“A Linh, mình kết hôn em nhé.”
【Toàn văn hoàn】
Đêm đến, gió biển vẫn ấm áp như thế, thật sự rất thoải mái. Du thuyền chầm chậm hướng về phía đại dương xa xa, cuối cùng mới ngừng ở một hòn đảo nhỏ, nơi có ngọn đang đèn sáng lập lòe.
Hòn đảo này không to, địa hình khá bằng phẳng, cảm giác như thể liếc mắt một cái là sẽ nhìn được bao quát toàn bộ nơi này. Bờ cát, rừng xanh, cây dừa, cách đó không xa còn có một căn biệt thự phong cách châu Âu, nhìn y hệt như một tòa lâu đài vậy, chỗ cửa sổ còn có thể thấy được ánh đèn vàng ấm áp đang bật sáng, ánh trăng chiếu rọi cả hòn đảo, tựa như là tiên cảnh.
“Chỗ này là...?” Diệp Thanh Linh giật mình.
“Đảo.” Đôi mong đỏ cong lên, cười khẽ, “Đảo của chúng ta.”
Diệp Thanh Linh kinh ngạc mà quay đầu lại, cô nhìn Thời Vũ, Thời Vũ gật gật đầu rồi nở nụ cười, trong ánh mắt là sự khẳng định.
“...!” Cho dù cô đã đoán được, sở dĩ Thời Vũ gạt cô chuyện đến Hạ đảo, nhất định là do Thời Vũ đang chuẩn bị cho cô một bất ngờ nào đó, giống như cách cô đang làm với Thời Vũ vậy. Nhưng sau khi Diệp Thanh Linh biết rằng sự bất ngờ đó là một hòn đảo, cô vẫn không thể nào kìm nén được mà phải thốt lên một tiếng vì kinh ngạc, nụ cười cũng xuất hiện trên môi.
Diệp Thanh Linh bám vào lan can thuyền, thân mình hơi nghiêng ra ngoài một chút để đón gió biển, nhìn hết một vòng đảo. Diệp Thanh Linh không buộc tóc, những sợi tóc bị cơn gió thổi tung bay, vạt áo cũng vậy, cả người đều hừng hực sức sống.
“Nên là, Nhiễm Nhiễm đến chỗ này là để đặt mua hòn đảo này hửm?” Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ, cười, ánh mắt lấp lánh.
Khoảnh khắc mà Diệp Thanh Linh xoay đầu lại, dường như Thời Vũ nhìn thấy Diệp Thanh Linh tràn đầy sức sống, ngây thơ hồn nhiên của năm mười sáu tuổi đang dần hòa một với Diệp Thanh Linh kiêu ngạo độc lập của sau này, khoảng thời gian tám năm chợt trôi qua trong chớp mắt. Trong lòng của Thời Vũ có chút gì đó rất xúc động, cô hoàn hồn, gật đầu cười: “Đúng vậy, A Linh, em thích không?”
“Ừm... Cũng được.” Tuy ngoài miệng thì nói như thế, nhưng giọng nói của Diệp Thanh Linh lại vô cùng nhẹ nhàng, khóe môi cứ cong lên mãi.
Nói đoạn, Diệp Thanh Linh định phóng thẳng qua lan can, nhảy lên bờ cát để lên đảo. Thời Vũ túm chặt lại, cười hỏi: “Em gấp gáp lên đảo thế hửm?”
Diệp Thanh Linh hoang mang mà nhìn Thời Vũ, đứng hình: “Hửm?”
“Em không sợ...” Thời Vũ cười nhạt, nhướng mày, ngón tay gãi gãi cằm Diệp Thanh Linh, “Chị sẽ lừa em, nhốt em trên hòn đảo này, cả đời cũng không cho em về đất liền?”
Nghe được giọng nói trêu ghẹo của Thời Vũ, lông mày của Diệp Thanh Linh nhíu nhíu lại, bất thình lình, ánh mắt lại trở nên rất sắc bén, ẩn giấu hơi thở của sự nguy hiểm.
Diệp Thanh Linh chồm tới, chộp lấy phần lưng của Thời Vũ bằng một tay, tay kia thì đẩy bả vai, nhanh chóng đè cô ấy vào vách du thuyền, đầu gối cũng ấn mạnh vào. Diệp Thanh Linh nâng cằm Thời Vũ, gương mặt hất lên:
“Thế Nhiễm Nhiễm không sợ...” Diệp Thanh Linh sát lại gần, phả một hơi vào vành tai của Thời Vũ, “Bây giờ em sẽ làm cho Nhiễm Nhiễm khóc thành tiếng?”
Hơi thở ấm áp như trói chặt lấy Thời Vũ, cô vừa định nhúc nhích thì đã bị Diệp Thanh Linh siết chặt cổ tay, đè mạnh vào vách du thuyền, đầu gối của Diệp Thanh Linh đang chống ở phía dưới vẫn ma sát rất kịch liệt. Ở chỗ ngoặt cách đó không là người chèo thuyền và thủy thủ, không những vậy mà trên đảo còn có một số người giúp việc và nhân viên hỗ trợ nữa.
Hai người đang đứng trong góc khuất của du thuyền, nếu lỡ bất cẩn một tí thì có thể sẽ bị người ta nhìn thấy
Có chút kích thích.
“Diệp Thanh Linh...!” Giọng của Thời Vũ nghe qua rất hung dữ, Thời Vũ bất lực mà đá cô ấy một cái.
Không chỉ không hề nhúc nhích mà Diệp Thanh Linh lại càng làm mạnh hơn, vờ như chẳng hề nhận ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Hửm?”
“Diệp Thanh Linh, em...”
Hai chữ “buông ra” còn chưa kịp nên câu thì Thời Vũ đã cảm nhận được vành tai mình vừa bị cắn một chút, sự tê ngứa như lan ra, truyền đến khắp cơ thể. Bên tai còn có cả giọng cười hung ác của Diệp Thanh Linh.
Vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy của Thời Vũ chợt cứng đờ, cô cắn môi, ngón tay yếu đuối mà rũ xuống.
“A Linh...” Thời Vũ hô một tiếng, rất bất lực, tựa như đang khẩn cầu.
Lúc này, Diệp Thanh Linh mới chịu lui lại, nhướng mày cười: “Nhiễm Nhiễm, kim chủ mà cả người cứ yếu ớt như vậy thì bị chim hoàng yến ăn sạch sẽ hồi nào cũng không biết đâu nhé.”
Thời Vũ: “...”
Thời Vũ đánh mặt đi, mái tóc xoăn che khuất gương mặt đang đỏ bừng bừng. Thời Vũ thở ra một hơi, vờ như không có chuyện gì, cô không thèm để ý đến Diệp Thanh Linh nữa, vội vàng bước xuống du thuyền. Diệp Thanh Linh lập tức đuổi theo, nắm tay Thời Vũ.
Họ đi dọc theo con đường lát đá, xuyên qua những khóm cây, không bao lâu sau đã đến được chỗ biệt thự trên đảo.
Đèn phòng khách đã được bật sáng, nội thất bên trong biệt thự được trang hoàng theo phong cách châu Âu, từng món đồ lẫn cách sắp xếp đều thể hiện được tâm huyết của người chủ cũ. Hơn nữa, căn biệt thự này mới hoàn thành vào năm ngoái, còn chưa kịp dọn vào ở đã phải bán ra.
Hai người cùng đi thẳng lên phòng ngủ chính ở tầng ba, Diệp Thanh Linh đi trước, cô mở cửa bước vào. Diệp Thanh Linh vừa nhìn đến cách bày trí bên trong phòng ngủ chính thì đã vô thức nhướng mày, xoay đầu nhìn về phía Thời Vũ bằng đôi mắt đầy nghi hoặc.
Diệp Thanh Linh thậm chí còn nhíu mày một cách kỳ quái rồi mới bước lùi về sau.
“Hửm?” Hôm qua, Thời Vũ ]tham quan hòn đảo này khá qua loa, còn chưa kịp vào phòng ngủ chính để xem thử. Lúc đó Thời Vũ cứ nghĩ rằng kiến trúc tổng thể bên ngoài nhìn khá đẹp, thế thì phòng ngủ chính cũng sẽ không đến nỗi nào, Diệp Thiên Thiền đã giúp cô xem qua rồi.
Huống chi là Thời Vũ đã tính trước, bao giờ cô cầm được đảo trong tay thì sẽ tự thiết kế lại, cho nên cũng không để tâm mấy về cách bày trí nguyên bản của nó, ai mà ngờ tới chuyện cô sẽ tình cờ gặp được Diệp Thanh Linh ở Hạ đảo, tới thời điểm hiện tại cô vẫn chưa sửa sang gì.
Giây tiếp theo, Thời Vũ đã hiểu được lý do vì sao mà Diệp Thanh Linh lại phản ứng như vậy.
Phong cách bày trí bên trong phòng ngủ chính cực kỳ xa hoa, khác biệt hoàn toàn với kiểu ấm cúng của bên ngoài, nơi nơi đều có ánh vàng lấp lánh, cả căn phòng đều mang đến cảm giác vô cùng tráng lệ nhưng lại không bị quê mùa, ngược lại còn có chút gì đó rất tế nhị. Lại nhìn vào bên trong một tí, một chiếc lồng thật to bao trùm lấy chiếc giường, nổi bần bật.
Giường ngủ lọt thỏm trong chiếc lồng chim ánh sắc vàng, chăn và nệm là một màu đỏ sậm, viền chỉ thêu vàng nhạt, những màu này lại đối lập với cách bày trí xung quanh, trông vô cùng... Dâm mỹ. Mà cảm giác tinh tế của cả căn phòng cũng xuất phát từ chỗ này.
Khóe mắt của Thời Vũ giật giật, cô cũng không nghĩ tới chuyện phòng ngủ sẽ được thiết kế như thế. Thời Vũ cảm thấy chột dạ ngay tức khắc.
Diệp Thanh Linh nhướng mày cười, nhìn sang Thời Vũ, chỉ chỉ vào chiếc giường: “... Lồng sắt?”
Thời Vũ không đáp lời,
Diệp Thanh Linh lại chỉ chỉ bản thân, cười hỏi: “... Chim hoàng yến?”
Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại ngẫm về những lời mà Thời Vũ nói lúc hai người vừa mới lên đảo, nụ cười dần trở nên suy tư, cô thản nhiên mà hỏi: “Nhốt em ở đây, cả đời?”
Thời Vũ rụt rè bước lùi về sau một bước, ánh mắt trốn tránh, góc nghiêng lạnh nhạt, giả vờ giải thích một cách bình chân như vại: “Hòn đảo này... Chị mới mua hồi sáng, lúc trước chị cũng không nghĩ tới chuyện nó sẽ như vậy.”
“Ồ~” Diệp Thanh Linh kéo dài âm ra, gật đầu cho có lệ.
“Thật mà.” Thời Vũ lí nhí.
Diệp Thanh Linh lại tiếp tục nói cho có lệ: “Ừm ừm, thật mà thật mà, em tin Thời Vũ.”
Thời Vũ: “...”
Mấy giây sau, Thời Vũ hoàn toàn không còn bất cứ sự chột dạ nào nữa, bất chấp tất cả mà nói: “Đúng vậy, chị ngả bài, chính chị là người cố ý lừa em lên đảo, muốn nhốt em trên đảo này cả đời, thì sao? Không vui?”
Thời Vũ nói xong rồi lại nâng cằm Diệp Thanh Linh lên, vô cùng khẳng khái.
Diệp Thanh Linh cũng không hề ra tay với Thời Vũ giống như lúc hai người ở trên thuyền, mà ngược lại còn hùa theo Thời Vũ để diễn. Đôi mắt của Diệp Thanh Linh cụp xuống, chớp chớp mắt tỏ vẻ tội nghiệp, trưng ra một vai diễn con gái nhà lành bị tên lưu manh nhà giàu bắt ép nhưng lại thà chết còn hơn phải chịu khuất phục.
“Giám đốc Thời, cô, cô làm như vậy là phạm pháp.”
Thậm chí Diệp Thanh Linh còn đáng thương mà hít hít cái mũi, vờ như đang nức nở, giọt lệ chợt trào ra khóe mi, nước mắt sắp rơi lã chã.
Diệp Thanh Linh cũng được xem là có qua trường lớp, diễn cũng khá ổn.
Thời Vũ bắt sóng được sự ám chỉ của Diệp Thanh Linh.
Kịch bản play ấy à, cô hiểu.
Nhìn một Diệp Thanh Linh “yếu đuối” như vậy, cho dù biết chỉ là diễn thôi nhưng Thời Vũ vẫn không nhịn nổi, cô nuốt nuốt nước bọt, cổ họng căng thẳng mà giật giật. Thời Vũ liếm liếm đôi môi đỏ mọng, dùng ngón tay để xách cổ áo của Diệp Thanh Linh lên, lôi cô ấy vào trong phòng.
Lúc này, Thời Vũ nhìn chiếc lồng chim ở giữa phòng, không những không hề chột dạ mà cô còn thấy rất mong chờ. Thời Vũ gấp gáp, muốn vào bên trong để chơi với Diệp Thanh Linh.
“Đã đến tận đảo rồi, làm gì còn cửa để mà hối hận?” Thời Vũ phối hợp, diễn theo, “Vậy thời điểm ký hợp đồng, sao em không chạy đi? Hửm?”
Giám đốc với sugar-baby thì ký được hợp đồng gì?
Đương nhiên là hợp đồng bao nuôi với đầy đủ các thể loại không thể miêu tả rồi.
Diệp Thanh Linh hiểu được, cô cũng hùa theo, giả vờ nhu nhược đáng thương mà nức nở hai tiếng, ngoan ngoãn theo chân Thời Vũ bước vào phòng tắm. Rửa mặt xong, hai người cũng chẳng nán lại bồn tắm bao lâu thì đã lập tức nhào vào trên giường có chiếc lồng chim, vừa ngã người xuống thì chiếc nệm mềm mại đã bị lún xuống một chút.
Chăn được bện bằng lông, sờ vào vô cùng thoải mái.
Diệp Thanh Linh ngã xuống đó, mái tóc tán loạn mà xõa trên chiếc chăn lông màu đỏ sậm, đôi mắt đỏ hoe, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu tội nghiệp thì Diệp Thanh Linh cũng có bấy nhiêu tội nghiệp.
Thời Vũ cố kiểm soát sự kích động trong lòng mình, cô chậm rãi bấm khóa, ung dung thong thả bước đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, định nâng cằm cô ấy lên. Diệp Thanh Linh co rúm người lại, lui lui về sau để trốn, lắc đầu nguầy nguậy, mãi cho đến khi bị Thời Vũ ép đến tận góc giường, không còn chỗ để trốn nữa.
“Thật sự không còn đường nào để chọn sao... Giám đốc Thời?” Diệp Thanh Linh cắn môi, cúi đầu rất thấp, rụt rè ngước mắt lên nhìn về phía Thời Vũ.
“Em nói đi?” Thơi Vũ nhướng mày, giọng nói trầm khàn, “Dù gì em cũng chạy không thoát, em ngoan ngoãn chấp nhận chẳng phải tốt hơn sao.”
Tay của Thời Vũ vỗ về gương mặt của Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh cũng rất phối hợp, co người lại một chút, hàng lông mi run lên, cắn đôi môi, do dự. Thời Vũ vẫn chờ rất kiên nhẫn, ngón tay mơn trớn má của cô ấy, lấy từng sợi, từng sợi tóc một quấn vào đầu ngón tay mình.
Rốt cuộc thì Diệp Thanh Linh cũng ngẩng đầu, nói một cách yếu ớt: “... Vậy được rồi.”
Thời Vũ nhướng mày, đôi môi đỏ cong cong. Nhưng mà Thời Vũ còn chưa kịp làm gì thì đã bị Diệp Thanh Linh đẩy một cái, Thời Vũ không đề phòng nên bị ngã ra phía sao, cả người rơi vào lớp chăn mềm mại không thể động đậy nổi, Diệp Thanh Linh yếu đuối ngồi dậy.
“Diệp Thanh Linh...?” Thời Vũ đơ người, sau đó mới hô lên một tiếng, “Em làm gì?”
Vẻ mặt của Diệp Thanh Linh vẫn nhu nhược y hệt như lúc ban nãy, khóe mắt đỏ hoe nhưng sức lực lại chẳng hề yếu chút nào. Diệp Thanh Linh cứ chớp chớp đôi mắt đầy sự đáng thương và bối rối để hỏi: “Giám đốc Thời, không phải mình đang làm theo hợp đồng ạ?”
Thời Vũ: “...”
Nhìn trái nhìn phải gì cũng thấy hình như... Mình bị Diệp Thanh Linh tính kế rồi?
Thời Vũ chỉ nói hợp đồng giữa kim chủ và chim hoàng yến, nhưng chẳng hề đề cặp đến điều khoản cụ thể ghi ở trong đó, nếu mà nói để chim hoàng yến hầu hạ kim chủ thì xem như cũng hợp lý.
“A...”
Đến lúc Thời Vũ hoàn hồn thì quá trễ rồi, tay của Thời Vũ đã bị Diệp Thanh Linh khống chế. Đôi mắt của Diệp Thanh Linh vẫn hồng hồng, thoạt nhìn vừa yếu đuối lại vừa dễ bị bắt nạt, nhưng mà sức không kém, chỉ dùng mỗi một tay để đè cổ tay của Thời Vũ, từ từ khom người xuống.
.......
Sáng hôm sau, lúc Diệp Thanh Linh ngủ dậy thì đã đến giữa trưa. Ánh mặt trời rọi vào từ bên ngoài cửa sổ, Thời Vũ không có ở trong phòng, Diệp Thanh Linh chống tay ngồi dậy thì thấy Thời Vũ đang sưởi nắng bên ngoài ban công.
Bởi vì đang ở một nơi xa xôi, ngày hôm qua còn đùa nghịch trên bờ cát cả chiều nên Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đều rất mệt, tối hôm qua hai người cũng không chơi được bao lâu thì đã đi ngủ thật sớm. Lúc này, Diệp Thanh Linh vô cùng sảng khoái, cô lười biếng mà vươn vai, Thời Vũ đứng ở ngoài cũng chợt nhận ra, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.
Diệp Thanh Linh mở cửa lồng bước ra, đi về phía sau lưng Thời Vũ, bóp bóp bả vai cho cô ấy.
“Giám đốc Thời, hợp đồng hôm qua, em làm có tốt không ạ?” Diệp Thanh Linh không giả vờ đáng thương nữa, đôi mắt cười cong cong, giọng nói nhẹ nhàng.
“Vừa ăn cướp vừa la làng.” Thời Vũ thoải mái híp mắt lại, “Chậc” một tiếng, “Em chỉ biết tự thêm kịch bản cho mình thôi.”
Diệp Thanh Linh cười khúc khích, ấn ấn, gục đầu, đôi tay vòng sang ôm Thời Vũ, gác cằm lên vai cô ấy: “Nhiễm Nhiễm thích là được rồi.”
Thời Vũ dịu dàng nắm lấy cổ tay của Diệp Thanh Linh, kéo kéo, Diệp Thanh Linh bước về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ, tựa vào lòng của cô ấy.
“Hôm nay mình có kế hoạch gì nhỉ?” Diệp Thanh Linh nhẹ giọng hỏi.
“Ngồi du thuyền ra biển.” Thời Vũ khép hờ mắt, thả lỏng, nói, “Không phải em nói em muốn ngắm đại dương hửm? Hôm nay mình đi ngắm cho đã cái nư.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu cười, nhẹ nhàng hôn lên cằm của Thời Vũ: “Đâu phải em muốn ngắm biển... Em muốn cùng Thời Vũ ngắm biển cơ, có xem cả đời cũng không đủ.”
“Cùng chị?” Tay của Thời Vũ đỡ phần gáy của Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói chọc ghẹo, “Nếu mà muốn đi ngắm cùng chị, vậy mà còn gạt chị, tự len lén chạy đến Hạ đảo hửm?”
“Tại vì lúc đó em nghĩ là... Đây là trạm cuối rồi, em tự đi ngắm biển thì cũng xem như là hoàn thành xong ước nguyện của thời thơ ấu, sau đó thì kết thúc chuyến đi này, về nhà, tặng cho Thời Vũ một bất ngờ cơ mà.”
“Chậc.” Thời Vũ hừ nhẹ một tiếng. Diệp Thanh Linh nũng nịu, cọ cọ vào cổ Thời Vũ.
Yên lặng một hồi, Diệp Thanh Linh suy nghĩ rất nghiêm túc: “Sở dĩ em muốn tự đến biển một lần, chủ yếu là vì, em muốn chính thức nói lời tạm biệt với những gì đã trải qua. Từ nay về sau, em sẽ chỉ nhìn về phía trước, cũng sẽ không bao giờ thấy mờ mịt nữa. Nếu có đôi lúc em thấy mơ hồ... Thì Nhiễm Nhiễm, em đã có chị rồi. Nhiễm Nhiễm, em sẽ mãi mãi không bao giờ lạc đường.”
Lần này, hai người thật sự đã bước qua quá khứ, cùng nhau rảo bước, tiến đến một tương lai tươi sáng đang chờ.
.......
Theo kế hoạch, hai người sẽ lên du thuyền để đi ra biển vào buổi chiều. Thời gian buổi sáng này thì Diệp Thanh Linh sẽ cầm camera để đi quay vlog trên đảo.
“Tới tới tới, tụi mình cùng nhau đi dạo một vòng hòn đảo ở Hạ đảo nhé.” Diệp Thanh Linh thích thú, phấn chấn, cứ quay khắp mọi nơi, gần như là mọi ngóc ngách rừng cây đều bị Diệp Thanh Linh lật tung lên hết rồi, trong màn hình, nụ cười rạng rỡ xán lạn luôn hiện hữu.
Tuy nhiệm vụ livestream đã thực hiện xong rồi, nhưng mà tự ngẫm lại thì Diệp Thanh Linh thấy cũng hơi chán, cô quyết định mở livestream để trò chuyện với mọi người. Trong suốt khoảng thời gian này, mỗi lần cô lên livestream thì cũng chỉ để ca hát, lâu lắm rồi chưa được tâm sự với các fan.
Diệp Thanh Linh đọc bình luận rồi đáp lời, còn không quên đi loanh hoanh.
“Bao giờ chính thức đi làm lại? Ừm... Sau khi mình về nước nhé, nhanh lắm, chỗ này là trạm cuối cùng rồi.”
“Với lại trong khoảng thời gian này mình cũng không có lười biếng đâu nha, viết cũng được kha khá bài, chắc sẽ ra album sớm thôi... Lễ trao giải Kim Quế vào tháng mười, có lẽ là các cậu sẽ gặp được mình.”
Giải thưởng âm nhạc Kim Quế được tổ chức mỗi hai năm một lần, giải Kim Khúc được trao có độ uy tín rất cao trong giới âm nhạc, phải chờ hai năm mới trao một lần nên đây được xem là dịp cho những người có tiếng nói được tụ hội. Xét kỹ ra thì bây giờ Diệp Thanh Linh chỉ mới ra mắt được tầm hai năm, thế mà đã được mời tới dự Kim Quế rồi, ngay lập tức đã có người kích động mà hỏi: [!!! Bài hát của Thanh Linh đoạt giải rồi hả? ]
[ Chúc mừng trước nha! ]
[ A a a a a Giải Kim Khúc! Để tui đoán thử coi, là《Phá Kén 》đúng hong? ]
Diệp Thanh Linh cười rạng rỡ, giơ ký hiệu “suỵt” với mọi người rồi mới nói tiếp: “Mình còn chưa biết có được không nữa, cơ mà... Mình thấy chắc không thành vấn đề.”
“Mình có niềm tin.”
Diệp Thanh Linh nói xong, cô không nhìn màn hình nữa mà chuyển sang nhìn về hướng bãi biển cách đó không xa. Ánh mặt trời chiếu lên người cô, vẽ lên một tầng màu vàng kim trên những sợi tóc, khoảnh khắc đó, dường như cô đang tỏa sáng.
Diệp Thanh Linh nói, mình có niềm tin, nhất định mình sẽ đoạt giải.
Bình luận như muốn nổ tung: [ Á á á á á Thanh Linh! ]
[ Thanh Linh ơi sao mà em Alpha quá vậy em!!! Chị chớt mất hu hu hu ]
[ Thanh Linh em muốn gả cho chị hu hu hu... ]
[ Lầu trên, sếp Thời mà thấy thì mấy người đào mồ sẵn đi ]
[ Kệ tui kệ tui, cho dù sếp Thời có bóp cổ thì tui cũng phải nói ra! ]
[ (Thì thầm) Cho tui ké với, Thanh Linh quá trời ngầu, quá trời công á á á á á, ai mà nhịn cho nổi cơ chứ! ]
.......
Bên kia, hiếm khi Thời Vũ mới có linh cảm, cô đang đứng vẽ tranh dưới một chiếc ô che nắng, chậm rãi phác họa lại cảnh sắc bên bờ biển.
Ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển, cây dừa... Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh cầm camera tiến vào tầm nhìn của Thời Vũ.
Thời Vũ thấy Diệp Tham Linh đặt camera xuống cát, khom lưng cười, nhìn vào màn hình rồi nói gì đó, tiếp theo thì Diệp Thanh Linh lại xoay người, đi đến chỗ cây dừa, cô ấy cắn một cây dao nhỏ trong miệng, sau đó lại lấy một sợi dây thừng ra buộc vào cổ chân, dùng sợi dây đó để tạo độ bám rồi nương theo đó mà trèo thoăn thoắt lên trên cây dừa.
“Vút vút vút”, trèo cực kỳ nhanh.
Thời Vũ cau mày lại ngay lập tức, cô đứng bật dậy, lạnh giọng mà hét: “Diệp Thanh Linhhhh!”
Diệp Thanh Linh ngừng ở giữa thân cây, sửng sốt một chút, cô nhìn về phía Thời Vũ, chớp chớp mắt trông rất ngáo ngơ, sau đó lại tiếp tục trèo lên trên. Từ khi cô mất trí nhớ đến lúc cô khôi phục trí nhớ tới giờ, đã rất rất rất lâu rồi, Thời Vũ cũng chưa dùng chất giọng hung dữ như vậy để gọi tên cô.
Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh không ngó ngàng, vội bước sang đó thật nhanh: “Diệp Thanh Linh, em đang làm gì đấy?”
Diệp Thanh Linh còn đang bận cắn cán dao nên không thể nói được, đành dùng một tay chỉ chỉ lên trái dừa trên cây. Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh treo lơ lửng trên cây dừa, cô hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch, cô muốn bảo Diệp Thanh Linh trèo xuống ngay, nhưng mà lại sợ mình dọa Diệp Thanh Linh giật mình rồi bất cẩn té xuống, cuối cùng chỉ còn cách nhíu mày thật chặt, nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh Linh, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Thanh Linh trèo thêm mấy bước nữa thì đã đến đỉnh cây dừa, cô dùng một tay để cầm dao cắt, một trái dừa rơi “bộp” xuống đất, lăn lăn.
Diệp Thanh Linh ôm thân cây dừa rồi trượt vèo xuống dưới, nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống bờ cát.
Bàn tay đang siết chặt của Thời Vũ rốt cuộc cũng buông lỏng, thở ra một hơi.
Diệp Thanh Linh bưng trái dừa lên, cười hớn hở chạy đến chỗ Thời Vũ, đưa trái dừa cho cô ấy: “Nè, Nhiễm Nhiễm. Ban nãy kêu em có chuyện gì á?”
“Em mới vừa làm gì?” Thời Vũ khoanh tay, cười lạnh.
Diệp Thanh Linh cảm thấy nụ cười của Thời Vũ lạnh như băng, chớp mắt: “Em leo cây... Sao dạ?”
“Cây cao bao nhiêu?” Thời Vũ hỏi.
Diệp Thanh Linh ước chừng một lát: “Tầm mười lăm mét gì đó... Ai da?”
Thời Vũ giơ tay nhéo lỗ tai Diệp Thanh Linh, cô còn không kịp làm gì, đôi mắt cụp xuống, vừa hoang mang lại vừa ấm ức mà chớp mắt: “... Thời Vũ ơi?”
“Cao như vậy mà em còn dám trèo lung tung nữa, lỡ té ngã thì phải làm sao?” Giọng của Thời Vũ lạnh lùng, “Lúc trước một hai dặn chị phải biết yêu quý bản thân, em thì sao? Em thì không cần để ý an toàn?”
“Em đâu, đâu có ngã...?” Diệp Thanh Linh ý thức được tại sao Thời Vũ lại tức giận, cô chột dạ trong nháy mắt. Diệp Thanh Linh ngó sang nhìn camera một cái, nói lí nhí: “Nhiễm Nhiễm... Nãy giờ em đang livestream á.”
Thời Vũ đứng hình, sắc mặt tối sầm xuống.
Vì thế mà những người đang theo dõi livestream lại thấy được hiện tượng lạ: Lúc nãy Diệp Thanh Linh còn toát ra khí thế cực kỳ Alpha, nhưng bây giờ đứng trước mặt Thời Vũ lại ấm a ấm ức, bị nhéo lỗ tai lôi ra khỏi màn hình.
Phần bình luận như bị lag trong vài giây, có thể đoán ra được là những người đang theo dõi bên ngoài màn hình cũng bị đứng hình đến cỡ nào, sau đó là vô vàn bình luận phủ kín màn hình: [ Sếp, Thời!!! Thì ra, cả tuần nay Thanh Linh không lên livestream ca hát, là vì dành thời gian đi du lịch hải đảo với sếp Thời? ]
[ Ó ó ó ó ó Hít chết luôn rồi! Chín bỏ làm mười thì là đi hưởng tuần trăng mật á! ]
[ Cắn muốn điên luôn rồi!!! ]
[ Mấy cái người đòi gả cho Thanh Linh đâu rồi? Còn dám ló mặt ra hong dạ? ]
[ Khum dám khum khám, Đá Xanh CP là thật, dù rơi lệ nhưng vẫn chúc phúc.jpg ], [ +1 ], [ +Số chứng minh nhân dân! ]
[ Ha ha ha ha chắc có mỗi mình tui để ý quá à, lúc Thanh Linh bị giám đốc Thời dạy dỗ, cậu ấy bật sang mode chó săn thấy cưng quá đi prprpr ]
[ Mới một giây trước còn đang đóng vai ngầu ngầu đồ đó, một giây sau là rén liền, y hệt như con chó sói con đang dựng lỗ tai lên vậy á, ánh mắt cũng chột dạ nữa, a a a a a a Tiểu Thanh Linh của tụi mình vừa ngầu vừa ngọt đáng yêu quá đi! ]
[ Đúng đó, với lại sếp Thời hung dữ thiệt hahahahahahah (thì thầm), cơ mà mlem thiệt ]
[ Từ trước giờ em toàn ship Thanh Linh công, cơ mà xin lỗi nha, em nhảy qua ship Thời công đây ạ! ]
[ Thời công add em với! ]
Chờ mãi Diệp Thanh Linh cũng không quay lại, cuối cùng phải nhờ staff hỗ trợ từ xa tắt livestream giúp.
Tới giờ cơm trưa, môi của Diệp Thanh Linh lẫn Thời Vũ đều hồng nhuận một cách lạ thường, còn hơi sưng một chút nữa. Giá vẽ và họa cụ vẫn còn để ở bờ biển, trên tấm vải vẽ tranh, vẫn là hình ảnh của sóng biển, bờ cát và cây dừa, không hề có một chút khác biệt nào so với lúc Thời Vũ rời đi.
.......
Buổi chiều, ngồi trên du thuyền đi ra biển. Diệp Thanh Linh thấy mình đang cách hải đảo ngày càng xa, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt, bây giờ thứ mà cô có thể thấy được, chính là bầu trời và biển cùng hòa thành một màu xanh ngọc.
Du thuyền lướt trên mặt biển, bắn lên những bọt nước trắng tinh, bên dưới trong veo, có thể nhìn được bầy cá đang tung tăng bơi lội trong đó, thậm chí, đôi lúc còn có mấy con cá phóng vèo lên mặt nước, sau đó lại “tõm” một tiếng chui vào đại dương rồi bơi đi đâu mất. Diệp Thanh Linh ôm lấy Thời Vũ từ đằng sau, cô nhìn bốn bề là biển xung quanh du thuyền mà ngẩn ngơ, cô ôm Thời Vũ thật chặt, hơi thở của biển khơi được che đi bởi mùi hương thơm mát của Thời Vũ. Diệp Thanh Linh cảm giác, ngay tại thời khắc này, tầm nhìn trước mắt, người ôm trong lòng, hơi thở nơi đầu mũi, có ra sao cũng chẳng bao giờ chán ngán.
Thời Vũ cũng đang nhìn ngắm đại dương, đôi khi lại dịu dàng xoay đầu lại, đôi môi hôn hôn lên cằm Diệp Thanh Linh, sau đó là môi.
Chỉ là chạm vào một chút.
Một chút, một chút...
Mãi cho đến khi cầm lòng không đậu, lướt qua lại thôi, dịu dàng ôm nhau.
.......
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, dù chẳng nói với nhau câu nào, dù chỉ là lẳng lặng rúc vào lòng nhau, cảm nhận hơi ấm lẫn tiếng tim đập của đối phương, thế mà đã trôi qua mấy tiếng, đã đến giờ về lại đảo.
Xuống du thuyền, hai người cùng đi trên bãi cát, nhẹ nhàng nắm tay, vô cùng ăn ý. Diệp Thanh Linh lưu luyến, xoay đầu lại nhìn thêm một lần nữa, phía trước là đại dương xanh thẳm mênh mông vô bờ, gió biển dịu dàng lướt qua gương mặt, thổi tung bay vài lọn tóc. Tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá, hòa cùng với tiếng lao xao cũng những tán cây.
Toàn bộ thế giới đều rất tươi đẹp.
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh lại cảm nhận được ngón tay của Thời Vũ vừa xẹt qua mu bàn tay mình, mềm mại như một chiếc lông vũ. Trái tim của Diệp Thanh Linh lại càng mềm nhũn thêm, tựa như đang tan ra. Sóng biển rì rào và tiếng gió lao xao đang dần nhỏ lại, đại dương rộng lớn lại càng xa xôi, Diệp Thanh Linh chỉ thấy được Thời Vũ đứng ở trước mắt, nghe được tiếng hít thở nhu hòa, nghe được tiếng trái tim đang rộn vang từng nhịp, và cảm nhận được hơi ấm trên người Thời Vũ.
Không biết từ bao giờ, Thời Vũ đã dịu dàng nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt đào hoa đa tình đó, ngoại trừ cô ra, chẳng còn gì khác.
Thời Vũ nắm tay Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh không cúi đầu xuống xem, nhưng cô cảm giác được, có một vật làm bằng kim loại đang được đeo vào ngón tay mình.
“A Linh...” Thời Vũ nhìn cô, gần trong gang tấc, dịu dàng, nghiêm túc đến tận xương tủy.
“Mình kết hôn em nhé.” Cô ấy nói.
Cách đó không xa, sóng biển tràn lên bờ cát, bên bãi biển chỉ có độc một cây dừa, trái dừa đột nhiên rơi xuống cát, “bộp” một tiếng rồi lăn quay. Có một con cua giật mình giương càng lên rồi lại hoảng sợ mà bò đi đâu mất, sóng biển cũng rút về.
Ánh mặt trời vẫn tươi đẹp.
Thời khắc này, Diệp Thanh Linh cảm nhận được rằng, bản thân mình đã yêu Thời Vũ từ rất lâu, rất lâu về trước, tình yêu dưới đáy lòng cuồn cuộn như cơn sóng.
Yêu đậm sâu.
Cũng giống như sự ràng buộc không thể tách rời giữa hai người, là tương lai lâu dài của cuộc đời này, không thể nào phủ nhận, cũng chẳng thể nào xóa nhòa.
Diệp Thanh Linh nghĩ, Thời Vũ không phải là lồng sắt trói buộc tự do của cô, mà là một đại dương vô biên xanh thẳm, và cô, cô là con cá voi đang tự do bơi lội trong làn nước mênh mông.
Thời Vũ nghe được tiếng Diệp Thanh Linh đáp lời.
“Dạ.”
[ Quyển thứ tư: Hải Kình - Kết thúc ]
[ Toàn Văn Hoàn ]
- ------
Lời của tác giả:
Đến đây là hết.
Đoạn kết này, vừa mới bắt đầu viết thì đã nghĩ xong rồi, đặt bút viết rồi thì mới biết là thích thật, có cảm giác thư thả như được gió biển thổi qua vậy hhhh.
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt chặng đường, ngủ ngon! Cảm ơn mọi người.
Lời của editor:
Vậy là đã chính thức kết thúc rồi, sau này hết được xem Linh trèo cây dừa, cũng hết được xem Vũ nhéo lỗ tai Linh =))
Phần sau sẽ là cảm nhận và một số suy nghĩ của mình sau khi edit, mình cũng sẽ bổ sung thêm một số bình luận của người đọc bên đó ở một số chương tiêu biểu.
Cảm ơn mọi người đã đọc, vote và comment cho mình!