“Thời Vũ, cuối cùng, đối với chị, em là cái gì?”
Thời Vũ không trả lời cô.
Diệp Thanh Linh ngồi trên ghế đệm ở đối diện, ngẩng đầu nhìn cô ấy, khóe mắt vẫn còn rất đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa lau hết, trên đôi mắt đen lay láy vẫn cứ ngân ngấn lệ như thể lúc nào nó cũng có thể chảy ra.
Cực kỳ đáng thương.
Cuối cùng, Thời Vũ cũng lặng lẽ thở dài một hơi, tiến đến gần Diệp Thanh Linh, khom lưng rồi duỗi tay mà xoa xoa đầu cô ấy dù động tác có chút mất tự nhiên, rồi sau đó đôi tay lại lướt qua xương hàm đến chiếc cổ mảnh khảnh, sau cùng là rơi xuống trên vai, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ.
Đến tận bây giờ trong lòng Diệp Thanh Linh mới xác định được, Thời Vũ thật sự đang an ủi cô.
Cho dù tim đã hóa đá, nhưng cọng rơm cứu mạng kia... cô chộp được rồi.
“Ngoan.” Thời Vũ dùng giọng mũi, “Em về làm việc đi, sau này phải hiểu chuyện một chút.”
Diệp Thanh Linh cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Dạ.”
Bước chân Diệp Thanh Linh không có chút lực, rảo bước rời khỏi văn phòng của Thời Vũ, trở về bàn làm việc của mình.
Trước khi bắt đầu làm việc, Diệp Thanh Linh mở điện thoại ra nhìn một cái, trong group dự án hợp xướng rất náo nhiệt, buổi chiều sau khi cô gửi đoạn thu âm vào, admin đã tổng hợp những đoạn thu âm sẵn có để làm thành một đoạn nghe thử rồi đăng video lên trang web.
Đoạn nghe thử đó nhận được phản hồi rất tốt, mới vừa đăng lên một tiếng thôi đã đạt hơn hai trăm nghìn lượt share.
Trong group toàn là tin nhắn chúc mừng, đôi khi còn có người phát bao lì xì, Diệp Thanh Linh lắc đầu rồi cười khổ. Ngón tay cô lướt đến nút “rời khỏi cuộc trò chuyện” chợt ngưng lại, dừng lại một hồi vẫn không nỡ ấn xuống.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh không rời khỏi group chat, thôi thì cứ xem như... như là lưu luyến quá khứ đi.
Không lâu trước đó, Hoàng Tiểu Dật cũng nhắn cho cô mấy tin: [ Thanh Linh, tôi thấy được cái dự án hợp xướng mà cô tham gia rồi, giọng của cô vẫn siêu siêu siêu siêu hay luônnnn. Tận hai mươi người cùng hát một lúc mà tôi chỉ nghe được mỗi tiếng ca của cô. ]
Những thứ phía sau đều là mấy cái sticker nịnh nọt.
Cuối cùng Hoàng Tiểu Dật lại gửi thêm mấy cái sticker “pháo hoa”, gõ thêm chữ: [ À phải rồi, chúc mừng Thanh Linh nhà chúng ta đã hết bệnh, tung bông! ]
Diệp Thiên Mi cũng nhắn tin cho cô: [ Chị Linh, chị bị cảm mấy ngày trời rồi, bây giờ chắc hết rồi ha? Chừng nào tụi mình hẹn đi ăn xiên que ăn mừng hết bệnh đê! ]
Diệp Thanh Linh không có nói với ai chuyện cô bị bệnh, nhưng Hoàng Tiểu Dật có bạn đang làm trong công ty của Thời Vũ, Diệp Thiên Mi cũng tự có cách riêng, ngay ngày mà Diệp Thanh Linh bị sốt thì họ cũng đã biết chuyện rồi.
Mấy ngày Diệp Thanh Linh ở nhà nghỉ ngơi, bọn họ cũng hay nhắn tin hỏi thăm sức khỏe hoặc cùng cô nói chuyện phiếm.
Diệp Thanh Linh nhìn những tin nhắn quan tâm đến từ những người bạn tốt của cô trên điện thoại, trái tim lạnh lẽo cũng được sưởi ấm một chút. Nhưng khi so sánh, thấy được sự đối lập với thái độ của Thời Vũ, trái tim lại lạnh thêm mấy phần.
Giống như khi bạn ôm lò sưởi ấm trong tay rồi đi đến một nơi trời đông gió rét vô cùng, nơi đó không có đích đến, bạn cũng vĩnh viễn không chờ nổi mùa hoa nở xuân về. Cho dù lò sưởi trong tay rất ấm, nhưng nó lại chẳng thể nào xua đi giá lạnh đầy trời ngoài kia. Biết là thế rồi lại không thể không ép buộc bản thân mình phải bước về phía trước, từng bước, từng bước một.
Mãi cho đến... điểm cuối cuộc đời.
.......
Thời gian cũng dần trôi qua, nháy mắt đã đến hè tháng bảy.
“Tiểu Diệp, sếp Thời gọi em đến văn phòng kìa.”
Diệp Thanh Linh đang ngẩn ngơ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ thì Trương Y đi đến, gõ gõ bàn làm việc.
“A, dạ.” Diệp Thanh Linh mới giật mình, gật đầu.
Bây giờ còn đang là giờ nghỉ trưa, cả tầng đều rất tĩnh lặng, ánh nắng cũng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào trên sàn, ánh lên những hoa văn trông cứ như là chiếc bánh kem. Diệp Thanh Linh xoa xoa trán, đầu có chút nặng nề mà đứng dậy.
Trương Y chưa đi ngay, cô nhìn laptop trên bàn còn chưa khép lại, quan tâm hỏi: “Tiểu Diệp, giờ này là giờ nghỉ trưa mà em còn làm việc sao?”
“Dạ... Em không có kinh nghiệm làm việc nên chỉ có thể nỗ lực thêm chút nữa thôi ạ.” Diệp Thanh Linh cười, nhẹ nhàng nói.
“Haiz, mấy ngày liên tục rồi em không nghỉ trưa, buổi tối còn phải tăng ca với sếp Thời nữa, chị nhìn thôi cũng thấy đau hết cả lòng. Giờ em còn trẻ, em phải để ý tới sức khỏe, đừng có để tới tuổi chị rồi muốn hối hận cũng không kịp đây nè.” Trương Y thở dài.
Sau khi Diệp Thanh Linh hết bệnh tới giờ, cô mới phát hiện ra đứa nhỏ này giống như đã thay đổi rất nhiều, ngày nào cũng ngập đầu trong công việc. Dù tuổi vẫn còn trẻ nhưng lại không còn miếng sức sống lẫn tinh thần nào.
Trương Y còn hơi cảm thấy kiểu giữa Diệp Thanh Linh và Thời Vũ có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô cũng chỉ là một người nhân viên mà thôi, làm việc với Thời Vũ cũng chỉ mới có hai năm nên cũng không giúp thêm được cái gì.
Diệp Thanh Linh gật đầu: “Dạ, em sẽ chú ý, em cảm ơn chị Trương.”
Trương Y nhìn bóng lưng của Diệp Thanh Linh bước đi, cô muốn nói lắm nhưng cũng đành thôi, cuối cùng không mở lời.
.......
“Chị ơi?”
Diệp Thanh Linh bước vào văn phòng của Thời Vũ, nhìn hết một vòng mà chẳng thấy bóng người, cũng không nghe được âm thanh đáp lại.
Cô giật mình, chạy từng bước lại hướng phòng nghỉ ngơi, vừa gõ gõ cửa xong thì ngay lập tức bên trong đã truyền đến giọng nói nhàn nhạt quen thuộc: “Diệp Thanh Linh? Vào đi.”
Diệp Thanh Linh cúi đầu liếm liếm môi.
Trong một tháng này, Diệp Thanh Linh đã dần quen với việc bị nhốt trong văn phòng, quen với nhịp làm việc một cách máy móc rồi lại quen với chuyện chờ Thời Vũ tan làm để về cùng nhau. Cô đã quen đến nỗi mụ mị, quên lãng mọi thứ, chỉ xem Thời Vũ như cọng rơm cứu lấy tính mạng mình.
Trái tim cô hình như đã chết.
Nhưng chỉ cần đi theo sau lưng của Thời Vũ, nhìn thấy bóng lưng của cô ấy thôi, thế là đủ rồi.
Quan hệ của Diệp Thanh Linh và Thời Vũ cũng vì thế mà rơi vào trạng thái cân bằng rất lạ lùng.
Hai người cùng nhau đi làm rồi tan làm, cùng nhau đi họp rồi lại cùng về chung một mái nhà, nhưng ngoại trừ giao lưu về mặt công việc ra, thì ngay cả vài câu giao tiếp cơ bản hai người cũng chẳng nói thêm một câu.
Diệp Thanh Linh không chủ động đến gần Thời Vũ, Thời Vũ cũng sẽ không nhường nhịn cô, đúng hơn là không hề để ý.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thời Vũ gọi Diệp Thanh Linh đến, nên khi cô bước vào phòng cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy thấp thỏm, thậm chí cô còn có chút chần chừ.
Trong phòng nghỉ, Thời Vũ đang ngồi trên giường, tóc dài xõa tung phía sau lưng, đôi mắt đào hoa lại tràn đầy vẻ mỏi mệt, cô vươn tay rồi vẫy vẫy về phía Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh ngồi vào mép giường, ngập ngừng nói: “Chị? Chị gọi em đến...”
Âm thanh bỗng nhiên im bặt.
Không hề có chút báo trước, Thời Vũ nghiêng người hôn lấy môi cô.
Những động tác tiếp theo của Thời Vũ cũng không phải nhẹ nhàng gì, thậm chí nó còn mang theo chút công kích. Nhưng khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm vào nhau thì trong đầu của Diệp Thanh Linh như có pháo hoa đang nổ tung, tiếng vang bùm bùm không hề ngừng lại.
“Ưm...” Đôi mắt Diệp Thanh Linh mở to, cô định dùng tay đẩy Thời Vũ ra nhưng cuối cùng tay vừa mới nhấc lên đã chậm rãi rơi xuống vai của Thời Vũ.
Sau đó là ôm lấy thật chặt.
Đã một tháng rồi cả hai không ôm nhau chặt đến thế, cô cảm nhận được rất rõ, Thời Vũ đã gầy thêm một chút rồi.
Trái tim vốn đã chết lặng của cô bỗng nhiên lại nhảy lên thật nhẹ, có chút đau đớn.
.......
Dưới sự dẫn dắt của Thời Vũ, cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng bỏ cuộc, cô hơi lui ngươi về phía sau, cong lưng thở dốc.
Nhưng Diệp Thanh Linh còn chưa kịp thở hết hơi thì Thời Vũ đã nâng cằm cô lên: “Diệp Thanh Linh, đã một tháng trời rồi mà em còn chưa điều chỉnh cảm xúc xong?”
Lúc Thời Vũ nói chuyện, ngữ khí vẫn châm biếm như xưa, âm cuối hơi nâng cao, ngay cả sắc mặt của cô cũng tràn đầy vẻ cao ngạo và hờ hững.
Đến Trương Y còn cảm nhận được Diệp Thanh Linh sau khi hết bệnh đã thay đổi thì làm sao mà Thời Vũ lại chẳng hay cho được?
Chỉ là trước đó Thời Vũ đã nói rằng cô hy vọng Diệp Thanh Linh có thể hiểu chuyện một chút, đừng vì một chút ấm ức trong công việc thôi đã xúc động đến nỗi “Muốn nghỉ việc để theo đuổi đam mê“.
Bây giờ Diệp Thanh Linh đúng là có hiểu chuyện hơn, nỗ lực làm việc hơn trước, không hề gây thêm phiền toái gì cho Thời Vũ và cũng không đi kể khổ với cô điều gì. Nhưng Thời Vũ nhìn cách sinh hoạt như một cái xác không hồn của Diệp Thanh Linh, suốt ngày cũng chỉ biết công việc rồi công việc, trong lòng cô chẳng những không cảm thấy vui mừng mà lại càng ngày càng bực bội hơn nữa.
Thời Vũ không biết vì sao.
Cho nên cô cứ theo bản năng mà trút hết toàn bộ cảm xúc bực bội mà cô tích tụ bấy lâu nay... lên người của Diệp Thanh Linh.
“Diệp Thanh Linh, cả tháng trời, cái kiểu người không ra người mà ma lại chẳng ra ma của em là để cho ai xem?”
“Diệp Thanh Linh, đây là cái hiểu chuyện mà em với tôi sao?”
Ngón tay đang nắm cằm của Diệp Thanh Linh càng ngày càng siết chặt, giọng nói cũng càng ngày càng lạnh đi.
Diệp Thanh Linh bị ép phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Thời Vũ, trong đôi mắt còn vì nụ hôn kia mà ửng đỏ.
Một tháng qua, cô chết lặng như một cái xác không hồn, cô chỉ còn lại cái bản năng thôi thúc mình phải đi theo bóng lưng của Thời Vũ, trái tim cô cũng đã trống rỗng từ lâu.
Nhưng rồi cái nụ hôn chẳng có tí ngọt ngào, kèm theo chút trừng phạt mà cô tránh không thoát lúc nãy lại khiến sự trống rỗng trong cô nổi lên một vài cơn sóng rì rào.
Là ngọt.
Mà ngay giờ phút này, những lời chất vấn, trách móc khó hiểu từ Thời Vũ lại làm cơn sóng dưới đáy lòng trở nên cuồn cuộn.
Là đắng.
Những đau khổ cô nén dưới đáy lòng suốt một tháng cuối cùng cũng không thể nào kiềm chế nổi nữa mà trào ra ngoài.
Diệp Thanh Linh đưa tay, nắm hờ lấy đôi tay của Thời Vũ, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời Vũ rồi nức nở mà nói: “Thời Vũ, cuối cùng, đối với chị, em là cái gì?”
- ------
Lời của tác giả:
Gáo ồ! Nhanh thôi nhanh thôi, còn có mấy chương cuối nữa là xong quyển thứ nhất rồi!
Ba quyển còn lại, đảm bảo không ngược A Linh một xíu nào.
Lời của editor:
Cũng là những chương cuối cùng có số chữ tầm hai, ba nghìn; về sau mỗi chương sáu nghìn từ =))) Chúc Thời Vũ bị ngược tơi bời.