tờ di chúc đã điền sẵn tên Diệp Thanh Linh, trong đầu Thời Vũ như có một tấm kính pha lê vừa vỡ tan nát, đâm cô vô cùng đau đớn. Rốt cuộc Thời Vũ cũng không chịu đựng nổi, cô ngồi xổm xuống rồi ôm chặt lấy đầu gối mình, ngồi cuộn tròn trong làn mưa mà khóc nức nở.
Cô không thể buông được...
Không thể nào buông được...!
Đã đứng dưới ánh mặt trời rồi, thì làm sao còn có thể cam tâm tình nguyện trở lại bóng tối?
Những ngày tiếp theo, những dòng suy tư của Thời Vũ vẫn còn đan chéo, giống như tồn tại hai thế lực vô hình, bọn họ đang không ngừng khẩu chiến, nhưng rồi lại chẳng thể ra quyết định giữa “buông” và “tiếp tục“.
Thời Vũ cũng không ngờ, thời khắc thay đổi tình thế lại đến nhanh như vậy.
.......
Vài ngày sau, Diệp Thiên Thiền được mời tham dự một buổi tiệc của nhãn hiệu trang sức đá quý, nhưng anh vẫn còn ở nước ngoài nên phải nhờ Thời Vũ đi thay.
Lúc Thời Vũ nhận được cuộc gọi, bản năng của cô định từ chối, nhưng lời còn chưa đến bên môi thì đã nghe được tiếng Diệp Thiên Thiền nói ở đầu dây bên kia: “Bên phía nhãn hàng mời nhiều ngôi sao đi thảm đỏ lắm, Tiểu Linh nhà em cũng đi đó, hai em tiện đường thì đi chung cho vui.”
“A Linh cũng đi?” Thời Vũ hơi giật mình.
Cùng lúc đó, cô thấy trái tim mình có hơi nhói lên một chút, Tiểu Linh nhà cô? Diệp Thanh Linh đã không còn là của cô từ lâu rồi. Thời Vũ cười khổ.
“Em không biết à... Cũng phải, em có bao giờ quan tâm chuyện này đâu. Em ấy là khách mời đặc biệt của nhãn hàng, chắc tới hôm đó cũng lên hát một bài.” Diệp Thiên Thiền cười khẽ, nói, “Sao? Em đi không?”
Thời Vũ im lặng một hồi, ngón tay siết chặt, cuối cùng cũng gật đầu: “... Đi.”
.......
Khi Thời Vũ tới thì thảm đỏ cũng mới vừa bắt đầu, trên màn hình lớn đang chiếu trực tiếp tiến độ ở bên ngoài. Thời Vũ nhìn sơ qua, trên thảm đỏ hiện tại toàn là mấy cô, mấy cậu ca sĩ mà Thời Vũ không hề biết mặt, trước khi đi Thời Vũ có hỏi thử, Diệp Thanh Linh là khách mời đặc biệt nên chắc là sẽ đi vị trí áp chót.
Thời Vũ thấy nhàm chán nên không nhìn nữa, thất thần mà nói chuyện cùng những người xung quanh.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng tới phiên Diệp Thanh Linh. Thời Vũ tìm một chỗ để ngồi, vừa uống nước trái cây vừa giả vờ vô tình nhìn lên màn hình lớn.
Màn hình đã chiếu đến cảnh Diệp Thanh Linh bước từ trên xe xuống, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh biển nhạt, vạt váy phủ qua đầu gối, để lộ cẳng chân thon dài, da thịt săn chắc. Phần trên được thiết kế kiểu đai đeo lộ vai, cổ áo có đính kim cương óng ánh, chúng lấp lánh dưới ánh đèn như những vì sao. Kiểu trang điểm hôm nay của cô ấy cũng rất tươi trẻ, sự rạng rỡ hiện đầy trong đôi mắt, nhìn vô cùng xán lạn.
Đã lâu lắm rồi Diệp Thanh Linh mới xuất hiện trước công chúng với tạo hình kiểu tươi trẻ thế này, còn phần lớn thời gian thì đều là kiểu ngự tỷ tràn đầy khí chất của một alpha. Sự tương phản này mang đến cho người ta cảm giác rất mới mẻ và thu hút, không tài nào rời được ánh nhìn.
Camera ở xung quanh cũng chớp nháy liên tục, tiếng hô hào lớn hơn những minh tinh đi trước rất nhiều. Ngay cả trong phòng tiệc này cũng có nhiều người bị kinh ngạc, ánh mắt hướng về phía màn hình.
Diệp Thanh Linh là ca sĩ, thế mà có khi lại xinh hơn cả những diễn viên lẫn lưu lượng đi trước.
Đôi môi đỏ mọng của Thời Vũ nhếch lên, nhẹ giọng cười cười.
Nhưng không bao lâu thì nụ cười cũng chợt tắt, ánh mắt lạnh băng.
Trùng hợp là Nhan Thi đi thảm đỏ trước Diệp Thanh Linh, cô ấy không đi ký tên ngay mà nán lại thảm đỏ để chờ Diệp Thanh Linh, sau đó còn mỉm cười vươn tay với Diệp Thanh Linh nữa. Diệp Thanh Linh không từ chối, cười cười nói nói gì với Nhan Thi rồi đặt tay vào lòng bàn tay của Nhan Thi.
Tay kia của Nhan Thi che miệng lại cười khúc khích, lúc hai người họ nhìn nhau, ánh mắt cô ấy còn sáng lấp lánh. Diệp Thanh Linh cũng cười nheo cả mắt, vẻ mặt rất dịu dàng. Hơn nữa hôm nay Nhan Thi còn mặt một chiếc váy đỏ rất chói, một đỏ một xanh, vô cùng có cảm giác hai người là một đôi, tiếng hò hét của bên truyền thông còn to hơn cả lúc hai người đi riêng nữa.
Dùng ngôn ngữ mạng để nói thì là fan CP cắn đường muốn điên luôn rồi.
Hai người họ nắm tay, chậm rãi bước đến chỗ ký tên rồi ôm cánh tay nhau để chụp ảnh chung, sau đó còn ký tên cùng một vị trí.
Cho dù Thời Vũ nhìn ra được, giữa Diệp Thanh Linh và Nhan Thi, không hề có chút cảm giác ái muội nào, ít nhất là bây giờ thì hai người họ chỉ là bạn bè tốt, chơi thân với nhau mà thôi. Nhưng khi Thời Vũ thấy được cảnh hay người họ nắm tay, trong lòng Thời Vũ vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cô nhớ lại buổi tiệc mừng của《Trên Tầng Mây》, Diệp Thanh Linh và Nhan Thi cũng trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Bây giờ hai người họ không có gì mờ ám, thế sau này thì sao?
Thời Vũ không dám nghĩ nữa.
Cô cũng không chịu đựng nổi.
Khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ và Nhan Thi có gì đó với nhau, Thời Vũ có thể dùng giấy kết hôn để dỗ dành Diệp Thanh Linh quay lại, nhưng bây giờ cô còn vốn liếng gì đâu? Làm sao dỗ dành cô ấy được? Ngay cả việc đến gần Diệp Thanh Linh còn khó khăn.
Thôi thì buông đi.
Dòng suy nghĩ này lại bật lên trong đầu của Thời Vũ, toàn bộ phần não đều trở trên rối ren.
Thời Vũ tặc lưỡi một tiếng, cố gắng hết sức để đè sự ghen tỵ lẫn tạp niệm đang dâng lên dưới đáy lòng mình xuống, cô cúi đầu nhìn điện thoại. Ai ngờ vừa mới mở điện thoại ra xem thì đã thấy ngay đám nhỏ trong group “Hội Các Cô Vợ Của Thanh Linh Ở Hải Thành” đang trò chuyện rất xôm tụ.
[ Các chị em ơi! Có coi trực tiếp thảm đỏ của Thanh Linh chưa? Tuyệt tuyệt ] Sau đó là một chuỗi các hình ảnh, ngoại trừ ảnh chụp riêng của Diệp Thanh Linh ra, còn có thêm cả ảnh chụp chung của Diệp Thanh Linh và Nhan Thi cùng nắm tay nhau bước trên thảm đỏ nữa.
[ Thì ra chị Nhan Thi cũng đi sự kiện nè, còn đi thảm đỏ với Thanh Linh nữa a a a a OTP riêu quá, quá riêu!!! ]
[ Hai chị đẹp đứng kế nhau, quá đã! ]
Lúc thấy CP Đá Xanh bọn họ đâu có nói như vậy.
Thời Vũ thở thật chậm: “...”
Thời Vũ lặng lẽ trợn mắt một cái rồi thẳng tay tắt thông báo group. Trong lúc cô xem điện thoại thì Diệp Thanh Linh cũng đã di chuyển từ chỗ thảm đỏ vào bên trong phòng tiệc, Thời Vũ vừa ngước mắt lên đã thấy ở phía xa xa là bóng dáng uyển chuyển phóng khoáng của Diệp Thanh Linh.
Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà không rời nổi ánh mắt.
Trên màn hình lớn như lúc nãy thì Diệp Thanh Linh cũng đã rất xinh đẹp và chói mắt rồi, nhưng bây giờ, khi không có camera, Diệp Thanh Linh bằng da bằng thịt còn đẹp hơn trên màn ảnh rất nhiều. Làn váy màu xanh nhạt đung đưa theo từng nhịp cô ấy bước, những hạt đá quý đính trên váy cũng sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn cả người vừa nhẹ nhàng lại vừa tràn đầy sức sống, mang theo hơi thở thanh xuân của người thiếu nữ.
Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại xoay người để nói gì đó với Nhan Thi, sau đó Nhan Thi lại giúp cô ấy túm tóc lên, buộc thành đuôi ngựa.
Chiếc cằm sắc lẹm của Diệp Thanh Linh lộ ra, phối với kiểu trang điểm tươi mát lẫn chiếc váy này lại càng tôn lên sự phóng khoáng chỉ thuộc về riêng cô ấy.
Cả người của Diệp Thanh Linh như sáng bừng lên.
Nhan Thi giúp Diệp Thanh Linh buộc tóc xong, ngón tay cũng thuận theo thế đó để đặt trên bờ vai trắng nõn, cúi đầu cười đùa rôm rả.
Thời Vũ lập tức đứng lên, cổ họng giật giật như bị bóp nghẹn, có chút đau đớn không nói nên lời.
Diệp Thanh Linh dường như đã chú ý đến ánh mắt của Thời Vũ, cô ấy nhìn về phía bên này, cũng không biết rõ là có thấy Thời Vũ hay không, sau đó lại thôi không nhìn nữa, tiếp tục xoay đầu sang cười cười nói nói với Nhan Thi. Trùng hợp là có người bưng hai ly cocktail đến, Diệp Thanh Linh tiện tay nên lấy giúp Nhan Thi một ly, động tác rất thân mật.
Thời Vũ suy sụp, ngồi xuống.
Không ngờ Nhan Thi lại là người tinh mắt, cô ấy thấy được Thời Vũ đang ngồi ở đó. Cô ấy đẩy bả vai của Diệp Thanh Linh: “Thanh Linh, chị thấy chị Thời nhà em nè, có cần qua đó chào một cái không?”
“Không cần ạ.” Diệp Thanh Linh lắc đầu.
“... Hửm?” Nhan Thi hơi giật mình, “Bây giờ trong phòng này đâu có phóng viên, ai bước được vô đây thì cũng toàn là người trong showbiz hoặc là người chung ngành với giám đốc Thời, em đâu có cần kỹ lưỡng đến thế.”
Trong buổi tiệc mừng của phim《Trên Tầng Mây》, Diệp Thanh Linh đối xử với Thời Vũ rất lạnh nhạt, Nhan Thi cứ cho rằng đó là để tránh tai tiếng.
Diệp Thanh Linh định mở miệng giải thích, lời còn chưa kịp thốt ra thì đã có một nam ca sĩ đến bắt chuyện. Nam ca sĩ tự xưng mình là fan của Diệp Thanh Linh và Nhan Thi, cứ mở miệng ra là lại gọi “Thanh Linh” với cả “Thi Thi”, một gương mặt chỉ tầm hai mươi mấy lại cười đến nổi để lại vết hằn, còn bảo cái gì mà mơ ước lớn nhất của mình là một ngày nào đó có thể hát song ca với Diệp Thanh Linh.
Nam ca sĩ này có ngoại hình cũng khá bắt mắt, nhưng trong mắt lại chứa quá nhiều sự tính toán hơn thua, láu cá.
“Thanh Linh, hồi tháng bảy tôi có xem buổi biểu diễn của cô, nếu mà nói thẳng ra, thì cô là người đầu tiên mà tôi thấy hát live ổn. Digital lẫn physical album của cô tôi cũng mua mấy bản luôn, cứ rảnh là bật lên nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.” Nam ca sĩ muốn bắt tay với Diệp Thanh Linh, cậu ta vươn tay ra nhìn rất kích động.
Diệp Thanh Linh không đáp lại, ánh mắt hơi sáng lên: “Ồ? Thế anh thích nhất là bài nào trong album thế ạ?”
“Đương nhiên là bài《Phá Kén》rồi, bài hát chủ đề cơ mà.” Nam ca sĩ trả lời lại ngay.
“Còn bài thứ hai là《Điệp Vũ》và bài thứ ba là《Lạc Vân》thì sao?” Diệp Thanh Linh nghiêng đầu hỏi.
Nhan Thi nghe Diệp Thanh Linh hỏi như vậy thì liền kinh ngạc mà chớp chớp mắt, sau đó mới bình tĩnh lại, không hỏi gì.
Nam ca sĩ nhanh nhảu nói: “Cả hai bài này tôi đều thích! Nhất là bài《Lạc Vân》, sân khấu cũng đỉnh nữa!”
Cậu ta nói xong mới phát hiện ra một chuyện, tuy nụ cười của Diệp Thanh Linh vẫn như cũ, nhưng nếu so với lúc nãy thì lại có chút gì đó rất lạnh lẽo.
Diệp Thanh Linh nhìn cậu ta rồi nhẹ nhàng nhướng mày, sau đó lập tức nói thẳng: “《Điệp Vũ》là bài cuối cùng trong album, còn《Lạc Vân》thì chỉ là một bài tôi mới bịa ra thôi, trong album không có bài này.”
Nam ca sĩ luống cuống: “À phải phải, lúc nãy tôi nhớ nhầm...”
Diệp Thanh Linh không hề có phản ứng gì nhưng Nhan Thi đang đứng bên cạnh lại bật cười thành tiếng, y hệt như đang nhạo báng. Lúc này, nam ca sĩ đó mới cúi đầu xấu hổ, tìm đại một cái cớ để rời đi.
Diệp Thanh Linh nhìn bóng lưng đang chạy trối chết đó, mệt mỏi mà chớp chớp mắt, Đã vào showbiz lâu như vậy rồi, nhất là trong khoảng nửa năm gần đây, theo đà sự nghiệp thăng tiến không ngừng của Diệp Thanh Linh, có đôi khi sẽ gặp trúng một số nam ca sĩ thích chơi chiêu trò như thế, thích được dựa hơi như thế, Diệp Thanh Linh liếc sơ một cái đã nhận ra ngay. Còn cả những người mà cô từng gặp lúc quay bộ phim 《Trên Tầng Mây》nữa, bởi vì ghen ghét cho nên muốn đâm sau lưng người khác.
Trong showbiz này, người như thế quá nhiều.
Diệp Thanh Linh cảm thấy rằng mình có thể quen được nhưng người như Nhan Thi lúc tham gia quay《Hấp Dẫn Về Làng》đúng thật là quá may mắn.
Lúc cô ngẩn người, người nhân viên ở bên cạnh đột nhiên đi tới, mời cô lên sân khấu để chuẩn bị biểu diễn. Trước đó, Diệp Thanh Linh cũng đã đàm phán xong với bên nhãn hàng, cô đưa ly rượu cho Nhan Thi xong thì đi theo người nhân viên đó.
Bài mà Diệp Thanh Linh sẽ trình diễn là bài《Phá Kén》của chính mình, cô rất thích ca khúc này. Cũng có thể nói rằng, cô thích tất cả những bài hát của mình và thích từng khoảnh khắc mình được cất tiếng hát. Mỗi một lần được hát ca, đối với cô mà nói, là một lần được hưởng thụ.
Sau khi Diệp Thanh Linh hát xong, lúc ánh mắt quét qua phía dưới sân khấu, cô chợt ngây ngẩn cả người.
Dưới khán đài vang lên những tiếng vỗ tay rất thưa thớt, trong đám đông, số người hướng ánh mắt về phía cô cũng rất ít, một phần là nhìn với cô bằng đôi mắt hừng hực đầy toan tính y hệt như cái tên ca sĩ lúc nãy, một phần khác là nhìn bằng ánh mắt rất lạnh nhạt, tựa như ánh mắt mà Thời Vũ từng dùng để nhìn cô, giống như đang xem một món đồ chơi chứ không phải là một con người bằng xương bằng thịt.
Diệp Thanh Linh cười khẽ trong lòng, ở những nơi thế này, liệu có mấy ai là người thật sự thích âm nhạc chứ? Đa số cũng là vì lợi ích nên mới tiếp cận nhau thôi.
Sự thật là thế, muốn đứng trên một sân khấu lớn hơn nữa, muốn bắt sóng được những người có cùng niềm ưa thích, có thể cùng cô hòa chung nhịp đập, chắc chắn là phải tham gia những loại sự kiện khác nhau, phải quay quảng cáo, phải làm những chuyện mà cô không thích và không còn tự do, mãi cho đến khi cô đã tích lũy đủ nhiều.
Diệp Thanh Linh không oán giận, cô vẫn làm chuyện mà cô luôn làm khi kết thúc mỗi một bài hát, đó là nghiêm túc gập người chào khán giả. Lúc đứng thẳng người, bỗng nhiên cô lại thấy một trong số người ít ỏi thực sự nghe cô ca hát... thế mà có cả Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh đã thấy Thời Vũ từ lâu rồi, lúc Nhan Thi giúp cô buộc tóc lên, ánh mắt của Thời Vũ nhìn về phía cô nóng rực như thế, đáng thương như thế, cẩn thận như thế, làm sao mà cô lại không nhận ra cho được?
Lúc ấy, vào khoảnh khắc mà Diệp Thanh Linh nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Thời Vũ, trong lòng cô bỗng nhiên lại có cảm xúc gì đó đang dao động.
Vẫn là như thế... cái cảm giác đau nhói nơi ngực trái, và cả sự phẫn nộ không nói thành lời.