Cầu Mà Không Được

Chương 46: Chương 46: Sơn Khuyển 45




"Thời Vũ, tôi không bao giờ để ý tới Thời Vũ nữa!"

Hoàng Tiểu Dật hét lên một tiếng, cô tức đến độ thiếu chút nữa đã ném điện thoại đi mất, những nốt tàn nhang trên mặt cũng vì phẫn nộ mà ửng hồng.

Diệp Thanh Linh giật mình, đôi mắt đen lay láy bỗng hiện lên sự hoang mang, tựa như không nghe rõ được lời mà Hoàng Tiểu Dật nói: "Cái gì?"

"Cái tổ chương trình chó má!" Hoàng Tiểu Dật lại tức giận mà mắng thêm vài câu, "Lý Hạ Trà và bên nhà đầu tư có liên quan, vòng thi này cũng là do phía đầu tư yêu cầu xào phiếu để cái thằng chó Lý Hạ Trà kia được giải nhất!"

Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, môi cũng hơi mím lại, kinh ngạc mà liếm liếm khóe môi.

Lúc chương trình công bố Diệp Thanh Linh không phải là hạng nhất, trong lòng Diệp Thanh Linh cũng có cảm thấy mất mát một chút, nhưng rất nhanh cô đã tiếp thu một cách thản nhiên. Nhưng bây giờ, Hoàng Tiểu Dật lại nói cho cô chuyện cô mới là quán quân, Lý Hạ Trà đã cướp mất thành tích vốn dĩ nên thuộc về cô.

Lúc trước, Diệp Thanh Linh nới với Thời Vũ rằng nếu cô gặp được kiểu tình huống như thế này, cô sẽ rất đau khổ. Nhưng đến lúc thật sự nghe được chuyện "xào phiếu" từ miệng Hoàng Tiểu Dật, trong lòng Diệp Thanh Linh cũng không thấy đau khổ nhiều cho lắm.

Phải nói phẫn nộ thì đúng hơn.

Bất quá nghe được tiếng mắng gắt gỏng của Hoàng Tiểu Dật, sự phẫn nộ trong lòng Diệp Thanh Linh cũng vơi đi dần, cô quay đầu nhìn cảnh đêm vô tận ở phía ngoài cửa sổ, ánh mắt cô như lóe lên tia sáng của dao găm, bình tĩnh tự ngẫm lại sự việc.

.......

"Thanh Linh em đừng buồn, ai là người sáng suốt cũng có thể thấy được cả mà, phần trình diễn của em xịn hơn thằng chó Lý Hạ Trà đó bao nhiêu lần!"

Hoàng Tiểu Dật chửi suốt nửa ngày trời, cô đang định vươn tay ra vỗ bả vai Diệp Thanh Linh để an ủi lại vô tình thấy Diệp Thanh Linh đang cau mày nhìn nhìn những ngọn đèn đêm bên ngoài cửa sổ, góc nghiêng điềm tĩnh hiền lành, nhưng lại không biết là đang có cảm xúc gì.

Diệp Thanh Linh hoàn hồn, nhìn Hoàng Tiểu Dật rồi mỉm cười khe khẽ: "Em không buồn nhiều lắm, em chỉ thấy hơi hối hận... Nếu ban đầu em biết cậu ta phiền như thế, vậy thì lúc cậu ta chọc em, em sẽ không mềm lòng, đáng lẽ em phải tìm cái chỗ nào đó mà camera quay không tới rồi tẩn cho cậu ta một trận ra trò là được rồi."

Cô vẫn luôn thấy Lý Hạ Trà rất đáng ghét, không chỉ vòng đầu tiên từng khiêu khích cô, mà vòng thứ hai, lúc mọi người đang tham gia huấn luyện đặc biệt, Lý Hạ Trà cũng thường xuyên kiếm chuyện. Cơ mà Diệp Thanh Linh cũng chẳng phải người lành tính gì, tất cả những lần đó cô đều đáp lại gấp đôi.

"Hả...?" Hoàng Tiểu Dật sủng sốt, giọng nói mỏng manh.

Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt nhìn cô ấy tỏ vẻ vô tội.

Nhìn nhau mấy giây sau, hai người lại cười đến gập cả người.

"Ha ha ha ha nên lấy bao bố trùm lên đầu thằng đó rồi đánh cho đã cái nư!" Hoàng Tiểu Dật cười đến độ vỗ đùi bộp bộp.

Cười đủ rồi, Diệp Thanh Linh đứng dậy, mặt nghiêm lại, nói: "Tiểu Dật, chị có cầm được chứng cứ xào phiếu của tổ chương trình không ạ?"

"Không có chứng cứ xác thực." Hoàng Tiểu Dật lắc đầu, "Nhưng có thể chắc chắn là có xào phiếu... Kiểu chị lăn lộn trong showbiz ngần ấy năm rồi, ít nhiều thì cũng có nguồn tin dạng thế, Thanh Linh em hiểu mà đúng không? Nhưng mà Thanh Linh em cứ yên tâm, lúc trước em ký hợp đồng với Tinh Nguyệt, chị đã hứa là sẽ trải sẵn cho em một con đường bằng phẳng rồi, nếu thằng đó dám làm phiếu, chị sẽ có cách để nó biết thế nào là lễ hội, ít nhất thì cũng lột da mới vừa!"

Ngoại hình của Hoàng Tiểu Dật cực kỳ nhỏ xinh và đáng yêu, lúc cô ấy vung tay hất cằm, giọng nói vô cùng hùng hồn, y hệt như một đại tỷ.

Cái kiểu tương phản như thế này lại khiến cho Diệp Thanh Linh bật cười.

"Tiểu Dật, kế tiếp, em có thể làm gì sao?" Diệp Thanh Linh hỏi.

"Ừm... Cứ chuẩn bị phần biểu diễn cho vòng chung kết cho tốt là được, đừng để chuyện này gây ảnh hưởng đến tâm trạng của em, mỗi ngày cứ vui vui vẻ vẻ là được rồi." Hoàng Tiểu Dật nhẹ giọng nói, "Còn nữa, Thanh Linh, vòng thi đấu cuối cùng này, bên tổ chương trình cũng có thể... Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng em yên tâm, tổng đạo diễn và anh Chu là bạn tốt của nhau, anh ấy sẽ đứng về phía mình, nên là cho dù tổ chương chình có xào phiếu thì những việc khác cũng không làm khó dễ được em."

Diệp Thanh Linh cụp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm."

Hoàng Tiểu Dật mím môi, nói tiếp: "Chuyện này chị đã báo với anh Chu rồi, nhưng mà mấy hôm nay anh ấy phải đi công tác nên chắc không về liền được... Chị cũng có thủ đoạn để đối phó với Lý Hạ Trà, nhưng mà người chống lưng của nó thì chị cũng không có cách nào..."

Vì vòng hai và vòng ba của《Giọng Hát Nội Lực》cách nhau cũng khá xa, cho nên vì để bản ghi hình có thể được lên sóng đúng hạn, thời gian chuẩn bị của vòng chung kết sẽ bị rút ngắn lại còn ba ngày, và cũng chỉ có một ngày để tập luyện.

Đúng năm ngày sau, thứ sáu, trận chung kết sẽ chính thức bắt đầu.

Tuy Hoàng Tiểu Dật có cách để đối phó với Lý Hạ Trà, nhưng nếu nhà đầu tư chống lưng phía sau quyết tâm bảo vệ hắn, thì một người đại diện bé nhỏ như cô cũng phải chịu thua. Huống chi thời gian còn gấp rút như vậy.

Diệp Thanh Linh chống cằm, ghé và cửa sổ bên của xe mà thất thần.

Cảm giác giận dữ và mất mát đều đã tan biến, trong lòng cô bây giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. Rõ ràng là cô đã thể hiện đủ tốt rồi, nhưng phải trơ mắt nhìn người ta đoạt đi vị trí vốn thuộc về mình, mà ngay cả chính mình cũng không thể làm gì khác được, nói cô cam lòng thì không thể nào.

Nhưng bắt đầu từ ngày tham gia chương trình, cô cũng đã hiểu được cái ngành này tàn khốc đến cỡ nào. Diệp Thanh Linh hiểu rõ, tức giận cũng thế, đau khổ cũng thế, trắng rỗng cũng thế, những cảm xúc tiêu cực này lại không thể giúp được cô chuyện gì cả.

"Thanh Linh, em nhất định đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng nhé..." Hoàng Tiểu Dật lại nhẹ giọng an ủi một câu.

"Yên tâm, em không đâu." Diệp Thanh Linh cười khẽ, lắc đầu nói, "Em biết mà, chỉ là thứ hạng của một cuộc thi thôi, dù sao phần trình diễn vẫn còn đó, em tin là trong lòng khán giả cũng có đáp án."

Nói xong, nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên trở nên xán lạn, tựa như những nụ hoa ngày xuân, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện sự sáng chói như lúc đầu.

"Tiểu Dật, chị nói xem, có phải nếu em nỗ lực, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, có tiếng nói hơn trong cái ngành này, thì về sau em sẽ ít phải gặp chuyện bất công hơn không?" Diệp Thanh Linh dùng chất giọng vô cùng trong trẻo để hỏi.

Hoàng Tiểu Dật ngẩn ngơ một lát, ngay sau đó, cô lập tức gật đầu: "Ừm!"

Diệp Thanh Linh vươn tay ra: "Vậy tụi mình cùng nhau phấn đấu!"

Hoàng Tiểu Dật cũng duỗi tay ra, cùng cô high-five một cái thật mạnh—— "Bộp!"

Cùng lúc đó, xe công ty vừa chạy qua một con sông lớn, hai bên bờ sông là công viên âm nhạc, cho dù bây giờ đã là mười hai giờ đêm thì chỗ công viên vẫn còn sáng đèn vô cùng rực rỡ, có thể thấy được một quán nướng ở cạnh bờ sông, còn có rất nhiều thanh niên còn đang tụ tập ở bên bờ, rất náo nhiệt.

Ánh đèn xuyên qua của kính xe, chiếc vào trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, chiếc cằm xinh đẹp, góc cạnh rõ ràng. Cả người có chút ủ dột khó thấy, nhưng vừa nhấc mắt lên thì lại tràn ngập cảm giác thanh xuân.

Hoàng Tiểu Dật nhìn góc nghiêng của Diệp Thanh Linh, cô cảm giác được mình đang bị cô ấy hấp dẫn, nhưng lại cách cô ấy...

Càng ngày càng xa, càng ngày lại càng xa.

Là một khoảng cách không thể chạm tới.

Nhưng mà...

Hoàng Tiểu Dật lắc đầu cười khẽ, cho dù càng xa, nhưng trước khi nhận thất bại... cô cũng muốn thử một lần.

.......

Hoàng Tiểu Dật mời Diệp Thanh Linh đi ăn BBQ, tuy đôi mắt Diệp Thanh Linh sáng rực lên nhưng vẫn lắc đầu từ chối, "Lần sau nhé chị, hôm nay trễ quá rồi, chị Thời còn đang chờ em về nhà."

"...Ừm."

Xe thương vụ chạy đến trước cửa biệt thự nhà họ Thời, Diệp Thanh Linh tạm biệt Hoàng Tiểu Dật, nhẹ nhàng rảo bước trên con đường vào bên trong, đi về phía "nhà".

Còn chưa đến hoa viên nhà mình thì Diệp Thanh Linh đã thấy từ phía xa xa, phòng khách ở tầng một của biệt thự vẫn còn sáng đèn.

Thời Vũ đang chờ cô về.

Bước chân của Diệp Thanh Linh chợt nhấp một cái rồi ngừng lại tại chỗ, vốn dĩ đáy lòng không hề gợn sóng nay lại tự nhiên có mấy bọt nước lăn tăn, cảm giác chua xót ở nơi đầu mũi cũng xuất hiện. Nghĩ đến Thời Vũ, chị Thời của cô, những cảm xúc tiêu cực đang bị dồn nén dưới đáy lòng lại chuyển hết thành cảm giác tủi thân, trào ra ngoài hết cả.

Thật sự rất muốn nhào vào lòng ngực của Thời Vũ, muốn ấm ức mà khóc thật to một hồi, muốn làm nũng với chị ấy, muốn chị ấy ôm mình, dịu dàng nhỏ giọng an ủi.

Thật sự rất muốn được chị ấy dỗ dành, thật sự rất muốn được chị ấy xoa đầu và ve vuốt gương mặt, thật sự muốn nghe chị ấy khen mình rằng em mới là người giỏi nhất.

Tuy bề ngoài Diệp Thanh Linh cố tỏ ra kiên cường, nhưng dù sao cô cũng chỉ có ký ức của mười sáu năm, cô cũng chỉ có Thời Vũ và bà ngoại là hai người thân duy nhất. Trước mặt bọn họ, cô tựa như một con thú bé nhỏ, muốn đưa chiếc bụng lông xù mềm mại ra, muốn đưa khía cạnh yếu ớt nhất của mình ra, len lén để hai người họ nhìn thấy, muốn bọn họ dỗ dành mình.

Diệp Thanh Linh lau lau khóe mắt, mu bàn tay của cô hơi ươn ướt một chút, cô tủi thân tới đỏ cả mắt.

Nhưng cuối cùng, Diệp Thanh Linh lại không về nhà ngay, cô ngồi ở hàng ghế dài đối diện với vườn hoa, vừa lau nước mắt vừa nhắn tin cho Thời Vũ: [ Chị Thời ơi, em đang trên đường về nè, chắc tầm mười phút nữa em về tới nhà! ]

Thời Vũ gần như là trả lời ngay lập tức: [ Ừm. ]

Diệp Thanh Linh nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại, khóe mắt còn có một giọt lệ trào ra, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.

Chị Thời của cô, còn đang chờ cô về nhà.

Làm sao mà cô có thể dùng vẻ mặt yếu đuối nhất, chật vật nhất để cho người quan tâm mình xem cơ chứ?

Sự tủi thân không đáng kể này, cứ giấu trong lòng, rồi sẽ quên nhanh thôi. Có cái gì quá lắm đâu mà phải đi năn nỉ sự an ủi? Giống hệt như một đứa nhỏ không hiểu chuyện vậy.

Thời gian hiển thị trên màn hình, từng phút một trôi qua.

"Haaaa..." Mười phút sau, Diệp Thanh Linh lười nhác vươn vai một cái thật dài, đứng dậy thì lại trở về với nụ cười tràn đầy sức sống, trên mặt không còn chút dấu vết của nước mắt.

Diệp Thanh Linh chạy thật nhanh vào khu vườn nhà họ Thời.

Cùng lúc đó, cửa nhà bỗng nhiên được mở ra, ánh sáng ấm áp tràn qua khe hở chảy ra ngoài.

Thời Vũ dự vào khung cửa rất ưu nhã, đứng từ phía xa ngoắc ngoắc ngón tay.

"Chị Thời ơi!" Diệp Thanh Linh nhảy tới, làm động tác giống hệt như những lần trước đây đã từng, cô lập tức nhào lên người Thời Vũ, hai người ôm nhau thật chặt.

Đêm mùa thu hiu lạnh, hai người rúc vào nhau.

Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

.......

Sau này, khi Thời Vũ nghĩ lại đêm nay, cô từng hối hận vô số lần, nếu như thời gian có thể ngừng lại tại giờ khắc ấy, nếu như lúc sau cô có thể kìm nén được những cảm xúc dưới đáy lòng mình, nếu như cô không thốt ra những lời như thế... Thì tốt rồi.

Chỉ tiếc rằng không có nếu như.

Cô muốn giam giữ Diệp Thanh Linh ở bên cạnh mình, nhưng đúng thật là vì quá muốn cho nên cô lại biến khéo thành vụng, chính tay cô lại đẩy Diệp Thanh Linh đi thật xa.

.......

Ôm xong, Diệp Thanh Linh lui về sau một chút, vịn tay lên tủ để tháo giày, ngẩng đầu nhìn Thời Vũ cười: "Chị Thời, hôm nay chị có xem livestream không?"

"Ừm" Thời Vũ ngập ngừng một chút, gật đầu.

"Chị thấy em hát thế nào?" Diệp Thanh Linh hỏi tiếp.

Thời Vũ không đáp lời, Diệp Thanh Linh lại làu bà làu bàu bổ sung thêm một câu hỏi khác: "Hay chị nhỉ?"

Lúc này, Thời Vũ gật đầu.

"Em cũng thấy vậy á!" Diệp Thanh Linh đã quá quen thuộc, cô nắm tay Thời Vũ đi về phía phòng bếp, "Cơ mà em đói quá đi, em muốn ăn gì đó rồi mới ngủ được... Ừm, thôi uống sữa bò đi."

Động tác của Diệp Thanh Linh vô cùng lưu loát, nấu nước ấm để khuấy sữa bột, Thời Vũ ôm cánh tay rồi tựa vào khung cửa phòng bếp để nhìn.

Hai người không ai nhắc đến chuyện Diệp Thanh Linh không được hạng nhất, cơ mà... tuy là không khí giữa hai người thoại nhìn có chút thấu hiểu lẫn ấm áp, nhưng so với cách hai người ở cạnh nhau lúc diễn ra mấy vòng thi đấu trước, rõ ràng là có sự khác biệt.

Hai người đều đang cố đè nén điều gì đó.

Diệp Thanh Linh nỗ lữ hết sức để đè nén sự tủi thân dưới đáy lòng, cố gắng để nó không lộ ra ngoài, vì vậy mỗi khi nhìn về phía Thời Vũ, trên mặt luôn là nụ cười xán lạn.

Thời Vũ lại giống như đang ngẩn người, có chút gì đó thất thần, theo bản năng, ngón tay đang ôm cánh tay lâu lâu lại bấu chặt rồi lại buông ra.

Sữa đã được pha xong, hai người cùng nhau uống.

Hoặc cũng có thể nói là Thời Vũ nhấp mấy ngụm nhỏ, còn Diệp Thanh Linh nhận lấy cái ly cằn nhằn một hai tiếng rồi mới ngửa đầu uống sạch số sữa bò còn sót lại, trên cánh môi còn dính một ít sữa giống như ria mép, cười ngây ngô nhìn Thời Vũ.

Uống sữa xong, hai người nắm tay nhau, lặng lẽ bước vào thang máy.

Thang máy lên cao từng tầng một, cuối cùng ngừng ở tầng bốn.

Diệp Thanh Linh bước ra ngoài trước, Thời Vũ đi bên cạnh cô, lúc đến trước cửa phòng, bước chân của Thời Vũ ngưng lại, tay cô cũng rút ra khỏi cái nắm tay của Diệp Thanh Linh.

"Hửm? Chị Thời?" Diệp Thanh Linh đã sắp bước vào phòng, trên chiếc hành lang tăm tối, chỉ có ánh sáng hắt ra từ bên trong. Đôi mắt cô rũ xuống, ánh mắt u ám không rõ, cuối cùng mới nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay, em... không buồn sao?"

Diệp Thanh Linh đứng hình, ngay sau đó mặt lại thả lỏng: "Chị Thời, em nói rồi mà, em có nghĩ tới chuyện có thể em sẽ không đạt hạng nhất. Thật ra là cũng có lúc em thấy buồn thật, nhưng mà không sao, sau này em nỗ lực hơn là được."

"Hửm..." Nói xong, Diệp Thanh Linh nghiêng nghiêng đầu, cô bước đến một bước, nghiêm túc nhìn gương mặt của Thời Vũ, "Chị Thời, đã trễ thế này chắc chị cũng mệt rồi, hay là tụi đi chuẩn bị ngủ nhanh nha?"

Nếu không, cô lại sợ mình nhịn không được, muốn ôm lấy Thời Vũ mà nhẹ giọng, tủi thân khóc thút thít.

Thời Vũ không nhúc nhích.

Cô vẫn đứng trong bóng đêm, yên tĩnh quan sát sắc mặt của Diệp Thanh Linh, lông mi hơi rung động, dường như đang tự hỏi điều gì đó.

Thời Vũ cũng không rõ lắm, tại sao Diệp Thanh Linh lại không buồn, là vì cô ấy vẫn chưa biết... thật ra vị trí thứ nhất của hôm nay, đáng lẽ phải thuộc về cô ấy hay sao?

Thời Vũ thừa nhận chính mình đang đau lòng Diệp Thanh Linh, cô không muốn thấy Diệp Thanh Linh đau lòng hay khổ sở.

Nhưng cô cũng không muốn Diệp Thanh Linh không biết chuyện gì, cứ thế mà bỏ qua sự kiện xấu xí như này, rồi lại giương cánh bay đến những sân khấu rộng lớn hơn, rồi lại giống hệt như giấc mộng hôm trước... rời đi cô mà không hề ngoảnh mặt.

Nội tâm Thời Vũ giằng xéo một hồi, nhưng cuối cùng cô vẫn mở miệng rất lạnh nhạt: "Nhưng mà Diệp Thanh Linh, em có biết không, đôi khi, em có nỗ lực đến đâu thì cũng là vô dụng? Lúc trước chị cũng nói với em rồi, showbiz rất bẩn thỉu, có lẽ kết quả đã được dàn xếp từ lâu."

Nếu Diệp Thanh Linh không thấy rõ, vậy thì cô, chính tay cô sẽ chặt đứt những ảo tưởng đó.

"A..." Sắc mặt của Diệp Thanh Linh cũng không thay đổi gì, cô chỉ hoang mang chớp chớp mắt, bỗng nhiên cô lại sực nhớ ra một chuyện, nhẹ giọng hỏi, "Chị Thời, có phải chị đã biết chuyện của Lý Hạ Trà từ trước rồi không?"

Thời Vũ gật đầu: "Cái tên Lý Hạ Trà và nhà đầu tư của chương trình, Quách Nghị Truyền, có quan hệ với nhau, chương trình này, cũng chỉ để lót đường cho Lý Hạ Trà..."

Thời Vũ nói đến đoạn này, vẻ mặt của Diệp Thanh Linh vẫn không chút biến hóa, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng vô hại.

Thời Vũ ngừng một lát, đổi chủ đề: "Em đã biết rồi?"

"Ừm, em biết." Diệp Thanh Linh cười nhạt, gãi gãi đầu, "Trên đường về nhà, chị Hoàng Tiểu Dật có nói cho em... Chị Thời, mình đừng nói chuyện này nữa, giờ cũng trễ quá rồi, tụi mình đi ngủ đi?"

Diệp Thanh Linh kéo tay của Thời Vũ.

Thời Vũ nắm lấy đầu ngón tay của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng cô lại không hề bước về phía trước.

Ngón tay Thời Vũ lành lạnh, đối lập hoàn toàn với sự ấm áp trên tay của Diệp Thanh Linh.

"Diệp Thanh Linh," Giọng của Thời Vũ rất chậm rãi, rất nhẹ, nhưng trong đó lại giống đang cố gắng đè nén cái gì, rốt cuộc cô đã nhịn hết nổi, tựa như đang bùng nổ, cô hỏi lại lần nữa, "Hôm nay, em... không buồn sao?"

Diệp Thanh Linh cảm giác được cảm xúc của cô ấy đang dao động, nhíu nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, nhưng cô vẫn cứ mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Nếu em vì cái tên Lý Hạ Trà đó mà buồn phiền thì lại vừa lòng cậu ta quá rồi? Cho nên, lúc em vừa biết được tin này, đúng là em có tức giận, muốn đánh cậu một trận, nhưng mà nói buồn thì cũng không tới."

"Chị Thời, chị đừng lo cho tâm trạng của em." Diệp Thanh Linh cười, lắc lắc tay cô ấy, "Em ổn lắm."

Thời Vũ hơi giật mình, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

"Diệp Thanh Linh, gặp chuyện như thế rồi, em vẫn còn muốn lăn lộn trong showbiz sao?" Thời Vũ rũ mắt, hỏi.

Diệp Thanh Linh không biết tại sao mà Thời Vũ lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu rất nghiêm túc: "Đương nhiên rồi ạ!"

Thời Vũ nhàn nhạt nói: "Đây chỉ mới là bắt đầu, sau này... em sẽ phải gặp rất nhiều chuyện không công bằng."

"Em biết!" Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, cười kiên định, "Cơ mà chị Thời, chỉ cần em cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, em tin là những chuyện không công bằng như thể này sẽ càng ngày càng ít đi."

"Bởi vì khi đứng trên sân khấu, cuối cùng vẫn phải dùng thực lực và tác phẩm để nói chuyện."

Diệp Thanh Linh không những không lùi bước, ngược lại giống như lò xo càng bị ép lại càng muốn bật lên, trong mắt tràn đầu ánh sáng chói lóa. Cô không hề có chút nghi ngờ, nhất định cô sẽ càng đạt được thành công rực rỡ hơn nữa, không gì có thể ngăn được bước chân của cô.

Cô dưới dưới ánh đèn, cả người như tỏa sáng lấp lánh.

Dường như cô đang cách Thời Vũ đang chìm vào bóng tối ngày càng xa.

Chỉ trong nháy mắt như thế, bên tai của Thời Vũ như phát ra âm thanh "loảng xoảng" của thứ gì đó vừa vỡ vụn, tựa như một chiếc bong bóng nước lơ lửng trên không trung, vừa khéo lại vỡ tan bên cạnh tai cô.

Những cảm xúc bị đè nén trong lòng cô suốt khoảng thời gian này, đột nhiên lại bùng nổ.

Không hề có báo trước.

Ngay cả chính Thời Vũ cũng chưa hề nhận ra được.

.......

Thời Vũ lùi về sau một bước, cô giằng tay mình khỏi tay của Diệp Thanh Linh, lông mày cau chặt lại, ánh mắt lạnh như thể có sát khí bắn ra, giọng nói trở nên cực kỳ châm chọc: "Diệp Thanh Linh, em thật sự cho rằng showbiz giống như trong trường học, miễn là em học tốt thì có thể trở nên nổi bật sao?"

"Chị Thời, chị..."

Chị làm sao vậy?

Lời này của Diệp Thanh Linh còn chưa được thốt ra thì đã bị giọng nói tràn đầy giận dữ của Thời Vũ đánh gãy.

"Thực lực? Tác phẩm? Nói trắng ra thì cũng chỉ là con hát để mua vui cho người đời thôi, như thế thì có thực lực gì, tác phẩm gì cơ chứ?" Thời Vũ lạnh lùng cười, thở ra một hơi, "Diệp Thanh Linh, showbiz, cùng lắm thì cũng chỉ là cuộc vui của kẻ có tiền. Mà những con hát, cũng chỉ là đồ chơi trong cuộc vui mà thôi."

"Không đúng, nói dễ nghe một chút thì là đồ chơi, nếu muốn khó nghe mà nói thẳng ra, thì cũng chỉ là thú cảnh."

"Cơ bản là thực lực không quan trọng, chỉ có ý chí của nhà đầu tư mới gọi là quan trọng."

"Diệp Thanh Linh, tại sao có thế thôi mà em lại không hiểu?" Thời Vũ cười nhạo.

Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ, đôi mắt vì kinh ngạc mà trừng thật to, đôi môi cũng hơi hé mở. Cô không biết vì sao mà đột nhiên Thời Vũ lại nói ra lời như thế.

"Không phải đâu... Chị Thời, không phải như lời chị nói..." Diệp Thanh Linh muốn tiến lên nắm tay Thời Vũ thêm lần nữa, nhưng cả người cô lại không thể khống chế được mà run rẩy, trái tim cũng trở nên nhói đau như bị bóp nghẹn.

Rõ ràng là trong ký ức của Diệp Thanh Linh, đây là lần đầu tiên mà Thời Vũ thốt ra những lời như vậy, nhưng mà cô cảm thấy giống như mình đã từng vì những lời tương tự mà đau khổ, nên khi cô mới nghe, bản năng của cô cảm thấy rất nhói đau, thấy sợ hãi, bản năng khiến cô co rúm lại, muốn lùi bước, muốn thoát đi.

Diệp Thanh Linh bàng hoàng bước lùi về sau một bước.

Ánh sáng trong phòng, hành lang tăm tối, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo ra xa thêm một chút.

Động tác lui về sau của Diệp Thanh Linh vừa khéo lại kích thích đến Thời Vũ, làm cho chút lý trí cuối cùng còn sót lại cũng biến mất.

"Em không tin tôi?" Thời Vũ cau mày thật chặt, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

"Không phải em không tin chị, nhưng mà chị Thời, chị nói như vậy là không đúng..." Diệp Thanh Linh lắc đầu một cách đau khổ, nhìn thẳng vào mắt của Thời Vũ, vừa tủi thân lại vừa cực kỳ nghiêm túc, "Chị Thời, chị nói trong showbiz chỉ có con hát, chỉ là đồ chơi, thú cảnh của kẻ có tiền. Còn em thì sao, chẳng lẽ đối với chị, em cũng là thú cảnh sao?"

Diệp Thanh Linh quật cường mà nhìn chằm chằm Thời Vũ, chờ Thời Vũ lắc đầu.

Nhưng mà Thời Vũ lại không.

Cô ấy chỉ cười nhạo rồi nhún vai, nhướng mày: "Đúng vậy."

"Nếu không thì sao? Diệp Thanh Linh, em nghĩ em là gì?" Giọng nói của Thời Vũ lại càng trở nên châm chọc, cô tiến lên một bước, ngón tay chống lên bả vai của Diệp Thanh Linh thật mạnh, ngửa đầu cười khẩy nói, "Diệp Thanh Linh, em cho rằng em vào được showbiz là do em đủ giỏi rồi?"

"Không, là bời vì tôi, tôi chấp nhận cho em vào. Nếu tôi không muốn, cơ bản là không có bất cứ một công ty nào dám ký hợp đồng với em."

"Cuộc thi của em? Chỉ cần tôi động một ngón tay thôi thì nhà đầu tư bây giờ cũng có thể bị thay thế, trả lại em thứ hạng mà em muốn. Những nỗ lực của em, không hề đáng để nhắc tới."

"Tôi có thể tùy ý thay đổi thứ tự của em, cũng có thể thẳng tay bẻ đi đôi cánh của em, khiến cho em không thể rời khỏi tôi, đừng nói chi tới chuyện em muốn tiếp tục lang bạt bên ngoài." Thời Vũ cười khinh bỉ.

"Cho nên, Diệp Thanh Linh, em đừng có ở đây mà cứng với tôi, không bằng em ngoan ngoãn cầu xin tôi một chút."

Muốn hạng nhất? Muốn tiếp tục lăn lộn trong showbiz?

Cầu, xin, tôi.

Thời Vũ dùng một lần để nói ra hết những lời này, cảm xúc vốn đã bị đè dưới đáy lòng từ lâu, rốt cuộc lại tuôn trào như ngọn thác sau cơn mưa lớn, tất cả đều bị phát tiết ra ngoài.

Cô ngẩng đầu ác liệt, quan sát thật kỹ những biểu cảm trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, muốn nhìn thấy ánh mắt cô ấy lúc này đã hoảng sợ đến cỡ nào.

Hốc mắt của Diệp Thanh Linh đỏ bừng, khóe mắt cũng có giọt lệ óng ánh.

Trái tim của Thời Vũ bỗng chốc lại nhói đau một chút, nhưng lập tức đã bị thay thế bởi cảm giác thỏa mãn, cô định làm chuyện cô đã từng làm vô số lần, hung tợn, lại không hề có chút dấu hiệu mà rướn người, muốn hôn lên môi của Diệp Thanh Linh.

Đột nhiên, Diệp Thanh Linh lại đẩy Thời Vũ ra.

Dù cho Diệp Thanh Linh đã cố gắng không dùng hết sức, nhưng Thời Vũ vẫn lảo đảo ngã thật mạnh về sau, gần như là đập mạnh vào tường.

Xương sống bị va vào vách tường cứng ngắt, vô cùng đau đớn.

Cô thấy Diệp Thanh Linh lao ra khỏi phòng, lúc quay đầu lại, trong mắt lại đỏ như có tơ máu: "Chị Thời, tại sao chị lại có thể nói như vậy!"

Giọng của Diệp Thanh Linh cũng bị nghẹn lại, dưới cổ họng, trên trán còn hiện lên những cọng gân xanh trông rất khủng bố, cô ấy há miệng thở hổn hển, giống như đang tủi thân, lại càng giống như đang thống khổ.

"Thời Vũ, tôi không bao giờ muốn để ý Thời Vũ nữa!"

Diệp Thanh Linh hét xong, chạy xuống cầu thang mà không hề ngoảnh mặt.

Dưới lầu có âm thanh đóng cửa "ầm" một tiếng.

Thời Vũ kinh ngạc nhìn về phía hành lang tối tăm, nụ cười ác liệt trên gương mặt của lúc nãy dần dần lại biến thành bối rối và sợ hãi, cuối cùng, Thời Vũ như mất đi sức sống, cô tựa lưng vào vách tường, trượt chân ngồi trên tấm thảm, giọt nước mắt thật to lặng lẽ chảy dài từ trên má xuống.Hoàng Tiểu Dật hét lên một tiếng, cô tức đến độ thiếu chút nữa đã ném điện thoại đi mất, những nốt tàn nhang trên mặt cũng vì phẫn nộ mà ửng hồng.

Diệp Thanh Linh giật mình, đôi mắt đen lay láy bỗng hiện lên sự hoang mang, tựa như không nghe rõ được lời mà Hoàng Tiểu Dật nói: "Cái gì?"

"Cái tổ chương trình chó má!" Hoàng Tiểu Dật lại tức giận mà mắng thêm vài câu, "Lý Hạ Trà và bên nhà đầu tư có liên quan, vòng thi này cũng là do phía đầu tư yêu cầu xào phiếu để cái thằng chó Lý Hạ Trà kia được giải nhất!"

Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, môi cũng hơi mím lại, kinh ngạc mà liếm liếm khóe môi.

Lúc chương trình công bố Diệp Thanh Linh không phải là hạng nhất, trong lòng cô có cảm thấy mất mát một chút, nhưng rất nhanh cô đã tiếp thu một cách thản nhiên. Nhưng bây giờ, Hoàng Tiểu Dật lại nói cho cô chuyện cô mới là quán quấn, Lý Hạ Trà đã cướp mất thành tích vốn dĩ nên thuộc về cô.

Lúc trước, Diệp Thanh Linh nới với Thời Vũ rằng nếu cô gặp được kiểu tình huống như thế này, cô sẽ rất đau khổ. Nhưng đến lúc thật sự nghe được chuyện "xào phiếu" từ miệng Hoàng Tiểu Dật, trong lòng Diệp Thanh Linh cũng không có thấy đau khổ nhiều cho lắm.

Phải nói phẫn nộ thì đúng hơn.

Bất quá nghe được tiếng mắng gắt gỏng của Hoàng Tiểu Dật, sự phẫn nộ trong lòng Diệp Thanh Linh cũng vơi đi dần, cô quay đầu nhìn cảnh đêm vô tận ở phía ngoài cửa sổ, ánh mắt cô như lóe lên tia sáng của dao găm, bình tĩnh tự ngẫm lại sự việc.

.......

"Thanh Linh em đừng buồn, ai là người sáng suốt cũng có thể thấy được cả mà, phần trình diễn của em xịn hơn thằng chó Lý Hạ Trà đó bao nhiêu lần!"

Hoàng Tiểu Dật chửi suốt nửa ngày trời, cô đang định vươn tay ra vỗ bả vai Diệp Thanh Linh để an ủi lại vô tình thấy Diệp Thanh Linh đang cau mày nhìn nhìn những ngọn đèn đêm bên ngoài cửa sổ, góc nghiêng điềm tĩnh hiền lành, nhưng lại không biết là đang có cảm xúc gì.

Diệp Thanh Linh hoàn hồn, nhìn Hoàng Tiểu Dật rồi mỉm cười khe khẽ: "Em không buồn nhiều lắm, em chỉ thấy hơi hối hận... Nếu ban đầu em biết cậu ta phiền như thế, vậy thì lúc cậu ta chọc em, em sẽ không mềm lòng, đáng lẽ em phải tìm cái chỗ nào đó mà camera quay không tới rồi tẩn cho cậu ta một trận ra trò là được rồi."

Cô vẫn luôn thấy Lý Hạ Trà rất đáng ghét, không chỉ vòng đầu tiên từng khiêu khích cô, mà vòng thứ hai, lúc mọi người đang tham gia huấn luyện đặc biệt, Lý Hạ Trà cũng thường xuyên kiếm chuyện. Cơ mà Diệp Thanh Linh cũng chẳng phải người lành tính gì, tất cả những lần đó cô đều đáp lại gấp đôi.

"Hả...?" Hoàng Tiểu Dật sủng sốt, giọng nói mỏng manh.

Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt nhìn cô ấy tỏ vẻ vô tội.

Nhìn nhau mấy giây sau, hai người lại cười đến gập cả người.

"Ha ha ha ha nên lấy bao bố trùm lên đầu thằng đó rồi đánh cho đã cái nư!" Hoàng Tiểu Dật cười đến độ vỗ đùi bộp bộp.

Cười đủ rồi, Diệp Thanh Linh đứng dậy, mặt nghiêm lại, nói: "Tiểu Dật, chị có cầm được chứng cứ xào phiếu của tổ chương trình không ạ?"

"Không có chứng cứ xác thực." Hoàng Tiểu Dật lắc đầu, "Nhưng có thể chắc chắn là có xào phiếu... Kiểu chị lăn lộn trong showbiz ngần ấy năm rồi, ít nhiều thì cũng có nguồn tin dạng thế, Thanh Linh em hiểu mà đúng không? Nhưng mà Thanh Linh em cứ yên tâm, lúc trước em ký hợp đồng với Tinh Nguyệt, chị đã hứa là sẽ trải sẵn cho em một con đường bằng phẳng rồi, nếu thằng đó dám làm phiếu, chị sẽ có cách để nó biết thế nào là lễ hội, ít nhất thì cũng lột da mới vừa!"

Ngoại hình của Hoàng Tiểu Dật cực kỳ nhỏ xinh và đáng yêu, lúc cô ấy vung tay hất cằm, giọng nói vô cùng hùng hồn, y hệt như một đại tỷ.

Cái kiểu tương phản như thế này lại khiến cho Diệp Thanh Linh bật cười.

"Tiểu Dật, kết tiếp, em có thể làm gì sao?" Diệp Thanh Linh hỏi.

"Ừm... Cứ chuẩn bị phần biểu diễn trong vòng chung kết cho tốt là được, đừng để chuyện này gây ảnh hưởng đến tâm trạng của em, mỗi ngày cứ vui vui vẻ vẻ là được rồi." Hoàng Tiểu Dật nhẹ giọng nói, "Còn nữa, Thanh Linh, vòng thi đấu cuối cùng này, bên tổ chương trình cũng có thể... Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng em yên tâm, tổng đạo diễn và anh Chu là bạn tốt của nhau, anh ấy sẽ đứng về phía mình, nên là cho dù tổ chương chình có xào phiếu thì những việc khác cũng không làm khó dễ được em."

Diệp Thanh Linh cụp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm."

Hoàng Tiểu Dật mím môi, nói tiếp: "Chuyện này chị đã báo với anh Chu rồi, nhưng mà mấy hôm nay anh ấy phải đi công tác nên chắc không về liền được... Chị cũng có thủ đoạn để đối phó với Lý Hạ Trà, nhưng mà người chống lưng của nó thì chị cũng không có cách nào..."

Vì vòng hai và vòng ba của《Giọng Hát Nội Lực》cách nhau cũng khá xa, cho nên vì để bản ghi hình có thể được lên sóng đúng hạn, thời gian chuẩn bị của vòng chung kết sẽ bị rút ngắn lại còn ba ngày, và cũng chỉ có một ngày để tập luyện.

Đúng năm ngày sau, thứ sáu, trận chung kết sẽ chính thức bắt đầu.

Tuy Hoàng Tiểu Dật có cách để đối phó với Lý Hạ Trà, nhưng nếu nhà đầu tư chống lưng phía sau quyết tâm bảo vệ hắn, thì một người đại diện bé nhỏ như cô cũng phải chịu thua. Huống chi thời gian còn gấp rút như vậy.

Diệp Thanh Linh chống cằm, ghé vào chiếc cửa sổ bên xe mà thất thần.

Cảm giác giận dữ và mất mát đều đã tan biến, trong lòng cô bây giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. Rõ ràng là cô đã thể hiện đủ tốt rồi, nhưng phải trơ mắt nhìn người ta đoạt đi vị trí vốn thuộc về mình, mà ngay cả chính mình cũng không thể làm gì khác được, nói cô cam lòng thì không thể nào.

Nhưng bắt đầu từ ngày tham gia chương trình, cô cũng đã hiểu được cái ngành này tàn khốc đến cỡ nào. Diệp Thanh Linh hiểu rõ, tức giận cũng thế, đau khổ cũng thế, trắng rỗng cũng thế, những cảm xúc tiêu cực này lại không thể giúp được cô chuyện gì cả.

"Thanh Linh, em nhất định đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng nhé..." Hoàng Tiểu Dật lại nhẹ giọng an ủi một câu.

"Yên tâm, em không đâu." Diệp Thanh Linh cười khẽ, lắc đầu nói, "Em biết mà, chỉ là thứ hạng của một cuộc thi thôi, dù sao phần trình diễn vẫn còn đó, em tin là trong lòng khán giả cũng có đáp án."

Nói xong, nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên trở nên xán lạn, tựa như những nụ hoa ngày xuân, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện sự sáng chói như lúc đầu.

"Tiểu Dật, chị nói xem, có phải nếu em nỗ lực, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, có tiếng nói hơn trong cái ngành này, thì về sau em sẽ ít phải gặp chuyện bất công hơn không?" Diệp Thanh Linh dùng chất giọng vô cùng trong trẻo để hỏi.

Hoàng Tiểu Dật ngẩn ngơ một lát, ngay sau đó, cô lập tức gật đầu: "Ừm!"

Diệp Thanh Linh vươn tay ra: "Vậy tụi mình cùng nhau phấn đấu!"

Hoàng Tiểu Dật cũng duỗi tay ra, cùng cô high-five một cái thật mạnh—— "Bộp!"

Cùng lúc đó, xe công ty vừa chạy qua một con sông lớn, hai bên bờ sông là công viên âm nhạc, cho dù bây giờ đã là mười hai giờ đêm thì chỗ công viên vẫn còn sáng đèn vô cùng rực rỡ, có thể thấy được một quán nướng ở cạnh bờ sông, còn có rất nhiều thanh niên còn đang tụ tập ở bên bờ, rất náo nhiệt.

Ánh đèn xuyên qua của kính xe, chiếc vào trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, chiếc cằm xinh đẹp, góc cạnh rõ ràng. Cả người có chút ủ dột khó thấy, nhưng vừa nhấc mắt lên thì lại tràn ngập cảm giác thanh xuân.

Hoàng Tiểu Dật nhìn góc nghiêng của Diệp Thanh Linh, cô cảm giác được mình đang bị cô ấy hấp dẫn, nhưng lại cách cô ấy...

Càng ngày càng xa, càng ngày lại càng xa.

Là một khoảng cách không thể chạm tới.

Nhưng mà...

Hoàng Tiểu Dật lắc đầu cười khẽ, cho dù càng xa, nhưng trước khi nhận thất bại... cô cũng muốn thử một lần.

.......

Hoàng Tiểu Dật mời Diệp Thanh Linh đi ăn BBQ, tuy đôi mắt Diệp Thanh Linh sáng rực lên nhưng vẫn lắc đầu từ chối, "Lần sau nhé chị, hôm nay trễ quá rồi, chị Thời còn đang chờ em về nhà."

"...Ừm."

Xe thương vụ chạy đến trước cửa biệt thự nhà họ Thời, Diệp Thanh Linh tạm biệt Hoàng Tiểu Dật, nhẹ nhàng rảo bước trên con đường vào bên trong, đi về phía "nhà".

Còn chưa đến hoa viên nhà mình thì Diệp Thanh Linh đã thấy từ phía xa xa, phòng khách ở tầng một của biệt thự vẫn còn sáng đèn.

Thời Vũ đang chờ cô về.

Bước chân của Diệp Thanh Linh chợt nhấp một cái rồi ngừng lại tại chỗ, vốn dĩ đáy lòng không hề gợn sóng nay lại tự nhiên có mấy bọt nước lăn tăn, cảm giác chua xót ở nơi đầu mũi cũng xuất hiện. Nghĩ đến Thời Vũ, chị Thời của cô, những cảm xúc tiêu cực đang bị dồn nén dưới đáy lòng lại chuyển hết thành cảm giác tủi thân, trào ra ngoài hết cả.

Thật sự rất muốn nhào vào lòng ngực của Thời Vũ, muốn ấm ức mà khóc thật to một hồi, muốn làm nũng với chị ấy, muốn chị ấy ôm mình, dịu dàng nhỏ giọng an ủi.

Thật sự rất muốn được chị ấy dỗ dành, thật sự rất muốn được chị ấy xoa đầu và ve vuốt gương mặt, thật sự muốn nghe chị ấy khen mình rằng em mới là người giỏi nhất.

Tuy bề ngoài Diệp Thanh Linh cố tỏ ra kiên cường, nhưng dù sao cô cũng chỉ có ký ức của mười sáu năm, cô cũng chỉ có Thời Vũ và bà ngoại là hai người thân duy nhất. Trước mặt bọn họ, cô tựa như một con thú bé nhỏ, muốn đưa chiếc bụng lông xù mềm mại ra, muốn đưa khía cạnh yếu ớt nhất của mình ra, len lén để hai người họ nhìn thấy, muốn bọn họ dỗ dành mình.

Diệp Thanh Linh lau lau khóe mắt, mu bàn tay của cô hơi ươn ướt một chút, cô tủi thân tới đỏ cả mắt.

Nhưng cuối cùng, Diệp Thanh Linh lại không về nhà ngay, cô ngồi ở hàng ghế dài đối diện với vườn hoa, vừa lau nước mắt vừa nhắn tin cho Thời Vũ: [ Chị Thời ơi, em đang trên đường về nè, chắc tầm mười phút nữa em về tới nhà! ]

Thời Vũ gần như là trả lời ngay lập tức: [ Ừm. ]

Diệp Thanh Linh nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại, khóe mắt còn có một giọt lệ trào ra, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.

Chị Thời của cô, còn đang chờ cô về nhà.

Làm sao mà cô có thể dùng vẻ mặt yếu đuối nhất, chật vật nhất để cho người quan tâm mình xem cơ chứ?

Sự tủi thân không đáng kể này, cứ giấu trong lòng, rồi sẽ quên nhanh thôi. Có cái gì quá lắm đâu mà phải đi năn nỉ sự an ủi? Giống hệt như một đứa nhỏ không hiểu chuyện vậy.

Thời gian hiển thị trên màn hình, từng phút một trôi qua.

"Haaaa..." Mười phút sau, Diệp Thanh Linh lười nhác vươn vai một cái thật dài, đứng dậy thì lại trở về với nụ cười tràn đầy sức sống, trên mặt không còn chút dấu vết của nước mắt.

Diệp Thanh Linh chạy thật nhanh vào khu vườn nhà họ Thời.

Cùng lúc đó, cửa nhà bỗng nhiên được mở ra, ánh sáng ấm áp tràn qua khe hở chảy ra ngoài.

Thời Vũ dự vào khung cửa rất ưu nhã, đứng từ phía xa ngoắc ngoắc ngón tay.

"Chị Thời ơi!" Diệp Thanh Linh nhảy tới, làm động tác giống hệt như những lần trước đây đã từng, cô lập tức nhào lên người Thời Vũ, hai người ôm nhau thật chặt.

Đêm mùa thu hiu lạnh, hai người rúc vào nhau.

Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

.......

Sau này, khi Thời Vũ nghĩ lại đêm nay, cô từng hối hận vô số lần, nếu như thời gian có thể ngừng lại tại giờ khắc ấy, nếu như lúc sau cô có thể kìm nén được những cảm xúc dưới đáy lòng mình, nếu như cô không thốt ra những lời như thế... Thì tốt rồi.

Chỉ tiếc rằng không có nếu như.

Cô muốn giam giữ Diệp Thanh Linh ở bên cạnh mình, nhưng đúng thật là vì quá muốn cho nên cô lại biến khéo thành vụng, chính tay cô lại đẩy Diệp Thanh Linh đi thật xa.

.......

Ôm xong, Diệp Thanh Linh lui về sau một chút, vịn tay lên tủ để tháo giày, ngẩng đầu nhìn Thời Vũ cười: "Chị Thời, hôm nay chị có xem livestream không?"

"Ừm" Thời Vũ ngập ngừng một chút, gật đầu.

"Chị thấy em hát thế nào?" Diệp Thanh Linh hỏi tiếp.

Thời Vũ không đáp lời, Diệp Thanh Linh lại làu bà làu bàu bổ sung thêm một câu hỏi khác: "Hay chị nhỉ?"

Lúc này, Thời Vũ gật đầu.

"Em cũng thấy vậy á!" Diệp Thanh Linh đã quá quen thuộc, cô nắm tay Thời Vũ đi về phía phòng bếp, "Cơ mà em đói quá đi, em muốn ăn gì đó rồi mới ngủ được... Ừm, thôi uống sữa bò đi."

Động tác của Diệp Thanh Linh vô cùng lưu loát, nấu nước ấm để khuấy sữa bột, Thời Vũ ôm cánh tay rồi tựa vào khung cửa phòng bếp để nhìn.

Hai người không ai nhắc đến chuyện Diệp Thanh Linh không được hạng nhất, cơ mà... tuy là không khí giữa hai người thoại nhìn có chút thấu hiểu lẫn ấm áp, nhưng so với cách hai người ở cạnh nhau lúc diễn ra mấy vòng thi đấu trước, rõ ràng là có sự khác biệt.

Hai người đều đang cố đè nén điều gì đó.

Diệp Thanh Linh nỗ lữ hết sức để đè nén sự tủi thân dưới đáy lòng, cố gắng để nó không lộ ra ngoài, vì vậy mỗi khi nhìn về phía Thời Vũ, trên mặt luôn là nụ cười xán lạn.

Thời Vũ lại giống như đang ngẩn người, có chút gì đó thất thần, theo bản năng, ngón tay đang ôm cánh tay lâu lâu lại bấu chặt rồi lại buông ra.

Sữa đã được pha xong, hai người cùng nhau uống.

Hoặc cũng có thể nói là Thời Vũ nhấp mấy ngụm nhỏ, còn Diệp Thanh Linh nhận lấy cái ly cằn nhằn một hai tiếng rồi mới ngửa đầu uống sạch số sữa bò còn sót lại, trên cánh môi còn dính một ít sữa giống như ria mép, cười ngây ngô nhìn Thời Vũ.

Uống sữa xong, hai người nắm tay nhau, lặng lẽ bước vào thang máy.

Thang máy lên cao từng tầng một, cuối cùng ngừng ở tầng bốn.

Diệp Thanh Linh bước ra ngoài trước, Thời Vũ đi bên cạnh cô, lúc đến trước cửa phòng, bước chân của Thời Vũ ngưng lại, tay cô cũng rút ra khỏi cái nắm tay của Diệp Thanh Linh.

"Hửm? Chị Thời?" Diệp Thanh Linh đã sắp bước vào phòng, trên chiếc hành lang tăm tối, chỉ có ánh sáng hắt ra từ bên trong. Đôi mắt cô rũ xuống, ánh mắt u ám không rõ, cuối cùng mới nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay, em... không buồn sao?"

Diệp Thanh Linh đứng hình, ngay sau đó mặt lại thả lỏng: "Chị Thời, em nói rồi mà, em có nghĩ tới chuyện có thể em sẽ không đạt hạng nhất. Thật ra là cũng có lúc em thấy buồn thật, nhưng mà không sao, sau này em nỗ lực hơn là được."

"Hửm..." Nói xong, Diệp Thanh Linh nghiêng nghiêng đầu, cô bước đến một bước, nghiêm túc nhìn gương mặt của Thời Vũ, "Chị Thời, đã trễ thế này chắc chị cũng mệt rồi, hay là tụi đi chuẩn bị ngủ nhanh nha?"

Nếu không, cô lại sợ mình nhịn không được, muốn ôm lấy Thời Vũ mà nhẹ giọng, tủi thân khóc thút thít.

Thời Vũ không nhúc nhích.

Cô vẫn đứng trong bóng đêm, yên tĩnh quan sát sắc mặt của Diệp Thanh Linh, lông mi hơi rung động, dường như đang tự hỏi điều gì đó.

Thời Vũ cũng không rõ lắm, tại sao Diệp Thanh Linh lại không buồn, là vì cô ấy vẫn chưa biết... thật ra vị trí thứ nhất của hôm nay, đáng lẽ phải thuộc về cô ấy hay sao?

Thời Vũ thừa nhận chính mình đang đau lòng Diệp Thanh Linh, cô không muốn thấy Diệp Thanh Linh đau lòng hay khổ sở.

Nhưng cô cũng không muốn Diệp Thanh Linh không biết chuyện gì, cứ thế mà bỏ qua sự kiện xấu xí như này, rồi lại giương cánh bay đến những sân khấu rộng lớn hơn, rồi lại giống hệt như giấc mộng hôm trước... rời đi cô mà không hề ngoảnh mặt.

Nội tâm Thời Vũ giằng xéo một hồi, nhưng cuối cùng cô vẫn mở miệng rất lạnh nhạt: "Nhưng mà Diệp Thanh Linh, em có biết không, đôi khi, em có nỗ lực đến đâu thì cũng là vô dụng? Lúc trước chị cũng nói với em rồi, showbiz rất bẩn thỉu, có lẽ kết quả đã được dàn xếp từ lâu."

Nếu Diệp Thanh Linh không thấy rõ, vậy thì cô, chính tay cô sẽ chặt đứt những ảo tưởng đó.

"A..." Sắc mặt của Diệp Thanh Linh cũng không thay đổi gì, cô chỉ hoang mang chớp chớp mắt, bỗng nhiên cô lại sực nhớ ra một chuyện, nhẹ giọng hỏi, "Chị Thời, có phải chị đã biết chuyện của Lý Hạ Trà từ trước rồi không?"

Thời Vũ gật đầu: "Cái tên Lý Hạ Trà và nhà đầu tư của chương trình, Quách Nghị Truyền, có quan hệ với nhau, chương trình này, cũng chỉ để lót đường cho Lý Hạ Trà..."

Thời Vũ nói đến đoạn này, vẻ mặt của Diệp Thanh Linh vẫn không chút biến hóa, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng vô hại.

Thời Vũ ngừng một lát, đổi chủ đề: "Em đã biết rồi?"

"Ừm, em biết." Diệp Thanh Linh cười nhạt, gãi gãi đầu, "Trên đường về nhà, chị Hoàng Tiểu Dật có nói cho em... Chị Thời, mình đừng nói chuyện này nữa, giờ cũng trễ quá rồi, tụi mình đi ngủ đi?"

Diệp Thanh Linh kéo tay của Thời Vũ.

Thời Vũ nắm lấy đầu ngón tay của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng cô lại không hề bước về phía trước.

Ngón tay Thời Vũ lành lạnh, đối lập hoàn toàn với sự ấm áp trên tay của Diệp Thanh Linh.

"Diệp Thanh Linh," Giọng của Thời Vũ rất chậm rãi, rất nhẹ, nhưng trong đó lại giống đang cố gắng đè nén cái gì, rốt cuộc cô đã nhịn hết nổi, tựa như đang bùng nổ, cô hỏi lại lần nữa, "Hôm nay, em... không buồn sao?"

Diệp Thanh Linh cảm giác được cảm xúc của cô ấy đang dao động, nhíu nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, nhưng cô vẫn cứ mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Nếu em vì cái tên Lý Hạ Trà đó mà buồn phiền thì lại vừa lòng cậu ta quá rồi? Cho nên, lúc em vừa biết được tin này, đúng là em có tức giận, muốn đánh cậu một trận, nhưng mà nói buồn thì cũng không tới."

"Chị Thời, chị đừng lo cho tâm trạng của em." Diệp Thanh Linh cười, lắc lắc tay cô ấy, "Em ổn lắm."

Thời Vũ hơi giật mình, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

"Diệp Thanh Linh, gặp chuyện như thế rồi, em vẫn còn muốn lăn lộn trong showbiz sao?" Thời Vũ rũ mắt, hỏi.

Diệp Thanh Linh không biết tại sao mà Thời Vũ lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu rất nghiêm túc: "Đương nhiên rồi ạ!"

Thời Vũ nhàn nhạt nói: "Đây chỉ mới là bắt đầu, sau này... em sẽ phải gặp rất nhiều chuyện không công bằng."

"Em biết!" Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, cười kiên định, "Cơ mà chị Thời, chỉ cần em cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, em tin là những chuyện không công bằng như thể này sẽ càng ngày càng ít đi."

"Bởi vì khi đứng trên sân khấu, cuối cùng vẫn phải dùng thực lực và tác phẩm để nói chuyện."

Diệp Thanh Linh không những không lùi bước, ngược lại giống như lò xo càng bị ép lại càng muốn bật lên, trong mắt tràn đầu ánh sáng chói lóa. Cô không hề có chút nghi ngờ, nhất định cô sẽ càng đạt được thành công rực rỡ hơn nữa, không gì có thể ngăn được bước chân của cô.

Cô dưới dưới ánh đèn, cả người như tỏa sáng lấp lánh.

Dường như cô đang cách Thời Vũ đang chìm vào bóng tối ngày càng xa.

Chỉ trong nháy mắt như thế, bên tai của Thời Vũ như phát ra âm thanh "loảng xoảng" của thứ gì đó vừa vỡ vụn, tựa như một chiếc bong bóng nước lơ lửng trên không trung, vừa khéo lại vỡ tan bên cạnh tai cô.

Những cảm xúc bị đè nén trong lòng cô suốt khoảng thời gian này, đột nhiên lại bùng nổ.

Không hề có báo trước.

Ngay cả chính Thời Vũ cũng chưa hề nhận ra được.

.......

Thời Vũ lùi về sau một bước, cô giằng tay mình khỏi tay của Diệp Thanh Linh, lông mày cau chặt lại, ánh mắt lạnh như thể có sát khí bắn ra, giọng nói trở nên cực kỳ châm chọc: "Diệp Thanh Linh, em thật sự cho rằng showbiz giống như trong trường học, miễn là em học tốt thì có thể trở nên nổi bật sao?"

"Chị Thời, chị..."

Chị làm sao vậy?

Lời này của Diệp Thanh Linh còn chưa được thốt ra thì đã bị giọng nói tràn đầy giận dữ của Thời Vũ đánh gãy.

"Thực lực? Tác phẩm? Nói trắng ra thì cũng chỉ là con hát để mua vui cho người đời thôi, như thế thì có thực lực gì, tác phẩm gì cơ chứ?" Thời Vũ lạnh lùng cười, thở ra một hơi, "Diệp Thanh Linh, showbiz, cùng lắm thì cũng chỉ là cuộc vui của kẻ có tiền. Mà những con hát, cũng chỉ là đồ chơi trong cuộc vui mà thôi."

"Không đúng, nói dễ nghe một chút thì là đồ chơi, nếu muốn khó nghe mà nói thẳng ra, thì cũng chỉ là thú cảnh."

"Cơ bản là thực lực không quan trọng, chỉ có ý chí của nhà đầu tư mới gọi là quan trọng."

"Diệp Thanh Linh, tại sao có thế thôi mà em lại không hiểu?" Thời Vũ cười nhạo.

Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ, đôi mắt vì kinh ngạc mà trừng thật to, đôi môi cũng hơi hé mở. Cô không biết vì sao mà đột nhiên Thời Vũ lại nói ra lời như thế.

"Không phải đâu... Chị Thời, không phải như lời chị nói..." Diệp Thanh Linh muốn tiến lên nắm tay Thời Vũ thêm lần nữa, nhưng cả người cô lại không thể khống chế được mà run rẩy, trái tim cũng trở nên nhói đau như bị bóp nghẹn.

Rõ ràng là trong ký ức của Diệp Thanh Linh, đây là lần đầu tiên mà Thời Vũ thốt ra những lời như vậy, nhưng mà cô cảm thấy giống như mình đã từng vì những lời tương tự mà đau khổ, nên khi cô mới nghe, bản năng của cô cảm thấy rất nhói đau, thấy sợ hãi, bản năng khiến cô co rúm lại, muốn lùi bước, muốn thoát đi.

Diệp Thanh Linh bàng hoàng bước lùi về sau một bước.

Ánh sáng trong phòng, hành lang tăm tối, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo ra xa thêm một chút.

Động tác lui về sau của Diệp Thanh Linh vừa khéo lại kích thích đến Thời Vũ, làm cho chút lý trí cuối cùng còn sót lại cũng biến mất.

"Em không tin tôi?" Thời Vũ cau mày thật chặt, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

"Không phải em không tin chị, nhưng mà chị Thời, chị nói như vậy là không đúng..." Diệp Thanh Linh lắc đầu một cách đau khổ, nhìn thẳng vào mắt của Thời Vũ, vừa tủi thân lại vừa cực kỳ nghiêm túc, "Chị Thời, chị nói trong showbiz chỉ có con hát, chỉ là đồ chơi, thú cảnh của kẻ có tiền. Còn em thì sao, chẳng lẽ đối với chị, em cũng là thú cảnh sao?"

Diệp Thanh Linh quật cường mà nhìn chằm chằm Thời Vũ, chờ Thời Vũ lắc đầu.

Nhưng mà Thời Vũ lại không.

Cô ấy chỉ cười nhạo rồi nhún vai, nhướng mày: "Đúng vậy."

"Nếu không thì sao? Diệp Thanh Linh, em nghĩ em là gì?" Giọng nói của Thời Vũ lại càng trở nên châm chọc, cô tiến lên một bước, ngón tay chống lên bả vai của Diệp Thanh Linh thật mạnh, ngửa đầu cười khẩy nói, "Diệp Thanh Linh, em cho rằng em vào được showbiz là do em đủ giỏi rồi?"

"Không, là bời vì tôi, tôi chấp nhận cho em vào. Nếu tôi không muốn, cơ bản là không có bất cứ một công ty nào dám ký hợp đồng với em."

"Cuộc thi của em? Chỉ cần tôi động một ngón tay thôi thì nhà đầu tư bây giờ cũng có thể bị thay thế, trả lại em thứ hạng mà em muốn. Những nỗ lực của em, không hề đáng để nhắc tới."

"Tôi có thể tùy ý thay đổi thứ tự của em, cũng có thể thẳng tay bẻ đi đôi cánh của em, khiến cho em không thể rời khỏi tôi, đừng nói chi tới chuyện em muốn tiếp tục lang bạt bên ngoài." Thời Vũ cười khinh bỉ.

"Cho nên, Diệp Thanh Linh, em đừng có ở đây mà cứng với tôi, không bằng em ngoan ngoãn cầu xin tôi một chút."

Muốn hạng nhất? Muốn tiếp tục lăn lộn trong showbiz?

Cầu, xin, tôi.

Thời Vũ dùng một lần để nói ra hết những lời này, cảm xúc vốn đã bị đè dưới đáy lòng từ lâu, rốt cuộc lại tuôn trào như ngọn thác sau cơn mưa lớn, tất cả đều bị phát tiết ra ngoài.

Cô ngẩng đầu ác liệt, quan sát thật kỹ những biểu cảm trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, muốn nhìn thấy ánh mắt cô ấy lúc này đã hoảng sợ đến cỡ nào.

Hốc mắt của Diệp Thanh Linh đỏ bừng, khóe mắt cũng có giọt lệ óng ánh.

Trái tim của Thời Vũ bỗng chốc lại nhói đau một chút, nhưng lập tức đã bị thay thế bởi cảm giác thỏa mãn, cô định làm chuyện cô đã từng làm vô số lần, hung tợn, lại không hề có chút dấu hiệu mà rướn người, muốn hôn lên môi của Diệp Thanh Linh.

Đột nhiên, Diệp Thanh Linh lại đẩy Thời Vũ ra.

Dù cho Diệp Thanh Linh đã cố gắng không dùng hết sức, nhưng Thời Vũ vẫn lảo đảo ngã thật mạnh về sau, gần như là đập mạnh vào tường.

Xương sống bị va vào vách tường cứng ngắt, vô cùng đau đớn.

Cô thấy Diệp Thanh Linh lao ra khỏi phòng, lúc quay đầu lại, trong mắt lại đỏ như có tơ máu: "Chị Thời, tại sao chị lại có thể nói như vậy!"

Giọng của Diệp Thanh Linh cũng bị nghẹn lại, dưới cổ họng, trên trán còn hiện lên những cọng gân xanh trông rất khủng bố, cô ấy há miệng thở hổn hển, giống như đang tủi thân, lại càng giống như đang thống khổ.

"Thời Vũ, tôi không bao giờ muốn để ý Thời Vũ nữa!"

Diệp Thanh Linh hét xong, chạy xuống cầu thang mà không hề ngoảnh mặt.

Dưới lầu có âm thanh đóng cửa "ầm" một tiếng.

Thời Vũ kinh ngạc nhìn về phía hành lang tối tăm, nụ cười ác liệt trên gương mặt của lúc nãy dần dần lại biến thành bối rối và sợ hãi, cuối cùng, Thời Vũ như mất đi sức sống, cô tựa lưng vào vách tường, trượt chân ngồi trên tấm thảm, giọt nước mắt thật to lặng lẽ chảy dài từ trên má xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.