Cầu Mà Không Được

Chương 26: Chương 26: Lung Điểu 25




“Diệp Thanh Linh, ngày mai chúng ta kết hôn nhé?”

Sáng sớm.

Khi Thời Vũ tỉnh dậy, Trương Y đã gửi file tổng hợp nhất cử nhất động của Diệp Thanh Linh suốt mấy ngày nay đến cho cô.

Thời Vũ nhướng nhướng mày, bấm mở.

Có thể thấy, ngoại trừ quán nướng BBQ hôm Diệp Thanh Linh bỏ nhà đi bụi ra thì năm ngoài tiếp theo cô ấy không bước ra cửa nửa bước. Nhưng mỗi ngày cô ấy đều gọi một hai hộp cơm, tuy là thời gian gọi cơm cũng không quy luật cho lắm, nhưng nói chung là vẫn còn sống.

Còn những món đã gọi...

Thời Vũ nhìn sơ qua.

Cơm chiên trứng, hoành thánh, mì sợi... Món mắc nhất cũng chưa đến mười lăm tệ.

Khóe môi của Thời Vũ vì hài lòng mà nhếch lên, quả nhiên, không có tiền của cô cho, Diệp Thanh Linh đã nghèo rớt mồng tơi rồi mới phải đi ăn mấy loại thức ăn nhanh kiểu này.

Thôi, Diệp Thanh Linh cũng đã đi bụi chịu khổ mấy ngày trời, chắc là cũng hiểu được lỗi sai của mình ở đâu rồi, hôm nay đến đón về nhà là hợp lý.

Thời Vũ cảm thấy rất thỏa mãn, cô buông điện thoại xuống rồi vươn vai một cái, đi rửa mặt, sau khi quay lại thì Trương Y đã nhắn cho cô thêm một tin.

[ Sếp Thời... Bọn tôi tra được, thư ký Tiểu Diệp còn lên mạng livestream nữa, sếp có muốn xem không? ] Nói xong, cô liền gửi link phòng livestream, bản ghi màn hình lẫn các số liệu livestream của Diệp Thanh Linh cho Thời Vũ.

Livestream?

Thời Vũ ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, cô nghĩ thầm, đúng là Diệp Thanh Linh đã nghèo tới nỗi không còn mồng tơi để rớt nên mới phải đi làm chuyện mất mặt như vậy. Nhưng Thời Vũ đoán cô ấy cũng không kiếm được bao nhiêu tiền vì nếu kiếm được thì đã không ăn mấy món thảm đạm tới vậy.

Thời Vũ mở file mà Trương Y gửi nhưng cô lại không bấm vào xem phòng livestream của Diệp Thanh Linh. Chuyện này chỉ củng cố thêm quyết định xách cổ Diệp Thanh Linh về nhà của cô thôi, để tránh cho cái nhóc sói mắt trắng kia lại lêu lỏng ở bên ngoài làm mất mặt cô.

.......

Chín giờ sáng, ánh nắng chói chang từ bên ngoài chiếu vào, dừng lại trên má của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh dùng bàn tay để che mắt, định ngủ thêm một chốc, mãi cho đến khi cánh tay bị ánh mặt trời rọi vào đến đau rát cô mới giận dỗi mà lầm bầm mấy tiếng, dụi dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ, ngồi dậy.

Diệp Thanh tiện tay kéo bức màn ra, nhìn căn phòng còn đang lộn xộn của mình dưới ánh mắt trời, cô ngơ ngác một hồi.

Cô đã suy sụp tinh thần mà trốn ở nhà suốt năm ngày rồi.

Không muốn ăn uống, không muốn làm gì cả, cô cứ nằm trường ra đó, cả đầu đều chỉ có những hình ảnh lúc cô và Thời Vũ ở cạnh nhau, mỗi khi lơ đễnh thì nước mắt lại lăn dài trên má.

Khóc đến sưng cả mắt.

Diệp Thanh Linh đứng dậy rồi đi đến chỗ cửa sổ sưởi nắng, cô nhìn về phía dưới chung cư.

Ánh nắng mùa hè rất chói chang, tia nắng rọi xuống như chụp một chiếc lồng xinh xắn lên vùng xanh hóa bên dưới, cô còn thấy được không khí bị mặt trời thiêu đốt nên tạo ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng, ngày hôm nay là một ngày nắng cháy đến độ chẳng ai muốn ra đường.

Chỉ có mấy con kiến trên quảng trường nhỏ dưới lầu vẫn cần mẫn bò tới bò lui, tràn đầy sức sống.

Diệp Thanh Linh nhìn một hồi lại như nhớ ra chuyện gì, cô quay lại lấy điện thoại rồi khởi động lại máy. Thời Vũ tới giờ vẫn chưa liên hệ lại với cô, trong Wechat đã bị spam đầy tin nhắn của những người khác.

Hôm nay là sinh nhật của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh mở trang livestream ra, thông báo đã lên đến số 99+, vừa mở ra đã thấy toàn là thông báo bình luận và FMV chúc mừng sinh nhật. Có rất nhiều fan viết thư chúc mừng, tất cả được tổng hợp lại trong video, nhạc nền cũng là bài mà cô hát.

Môi Diệp Thanh Linh hơi hé mở, lông mi cũng run rẩy, không biết rằng cô đang cười hay là đang khóc thút thít.

Cô hít sâu mấy hơi hơi.

Có lẽ là hôm nay... Cô nên nói tạm biệt quá khứ.

Diệp Thanh Linh rời giường, dọn dẹp phòng xong rồi lại tự sửa soạn lại bản thân cho tươm tất, cả người sáng bừng sức sống mà ra cửa rồi lại mua thêm hai phần mì hoành thánh.

Cô chủ quán vừa nhìn thấy Diệp Thanh Linh đã nhoẻn miệng cười: “Tiểu Diệp, lâu rồi không thấy con, con bận à?”

“Dạ!” Diệp Thanh Linh gật đầu thật mạnh, “Lúc trước con đi làm, nhưng mà con thấy không hợp nên con vừa nghỉ việc rồi ạ.”

“Mấy thanh thiếu niên bây giờ vậy đó, phải biết tranh thủ thời gian mình còn trẻ đặng mà làm cho hết gì mình thích chứ ha con.” Cô chủ quán cười ha hả mà nói.

Diệp Thanh Linh ngẩng đầu, âm thanh lảnh lót: “Dì nói quá chuẩn!”

.......

Ăn hoành thánh xong, Diệp Thanh Linh gọi taxi để đến công viên giải trí ở vùng ngoại ô.

Năm Diệp Thanh Linh mười sáu, cô mới bước chân vào thành phố nên cái gì cũng lạ lẫm, có lần cô đi ngang một bảng quảng cáo trong trung tâm, vừa khéo lại thấy trên đó đang quảng cáo về công viên giải trí mới khai trương.

Ban ngày, người trong công viên rất đông đúc, tiếng hét chói tai cứ cất lên không ngừng trên mấy chuyến tàu lượn siêu tốc. Đến đêm, đèn neon chiếu sáng cả công viên, nhất là chỗ vòng đu quay, đèn màu lấp lánh lập lòe, đẹp như trong mơ vậy.

Trong quảng cáo còn bảo khi vòng đu quay trong công viên lên đến điểm cao nhất thì còn có thể quan sát được hơn phân nửa Hải Thành.

Diệp Thanh Linh nhớ rõ những câu chữ này, và bắt đầu từ lúc đó cô đã rất muốn đi chơi thử.

Sau này, khi Thời Vũ nhặt được cô rồi, cô ấy từng hỏi cô có muốn đi chỗ nào không. Diệp Thanh Linh không hề đắn đo mà nói là công viên giải trí, cô còn nói cô muốn ngồi thử vòng đu quay khổng lồ. Lúc nói xong, cô còn sợ không biết Thời Vũ có thấy mình đòi hỏi quá không, cô nhút nhát mà kéo kéo góc áo của Thời Vũ.

Tại vì... mấy ngày nay, kể từ khi Thời Vũ nhặt cô về, Thời Vũ cũng đã giúp cô nhiều quá rồi.

Bé con Diệp Thanh Linh cúi đầu rất thấp, cắn cắn môi mình, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nếu không đi, cũng không sao đâu ạ.”

Thời Vũ không trả lời mà chỉ sờ sờ đầu bé con, dù biểu cảm luôn lạnh lùng nhưng hành động lại rất ấm áp.

Ngày hôm sau Thời Vũ dắt cô đi công viên, đặt bao toàn bộ.

Một cái công viên giải trí to như thế mà chỉ có hai người bọn họ. Diệp Thanh Linh cứ vui vẻ rồi nhảy nhót líu lo, cô muốn chơi từ từ, lần lượt hết tất cả các trò, Thời Vũ chỉ lặng lẽ đi ở phía sau, lâu lâu lại lấy điện thoại ra nhìn, sự chú ý của cô dồn hết vào công việc.

Diệp Thanh Linh nhìn biểu cảm trên gương mặt của Thời Vũ xong cũng không dám chơi quá nhiều.

Bỗng nhiên cô mới cảm thấy công viên giải trí không một bóng người này thật lạnh lẽo biết bao.

Cuối cùng, Diệp Thanh Linh đi đến chỗ vòng đu quay, cô cẩn thận mà hỏi Thời Vũ xem cô ấy có muốn lên ngồi với cô không.

Thời Vũ đồng ý.

Diệp Thanh Linh nhảy cẫng lên vì hạnh phúc, cô áp mặt vào cửa kính nhìn cảnh vật bên dưới đang càng ngày càng nhỏ lại, tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lúc đó, cô cảm thấy bản thân mình như một chú chim tự do bay lượn.

Trong lòng như có pháo hoa đang nổ ầm ầm, cả người đều cảm thấy vui sướng.

Diệp Thanh Linh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô quay đầu, kích động, cô muốn hỏi Thời Vũ rằng... có thể chờ đến khi cô lớn lên, cả hai cùng nhau đi xem biển cả không?

Trước kia Diệp Thanh Linh sống trên núi, cô vẫn luôn luôn tò mò về những câu chuyện viết về biển cả ở trong sách, về màu xanh lam rộng lớn vô biên ngoài kia, về câu chuyện con cá voi to đến cả trăm mét vẫn có thể tự do tự tại mà vẫy vùng.

Cô muốn biết biển rộng ra sao.

Cho nên sau khi cô trốn ra khỏi núi, cô mới chọn đến “Hải Thành“. Chỉ tiếc là cô lại chọn sai rồi, tuy rằng trong tên thành phố này có chữ biển, nhưng cô chỉ nhìn được một cái cửa biển bé xíu ở đằng xa, nước cũng là màu của phù sa, nó không hề có màu xanh thẳm hay rộng lớn vô ngần.

Thời Vũ vẫn ngồi im bên cạnh, cúi đầu nhìn điện thoại.

Có lẽ là do công việc không được suôn sẻ cho lắm nên Thời Vũ chợt cau mày, vẻ mặt lại càng ngày càng lạnh, không khí xung quanh cabin cũng tự nhiên bớt ấm áp hơn hẳn.

“Chị ơi...” Diệp Thanh Linh rất vui vẻ, cô quay đầu lại thấy vẻ mặt của Thời Vũ xong lại buồn rầu mà cắn cắn môi, những lời đã muốn vọt tới cổ họng lại bị cô nuốt xuống.

Cô nhận ra được, Thời Vũ đang rất mệt.

Vì thế đi một vòng của bánh xe khổng lồ này xong thì Diệp Thanh Linh cũng rất biết điều, chủ động nói mệt mỏi, cô và Thời Vũ rời khỏi công viên giải trí.

Sau chuyện đó, Diệp Thanh Linh cũng rất hiểu chuyện... Cô không đề nghị Thời Vũ đi cùng cô đến bất cứ đâu, cũng không đòi hỏi Thời Vũ làm thêm gì nữa.

Và cô cũng chưa từng nói với Thời Vũ chuyện cô muốn cùng cô ấy đi ngắm biển khơi.

Thậm chí... Ngay cả cô cũng đã dần quên mất chuyện đó.

.......

Hôm nay là cuối tuần nên công viên có rất nhiều người đến, có cả những cặp tình nhân, có cả một đám bạn ồn ào ầm ĩ, có cả ba mẹ dắt con đến tham quan...

Chỉ có Diệp Thanh Linh cô đơn giữa đám người qua lại.

Tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, drop tower,... Mỗi trò cô đều chơi qua một lượt.

Nhưng cảm xúc cô lại chẳng lên xuống chút nào, cô không hòa mình vào cái không khí nhộn nhịp của xung quanh được.

Cô ăn cơm trưa trong công viên rồi lại chơi đến chiều, khi trời nhá nhem tối thì Diệp Thanh Linh mới dừng lại ở chỗ vòng đu quay.

Hôm nay không phải là ngày lễ gì đặc biệt cho nên công viên giải trí này cũng không tổ chức lễ hội về đêm, phần lớn khách du lịch cũng đã di chuyển đến công viên nước ở gần đó để tham gia lễ hội. Vì thế, trên cái bánh xe khổng lồ này chỉ còn lại mỗi Diệp Thanh Linh.

Vòng đu quay dần dần hướng lên cao, dần dần rời xa khỏi mặt đất, một vài người khách còn sót lại trong công viên cũng nhỏ lại như những con kiến đang bò ra ngoài cổng, người cũng ngày càng nhỏ lại, mãi cho đến khi ngay cả một chấm đen cũng không nhìn thấy nữa.

Vòng đu quay nâng lên cao rất yên tĩnh, trong công viên cũng dần không còn tiếng động nào.

Diệp Thanh Linh nhìn mặt đất đang xa dần, rồi xa dần, một hồi sau cô mới phát hiện ra mình đã đến giữa không trung. Nhìn xung quanh toàn đất là đất, cạnh bên có một hồ nước to, khi ánh hoàng hôn chiếu rọi phía trên còn thấy cả những gợn sóng lăn tăn, phía bên kia là một khóm rừng nho nhỏ, gió thổi qua lại nghiêng ngả lao xao, đằng xa xa còn có cả những tòa nhà trọc trời trong thành phố nối liền không dứt.

Ngẩng đầu lên trên là một mảng không trung xanh thẳm, vì đã đến chạng vạng nên mây trắng được nhuộm thêm chút sắc hồng, ánh mặt trời dần nhạt màu, lấp ló đằng sau những rặng mây như đang chơi trốn tìm.

Đôi khi, có vài cánh chim tự do còn bay ngang phía chân trời.

Diệp Thanh Linh như nghe được tiếng líu lo của chúng.

Ngay lập tức, tim cô đập thật nhanh.

Ngay cả khi cô chơi tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, drop tower như lúc nãy thì tim cũng không đập nhanh thế này.

Diệp Thanh Linh si mê mà nhìn bầu trời, từng giọt máu trong cơ thể như đang sôi sùng sục, tựa như lần cô ngồi vòng đu quay của nhiều năm về trước, cô muốn cất cánh bay theo những chú chim đó, cô muốn tự do sải cánh trên không trung.

Tự do...

Trong khoảnh khắc ấy, đầu lưỡi của Diệp Thanh Linh nếm được sự tươi mát như vị gió biển rì rào, như vị cỏ ngọt trên thảo nguyên vào mùa xuân, như vị trời quang mây tạnh nơi núi rừng sau cơn mưa qua đi.

Diệp Thanh Linh lại nghĩ đến...

Đến gia đình chắp vá lúc cô trốn đi... Rất rõ ràng, cô có hai lựa chọn, một là trốn thật sâu thật sâu vào trong núi rừng hoang tàn vắng vẻ, làm bạn cùng bầy sói, sau này sẽ không bao giờ rời đi.

Thứ hai là đi đến thành phố, đi đến một nơi mà cô chỉ từng nghe qua lời kể của những người khác, một thế giới rộng lớn, mỹ lệ, một thế giới tự do.

Diệp Thanh Linh đứng ngay cửa rừng mà lòng do dự, cuối cùng, cô lựa chọn đến thành phố.

Liều mạng, xông tới, đi nhìn tận mắt cái thế giới bao la này rốt cuộc là thứ gì!

.......

Nhưng mà không lâu sau đó, sự kiêu ngạo, bướng bỉnh, và cả cõi lòng ngây ngô đầy sự khát khao này của cô đều bị hiện thực đánh cho vỡ nát.

Nếu Thời Vũ không nhặt được cô thì có lẽ cô đã bị người nhà bắt về, có lẽ cô cũng đã chết trên một ngọn núi không tên nào đó.

Nhịp tim của Diệp Thanh Linh cũng dần điều hòa, cô ảm đạm mà cụp mắt xuống, cô không nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ nữa mà chỉ ngồi tựa lưng vào ghế rồi ngẩn ngơ.

Cô đã thề sẽ bên cạnh Thời Vũ cả đời, cô biết rõ bản thân mình yêu Thời Vũ. Nhưng cô cũng muốn theo đuổi những mộng tưởng và tự do.

Bà ngoại nói những chuyện này không mâu thuẫn với nhau.

Nhưng nó thực sự không mâu thuẫn với nhau sao?

Nếu Thời Vũ có thể cho cô một chút quan tâm, một chút để ý, một chút thích thôi thì có lẽ cô sẽ cố gắng mà giãy giụa.

Nhưng không.

Cô chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi.

Hôm nay, khi xuất phát, Diệp Thanh Linh cứ nghĩ rằng mình đã quyết định xong rồi. Nhưng khoảnh khắc cô nghĩ về Thời Vũ, về trái tim khát khao tự do mà đập loạn, đau đớn xiết bao.

Cô vẫn yêu Thời Vũ.

Cô không thể buông bỏ được.

Ước gì có phương pháp vẹn toàn được cả hai, thế thì tốt biết mấy...

Diệp Thanh Linh chán nản mà nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu hồng nhạt của hoàng hôn, nhìn bầy chim đang ríu rít bay về tổ ấm. Không khí trong cabin cũng trở nên ôn hòa nhưng sao cô lại cảm thấy có chút lành lạnh.

Vòng quay của bánh xe đưa cabin xuống thấp.

Cuối cùng, Diệp Thanh Linh thở dài một hơi dù trong mắt cô vẫn còn mờ mịt.

Diệp Thanh Linh rốt cuộc cũng ra quyết định, chờ chút nữa cô về nhà sẽ liên hệ với công ty của Hoàng Tiểu Dật để ký hợp đồng.

.......

Cabin của cô đã xuống tới mặt đất.

Khi Diệp Thanh Linh bước ra ngoài thì du khách cũng đã tan từ lâu, xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh. Đèn neon trong công viên giải trí vẫn chưa được mở, chỉ có nắng chiều nhẹ nhàng bao trùm lấy mặt đất.

Diệp Thanh Linh bước tới vài bước, cô chợt nhìn thấy một cô gái rất ưu nhã đang ngồi trên ghế dài, trên tay cô ấy còn cầm một ly trà dâu tây phô mai, gương mặt cô ấy vẫn hiện lên nét lạnh lùng dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, vẻ đẹp ấy mang theo chút lấn lướt, khí chất lại tỏa ra sự kiêu ngạo vô tận như một đóa hoa nở rộ trong tuyết.

Là Thời Vũ.

Diệp Thanh Linh đứng hình trong giây phút.

Bỗng nhiên, Thời Vũ như cảm nhận được gì đó, xoay người về phía cô.

Khóe môi của Thời Vũ cong lên, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn miệng, hai người cách nhau khoảng chừng mười mét, cô đứng đối diện với Diệp Thanh Linh, sau đó mới nhẹ nhàng mà nhướng nhướng mày.

Tựa như một nữ vương cao quý.

Diệp Thanh Linh cứng đơ tại chỗ, nhìn bóng dáng Thời Vũ ở phía bên kia, môi hơi mở ra, đầu ngón tay đang rũ bên người cũng trở nên run rẩy.

Không gian xung quanh rất yên lặng, không hề có tiếng động nào, nhưng dường như Diệp Thanh Linh vẫn nghe được có tiếng gì đó đang nổ ầm ầm.

Những cảnh vật trước mắt như đang chạy ngược về sau, cô chỉ còn nhìn thấy được Thời Vũ. Mọi suy tư dần mơ hồ, thời gian như ngừng trôi.

Vì sao Thời Vũ lại ở đây?

Ánh mắt của Diệp Thanh Linh dừng lại trên ly trà dâu tây phô mai, trái tim hư hỏng lại không biết điều mà loạn nhịp. Lúc cô vừa được Thời vũ nhặt về... ly trà sữa đầu tiên mà Thời Vũ mua cho cô... cũng là vị dâu tây phô mai.

Cô cứ nghĩ rằng Thời Vũ không để ý...

Bối rối, thống khổ, hạnh phúc, kinh ngạc,... Rất nhiều cung bậc cảm xúc đang xếp chồng lên nhau, trong cổ họng bỗng dưng lại có chút nghẹn ngào khó có thể hình dung.

Diệp Thanh Linh muốn xoay người bỏ chạy thật ra, nhưng cô lại muốn... chạy về phía Thời Vũ hơn.

Hai người lặng lẽ mà nhìn nhau một hồi.

Cuối cùng, môi Thời Vũ hơi mấp máy, cô ấy không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng dựa theo khẩu hình, Diệp Thanh Linh biết cô ấy đang bảo...

“A Linh.”

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Thanh Linh không còn cảm nhận được bất cứ loại cảm xúc nào nữa, cây kiềng ba chân trong lòng cô như đã vỡ, rơi xuống đất nát tan tành.

Không trung rộng lớn, muôn chim tự do, vùng biển khơi chưa một lần được nhìn tận mắt,... Tất cả những thứ này hiện lên trước mắt cô như một bức tranh, rồi sau đó lại hóa tro tàn.

Diệp Thanh Linh không màng tất cả mà chạy về phía Thời Vũ, cuối cùng mới dừng ngay trước mặt cô ấy.

Khóe môi của Thời Vũ vẫn đang nhếch lên, nhưng nhìn lại không biết đang cười hay đang giận dỗi.

Trong lòng Diệp Thanh Linh vẫn hơi lo lắng, cô căng thẳng nên nắm tay rất chặt, cắn răng. Cô bỏ nhà trốn đi suốt năm ngày trời, nếu không phải do Thời Vũ đến tìm cô thì chắc có lẽ cô cũng đã ký xong hợp đồng với công ty khác.

Xét tính cách của Thời Vũ thì khó mà có chuyện cô ấy không tức giận.

Diệp Thanh Linh lấy lại tinh thần, cô thấp thỏm mà cúi thấp đầu, không dám nói nửa lời. Cái cảm giác đau thấu trời thấu đất lại bắt đầu xuất hiện.

Thật là kỳ lạ.

Rõ ràng là vì cô muốn trốn tránh cái cảm giác đau đớn này nên cô mới quyết định rời khỏi nhà một thời gian, rời khỏi Thời Vũ, chạy theo mộng tưởng của bản thân, làm những chuyện mà cô thích cơ mà.

Nhưng Thời Vũ chỉ nói vỏn vẹn hai chữ thôi mà cô đã không màng bất cứ thứ gì để chạy tới, để quỳ rạp dưới chân Thời Vũ, để chấp nhận những khổ đau mà Thời Vũ mang đến.

Thật kỳ lạ quá...

Không.

Không, cô vẫn muốn... muốn tự do,

Muốn được cất lên tiếng hát, muốn làm những gì mình thích.

Nhưng ngay bây giờ, cô lại chẳng thể chọn lựa.

Những ngón tay cũng Diệp Thanh Linh bấu chặt vào thịt, tuy không đổ máu nhưng lại đau hơn máu chảy gấp trăm lần.

Thời Vũ đưa ly trà dâu tây phô mai cho Diệp Thanh Linh, nằm ngoài dự đoán, Thời Vũ không hề bùng nổ, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Ăn gan hùm rồi? Không nói một tiếng nào đã chạy ra ngoài một mình.”

“Cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một mình?”

“Tủi thân?”

“Muốn nghỉ việc, theo đuổi đam mê?”

Giọng của Thời Vũ vẫn đều đều, không nghe ra được có phải đang giận hay không.

Diệp Thanh Linh vẫn cúi thấp xuống, mỗi một câu hỏi mà Thời Vũ thốt ra chỉ thấy cô gật đầu nhè nhẹ.

Cuối cùng, Thời Vũ dịu giọng hỏi: “Vẫn về nhà sao?”

Thời Vũ đứng trước mặt cô, lặng im mà chờ đợi, vẻ mặt rất nhạt nhẽo nhưng lại mang theo sự kiên nhẫn hiếm thấy. Cô phủi tay nhè nhẹ, ngước mắt nhìn hoàng hôn phía xa xa, nói nhỏ: “Được rồi, về nhà trước đã, bà ngoại còn đang đợi em. Những chuyện khác thì ăn xong cơm chiều rồi tính tiếp.”

Nói xong, Thời Vũ bắt đầu bước đi.

Thời Vũ chưa bao giờ dịu dàng đến thế, chưa bao giờ nghiêm túc đến thế. Diệp Thanh Linh cảm thấy lúc nãy Thời Vũ nói chuyện với cô rất ngang hàng, chứ không phải xem cô như một con vật nuôi mà sắp xếp mọi chuyện.

Sau khi xa nhau gần một tuần, chắc không phải chỉ riêng cô, mà ngay cả Thời Vũ cũng đã tự ngẫm lại bản thân mình thật lâu thật lâu, cho nên thái độ của cô ấy mới có sự thay đổi lớn đến vậy.

Diệp Thanh Linh ngơ ngác, cô hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi mà đi theo phía sau.

Có lẽ, trước giờ Thời Vũ vẫn không ý thức được chuyện chị ấy thích mình mà thôi.

Có lẽ, mình nên thử xem, thử một lần tâm sự với Thời Vũ.

Đột nhiên Thời Vũ bước chậm lại, cô duỗi tay sang phía bên cạnh. Diệp Thanh Linh đứng hình mất năm giây rồi chạy tới, nắm lấy.

Tay của Thời Vũ rất lạnh.

Nắm chặt lấy bàn tay cô.

.......

Diệp Thanh Linh nhấp một ngụm dâu tây phô mai.

Ngọt.

Cô nghĩ rằng đây chính là món quà sinh nhật ngọt nhất mà cô được nhận trong ngày hôm nay.

.......

Tài xế đã chờ bên ngoài từ lâu.

Diệp Thanh Linh và Thời Vũ nắm tay nhau lên xe, vẫn chưa hề buông ra. Cả chặng đường, hai người không nói với nhau câu nào, nhưng Diệp Thanh Linh cảm giác được, những ngón tay lạnh lẽo của Thời Vũ đang dần được cô sưởi ấm.

Xuống xe, hai người vẫn nắm tay đi vào nhà.

Vừa khéo thì dì Liễu cũng mới nấu cơm xong, mùi đồ ăn trong phòng tỏa ra thơm nức mũi. Bà ngoại nhìn hai người nắm tay nhau bước vào nhà có hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó, trên gương mặt bà đã hiện lên nụ cười hòa ái: “Tiểu Linh, con đi công tác về rồi đấy à?”

“Dạ!” Diệp Thanh Linh gật đầu, cô cười nhìn về phía bà ngoại, “Ngoại, con đã về rồi, mấy ngày nay con đi xa, con nhớ ngoại muốn chết luôn.”

“Trở về là tốt rồi, lại đây ăn cơm trước cái đã.” Bà ngoại vẫy vẫy tay.

Diệp Thanh Linh kéo Thời Vũ đến bên cạnh bàn ăn rồi mới buông đôi tay đang nắm chặt nhau ra.

Dì Liễu chuẩn bị đồ ăn xong cũng cười ha hả mà ngồi vào ghế, cả bốn người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí trong nhà cũng trở nên ấm áp lạ thường.

“Phải rồi,“ bỗng nhiên bà ngoại cười hiền lành nói, “Ngoại nhớ sinh nhật của Tiểu Linh tới rồi phải không?”

Bà ngoại đã lớn tuổi, bà đã dần không nhớ được thời gian mà chỉ đoán phỏng chừng.

Diệp Thanh Linh đang định gật đầu nói đúng là hôm nay thì Thời Vũ ngồi bên cạnh đã lên tiếng, thuận miệng nói: “Thế ạ, hình cũng như sắp rồi ạ.”

Diệp Thanh Linh đờ người, theo bản năng, cô nhìn về phía ly trà dâu tây đã được uống cạn nhưng cô vẫn mang về để ở bên cạnh, cô kinh ngạc mà chớp chớp mắt.

Thời Vũ không biết hôm nay là sinh nhật cô?

Cô còn tưởng hôm nay Thời Vũ chịu tới công viên giải trí đón cô, dịu dàng và nghiêm túc nói chuyện với cô, còn có cả ly trà dâu tây phô mai đó... tất cả đều là món quà sinh nhật dành cho cô.

Diệp Thanh Linh nhìn trộm Thời Vũ, sắc mặt cô ấy như y như bình thường, nhẹ giọng nói: “Chờ đến sinh nhật của A Linh, ngoại, cả nhà mình ra ngoài ăn một bữa cơm đi. Để con xin nghỉ phép rồi mình dành một ngày đi dạo Hải Thành.”

Giọng của Thời Vũ thật dịu dàng, thái độ cũng rất nghiêm túc.

Đáng lẽ trong lòng Diệp Thanh Linh lúc này còn đang gợn sóng, nhưng cô rất nhạy cảm, cô phát hiện ra rằng khi Thời Vũ nói những lời này, cô ấy không hề nhìn về phía cô.

Thời Vũ nhìn bà ngoại, những lời này cũng chỉ nói ra cho bà ngoại nghe.

Cũng phải, nếu Thời Vũ thật sự để ý sinh nhật của cô thì làm sao mà ngay cả ngày chính xác cô ấy còn không nhớ rõ? Trong lòng Diệp Thanh Linh như bị đập vỡ.

Đối với những cảm xúc biến hóa của Thời Vũ thì Diệp Thanh Linh rất nhạy bén, trực giác mách bảo cô rằng sự dịu dàng của Thời Vũ trong ngày hôm nay có gì đó không ổn.

Giống như khi ở công viên, Thời Vũ dùng sự ôn nhu để bện thành một cái bẫy, dắt cô vào đó.

Nhưng bây giờ vẫn còn trên bàn cơm, Diệp Thanh Linh nhịn xuống, cô không dám nghĩ nhiều mà chỉ cười rất vui vẻ, tiếp tục nói chuyện cùng bà ngoại.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ lại ngồi xem TV với bà ngoại thêm một lát nữa. Đến khi bà ngoại thấy mệt rồi hai người mới cùng nhau vào thang máy để lên lầu bốn. Khi bước đến hành lang, Diệp Thanh Linh không biết có phải cô đang bị ảo giác hay không mà lại cảm giác được sự dịu dàng của Thời Vũ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng vốn có.

Thời Vũ vẫn bước đi đằng trước.

Diệp Thanh Linh vẫn đi theo phía sau, mãi cho đến cửa phòng vẽ tranh mới ngừng lại.

Thời Vũ tựa lưng và cửa phòng vẽ tranh, đôi tay khoanh trước ngực nhìn Diệp Thanh Linh. Phòng vẽ tranh không bật đèn, chỉ có ánh sáng trên hành lang chiếu lên một bên vai của Thời Vũ, vai bên kia vẫn chìm vào bóng tối.

Đến lúc này, Diệp Thanh Linh mới nhìn thấy rõ chuyện cô không phải gặp ảo giác. Vẻ mặt của Thời Vũ thực sự đã trở về với cái vẻ lạnh lùng, còn có thêm một chút bất cần, đôi mắt đào hoa đáng lẽ phải dịu dàng, nay lại ngập tràn dáng vẻ trào phúng.

“Chị?” Diệp Thanh Linh mím môi, cô hỏi rất cẩn thận, “Lúc chiều chị nói ăn cơm xong muốn tâm sự với em?”

“Ừ.” Thời Vũ gật đầu, “Ngay bây giờ.”

Vừa nói xong, Thời Vũ đã nở một nụ cười rất thản nhiên, dùng ngữ khí không hề có chút trịnh trọng nào để thốt ra một câu nói quan trọng nhất cuộc đời:

“Diệp Thanh Linh, ngày mai chúng ta kết hôn nhé?”

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau là tới chương tai nạn xe rồi.

Đúng rồi, thế giới này không có vụ hòa giải trước ly hôn đâu nha ( điên cuồng ám chỉ OvO).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.