Hôn lễ
Một tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến Tết Âm Lịch. Tết năm nay, cả Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đều không bận đi làm, mấy ngày trước khi bước sang năm mới thì cả hai đều ở nhà, cùng bà ngoại trang trí lại biệt thự.
Họ cùng nhau dán câu đối Xuân, mua những món đồ bé bé để trang trí cho biệt thự, bật nhạc Tết rộn ràng, toàn bộ căn biệt thự đều tràn ngập sự ấm cúng.
Có lần nọ, Thời Vũ phụ trách việc dán giấy đỏ ghi chữ Phúc lên cửa, lần đầu Thời Vũ dán, cô bất cẩn nên lỡ dán lệch sang một bên, thế là Diệp Thanh Linh đứng bên cạnh cứ lấy tay che miệng lại rồi cười khúc khích.
“... Diệp Thanh Linh.” Thời Vũ giận dỗi liếc xéo Diệp Thanh Linh một cái, Diệp Thanh Linh bèn bước sang, nắm tay Thời Vũ rồi cả hai cùng dán lên. Bà ngoại đứng ngay bên cạnh, nhìn hai người rồi cười ha hả.
Đêm giao thừa, cả nhà cùng ngồi quây quần ở phòng khách để xem chương trình chào năm mới (Xuân Vãn). Năm nào bà ngoại cũng thức để đón giao thừa cho đến tận rạng sáng, khi pháo hoa bên ngoài cửa sổ đã tắt ngúm thì bà mới ngủ, nhưng năm nay, chưa đến mười giờ thì bà ngoại đã mơ màng mà ngủ say.
Diệp Thanh Linh ôm bà ngoại về phòng, không quấy rầy bà thêm, cô và Thời Vũ cùng ra khỏi nhà, đến chỗ khúc ngoặt của sông Bạch Hà. Hai người đã gọi đặt bàn trên nhà hàng view nhìn ra sông, vị trí này rất đẹp, xoay đầu sang nhìn sẽ thấy ngay những ngọn đèn neon sáng rực ở đoạn ngoặt của dòng sông.
0 giờ, từng cụm pháo hoa đã bừng sáng, hàng trăm thiết bị drones rực rỡ sắc màu bay trên bầu trời khu Bạch Hà, xếp thành bốn chữ “Chúc Mừng Năm Mới” rất to. Trong nhà hàng vốn yên tĩnh, không nghe được tiếng reo hò ầm ĩ đón năm mới ở bên ngoài.
Diệp Thanh Linh duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay của Thời Vũ, vô cùng ấm áp. Cô vừa quay đầu lại thì đã thấy màu pháo hoa rực rỡ đang phản chiếu trong đôi mắt của Thời Vũ.
“Năm mới vui vẻ, Thời Vũ.”
Dưới những tia pháo hoa bay rợp trời, Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng tiến đến gần, mười ngón đan vào nhau, lẳng lặng hôn lên đôi môi của Thời Vũ, dường như cả hai đều nghe được cả nhịp tim của đối phương.
Một năm mới lại đến.
.......
Hôn lễ được tổ chức sau Tết, cũng trùng hợp là trước sinh nhật Thời Vũ hai ngày. Nơi tổ chức là một khu trang viên nhỏ ở ngoại ô, Thời Vũ đã mua chỗ này từ rất lâu rồi, nhưng do mà ngoại cảm thấy ở đó vừa lớn lại vừa quạnh quẽ, không có không khí nhộn nhịp như ở đây nên cả nhà cũng không dời sang đó ở, cũng vừa khéo là lần này có thể dùng chỗ đó để làm địa điểm tổ chức hôn lễ.
Bà ngoại dậy rất sớm, bà cứ cười tít mắt. Lúc trước, ba mẹ của Thời Vũ cưới gấp nên không tổ chức hôn lễ, cuối cùng, sự tiếc nuối năm nào của bà ngoại ngoại đã được Thời Vũ và Diệp Thanh Linh lấp đầy.
Năm nay, cuối đông đầu xuân, tiết trời ấm áp, ánh mặt trời buổi sáng cũng rất đẹp.
Diệp Thanh Linh không có họ hàng nào khác, vả lại cô và Thời Vũ đều là nữ, cho nên hai người quyết định nhờ bà ngoại nắm tay cả hai, một trái một phải, bà dắt hai người đi hết chiếc thảm đỏ, rồi lại đặt tay của của hai người vào tay của đối phương.
Tuy thảm đỏ rất ngắn, chỉ đâu đó tầm mười mét, nhưng Diệp Thanh Linh lại cảm giác mình đã bước thật lâu, thật lâu. Không biết bà ngoại và Thời Vũ liệu có cảm thấy như thế không.
Khi đã bước đến trước bục nghi thức, bà ngoại dừng bước, tay của bà nắm rất chặt, có chút căng thẳng.
“Nhiễm Nhiễm, Tiểu Linh...” Ngón tay khô cằn của bà ngoại nắm lấy đôi tay của hai người, cả ba bàn tay để tụ lại một chỗ, rõ ràng là bà ngoại còn đang nở nụ cười, như giọng bà cũng đã nghẹn ngào, nói không thành câu. Khóe mắt của Diệp Thanh Linh như có giọt lệ sắp trào ra.
Trước mặt những vị khách tham dự buổi lễ hôm nay, biểu cảm trên gương mặt của Thời Vũ cũng không có quá nhiều biến đổi, nhưng nhịp thở lại có chút chậm.
Cuối cùng, bà ngoại nở nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy giọt lệ, lấp lánh dưới ánh mặt trời: “Sau này hai con phải thật hạnh phúc nhé...”
“Dạ.” Diệp Thanh Linh gật đầu chắc nịch, nắm chặt tay của bà ngoại và Thời Vũ.
Bà ngoại lau lau nước mắt, bà lùi sang một bên rồi ngồi xuống ghế của mình.
Diệp Thanh Linh vẫn nắm tay của Thời Vũ rất chặt, cả hai cùng bước lên bục nghi thức. Dù đây chỉ là một buổi hôn lễ mà hai người diễn cho bà ngoại xem, cơ bản là cũng không có ý định sẽ đi đăng ký kết hôn, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn cảm thấy ngón tay mình đang run run, trong lòng vừa thấy hồi hộp lại vừa thấy mong chờ.
Thời Vũ đứng ngay ở bên cạnh, khoác trên người chiếc váy cưới trắng tinh, trên đầu có đội một chiếc vương miện tinh xảo đính pha lê, chúng đang rực rỡ dưới ánh mặt trời, khi cơn gió chợt lướt ngang, chiếc khăn voan gắn trên đầu sẽ nhẹ nhàng tung bay. Gương mặt của Thời Vũ trông vẫn lạnh lùng như cũ, từng đường nét đều sắc lẹm, xinh đẹp, có chút ý cười khe khẽ hiện lên trong đôi mắt đào hoa, đẹp đến mức cô không biết phải miêu tả ra sao.
Thời Vũ cảm nhận được Diệp Thanh Linh đang nhìn mình, cô mỉm cười rồi nhìn sang. Lúc hai người đối diện nhau, con ngươi long lanh. Tiếng reo hò và vỗ tay bên dưới vang lên rất ầm ĩ.
Diệp Thanh Linh cảm thấy lòng mình tan chảy.
Bỗng nhiên cô nghe được tiếng “thịch” bé bé đang quanh quẩn ở bên tai, hình như là tiếng lòng cô lay động.
Từ trước đến giờ, tay chân của Thời Vũ lúc nào cũng lành lạnh, nhưng hôm nay chỉ mới vừa vào mùa xuân mà ngón tay của Thời Vũ đã âm ấm rồi. Tuy là chỉ xem bên ngoài thì sẽ nhìn không ra, nhưng mà bên trong của Thời Vũ cũng đang cảm thấy rất hồi hộp.
Lúc sau, giọng của người dẫn lễ cất lên, Diệp Thanh Linh mới hoàn hồn, cô mơ mơ màng màng mà đọc diễn văn cùng Thời Vũ, trao đổi nhẫn, tất cả cứ như là đang trong giấc mộng vậy.
Suốt những năm mà Diệp Thanh Linh còn thích Thời Vũ, cô đã từng hình dung ra buổi hôn lễ của hai người vô số lần, trong tưởng tượng, Thời Vũ trông y hệ như lúc này, mặc trên người chiếc váy cưới trắng tinh, đẹp đến lu mờ đi tất cả, ánh mặt trời phủ lên trên người của Thời Vũ, tỏa ra một tầng sáng nhìn có chút vô thực.
Thất thần, Diệp Thanh Linh như đang chìm trong giấc chiêm bao của mấy năm về trước, trái tim vốn đã lụi tàn khi đối diện với Thời Vũ nay lại đang đập ngân vang, đáy lòng như đang được lấp đầy bởi tình yêu.
Trong đầu cô đang hiện lên những thước phim quay chậm khi hai người ở cạnh nhau, tựa như một chiếc máy chiếu băng vậy, chầm chậm quay tròn, như ảo như mộng.
Mãi cho đến gần cuối, Diệp Thanh Linh nghiêng người về phía Thời Vũ, chạm được đôi môi mềm mại đó, cô mới cảm nhận được sự chân thật. Tuy tình yêu đã nhạt nhòa, nhưng cảm giác dịu dàng vẫn còn lưu lại nơi đáy lòng.
Diệp Thanh Linh ngẫm ngợi, hai người... Tổ chức hôn lễ rồi.
Chỉ là giả vờ.
Nhưng mà, dường như, tiếng lòng đang lay động. Mình, dường như, đã tìm lại được sự rung động với Thời Vũ. Nhịp tim đập thật mau, giống như đang thúc giục mình... hãy nghiêng người về phía Thời Vũ đi.
.......
Sau khi đã đãi tiệc xong, âm nhạc du dương cũng vang khắp trang viên, Diệp Thanh Linh kéo tay Thời Vũ đi đến giữa sân nhảy, cùng nhau hòa vào từng khúc hát. Hai người đứng giữa đám đông, rất nhiều lần, Diệp Thanh Linh ngước mắt lên nhìn ánh đèn treo trên đỉnh đầu mình, cô cứ ngỡ rằng toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người họ.
Màn đêm dần buông xuống, khách khứa cũng đã tan dần, khi Diệp Thanh Linh trở về phòng thì cô đã hơi say ngà ngà. Thời Vũ cũng không ổn hơn bao nhiêu, Thời Vũ mềm nhũn cả người, tựa vào lòng cô.
Trong bồn tắm đầy nước, Thời Vũ tựa người vào thành bồn, ánh mắt mông lung, mỉm cười khe khẽ rồi ngoắc ngoắc ngón tay về phía Diệp Thanh Linh.
“A Linh,“ Thời Vũ cười mị hoặc, giọng nói mang theo chút men say, “Hôm nay... Chị thật sự rất vui.”
Dù hôn lễ chỉ là giả, dù chỉ là diễn cho bà ngoại xem, nhưng Thời Vũ vẫn rất thỏa mãn. Nhưng mà khi men say đã dâng lên thì những tình cảm mà cô dồn nén dưới đáy lòng cũng sắp không thể kiểm soát được nữa rồi.
Cô nghĩ, Diệp Thanh Linh đối với cô, có phải là có một chút rung động rồi phải không? Nhưng cô lại không dám khẳng định.
Thời Vũ hơi rũ mắt, kìm nén, đè những suy tư đang rộn ràng dưới đáy lòng mình xuống.
“Em cũng vậy.”
Diệp Thanh Linh nghiêng người sang, dựa vào lòng ngực của Thời Vũ rất tự nhiên. Trên mặt nước còn có một lớp bong bóng dày, dưới làn nước, da thịt của hai người dán sát vào nhau, âm ấm, nhẵn nhụi. Có mùi rượu thoang thoảng và cả hương thơm của mùi sữa tắm hòa quyện vào nhau.
Diệp Thanh Linh nhấc một lọn tóc của Thời Vũ lên, đùa nghịch, quấn nó quanh ngón tay mình, rồi lại nhìn nó trượt vào trong làn nước. Thời Vũ nắm lấy tay cô.
Diệp Thanh Linh ngước mắt, vừa khéo lại chìm vào trong đôi mắt mông lung và nhu hòa của Thời Vũ. Cô chầm chậm ngẩng đầu, Thời Vũ dịu dàng cúi xuống, hai người lặng lẽ trao nhau nụ hôn trong làn nước.
.......
Lúc cả hai tắm xong thì cũng đã khuya.
Thời Vũ dựa người vào giường, Diệp Thanh Linh giúp cô sấy tóc. Đáng lẽ tắm xong phải tỉnh táo hơn, nhưng ánh mắt cô lại càng trở nên mơ hồ, ánh đèn phảng chiếu vào trong con ngươi, tựa như một hồ nước lặng đang ôm lấy ánh trăng, nhẹ nhàng gợn sóng.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh vù vù từ chiếc máy sấy. Ngón tay của Diệp Thanh Linh dịu dàng xuyên qua những lớp tóc của cô, dần dần, giống như có thứ gì đó đang lên men, rất ấm, lan tỏa khắp cả phòng.
Tóc đã khô, khi đã nằm vào trong chăn, Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh đi tắt đèn, có một bóng dáng mơ hồ vừa chui vào bên trong, nằm nghiêng, hình như là đang nằm đối mặt với cô. truyen bac chien
Thời Vũ nhìn không rõ, nhưng bản năng bảo cô nhích đến gần thêm một chút, tay Thời Vũ đã chạm được tay của Diệp Thanh Linh, họ đan mười ngón vào nhau. Thời Vũ vừa cúi đầu thì đã cảm nhận được hơi thở của Diệp Thanh Linh đang lướt trên gương mặt mình, mùi rượu đã tan, rất ngọt.
Thời Vũ thấy mình lại càng say hơn.
Bất thình lình, Diệp Thanh Linh cũng rướn người về trước, trán của cô ấy nhẹ nhàng áp vào trán của cô, sự ấm áp như dòng điện, chạy dọc từ đỉnh đầu rồi lan ra toàn thân từ trên xuống dưới, hơi thở ngọt lành hòa lẫn vào nhau.
Khoảnh khắc đó, bầu không khí ấp áp đang lên men ở trong phòng như đã đạt đến đỉnh điểm, nổ tung.
Những suy tư trăn trở dưới đáy lòng của Thời Vũ, đột nhiên lại không thể kiểm soát được nữa, chúng bén rễ, nẩy mầm, cành lá đâm toạc bầu trời. Những lý trí trong đầu, những sợ hãi, bất an và tất cả cảm xúc khác đều đang bị sự ái muội này nghiền ép.
Khi Thời Vũ còn chưa kịp định hình lại thì cô đã nắm chặt tay của Diệp Thanh Linh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay của cô ấy, nhẹ nhàng hỏi ra trong vô thức:
“A Linh, em có yêu chị không?”
Ngay khi thốt ra câu hỏi này, men say mông lung trong ánh mắt của Thời Vũ chợt tan biến, lúc Thời Vũ vừa ý thức được mình mới vừa nói gì thì cả người cũng đã trở nên hoảng loạn, theo bản năng, cô trốn trốn sau phía sau một ít.
Không biết từ bao giờ, ánh trăng đã len lỏi qua những tầng mây, chiếu rọi vào từ bên ngoài, xuyên qua khung cửa sổ.
Trong bóng đêm, Thời Vũ nương theo ánh trăng, cô thấy được gương mặt của Diệp Thanh Linh rất rõ ràng. Diệp Thanh Linh không trả lời câu hỏi của cô, đôi mắt hơi rũ xuống. Đôi bàn tay lúc nãy còn nắm lấy nay đã bị buông ra, không khí ấm áp cũng đã dần vơi bớt.
Thời Vũ xoay người, đưa lưng về phía Diệp Thanh Linh, cơ thể yếu ớt đau khổ mà cuộn tròn lại.
Ánh trăng trắng ngà chiếu lên trên người của Thời Vũ.
Dù đã biết trước đáp án, dù cô đã hứa rằng sẽ không vì thế mà đau đớn hay sợ hãi nữa. Nhưng có lẽ là do buổi hôn lễ hôm nay thật sự vui quá, nó đẹp đến mức giống hệt như đang chìm trong một giấc mơ vậy, nhưng bây giờ, người tỉnh mộng tan, sự chênh lệch cảm xúc này khiến cho nỗi khổ lòng ập đến, nhấn chìm cô.
Thời Vũ cuộn tròn người lại, lẳng lặng rơi nước mắt, bả vai cũng khẽ run rẩy, trong đầu cô rất hỗn loạn, tất cả những dòng suy tư trở nên rối như tơ vò.
Bất thình lình, một cái ôm ấm áp bao trùm lấy cô.
“Thời Vũ,“ Diệp Thanh Linh kéo cô vào lòng, giọng nói rất dịu, “Em xin lỗi.”
Bất giác, Thời Vũ lại run rẩy nhè nhẹ, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh Diệp Thanh Linh tuyệt tình bỏ cô mà đi, nỗi sợ hãi kéo đến như cơn bão nghiêng đêm. Thời Vũ rất sợ hãi, đột nhiên lại trở nên hèn mọn, Thời Vũ cố kìm nén cơn run lẩy bẩy lẫn tiếng khóc nghẹn ngào của mình:
“Không cần xin lỗi... A Linh, em không cần phải xin lỗi...”
“Như vậy là đủ rồi.”
Thời Vũ chui rúc vào lòng ngực của Diệp Thanh Linh, chậm rãi khép đôi mi lại.
“Nhưng mà, Thời Vũ...” Diệp Thanh Linh mò mẫn, cô chạm được tay của Thời Vũ. Vốn dĩ, Thời Vũ còn đang siết nắm tay của mình lại rất chặt, nhưng Diệp Thanh Linh lại dùng sức để mở nó ra, năm ngón tay của Diệp Thanh Linh lần mò rồi đan vào những khe hở ngón tay của Thời Vũ, bao lấy.
Diệp Thanh Linh hỏi nhỏ: “Thật sự như vậy là đã đủ rồi sao?”
Giọng nói của Diệp Thanh Linh... Thế mà lại mang theo một chút không cam lòng.
Thời Vũ ngây người trong chớp mắt.