Cầu Mà Không Được

Chương 78: Chương 78: Cô Lang 77




Hai người cùng ngã xuống vực sâu.

Thời Vũ nói xong liền nhẹ nhàng rụt rụt lại, ôm hai chân, cuộn người trên sô pha.

“Làm cái gì mà yếu đuối vậy chứ...” Diệp Thanh Linh rầu rĩ, nhíu nhíu mày rồi lầm bầm một tiếng, nhưng rồi cô lại nhớ đến những chuyện mình đã làm nên đành thở dài một hơi, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ, “Vậy để tôi xoa cho Thời Vũ?”

Thời Vũ gật gật đầu, ngoan ngoãn mở chân ra.

Diệp Thanh Linh vừa định vươn tay thì lại thấy tư thế như này thì có hơi kỳ kỳ, cô nói như ra lệnh: “Nằm sấp xuống đi.”

Thời Vũ lật người, ôm chiếc thảm lạnh vào lòng rồi mới nằm sấp xuống sô pha.

Diệp Thanh Linh nhìn theo những động tác rất chi là nghe lời của Thời Vũ, rồi cô lại nhớ đến chuyện chú chó sói ăn hiếp mèo Maine. Diệp Thanh Linh vừa không biết mình có quá đáng quá hay không, nhưng lại vừa cảm thấy sự hung ác của mình được thỏa mãn, sự bức bối dưới đáy lòng lại phập phập phồng phồng.

Diệp Thanh Linh cầm hộp thuốc mò tới mò lui, sau đó mới lấy một ít cao tan máu bầm trét lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa bóp.

Mới vừa chạm vào da thịt thì Thời Vũ đã run bần bật, đôi tay ôm chặt lấy tấm thảm lạnh.

Nhắm chừng có vẻ thật sự rất đau.

“Thời Vũ,“ Diệp Thanh Linh lập tức cau chặt mày, trái tim giống như vừa nhói lên một cái, ngay sau đó cô lại tức giận đùng đùng, giọng nói rất lạnh lùng, “Cuối cùng là Thời Vũ nghĩ cái gì đấy?”

“Thích bị ăn hiếp lắm hả?”

“Thấy chơi vui quá phải không?”

“Bây giờ mới biết đau, thế sao lúc đó không từ chối? Thời Vũ, cuối cùng là Thời Vũ nghĩ cái gì vậy hả?”

Thời Vũ chỉ biết ôm chặt lấy tấm thảm lạnh, không nói câu nào.

Cuối cùng, Diệp Thanh Linh chỉ đành thở dài một tiếng, tuy nói là hai người đã có sự đồng thuận, nhưng mà nói sao thì cô cũng là người bắt nạt, hình như cũng không có tư cách dạy đời người bị bắt nạt cho lắm. Nhưng khi cô nhìn thấy cảnh Thời Vũ chỉ biết tủi thân rồi nằm trườn ra thế này, không hề có chút phản bác nào, cô lại cảm thấy trong lòng mình ngứa ngáy.

Thà rằng Thời Vũ mắng ngược lại cô “Sao lúc đó em không chịu kiềm chế”, “Mắc cái gì em đã được ăn ngon hưởng ngọt rồi mà em còn hung dữ”, hoặc là thẳng tay tát cô một cái, có khi cô sẽ không thấy bứt rứt như vậy, giờ thì chỉ có tức tới cạn lời.

“Rồi đó.” Diệp Thanh Linh xoa xoa một hồi, chờ cho đến khi Thời Vũ đã hoàn toàn thả lỏng thì cô mới cố gắng nhích sang một bên, “Thay quần áo đi, tôi đưa Thời Vũ về khách sạn.”

Hai người cùng đi về phía mái hiên của bãi đỗ xe, Diệp Thanh Linh đắn đo mãi rồi cũng quyết định đỡ Thời Vũ.

Thời Vũ vô thức nhích đến gần lòng ngực của cô.

Nửa tiếng sau, chiếc ô tô đã ngừng trong bãi đỗ xe của khách sạn năm sao, hai người bước vào thang máy, đi thẳng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh đến đây, trong phòng rất sạch sẽ, có một mảng tường bằng kính trong suốt, bắt sáng rất tốt, từ độ cao này, chỉ cần nhìn ra ngoài cửa thì sẽ thấy được toàn bộ trung tâm của Hải Thành. Đi qua khỏi phòng khách, bước vào phòng ngủ chính, trong đó vẫn được thiết kế kiểu tường bằng kính, bên cạnh còn có cả một phòng tắm lộ thiên—— Cũng chính là loại không có rèm che.

Đứng ở căn phòng tắm lộ thiên này, nếu nhìn sang bên trái thì sẽ thấy được tòa văn phòng của tập đoàn Thời Thị, còn bên phải sẽ là tòa nhà của Tinh Nguyệt.

Nhưng mà do kính của khách sạn là kính một chiều, với lại, ở độ cao này thì xung quanh cũng không có kiến trúc nào cao tới, sẽ không bị người ta nhìn. Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Thanh Linh vẫn thấy nếu mình tắm ở đây chắc sẽ ngại lắm.

Phía bên kia là phòng tắm kín.

Diệp Thanh Linh dắt Thời Vũ đến cửa phòng tắm, vừa định bước đi thì cổ tay áo đã bị Thời Vũ dịu dàng níu lại.

“Hửm?” Diệp Thanh Linh nghi hoặc, cô hừ ra một tiếng.

“A Linh... Em định đi đâu vậy?” Thời Vũ lấm lét hỏi.

“Tôi đã đưa đến tận đây, đương nhiên là tôi phải về nhà nghỉ ngơi rồi.” Diệp Thanh Linh cố gắng giải thích một cách nhẹ nhàng, “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay phải thức sớm nữa, nhân dịp mấy bữa nay không có công việc, tôi sẽ ngủ bù cho đủ giấc.”

Sắc mặt của Thời Vũ dần trở nên hoảng loạn, cô năn nỉ: “Em nghỉ ngơi ở đây đi... Không được sao?”

Thời Vũ muốn hỏi rằng, hiện tại, mối quan hệ giữa hai người là gì? Những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, có phải là đồng nghĩa với chuyện... mối quan hệ của hai người đã thân hơn trước một ít rồi phải không? Nếu đã có lần đầu tiên, thế thì có phải sẽ có lần thứ hai, thứ ba không?

Nhưng mà không cần phải nói thẳng ra, tự Thời Vũ cũng nhận thức được chuyện của tối hôm qua chỉ là một chuyện bình thường như cân đường hộp sữa giữa hai người trưởng thành, chỉ là lỡ ngủ với nhau thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Sau ngày hôm nay, hai người xa nhau, lần gặp mặt sau cũng sẽ chẳng còn bầu không khí ái muội thế này nữa, bọn họ sẽ trở về như lúc trước, càng ngày càng xa lạ, mãi cho đến khi biến thành hai người dưng ngược lối.

Thời Vũ không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.

Cô muốn Diệp Thanh Linh ở lại, chỉ cần Diệp Thanh Linh có thể ở lại thôi...

Thì muốn cô làm thế nào cũng được.

Diệp Thanh Linh nhìn ngón tay của Thời Vũ đang níu cổ tay áo của mình, rồi lại nhìn đến gương mặt đầy vẻ cầu xin của Thời Vũ, sự tức giận không tên trong lòng của Diệp Thanh Linh lại bốc lên thêm lần nữa.

Hai người cứ đứng đấu trí một hồi.

“Hừ.” Cuối cùng, Diệp Thanh Linh hất tay Thời Vũ ra, “Tôi chờ Thời Vũ tắm xong thì đi.”

Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Cửa phòng tắm dần khép lại, Diệp Thanh Linh đứng bên ngoài, cô cáu kỉnh mà xoa xoa mày. Cô cảm thấy có chút gì đó không ổn sắp xảy ra, giống như kiểu nếu cô chọn nán lại thì sau này có muốn chạy cũng không chạy được. Diệp Thanh Linh đắn đo, không biết có nên nhân lúc Thời Vũ tắm để lén chạy về nhà không.

Một lần hoang đường sẽ không nói lên được điều gì cả, chỉ cần cắt đứt một cách kịp thời là ổn.

Diệp Thanh Linh đi dạo quanh phòng, cô thấy giấy note trên bàn, đang định nhắn lại mấy câu thì lại do dự nên thôi. Cô nhớ đến hồi mình còn bé, những lời mà Thời Vũ từng hứa hẹn, chẳng có cái nào được hoàn thành, lúc đó cô đã đau khổ đến mức nào.

Nếu đã hứa rồi, thì thôi đừng nuốt lời.

Dù sao... Chờ Thời Vũ tắm xong sẽ đi ngay cơ mà? Lâu lắm cũng chỉ tầm một tiếng, sẽ không có vấn đề gì phát sinh đâu.

Còn sự bức bối bé xíu không đáng kể ở trong lòng mình dành cho Thời Vũ, và cả cảm giác nôn nao muốn trút hết lên người của Thời Vũ thêm lần nữa, Diệp Thanh Linh cho rằng, bản thân cô có thể kiềm nén được.

Nhưng không bao lâu sau, Diệp Thanh Linh sẽ phải hối hận vì sự lựa chọn lúc này của mình.

.......

Cửa phòng tắm đột nhiên lại bị mở ra.

Quả thật là mảng tường kính đó bắt sáng rất tốt, toàn bộ phòng đều được nhuốm màu của ánh sáng, một cánh tay trắng nõn như ngó sen vươn ra từ bên trong phòng tắm, bên trên còn đọng lại một vài giọt nước, bọn chúng ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những ngón tay ở trước mặt đang bấu vào khung cửa, khớp xương nổi rõ, vừa tinh tế lại vừa xinh đẹp, nếu chịu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra được những ngón tay đó đang run lên nhè nhẹ vì căng thẳng.

Cho dù đứng cách nhau một khoảng, nhưng khi Diệp Thanh Linh thấy được phần cánh tay mảnh khảnh đó, tim cô vẫn bị hẫng đi một nhịp.

Dường như cô đã đoán được có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Thời Vũ ló đầu ra từ phía cửa, trên người ướt đẫm, mái tóc ẩm nước đang xõa tung bên người, uốn lượn trên bả vai trắng nõn. Thời Vũ quấn một chiếc khăn tắm dài, chỗ nào cần che thì đã được che lại, cái kiểu nửa kín nửa hở này lại càng quyến rũ người ta.

Thị lực của Diệp Thanh Linh rất tốt, thậm chí cô còn thấy được cảnh một giọt nước trong suốt đang lăn dọc theo gương mặt của Thời Vũ xuống, sau đó nó lại lướt trên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, xuống vai, tới xương quai xanh, cuối cùng lại trốn vào trong khăn tắm, chẳng còn thấy tăm hơi.

Trên sàn nhà cũng có mấy vệt nước, óng ánh, phản quang.

“A Linh...” Thời Vũ mím môi, hỏi một cách căng thẳng, “Chị thấy trong người không được khỏe cho lắm, em có thể... tắm cho chị được không?”

Thời Vũ rũ mắt, hàng lông mi run rẩy, vừa ngượng ngùng lại vừa nôn nao, cô chỉ dám ngước mắt lên nhìn Diệp Thanh Linh mấy lần. Đôi mắt lấp lánh như biển hồ lại càng khiến cho người ta... Không thể chối từ.

Diệp Thanh Linh đứng hình, đầu lưỡi vì hồi hộp mà chống lên hàm trên, ngay lập tức, từ cổ họng cho đến khoang miệng của cô đều cảm thấy hơi khô khát.

Hai người lại đấu trí trong giây lát.

Thời Vũ cụp mắt, cúi đầu đầy vẻ mất mát, cô bước lùi vào trong phòng tắm, thậm chí ngay cả bước chân còn có một chút tập tễnh rất khó phát hiện.

Thời Vũ không đóng cửa.

Diệp Thanh Linh cắn lưỡi mình một cái, rảo bước theo sau. Cô nghĩ, chỉ là tắm giúp một cái thôi mà...? Có phải trước giờ chưa từng giúp đâu. Thời Vũ thấy khó chịu trong người, cô là kẻ đầu sỏ, giờ cô đi giúp cô ấy tắm rửa, thế này chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao?

Diệp Thanh Linh tự thuyết phục mình như thế, động tác cứng đờ y hệt một con rối gỗ.

Diệp Thanh Linh bước vào phòng tắm, trùng hợp lại ngay lúc Thời Vũ vừa cởi khăn tắm ra, toàn bộ phần lưng đều để lộ ra bên ngoài, sau đó Thời Vũ bước vào trong bồn tắm, đưa lưng về phía Diệp Thanh Linh.

Nước trong bồn tắm gợn sóng, viên tắm cũng đã tan trong làn nước, tạo thành một lớp bong bóng rất dày, Thời Vũ như bị ôm trọn ở trong đó, chỉ còn bả vai trắng nõn lấp ló bên ngoài. Diệp Thanh Linh thả lỏng ra một chút, rửa tay cho cẩn thận rồi mới ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, xoa bóp bả vai cho Thời Vũ.

Vốn dĩ làn da của Thời Vũ đã rất mượt mà và đàn hồi như là thạch trái cây vậy, thế nên lúc ngón tay của Diệp Thanh Linh dính thêm một ít bọt, chạm vào làn da ấy lại mang đến một cảm giác rất lạ thường. Tiếng bong bóng xà phòng nổ lách tách không ngừng vang lên, phập phồng theo từng động tác của Diệp Thanh Linh.

Thời Vũ thoải mái mà ưm lên vài tiếng.

Ngón tay của Diệp Thanh Linh cứng đờ, vành tai cũng đỏ ửng. Cô cố nén cảm giác nhộn nhạo trong lòng mình xuống, xoa bóp bả vai xong thì sẽ đến phần sống lưng.

Tắm rửa thôi mà, có gì mà không bình thường đâu.

Cô cứ tự nhủ với bản thân mình như thế.

Diệp Thanh Linh bình tĩnh lại, cô xoa bóp một cách nghiêm túc, rồi lại lơ đãng quan sát dáng người của Thời Vũ, so với lần hai người gặp nhau lúc Thời Vũ bị bệnh thì cô ấy đã có da có thịt hơn một tí rồi, ít ra thì sống lưng không còn trơ xương nữa.

Sự yếu đuối, ngoan ngoãn lẫn nghe lời của Thời Vũ khi lọt vào trong mắt của Diệp Thanh Linh khiến cho Diệp Thanh Linh cảm thấy có hơi xa lạ. Lúc trước, cho dù Thời Vũ ăn vạ cô, năn nỉ cô quay lại, cầu xin cô về nhà đến cỡ nào, rồi lại khóc rưng rức đến thế nào thì cũng chẳng mang đến cho cô cái cảm giác như hai ngày nay.

Đúng thật là Thời Vũ đã thay đổi, không còn là một Thời Vũ của trước kia nữa.

Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ lúc Thời Vũ bị bệnh? Hay là từ hôm hai người gặp nhau ở buổi tiệc mừng của phim《Trên Tầng Mây》ấy nhỉ?

Diệp Thanh Linh thất thần.

“A Linh...” Bỗng nhiên, Thời Vũ xoay người lại, cô ấy khẽ nắm lấy đầu ngón tay của Diệp Thanh Linh, áp gương mặt mình lên mu bàn tay của Diệp Thanh Linh, “Mình tắm cùng nhau nhé?”

Âm thanh mời gọi của Thời Vũ rất yếu ớt, ngón tay và gương mặt cũng chỉ áp hờ lên bàn tay của Diệp Thanh Linh, chỉ cần Diệp Thanh Linh dùng sức một chút thôi thì đã có thể hất ra được rồi.

Diệp Thanh Linh hoàn hồn, cô thấy được động tác của Thời Vũ, ngọn lửa giận lại bắt đầu bùng lên.

“Tắm cùng?”

“Ừm.” Thời Vũ gật đầu.

Diệp Thanh Linh liếc sơ thôi cũng đã biết bản chất của câu mời này là gì, cô lập tức lạnh lùng cười nhạo thành tiếng: “Thời Vũ, không phải lúc nãy còn nói là thấy trong người không khỏe à? Không phải đau đến mức đi không nổi à?”

Diệp Thanh Linh bóp chặt cằm của Thời Vũ, bắt cô ấy phải ngẩng đầu lên nhìn mình.

Thời Vũ hoảng loạn, run lẩy bẩy, dùng đôi tay mình khẽ ôm hờ lấy cổ tay của Diệp Thanh Linh theo bản năng, giọng nói bé xíu: “Bởi vì, A Linh, chị thích...”

Thời Vũ không nói hết câu, Diệp Thanh Linh đã lập tức nhận ra, ý Thời Vũ không phải nói “thích em“. Mà là đang trả lời cho những câu hỏi mà lúc ở nhà Diệp Thanh Linh đã hỏi.

Diệp Thanh Linh đã hỏi Thời Vũ rằng, tại sao lại chấp nhận bị ăn hiếp, tại sao lại không chịu từ chối.

Bây giờ Thời Vũ trả lời, là bởi vì thích.

Diệp Thanh Linh đã nhận được đáp án từ Thời Vũ, đáng lẽ sự bực tức trong lòng không lên cuồn cuộn thêm nữa mới đúng, nhưng lúc này, cô lại càng thêm phần phẫn nộ.

Nhìn Thời Vũ hoảng loạn, sợ hãi, rồi lại nhìn ánh mắt đầy dịu dàng, ngoan ngoãn của Thời Vũ, nghe được tiếng Thời Vũ mời gọi thật mềm mại, cảm nhận được Thời Vũ chỉ dám nắm hờ cổ tay mình, Diệp Thanh Linh chỉ cảm thấy sự phẫn nộ đang âm ỉ dưới đáy lòng từ sáng đến giờ... Hình như sắp không kìm nén được nữa rồi.

Ba ngón tay đang bóp chặt cằm của Thời Vũ chợt buông lỏng ra một ít.

Bỗng nhiên, Thời Vũ cúi đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay của Diệp Thanh Linh.

Rất mềm.

Dây thần kinh đang căng chặt trong đầu Diệp Thanh Linh như bị đứt đoạn, trong lòng như bốc lên một ngọn lửa, chút lý trí cuối cùng đã bị biển lửa phẫn nộ nhấn chìm.

Cô đã đánh giá cao lý trí của mình quá rồi.

.......

Cho đến giữa trưa.

Ánh nắng đầu thu tươi đẹp xuyên qua tấm kính lớn, lan ra khắp cả phòng, đặc biệt là phòng tắm lộ thiên với ba mặt ốp kính trong. Nắng ấm và khí lạnh của điều hòa trộn lẫn vào nhau, nhiệt độ rất vừa vặn, trong phòng tràn ngập hơi thở ngọt lành.

Diệp Thanh Linh còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, giống như thể trong mạch máu cô vẫn còn thừa lại những ngọn lửa giận đang không ngừng bốc lên, bây giờ trong đầu cũng chỉ sót lại sự bực bội.

Trong lúc lơ đãng, Diệp Thanh Linh ngẫm rằng, lúc cô vừa thấy căn phòng tắm lộ thiên này, cô còn tự nhủ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ chịu tắm ở một nơi như thế này. Nhưng mà bây giờ, cô đang ôm lấy Thời Vũ, thậm chí lúc nãy, người kéo Thời Vũ qua đây cũng là cô. Thời Vũ không đủ sức để từ chối, chỉ biết mềm oặt người dựa vào bồn tắm.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Diệp Thanh Linh vang lên, điện thoại đang được đặt trên một chiếc bàn trong phòng tắm, khoảng cách tới chỗ này cũng chỉ có vài bước.

Diệp Thanh Linh tỉnh táo được một ít, đang định đi nghe điện thoại thì bị Thời Vũ kéo cổ tay lại. ngôn tình tổng tài

“A Linh... Đừng đi.” Hốc mắt của Thời Vũ đỏ hoe, cô ấy vẫn còn đang nhẹ giọng nức nở, tiếng khụt khịt ngắt quãng nghe y hệt như một chú mèo con.

Diệp Thanh Linh hết cách, cô đành phải bế Thời Vũ dậy, ôm cô ấy sang đó.

Thời Vũ ngồi trên ngăn tủ.

Diệp Thanh Linh “suỵt” một tiếng, nghe điện thoại: “A Lô ạ? chị Lý?”

“Thanh Linh, chị báo cho em một tin vui.” Giọng nói đầy vui vẻ của người đai diện cất lên từ đầu dây bên kia.

Diệp Thanh Linh “Dạ” một tiếng, giọng còn hơi khàn khàn, đôi mắt của cô nhẹ nhàng rũ xuống, trong đó chỉ còn dư lại một chút giận dữ, chẳng bao lâu nữa nó sẽ biến mất. Cô đứng, Thời Vũ ngồi trên ngăn tủ, bàn chân của Thời Vũ gác lên trên người cô, cô ấy còn đang cúi đầu cắn cánh tay mình, cố nén tiếng khóc.

Người đại diện không nhận ra được sự khác thường, tiếp tục vui mừng nói: “Thanh Linh, chuyện tuần diễn mình đang chuẩn bị hồi trước giờ ấy? Địa điểm với sân khấu đã đàm phán xong rồi, còn chờ phê duyệt nữa thôi, chị mới vừa nhận được tin là mình đã được thông qua rồi!”

“Nhanh thế ạ?” Diệp Thanh Linh nâng giọng, cô phấn khích mà ngước mắt lên, vừa khéo lại đối diện với đôi mắt ngân ngấn lệ của Thời vũ.

Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ rồi cười cười, rõ ràng nụ cười ngọt như mía lùi, nhưng Thời Vũ vẫn cảm nhận được sự hung tàn bên trong đó.

Gọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt của Thời Vũ, bả vai run lẩy bẩy, nhưng cô ấy vẫn không hề phát ra tiếng động.

Người đại diện nói tiếp: “Đúng đấy, chị cũng không ngờ là nhanh tới vậy, có khi là do anh Chu nhờ mối quan hệ cũng nên... Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, Thanh Linh, bây giờ phê duyệt xong rồi, chúng ta cũng phải bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền thôi, mấy công việc không quan trọng trong những ngày sắp tới thì chị sẽ lượt bớt cho em, em đến công ty thường xuyên một chút nhé.”

“Dạ.” Diệp Thanh Linh gật đầu, nói thêm một vài câu với người đại diện.

Tuần diễn khắp cả nước là kế hoạch mới vừa đưa ra hồi tháng trước, không ai nghĩ tới chuyện sẽ được thông qua nhanh như thế, nên có rất nhiều thứ còn chưa bắt tay vào chuẩn bị.

Vài phút sau, Diệp Thanh Linh tắt điện thoại.

Ngay lập tức, Thời Vũ mềm oặt người ra, tựa vào lòng ngực của cô, cô ấy ghé người vào trên vai của cô mà khóc thút thít, nước mắt cũng đã không rơi nữa, nhưng cổ họng vẫn còn chút nghẹn ngào.

“Mới vừa rồi, chị...” Diệp Thanh Linh ôm lấy Thời Vũ, vỗ vỗ lưng của cô ấy để tỏ vẻ dỗ dành, cô an ủi, “Rất ngoan.”

Nhưng không ngờ, cô chỉ vỗ vỗ nhẹ mấy cái thôi mà Thời Vũ đã sợ hãi đến mức co rúm người lại, chui rút vào trong lòng cô, trông cả người như một bé mèo con.

Diệp Thanh Linh thở dài.

“Được rồi, giám đốc Thời, nhiêu đây là đủ.” Cô lạnh nhạt nói.

Thời Vũ nghe được cách xưng hô xa lạ này, thế nhưng lại thả lỏng hơn ban nãy, tiếng nỉ non cũng dần ít đi.

Đến lúc này, sự tức giận dưới đáy lòng của Diệp Thanh Linh đã hoàn toàn tan biến, cô bình tĩnh lại, bế Thời Vũ đến bên giường, đặt cô ấy ngồi xuống xong mới đi lấy đồ ngủ, Diệp Thanh Linh vừa giúp Thời Vũ mặc đồ vào vừa nhẹ giọng nói: “Lúc nãy chị Lý, người đại diện của tôi, gọi diện, chị ấy bảo văn bản xin phép tổ chức tuần diễn trên cả nước đã được thông qua rồi, không bao lâu nữa sẽ bắt đầu chuẩn bị.”

“Tôi cũng không ngờ là được duyệt nhanh tới vậy, cũng hơi mừng.”

“Chị Lý cho tôi nghỉ ba ngày phép, sau đó chắc sẽ bận một khoảng thời gian.”

“Bắt đầu từ cuối tháng, mỗi tuần một buổi, tổng cộng bảy tuần, đi bảy thành phố... Chắc tầm đâu đó tháng mười hai là kết thúc.”

Diệp Thanh Linh nói một câu thì Thời Vũ liền nhẹ nhàng gật đầu một cái, tiếng “Ừm” mềm mại phát ra từ trong cổ họng, vô cùng nghe lời.

Chờ Diệp Thanh Linh nói xong, Thời Vũ mới ôm lấy gối nằm để chui vào bên dưới lớp chăn, nước mắt trên mặt cũng không thèm lau, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ dần khép lại, Thời Vũ không quấn lấy Diệp Thanh Linh để đòi ôm, chắc có lẽ là đã mệt lả rồi.

Diệp Thanh Linh cũng buồn ngủ, cô ngáp một cái, ngồi vào bên cạnh Thời Vũ, tựa vào đầu giường để mở app đặt đồ ăn lên, thất thần.

Tuy là vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng mà vẫn phải ăn cơm cho đúng giờ.

Nửa tiếng sau, đồ ăn đã được giao đến, là cháo Tề Phương Trai, món mà Thời Vũ thích.

Diệp Thanh Linh mở hộp ra, múc một muỗng cháo đưa đến chóp mũi của Thời Vũ, gọi một tiếng: “Giám đốc Thời, dậy đi.”

Chóp mũi của Thời Vũ nhúc nhích một cái, không thèm mở mắt.

Diệp Thanh Linh tự ăn muỗng cháo đó, cô để muỗng sang một bên, đẩy đẩy bả vai của Thời Vũ, gọi tiếp: “Thời Vũ, dậy ăn cháo.”

Thời Vũ vẫn không có động tĩnh, đã vậy còn rụt rụt người chui sâu vào chăn.

Diệp Thanh Linh kề sát vào, nhẹ nhàng phả một hơi vào vành tai của Thời Vũ: “Chị ơi, chị Nhiễm Nhiễm... Dậy đi.”

Rõ ràng là Thời Vũ có hơi run rẩy một chút, bỗng nhiên cô ấy hoảng sợ mà mở mắt ra, bừng tỉnh giấc.

Dù sợ như thế nhưng khi nghe được cách xưng hô này thì lại chịu tỉnh giấc, rốt cuộc là trong đầu Thời Vũ đang nghĩ cái gì? Trong lúc nhất thời, Diệp Thanh Linh không nói câu nào.

Nhưng mà có lẽ là do hôm nay... còn cả tối hôm qua nữa, những nỗi tức giận chất chứa dưới đáy lòng của Diệp Thanh Linh trong khoảng thời gian này đều đã được trút ra hết rồi, cho nên bây giờ cô cũng không có bực tức gì lắm, cô chỉ cười một cách bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Đồ ăn trưa tới rồi, giám đốc Thời.”

Thời Vũ ngồi dậy, ánh mắt còn hơi mơ màng, không có tiêu cự.

Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh không định làm gì nữa, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn chén cháo bên cạnh lấy một cái, chỉ muốn nằm xuống ngủ tiếp.

Diệp Thanh Linh: “...”

Diệp Thanh Linh không thể không cản Thời Vũ, giọng nói lạnh lùng: “Ăn cháo đi rồi ngủ nữa.”

Thời Vũ nỉ non “Ưm” một tiếng, sau đó lại mơ mơ màng màng rồi cúi gục đầu, không nhúc nhích.

Diệp Thanh Linh nhíu mày, cô còn muốn nhéo nhẹ cô ấy một cái nhưng đành nhịn, chỉ dịu dàng dỗ: “Ăn xong đi rồi tôi ngủ cùng.”

Lúc này, Thời Vũ mới chịu ngẩng đầu một cái, nhưng lại không hề cầm muỗng lên, ý bảo Diệp Thanh Linh đút cho mình ăn.

Diệp Thanh Linh không nói gì, vừa tức lại vừa buồn cười.

Rõ ràng là cái hồi mà Thời Vũ bị bệnh, cho dù bị bệnh tới mức đầu óc không tỉnh táo, nhưng Thời Vũ vẫn sẽ vì lòng tự trọng mà nhất quyết không chịu để cho cô đút. Bây giờ lại kiếm chuyện, đòi cô đút cho mới chịu. Cái này gọi là trước lạ sau quen? Hay là do cọng dây thần kinh nào đó bị chạm mạch rồi?

Lúc Diệp Thanh Linh nghĩ thế xong tự nhiên cô lại ngẩn người, bây giờ cô mới phát hiện ra, sau nửa năm ly hôn, dường như Thời Vũ đã không ngừng nhượng bộ, khi đứng trước mặt cô, cô ấy cũng ngày càng trở nên hèn mọn.

Nhưng mà những lúc đó, dù có hèn mọn thế nào thì Thời Vũ cũng không đến mức sợ cô như hai ngày hôm nay.

Diệp Thanh Linh rất tinh ý, đó không phải là bất cứ một cảm xúc nào khác, mà là sợ.

Dường như là Thời Vũ đột nhiên lại vứt bỏ hết toàn bộ sự kiêu ngạo lẫn tự tôn của mình, Diệp Thanh Linh nói gì cũng sẽ nghe theo, cô ấy đem khía cạnh mềm mại nhất, không hề có chút phòng vệ, phô bày ra trước mặt của Diệp Thanh Linh. Thời Vũ sợ Diệp Thanh Linh vô cùng.

Tại sao ư? Diệp Thanh Linh không biết.

“Sợ” cô.

Cô có cái gì để sợ?

.......

Vì Diệp Thanh Linh cảm thấy Thời Vũ cần phải trưởng thành, cần phải thay đổi, cho nên cô mới kiên quyết, tuyệt tình, lựa chọn rời khỏi Thời Vũ.

Sau một khoảng thời gian trôi qua, Thời Vũ đúng là có thay đổi, hoàn toàn thay đổi.

Nhưng lại không phải theo hướng mà Diệp Thanh Linh kỳ vọng, không phải đổi theo chiều hướng tốt, mà là càng ngày càng bất bình thường, thậm chí còn đánh mất cả bản thân.

Thời Vũ bắt đầu đứng ở một góc độ bất bình đẳng để ngước nhìn bóng dáng của Diệp Thanh Linh. Tựa như một Diệp Thanh Linh trong quá khứ đã từng.

Mãi cho đến rất lâu về sau, Diệp Thanh Linh mới ý thức được chuyện này.

.....

Mà bây giờ, Diệp Thanh Linh chỉ cảm thấy hoang mang lẫn bất lực. Cô không biết tại sao đột nhiên Thời Vũ lại biến thành như thế, tại sao lại “sợ” cô, thậm chí cô cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ.

Diệp Thanh Linh không đoán được rốt cuộc là Thời Vũ đang nghĩ gì, cô muốn mở miệng hỏi thẳng, nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn hé miệng ăn cháo của Thời Vũ, trong lòng cô chỉ còn lại sự bất lực.

Cho dù cô có hỏi thì nhắm chừng cũng vô dụng mà thôi.

Trực giác của cô mách bảo rằng Thời Vũ sẽ không trả lời, chẳng những thế, Thời Vũ sẽ mượn cơ hội này để quấn lấy cô... Giống như lúc hai người ở trong phòng tắm vậy. Mà cô cũng thế, cô sẽ không kìm được lửa giận, sau đó sẽ lại không thể vãn hồi.

Diệp Thanh Linh cảm nhận được rất rõ ràng, không phải một mình Thời Vũ thay đổi, mà mối quan hệ giữa hai người cũng thế. Bất thình lình, có lẽ là bắt đầu từ khoảnh khắc cô chọn dẫn Thời Vũ về nhà, hoặc có lẽ là do một thời điểm nào khác, tóm lại, mối quan hệ của hai người trở nên rất bất bình thường——

Kỳ quái, vi diệu, dị dạng.

Tại sao lại trở nên như vậy?

Cô không biết lý do, càng không biết làm thế nào để có thể kết thúc mối quan hệ bất bình thường này.

Nếu chỉ có một đêm hôm qua thì còn ổn, Diệp Thanh Linh có thể nhanh chóng cắt đứt, nhưng lúc nãy lại thêm một lần, nên cô lại càng bối rối. Cô phát hiện rằng bản thân mình không có cách nào để kết thúc, chỉ có thể chấp nhận, cùng xuôi về phía trước.

Giống như thể, Thời Vũ đang rơi vào một hố sâu không thấy đáy, Diệp Thanh Linh không nắm được tay của Thời Vũ, ngược lại còn bị cô ấy kéo theo, cùng nhau rơi xuống đó.

Hai người cùng ngã xuống vực sâu.

Diệp Thanh Linh mê mang mà nghĩ rằng, cứ thuận theo tự nhiên... có được không?

- ------

Lời của tác giả:

Chọc, nổ rồi, nói cách nào cũng là vỡ toang, không ổn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.