“Cái gì... gọi là thích?”
Lúc Thời Vũ nói chuyện, có một chút mùi rượu nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí, rồi lại vờn qua chóp mũi của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh từ phía trên nhìn xuống, thấy gương mặt đỏ ửng của Thời Vũ cùng với đôi mắt đào hoa say lòng người, khoảnh khắc đó, trong đầu lại choáng váng.
Hôm nay rõ ràng là cô không có uống rượu, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình như người say.
Diệp Thanh Linh mơ mơ màng màng kéo Thời Vũ, ôm cô ấy vào lòng ngực, đi vào trong phòng tắm.
Theo bản năng, Diệp Thanh Linh khóa trái cửa.
“Chị,“ Diệp Thanh Linh chuẩn bị xong nước ấm, quay lại nhìn, thấy Thời Vũ vẫn không động đậy, ngoan ngoãn nghiêng đầu đứng bên đó, cô không nén được mà bật cười, “Không phải chị định tắm sao? Còn tính nhờ em giúp chị cởi quần áo?”
Không ngờ, Thời Vũ vậy mà lại thật sự chớp chớp mắt, vươn tay ra, “Ưm” một tiếng.
Giọng của Thời Vũ sau khi say mềm như bông vậy.
Diệp Thanh Linh tự nhiên thấy cổ họng mình khô khốc, liếm liếm môi.
Cô bước chậm rãi về phía cô ấy, Thời Vũ mặc một chiếc váy dài màu đen, chỉ cần đưa tay đến chỗ khóa kéo, nhẹ nhàng “roẹt” một tiếng, cả bộ váy đã rơi xuống đất, thân hình trắng nõn hiện ra trong không khí.
Sau đó là móc khóa, một tiếng “lạch cạch” vang lên nho nhỏ, cuối cùng mới là chỗ phía dưới.
Diệp Thanh Linh vừa đưa tay ra, không biết Thời Vũ vô tình hay cố ý, rất tự nhiên mà tự mình cởi ra, xoay người ngồi vào trong bồn tắm, trên gương mặt vẫn còn men say.
Diệp Thanh Linh thở phào một hơi, xoay người cởi quần áo của mình, Thời Vũ đang dựa vào bên cạnh bồn tắm, đôi mắt cứ nhìn cô không chớp lấy một cái.
Diệp Thanh Linh cũng ngồi vào bồn tắm, hơi nước bốc lên khiến cô nhất thời không thấy rõ mặt của Thời Vũ.
Cô còn chưa kịp làm gì, Thời Vũ đã điềm đạm mà bò qua tới, ôm lấy cổ cô, nhẹ nhàng kêu: “A Linh...”
“Nhiễm...”
Giọng cô đột nhiên im bặt.
Thời Vũ hôn lên môi cô.
Diệp Thanh Linh ngẩn ngơ, cô nhìn thấy được đôi mắt đào hoa đang gần ngay trước mắt, không biết là do men say hay là do hơi nước tràn ngập trong bồn tắm, trong ánh mắt của Thời Vũ tràn đầy dục vọng, tựa như sắp nhấn chìm cô.
.......
Và thế là hai người cứ như vậy, điên cuồng tới nửa đêm.
Rốt cuộc hai người cũng bước ra khỏi bồn tắm, nhưng men say của Thời Vũ hình như vẫn chưa tan hết, hoặc là do quá mệt mỏi, cô mê mang mà nghiêng đầu, ôm chặt lấy eo của Diệp Thanh Linh, nỉ non: “... Đừng bỏ rơi tôi mà, A Linh.”
“Cái gì?” Diệp Thanh Linh giật mình, cúi đầu lại thấy Thời Vũ đã rũ đầu ngủ tự lúc nào.
Chắc là nghe lầm rồi.
Diệp Thanh Linh sấy khô tóc cho Thời Vũ rồi mới ôm cô ấy về lại giường.
Mơ mơ màng màng, tắt đèn, lại thêm một lần nữa.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh nương theo ánh trăng mà nhìn đôi mắt còn ngân ngấn nước của Thời Vũ, suy nghĩ có chút mơ hồ.
Hình như cô cũng hơi say.
Diệp Thanh Linh nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cuối cùng đối với chị, em là cái gì?”
Người ta thường nói rượu vào lời ra, huống chi là ngay thời điểm thế này.
Thời Vũ như muốn thúc giục, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của Diệp Thanh Linh đang chống trên chăn, còn tay kia lại gãi gãi cằm cô ấy, trong nháy mắt, cười rạng rỡ: “Đương nhiên là chó con rồi, A Linh.”
“A Linh, chó con...” Thời Vũ nhẹ nhàng mà cười, “Đừng bỏ rơi tôi, có được không?”
Trong giây phút nhận được đáp án xác thực, Diệp Thanh Linh không biết trong lòng mình cuối cùng là cảm giác gì nữa, nói đau khổ cũng không phải, trong lòng cũng không có trống rỗng, chỉ còn sót lại bình tĩnh mà thôi...
Thậm chí, dưới mặt nước yên ả, thậm chí còn có sóng biển cuồn cuộn, tựa như giải thoát.
Cứ tính là chó hoang, thì vẫn là chó hoang mà Thời Vũ không muốn rời đi nửa bước, vậy không tốt sao?
Diệp Thanh Linh dịu dàng mà di chuyển ngón tay nhanh hơn, gật gật đầu: “Ừm, chị, Nhiễm Nhiễm, em không đi, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị.”
Thời Vũ ngẩn chiếc cằm tinh xảo trắng nõn lên, cuối cùng lại “Ưmm” một tiếng thật dài, yếu ớt mà ôm chặt lấy cô.
Diệp Thanh Linh ngước đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cảm thấy lỗ trống trong trái tim mình cũng được lấp đầy.
Cho dù biết là vì Thời Vũ đang say thôi, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn bị dáng vẻ yếu đuối, dịu dàng của cô ấy mê hoặc, trầm luân, cam tâm tình nguyện.
Yên lặng vài giây, Diệp Thanh Linh quay đầu sang, dần dần cúi thấp xuống, gần như chui vào lòng ngực Thời Vũ, cọ đầu nhè nhẹ vào cổ cô ấy.
“Nhiễm Nhiễm, em thích chị.” Diệp Thanh Linh dịu dàng mà lặp lại vô số lần lời tỏ tình mà cô vừa thốt ra.
“Vậy Nhiễm Nhiễm... Chị thì sao?” Diệp Thanh Linh hạ giọng, được voi đòi tiên, thử hỏi, “Chị thích em sao?”
Diệp Thanh Linh vừa hỏi xong thì cả thế giới bỗng nhiên im lặng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ve kêu ngoài phòng.
Thời Vũ không trả lời vấn đề này.
Diệp Thanh Linh nghe được nhịp thở của cô ấy dần trở nên yên ả, đều đều, cứ ôm lấy cô như thế, bước vào mộng đẹp.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng thở dài, không tiếng động mà an ủi bản thân, thôi bỏ đi, đã đủ rồi, không cần cưỡng cầu gì thêm nữa... Ít nhất là hiện tại, đáy lòng cô đã cảm nhận được vị ngọt. Cô nhắm mắt lại, yên lặng mà chìm vào giấc ngủ theo nhịp thở của Thời Vũ.
Sau đó thật lâu.
Trong bóng đêm, Thời Vũ bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt lại tràn đầy mờ mịt, cô nhẹ giọng nỉ non: “Cái gì... gọi là thích?”
Diệp Thanh Linh đã ngủ say, không nghe thấy.