Cầu Mà Không Được

Chương 32: Chương 32: Sơn Khuyển 31




Em... có muốn làm ca sĩ không?

Cả hai đều im lặng lạ thường.

Cuối cùng, Hoàng Tiểu Dật lên tiếng muốn tắt điện thoại trước: “Thanh Linh, em cho chị thời gian... Chút nữa chị gọi lại em sau.”

Chấm dứt cuộc gọi xong, Hoàng Tiểu Dật liền mở lại lịch sử trò chuyện của cô và Diệp Thanh Linh suốt cả tháng nay, nhìn thật kỹ.

Rất nhanh cô đã phát hiện chuyện không thích hợp.

Đầu tiên, nếu mà so với hồi trước, Diệp Thanh Linh rõ ràng là hoạt bát hơn nhiều.... Không chỉ có hoạt bát không, thậm chí còn có chút trẻ trâu? Nhưng mà công việc của Hoàng Tiểu Dật suốt cả tháng này bận quá, cho nên nói chuyện với Diệp Thanh Linh cũng không bao nhiêu, chủ yếu là đấu sticker qua lại cho nên lúc đó cũng không để ý mấy.

Với lại, tháng này, lúc Diệp Thanh Linh xưng hô với cô, cũng gọi cô là “Tiểu Dật” chứ không gọi cô là “đàn chị” như hồi trước! Ban đầu, Hoàng Tiểu Dật còn nghĩ là do i quan hệ của cô và Diệp Thanh Linh đã trở nên thân thiết hơn rồi, ai mà nghĩ tới lại là do bị tai nạn nên cô ấy mất trí nhớ...

Đã vậy mà bản thân cô cũng không hề nhận ra.

Hoàng Tiểu Dật buông điện thoại, đôi tay nắm lấy tóc thật chặt, hét lên một tiếng.

.......

Khi Diệp Thanh Linh nhận được cuộc gọi của Hoàng Tiểu Dật, thì đó đã là chuyện của nửa tiếng sau.

“Thanh Linh!” Hoàng Tiểu Dật rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, giọng nói cũng có sức sống lại như cũ, “Ngày mai em phải đi bệnh viện tháo bột hả?”

“Ừm, sáng mai.” Diệp Thanh Linh gật đầu

“Thanh Linh, nếu có tiện thì mai chị đưa em đi được không?” Hoàng Tiểu Dật cười nói.

“Hả?” Diệp Thanh Linh sửng sốt.

Hoàng Tiểu Đật bắn liên thanh một tràng, “Sau khi đi bệnh viện xong thì cũng vừa khéo là buổi trưa, chị mời em ăn cơm, chúc mừng em khỏi bệnh! Mấy ngày nay, chị vậy mà không nhận ra chuyện em bị thương, chị áy náy muốn chết... Còn có chuyện em mất trí nhớ nữa, nếu em chịu thì em cũng có thể tâm sự với chị, chị sẽ cố gắng hết sức để giúp em tìm lại ký ức! À, phải rồi, Thanh Linh, tháng này em thế nào?”

“Cũng được ạ.” Diệp Thanh Linh đáp, “Cơ mà ở nhà suốt ngày nên cũng hơi chán.”

“Vậy mai tụi mình ra ngoài chơi cho đã luôn ha?” Hoàng Tiểu Dật cười tủm tỉm, “Thế nào? Quyết định nhá?”

“Được.” Tưởng tượng đến chuyện Hoàng Tiểu Dật sẽ là người bạn đầu tiên mà cô gặp sau khi bị mất trí nhớ, chuyện này làm Diệp Thanh Linh hơi lo lắng và hơi cũng có chút kích động, liếm liếm môi.

Diệp Thanh Linh không hề có chút khái niệm nào về chuyện mình bị mất đi ký ức, cô không biết quãng thời gian sáu năm này đối với cô là ngọt hay là đắng. Nhưng suốt một tháng cô bị mất trí nhớ này, cho dù là thấy những cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trên Wechat, hay là có đôi khi một lượng lớn tin tức lại xông vào đầu cô, tất cả đều khiến cho Diệp Thanh Linh cảm thấy rất hoang mang.

Trải qua mười sáu năm cuộc đời, cùng tâm trí của tuổi hai mươi hai, nó làm cho cô cảm thấy cuộc đời cô như bỗng nhiên bị tua nhanh vậy.

Nếu có thể tìm lại ký ức dưới sự trợ giúp của Hoàng Tiểu Dật... Hoặc là có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống hiện tại, cả hai đều không tệ.

Diệp Thanh Linh nhắn địa chỉ của bệnh viện qua cho Hoàng Tiểu Dật.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Linh đến chỗ hẹn với Hoàng Tiểu Dật rất đúng giờ, cô mở điện thoại ra, nhìn vào tấm ảnh selfie mà Hoàng Tiểu Dật gửi cho cô vào ngày hôm qua rồi nhìn quanh bốn phía...

Trong bệnh viện, tầm chín giờ thì đã có rất nhiều người đến người đi, Diệp Thanh Linh nhìn đám người mấy lần cũng không thấy bóng dáng của Hoàng Tiểu Dật ở đâu.

Mãi cho đến khi nghe được một tiếng “Thanh Linh” từ phía xa truyền đến, Hoàng Tiểu Dật cầm hai ly sữa đậu nành, không biết là từ đâu chạy vọt lại đây.

Một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, đeo một chiếc kính mắt to, nhìn y hệt như trong ảnh.

Diệp Thanh Linh giật mình một lát, ngay sau đó dã phất phất tay thật mạnh về phía Hoàng Tiểu Dật: “Tiểu Dật!”

“Đến rồi nè, Thanh Linh buổi sáng tốt lành.” Hoàng Tiểu Dật đưa một ly sữa đậu nành đến, “Chị thích quán sữa đậu nành này lắm, mới ra lò luôn, thử nè?”

Diệp Thanh Linh nhận ly sữa đậu nành, nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào thuần mùi sữa đậu nành xông lên não, Diệp Thanh Linh cười cong mặt mày: “Uống ngon lắm! Cảm ơn Tiểu Dật, trước đến giờ em chưa uống ly sữa đậu nành nào mà ngon đến vậy á.”

Hoàng Tiểu Dật gãi gãi đầu, cô có chút lo lắng mà nhìn về phía cánh tay trái đang bó bột của Diệp Thanh Linh, quan tâm nói: “Thanh Linh, tay em... còn đau không?”

“Em hết đau rồi, tháo bột xong là coi như bình phục rồi.” Diệp Thanh Linh uống sữa đậu nành, dẫn Hoàng Tiểu Dật đi về phía bệnh viện. Trên đường đi, cô cũng thường nói chuyện với Hoàng Tiểu Dật hai ba câu, ríu ra ríu rít không hề sợ người lạ.

Lúc Diệp Thanh Linh chụp X quang, Hoàng Tiểu Dật chờ bên ngoài, ôm ly sữa đậu nành ngồi trên ghế dài của bệnh viện, cúi đầu ngẩn ngơ.

Cho dù chỉ mới ở chung có một tiếng thôi, cô cũng cảm nhận được Diệp Thanh Linh... Không hề giống với trước kia. Tuy là hồi trước Diệp Thanh Linh ở trên mạng cũng nói với cô rất nhiều, nhưng mà vẫn luôn rất đúng mực, duy trì khoảng cách cần có giữa hai người trưởng thành với nhau.

Nhưng mà Diệp Thanh Linh bây giờ vừa ngây thơ hồn nhiên lại vừa hoạt bát linh động, rõ ràng là không nhớ Hoàng Tiểu Dật, nhưng lại đối xử với cô ấy không hề có chút khoảng cách.

Tối hôm qua, lúc Diệp Thanh Linh bảo ký ức của Diệp Thanh Linh về lại sáu năm về trước, Hoàng Tiểu Dật cũng đã lập tức chạy đi tra cứu, cũng biết được chuyện mất trí nhớ như này cũng không ảnh hưởng đến nhận thức.

Như vậy...

Hoàng Tiểu Dật đoán, có khi là lúc Diệp Thanh Linh xảy ra tai nạn thì cô ấy và cái vị tổng giám đốc Thời kia cũng đã chia tay. Thậm chí ngay lúc này, chuyện Diệp Thanh Linh từng có bạn gái cũ cô ấy cũng không nhớ.

Cho nên, mình có cơ hội sao?

Hoàng Tiểu Dật nôn nao siết chặt ly sữa đậu nành.

Cửa phòng X-quang “lạch cạch” một tiếng, mở ra, Diệp Thanh Linh đi từ bên trong ra, lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng Tiểu Dật: “Tiểu Dật, xong rồi!”

Hoàng Tiểu Dật bỗng chốc hoàng hồn lại: “Thế nào?”

“Giờ đi đến phòng bác sĩ nhìn một cái nữa, nếu không có vấn đề gì là em đi tháo bột được rồi.” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cười, nói.

Hoàng Tiểu Dật sóng vai đi bên cạnh Diệp Thanh Linh, cũng cười khẽ: “Chỗ ăn chị đặt rồi, chút nữa tụi mình gọi xe qua đó!”

“Được ạ!”

Mô sẹo trên cánh tay của Diệp Thanh Linh phát triển rất tốt, trên cơ bản là đã hoàn toàn hồi phục, bác sĩ tháo bột cho cô rồi dặn dò thêm vài câu, Diệp Thanh Linh vui vui vẻ vẻ bước ra ngoài.

“Ui...” Lúc chờ xe, Diệp Thanh Linh còn giơ tay lên căng cơ, vươn mình, “Cuối cùng cũng tự do rồi.”

Ánh nắng ấm áp buổi trưa chiếu lên người cô, vẽ nên một tầng màu vàng kim nhàn nhạt, cô hất tóc, xương cằm sắc bén lộ ra bên ngoài, trong giây phút ấy, khí chất của Diệp Thanh Linh vừa tự do lại vừa phóng khoáng y như lúc chưa mất trí nhớ, rồi lại nhiều thêm một phần ngây thơ hồn nhiên.

Hoàng Tiểu Dật nhìn góc nghiêng của Diệp Thanh Linh, đôi tay rũ bên người, ngón tay không thể tự chủ mà siết chặt lại. Cô cảm thấy sẽ không có ai mà không bị hấp dẫn bởi Diệp Thanh Linh.

Lên xe, rất nhanh đã đến được quán lẩu mà Hoàng Tiểu Dật đặt trước.

Nồi lẩu to sôi lên ùng ục, mũi hương bốc lên, cả nồi đều có màu đỏ au. Diệp Thanh Linh vừa nói chuyện phiếm với Hoàng Tiểu Dật vừa hăng hái bỏ đồ ăn vào trong nồi.

Hoàng Tiểu Dật nhân dịp không khí cũng thích hợp, rũ mắt che đi cảm giác căng thẳng, hỏi thử: “Thanh Linh, sau khi em mất trí nhớ, ngoại trừ chị ra, em có đi gặp bạn bè nào nữa không?”

“Bạn bè ạ? Hừm... Không có, chị là người bạn đầu tiên mà em đi gặp.” Diệp Thanh Linh nghĩ nghĩ, nói, “Mấy ngày em ở bệnh viện thì chị Thời chăm sóc em, còn sau khi em xuất viện rồi thì ở nhà dưỡng thương một mình.”

Ngón tay đang gắp đồ ăn của Hoàng Tiểu Dật cứng đờ một chút, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Chị Thời?”

Chị Thời, Thời Vũ?

Hai người họ còn chưa chia tay?

“Ừm!” Diệp Thanh Linh không chú ý đến sự thất thần trong giây lát của Hoàng Tiểu Dật, gật đầu thật mạnh, “Em bị mất trí nhớ của sáu năm mà, ở Hải Thành thì em cũng chỉ có một mình chị ấy là người nhà.”

Hoàng Tiểu Dật rất nhạy bén, chú ý tới chuyện khi Diệp Thanh Linh nhắc về Thời Vũ, chữ được dùng là “người nhà“.

Cô ngước mắt, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Diệp Thanh Linh, con ngươi rung động, trong lòng thở hắt ra một hơi.

Trước kia, Hoàng Tiểu Dật không rõ lắm về mối quan hệ của Diệp Thanh Linh và Thời Vũ. Nhưng qua lời kể của Diệp Thanh Linh, Hoàng Tiểu Dật biết được cô ấy và Thời Vũ đã từng là người yêu của nhau.

Nhưng mà qua lời kể của những nhân viên trong công ty họ Thời thì cô lại nghe được rất nhiều quan hệ khác nhau.

Có người nói, Diệp Thanh Linh là một đứa vô công rỗi nghề chỉ được mỗi cái mã mà Thời Vũ bao nuôi... Đối với cái này, Hoàng Tiểu Dật trước giờ chưa từng tin, bao nuôi? Diệp Thanh Linh? Một cô gái phóng khoáng kiêu ngạo tựa một con sói như thế thì làm sao có thể?

Còn có người nói, Diệp Thanh Linh là họ hàng xa của Thời Vũ, cô ấy được họ hàng xa gửi đến Hải Thành, đến nhà họ Thời ở, bắt đầu từ trung học đã đi theo Thời Vũ. Cái này cũng coi như tin được chút.

Nhưng mà hiện tại, căn cứ vào lời nói sau khi mất trí nhớ của Diệp Thanh Linh, trong lòng Hoàng Tiểu Dật bỗng nhiên có một cái giả thiết rất to gan...

Diệp Thanh Linh thật sự là đứa nhỏ mà họ hàng xa gửi cho Thời Vũ, nhưng mà Thời Vũ nuôi tới nuôi lui, không cẩn thận nên mới yêu đương với Diệp Thanh Linh. Nhưng mà sau đó không biết tại sao mà hai người lại chia tay, chia tay không bao lâu thì Diệp Thanh Linh gặp tai nạn, đã vậy còn mất trí nhớ. Thời Vũ thực hiện trách nhiệm của “chị Thời”, chăm sóc một người đã mất trí nhớ là Diệp Thanh Linh, nhưng vì để tránh cho việc thấy xấu hổ nên không có kể đến chuyện hai người từng yêu nhau cho cô ấy nghe.

Tất cả đều quá hợp lý!

Cho nên bây giờ, Diệp Thanh Linh không chỉ đang độc thân mà còn quên mất chuyện mình từng yêu đương nữa.

Hoàng Tiểu Dật cúi đầu, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.

.......

Hai người cùng ăn lẩu.

“Thanh Linh, lần đầu hai chúng ta gặp nhau là vào một buổi tối của ba năm về trước,“ Hoàng Tiểu Dật vừa ăn vừa giúp Diệp Thanh Linh hồi tưởng, nói, “Lúc ấy, chị đi thực tập ở ngoài, hôm đó tan làm hơi trễ nên trên đường có bị một tên lưu manh quấy rối... Cũng may là chị gặp em á, Thanh Linh. Em thoắt một cái đã đuổi tên lưu manh đó đi mất, siêu xịn xò! Trong mắt chị, sự tồn tại của em y hệt như cô tiên xanh vậy!”

Hoàng Tiểu Dật chớp chớp mắt, nhẹ giọng chờ mong, hỏi: “Em còn... còn ấn tượng gì không?”

Diệp Thanh Linh ngốc nghếch chớp chớp mắt: “Hoàn toàn không có.”

Cô nhận được sự khích lệ của Hoàng Tiểu Dật, đỏ mặt gục đầu xuống, ngọn tóc ngốc nghếch bị gió điều hòa thổi đến lắc lư qua lại.

Hoàng Tiểu Dật: “...”

Cô tiếp tục nói: “Cơ mà từ đó về sau chị cũng không thấy em ở đâu, mãi cho đến ba tháng trước, chị tình cờ tham gia liên hoan tốt nghiệp của lớp em mới gặp lại. Sau đó tụi mình mới trao đổi thông tin liên hệ, rồi... Rồi từ từ trở thành bạn tốt của nhau.”

“Thanh Linh, em biết không? Trừ chị ra thì còn rất nhiều người trong trường xem em là nữ thần đó... Thành tích của em vừa xuất sắc, đã vậy lớn lên còn xinh xắn, ca hát còn dễ nghe nữa, chưa kể tính cách đã phóng khoáng lại còn dịu dàng, chị nghe kể là không dưới mười người từng tỏ tình với em luôn á...”

Gương mặt của Diệp Thanh Linh lại càng đỏ hơn, ngọn tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu vẫn còn đung đưa.

Qua lời kể của Hoàng Tiểu Dật, cô nghe được một phiên bản hoàn toàn khác của bản thân, không hề giống với lời của Thời Vũ kể.

Phóng khoáng tự tin, kiêu ngạo và dịu dàng, tựa một con sói trong rừng rậm, vô cùng tự do tự tại, không ngừng chạy nhảy. Nếu mà bắt buộc phải so sánh thì bản thân cô trong miệng Thời Vũ giống như một con thú nuôi ngoan ngoãn đã bị thuần hóa, không hề còn sự hoang dại.

Diệp Thanh Linh cảm thấy rất lạ, có chút xíu không hiểu nổi, bản thân của cô qua lời kể của Hoàng Tiểu Dật giống với những gì cô tự nhận định về chính mình hơn. Nhưng mà Thời Vũ cũng không có nói dối, tại sao trước mặt Thời Vũ và trước mặt của Hoàng Tiểu Dật mình lại biểu hiện ra những khía cạnh tương phản thế nhỉ?

Chắc chỉ có thể từ từ tìm hiểu, hoặc là chờ tới khi khôi phục lại trí nhớ thì mới biết được.

Diệp Thanh Linh tiếp tục nghe Hoàng Tiểu Dật kể chuyện:

“Hơn nữa, Thanh Linh, trùng hợp lắm! Em cũng chính là Utaite mà chị thích bốn năm trời đó!”

Nói đến đây, Hoàng Tiểu Dật kích động vỗ bàn, nhìn cô ấy rồi cười cười.

“Utaite?” Trong đầu Diệp Thanh Linh lập tức hiện lên một số khái niệm liên quan đến chữ đó. Cô nhớ đến chuyện công ty ở Hàng Thành gọi mình là cô “Cô Linh” rồi lại nghĩ đến phòng thu âm ở trong nhà mình, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời: “Tiểu Dật, có phải em làm Utaite ở trên mạng phải không? Nghệ danh là Cô Linh ạ?”

“Đúng!” Hoàng Tiểu Dật kích động đến nỗi thiếu chút nữa đã đứng phắt dậy, “Thanh Linh, em nhớ lại rồi à?”

“Đâu có.” Diệp Thanh Linh lắc đầu, “Em dựa trên mấy tin nhắn Wechat của em để đoán.”

Hoàng Tiểu Dật hít sâu vài lần, sau khi bình phục lại tâm tình đang kích động, cô nhanh chóng bật đến trang web của app Q trạm, mở ID của Cô Linh ra.

“Thanh Linh, em nhìn nè, đây là tài khoản của em!” Hoàng Tiểu Dật đưa lại trước mặt của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh rũ mắt, thấy giao diện trang chủ quen thuộc, nhìn số fan đạt gần năm triệu người cùng với những bài đăng xếp thành dãy, ngón tay tạm dừng trên không trung, ngay sau đó lại không khống chế được kích động nên run nhè nhẹ.

Cô không nhớ rõ.

Nhưng cái cảm giác tình yêu cháy bỏng dưới lòng này dù thế nào cũng sẽ không biến mất.

Diệp Thanh Linh lấy điện thoại của mình ra rồi tải app này xuống, dựa theo phản xạ mà nhập tài khoản và mật khẩu, sau khi thấy bốn chữ “đăng nhập thành công”, cô gục đầu, nước mắt trực trào ra.

Cô thuận tay click vào một bài.

Tiếng hát của cô bay bổng khắp phòng.

Hoàng Tiểu Dật ngồi ở đối diện nhìn những hành động của cô ấy, yên lặng nghe nhạc, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên.

“Cảm ơn chị, Tiểu Dật.” Sau khi đã nghe hết bài, Diệp Thanh Linh trả lại điện thoại cho Hoàng Tiểu Dật, mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Tuy rằng em không nhớ sáu năm qua em đã trải qua chuyện gì... Nhưng Tiểu Dật, nhưng mà chị làm em nhớ đến chuyện, em thật sự, thật sự rất thích ca hát. Em sẽ tiếp tục hát, nhất định sẽ không bỏ hoang cái tài khoản này.”

“Không cần cảm ơn!” Hoàng Tiểu Dật giơ tay, high-five với Diệp Thanh Linh một cái thật mạnh.

“Thanh Linh, thật ra mấy ngày trước khi em gặp tai nạn, cái chuyện mà chị với em đang thảo luận cũng liên quan đến ca hát.” Hoàng Tiểu Dật bỗng nhiên nói chuyện rất nghiêm túc, “Hôm nay chị hẹn em ra đây, thật ra cũng muốn thảo luận về cái chuyện đó với em.”

Diệp Thanh Linh gật gật đầu hơi căng thẳng, ngồi chờ câu nói tiếp theo của Hoàng Tiểu Dật.

Ai mà ngờ Hoàng Tiểu Dật lại lật bánh tráng, cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà chị đổi ý rồi, chị định tạm thời không nói cho em biết là chuyện gì đâu.”

Diệp Thanh Linh nghiêng đầu: “... Ụa?”

Hoàng Tiểu Dật kéo cổ tay áo của cô đi ra khỏi phòng ăn: “Đi dạo chỗ này với chị đi, bao giờ đi dạo xong thì chị nói cho em nghe!”

Cứ như thế, Diệp Thanh Linh bị Hoàng Tiểu Dật lôi đi, ngơ ngác gọi xe, hoang mang mơ màng mà xuống xe ở trước của Học Viện Âm Nhạc Hải Thành.

Diệp Thanh Linh lấy điện thoại ra, nhắn tin báo trước cho Thời Vũ: [ Chị Thời, em tháo bột rồi nhé, xương cốt lành lại ổn hết cả rồi, chị không cần lo lắng. Chiều nay em đi chơi với bạn. ]

Diệp Thanh Linh tiện tay chụp ảnh phiến đá trước cổng trường gửi cho Thời Vũ, sau đó cô cất điện thoại đi, bước đến gần cổng trường nghiêm túc mà nhìn nhìn.

Trên phiến đá có khắc sáu chữ “Học Viện Âm Nhạc Hải Thành” rất to, được nạm màu vàng chói mắt, ở phía dưới còn khắc thêm một hình nốt nhạc màu vàng, trông giống như đang bay bổng, rất rực rỡ.

Cho dù Thời Vũ đã cho cô xem thư thông báo trúng tuyển lẫn bằng tốt nghiệp rồi, nhưng mà trong giờ phút này, Diệp Thanh Linh nhìn phiến đá to trước mắt, trong đầu như có cái gì đó va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ “đùng” rất to.

Đây là trường đại học mà cô đã dùng hết tất cả sức lực, liều mạng học tập để thi vào.

Cũng là Thánh Điện mà cô ước mơ.

Cô đã học tập ở đây suốt bốn năm, tuy không còn nhớ đã trải qua những gì, nhưng có một số thứ đã khắc vào tận đáy lòng.

Diệp Thanh Linh hít sâu mất hơi, nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh.

Cô dắt Hoàng Tiểu Dật bước vào bên trong trường đại học thật nhanh, đi ngang qua thư viện, đi ngang qua con đường lớn trồng đầy cây bạch quả, rồi lại không ngừng đi xuyên qua những phòng tập múa ở khu dạy học....

Bây giờ đang là cuối tháng tám, khóa mới còn chưa khai giảng, nhưng những sinh viên năm cuối đã bắt đầu đi học, lúc đi qua tòa nhà của khoa Âm Nhạc Biểu Diễn, mỗi khi bước một bước, sẽ nghe được từng tiếng ra phát ra từ trong phòng học.

Thậm chí, có đôi khi sẽ gặp được một số sinh viên với ánh mắt sáng rực tiến đến chào hỏi Diệp Thanh Linh: “Chị Diệp! Lâu rồi không gặp.”

Dọc theo đường đi, ánh mắt sùng bái của họ dành cho Diệp Thanh Linh muốn giấu cũng không giấu được.

Sau khi đi dạo một vòng, ký ức của Diệp Thanh Linh không có khôi phục, nhưng ngược lại, những tri thức, kỹ thuật mà cô học được ở trường đều mạnh mẽ xông vào trong não.

.......

Cuối cùng, Diệp Thanh Linh dẫn Hoàng Tiểu Dật đi đến sân thể dục của trường.

Trên sân khấu của sân thể dục đang dựng rạp tổ chức tiệc mừng tân sinh viên, xung quanh cũng không có nhiều người cho lắm, chỉ có một số thành viên trong hội học sinh đang chỉ đạo.

Diệp Thanh Linh và Hoàng Tiểu Dật cùng nhau bước đi chậm rãi ở vòng bên ngoài của sân thể dục, nhẹ nhàng tán gẫu.

“Thanh Linh, vừa rồi chị cũng nói với em, công việc của chị là làm người đại diện, bây giờ chị đang làm cho một công ty nhỏ, tuy là quy mô công ty không lớn, nhưng mà sếp chị cũng gọi là con ông cháu cha, tính anh ấy không tồi, tài nguyên sẵn có cũng nhiều.” Hoàng Tiểu Dật chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt Diệp Thanh Linh, chậm rãi đi lùi về sau, cười nói, “Trước khi em bị tai nạn, chuyện mà chị và em đang thảo luận, chính làaaaa...”

Cô kéo dài giọng ra, đợi cho Diệp Thanh nổi lòng tò mò mới tiếp tục nói: “Thanh Linh, lúc đó chị hỏi em có muốn ký hợp đồng với công ty của chị không, ra mắt làm ca sĩ, phát hành album nhạc, tổ chức concert, tiến vào showbiz! Chứ không chỉ hát ở trên mạng thôi. Sau đó, em bảo là để em suy nghĩ mấy ngày.”

Diệp Thanh Linh gãi gãi đầu, nói tiếp: “Ai mà có dè, mấy ngày sau em lại bị tai nạn, mất trí nhớ.”

“Ha ha ha ha, đúng vậy...!” Hoàng Tiểu Dật đứng đối diện với Diệp Thanh Linh, khom người cười không ngớt.

“Chị Diệpppp!” Một bạn sinh viên nam tóc húi cua bỗng nhiên từ xa chạy đến, đôi mắt tỏa sáng, phấn khích nhìn chằm chằm Diệp Thanh Linh, cuối cùng mới ngừng lại trước mặt cô, “Chị, chị đến trường đi dạo ạ?”

Diệp Thanh Linh ngẩn người, ngốc nghếch mà nhìn Hoàng Tiểu Dật: Người quen của em ạ?

Hoàng Tiểu Dật cũng hoang mang y hệt, lắc đầu: Chị không biết.

Nhưng mà, trong trường, Diệp Thanh Linh vốn dĩ cũng là nữ thần mà ai cũng biết, lúc nãy đi trên đường cũng có mấy đàn em đến hỏi thăm, nhưng chỉ có bạn nam trước mặt này là kích động nhất thôi.

Không đợi Diệp Thanh Linh mở miệng, nam sinh để tóc húi cua ngay lập tức tự giới thiệu: “Đàn chị, chắc là chị không biết em, em là sinh viên năm hai, là đàn em khóa dưới của chị.”

“Chào em.” Diệp Thanh Linh nheo mắt, cười nói, “Em tìm chị có việc gì không?”

Khi nói chuyện với người lạ, phong thái của Diệp Thanh Linh vẫn giống như xưa. Âm cuối của giọng nhấn chữ rất mạnh, đôi mắt phượng mang theo một chút ý cười phóng khoáng.

Nam sinh tự nhiên đỏ mặt, cậu cúi đầu ngượng ngùng: “Là thế này, chị Diệp... Em đang chịu trách nhiệm cho việc tuyên truyền trong hội học sinh, trước hai ngày của ngày diễn ra lễ đón tân sinh viên, khoa mình định chuẩn bị một cuộc thi đấu ca hát để quảng bá, à, đàn chị nhìn bên đó, ở sân khấu của lễ đón tân sinh viên luôn ạ.”

Nam sinh chỉ về phía sân khấu.

Diệp Thanh Linh nhìn qua đó, gật đầu.

“Cho nên em mới, em mới định mời chị tham dự cuộc thi của tụi em, chị làm khách mời đặc biệt, lên áp chót, biểu diễn....” Nam sinh tóc húi cua nói lắp bắp, “Em còn đang định nhờ giảng viên để xin thông tin liên hệ của chị, không ngờ hôm nay may quá, gặp chị ở sân thể dục.”

“Không biết là đàn chị có đồng ý không ạ...?” Nam sinh có chút căng thẳng, dò hỏi.

Diệp Thanh Linh nhìn sân khấu đằng xa đã sắp dựng xong, giàn giáo đã lắp rồi, hôm nay đang gắn đèn. Tuy diện tích của sân khấu không lớn, nhưng vẫn có thể hấp dẫn hết những ánh mắt trên sân thể dục. Diệp Thanh Linh không nhớ rõ, nhưng trực giác mách bảo rằng cô đã từng cất tiếng hát trên cái sân khấu đơn sơ đó rồi.

Hẳn là cô rất yêu thương cái cảm giác như này.

Dưới ánh đèn chói lóa, cất tiếng hát tự do.

Ngón tay của Diệp Thanh Linh rũ bên người, nắm vải quần, hơi hơi siết lại rồi lại buông ra. Tưởng tượng đến hình ảnh như vậy làm cho thân thể của cô tự nhiên rùng mình vì kích động.

Nam sinh thấy cô chưa trả lời, cứ nghĩ rằng mình đã bị từ chối, vội vàng bổ sung thêm: “Chị Diệp cứ yên tâm ạ, lúc đó chị hát bình thường là được, sẽ không tốn quá nhiều thời gian, bên hội học sinh tụi em cũng sẽ gửi thêm cho chi phí bồi dưỡng...”

“Phí bồi dưỡng thì không cần đâu.” Diệp Thanh Linh cười hiền lành, nhìn về phía nam sinh tóc húi cua, cắt ngang lời cậu ấy, “Chị sẽ đến tham gia, ngày nào vậy em?”

“Một tuần sau ạ! ngày 3 tháng 9 ạ!” Chàng nam sinh phấn khích lấy điện thoại ra, “Chị Diệp, chị add Wechat em với, thời gian cụ thể em sẽ nhắn qua Wechat cho chị ạ! Thật sự cảm ơn chị nhiều!”

Hai người add Wechat, nam sinh lại nói cảm ơn thêm mấy lần rồi mới xoay người chạy đi.

Hoàng Tiểu Dật mình bóng dáng cậu ấy xong lại nhìn ánh sáng trong mắt Diệp Thanh Linh, cười nói: “Thanh Linh, không phải lúc nãy bọn mình đang bàn đến chuyện hợp đồng sao? Tuy là em chưa trả lời, nhưng mà chị cảm giác, chị đã biết đáp án rồi.”

Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cười với Hoàng Tiểu Dật: “Đáp án là gì ạ?”

“Em quyết định ký hợp đồng với công ty chị, đúng không?” Hoàng Tiểu Dật cười nói.

“Ừm...” Diệp Thanh Linh gật gật đầu, rồi lại chậm rãi lắc đầu, nói chuyện rất nghiêm túc, “Nhưng mà bây giờ em phải cân nhắc chút đã. Có thể là trước khi mất trí nhớ, em đã chuẩn bị xong việc ký hợp đồng, nhưng mà bây giờ em quên hết rồi, có nhiều thứ đối với em vẫn xa lạ lắm, đại khái là em phải tìm hiểu lại một số vấn đề, được không ạ?”

“Đương nhiên là được!” Hoàng Tiểu Dật gật đầu, cười nói, “Thanh Linh, sau hôm nay, chị về nhà sẽ gửi những tài liệu của công ty cho em xem. Còn có mấy kế hoạch tương lai của em nữa, tuy là hồi trước em chưa đồng ý, nhưng mà chị cũng đã phác thảo một bảng sơ sơ rồi. Đúng rồi, em yên tâm, trước mặt sếp, chị sẽ tranh thủ lấy những đãi ngộ tốt nhất cho em!”

Hoàng Tiểu Dật nói tiếp: “Tuy là quy mô công ty của bọn chị nhỏ, nhưng mà chuyên nghiệp lắm nha! Trước khi tiến hành ký hợp đồng, sẽ có một cuộc phỏng vấn ngắn... Vậy thì cứ xem buổi biểu diễn ở tuần sau của em là buổi phỏng vấn, được hông? Đến lúc đó chị gọi sếp đến nghe em hát. Chắc một tuần cũng đủ cho em suy nghĩ ấy nhỉ, nếu không có vấn đề gì thì hôm sau chị sẽ đem hợp đồng đến, thương lượng xong xuôi rồi ký tên luôn, thế nào?”

Hoàng Tiểu Dật nâng tay lên, Diệp Thanh Linh cười nheo mắt, rất quen thuộc mà cùng high-five với cô ấy: “Được!”

Một cơn gió thổi qua, tóc đuôi gà được Diệp Thanh Linh buộc phía sau lưng nhẹ nhàng bay bay, khí chất tự do phóng khoáng.

.......

Đi ra đến cổng trường thì cũng đã đến chạng vạng.

“Thanh Linh, tụi mình cùng đi ăn cơm chiều không?” Hoàng Tiểu Dật mở lời mời.

“Em có việc bận chút ạ, lần sau mình hẹn nhé.” Diệp Thanh Linh đã nhận lời Thời Vũ, tối nay sẽ ăn cơm với cô ấy, sau đó sẽ đến công ty của Thời Vũ xem thử.

Cô đã gấp tới chờ không nổi rồi, cô muốn chia sẻ chuyện cô sắp tham gia biểu diễn ở trường cho Thời Vũ nghe. Giống như trong lòng bàn tay có một viên kẹo ngọt, cô muốn để dành cho người chị mà cô thích nhất, cùng nhau nhấm nháp nó.

Diệp Thanh Linh lấy điện thoại ra, mở Wechat, có lẽ là cả trưa hôm nay Thời Vũ đều rất bận, cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn hồi trưa.

Diệp Thanh Linh gõ gõ, chuẩn bị gửi thêm một tin thì chuông điện thoại vang lên rất đúng lúc.

Là Thời Vũ gọi đến.

“Chị Thời!” Chuyện Thanh Linh bấm nhận cuộc gọi, tươi cười xán lạn, nũng nịu rất tự nhiên, “Lâu rồi không thấy chị, em nhớ chị quá đi mất.”

Hoàng Tiểu Dật đứng bên cạnh, nụ cười dần yếu đi, cô vùi đầu vào điện thoại, che đi cảm xúc trong mắt.

Ở phía đối diện, trên ghế lái của chiếc Maserati màu đen, Thời Vũ đeo tai nghe, nghe đến âm thanh ngọt ngào của Diệp Thanh Linh, bỗng nhiên lại giật mình, khóe môi bất đắc dĩ mà cong lên, biển cảm giận dữ cũng biến mất không sót lại chút gì.

Thôi, hôm nay sẽ tha thứ cho việc em ấy không nghe lời, dám chạy lung tung ra ngoài.

Cửa sổ xe hạ xuống, Thời Vũ cách một con đường nhỏ trong trường, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay về phía Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh phất tay tạm biệt Hoàng Tiểu Dật, xuyên qua đám người đông đúc, tươi cười chạy rỡ chạy thật nhanh qua bên kia.

- ------

Lời của tác giả:

Òa! Lúc gõ chương này thấy tâm trạng tốt ghê, cảm giác như đang bước chậm rãi trong khu rừng sau cơn mưa vậy.

Thật ra trong quyển thứ hai này, A Linh như kiểu một con sói hoang ở trong núi vậy, vô tâm vô phổi, ngây thơ hồn nhiên, cảm tình lại chân thành và nhiệt liệt, cơ mà tới cũng mau, đi cũng mau. Ngược lại, Thời Vũ sẽ chầm chậm động tâm, luân hãm, bị thương không ngừng, cả người như bị trói buộc, đợi cho đến khi cô ấy phát hiện ra thì cả người đã tràn đầy những vết cắt, hai lập trường trở nên đối lập.

Tôi sẽ không tiết lộ nội dung quyển ba đâu, nhưng mà nhìn văn án thì chắc mọi người cũng đoán được một chút rồi hahahaha.

Phải rồi, để đề phòng việc hiểu lầm, tôi xin giải thích lại lần nữa, tuy là nhịp truyện bây giờ rất vui vẻ, nhưng mà Thời Cẩu sẽ bị ngược cho tơi bời!!! Sẽ không dễ dàng buông tha, sẽ ngược thân ngược tâm, tôi nói quài luôn á!!! Nhiều khi muốn đưa đề cương cho mấy người coi cho đã cái nư luôn á á á á á á á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.