Cầu Mà Không Được

Chương 49: Chương 49: Sơn Khuyển 48




“A Linh, về nhà với chị nhé, được không?”

Không biết những người xung quanh đã đi hết từ lúc nào, chỉ còn lại Diệp Thanh Linh và Thời Vũ còn ở tại chỗ.

Diệp Thanh Linh cầm chén cháo, ngửa đầu, mở to đôi mắt phượng, dùng ánh mắt cực kỳ vô tội để nhìn Thời Vũ chằm chặp, cảm giác ghét bỏ trong mắt không hề bị che giấu.

Thời Vũ nghĩ tới nghĩ lui cũng không hề nghĩ đến chuyện mới gần một tuần không gặp thôi, lần thứ hai mình xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Linh thì em ấy lại có phản ứng như thế.

Vẻ mặt của Thời Vũ thay đổi mấy lần, cuối cùng cô lại thở dài một hơi, giọng nói mềm dịu: “Diệp Thanh Linh, chị đến đón em về nhà.”

Diệp Thanh Linh lại nghiêng đầu một cái, nhíu mày: “Không.”

“Diệp Thanh Linh.” Giọng Thời Vũ tăng thêm một chút.

Diệp Thanh Linh chớp mắt tỏ vẻ hoang mang, run run lui về sau, lại càng không chịu đồng ý: “Tôi... tôi không muốn về đâu.”

Diệp Thanh Linh vừa ấm ức lại vừa đề phòng, rụt cả người lại, giống như thể nếu Thời Vũ dám bước tới thêm bước nữa thì cô sẽ lập tức phóng từ trên ghế chạy đi.

Cách đó không xa, Chu Phá Quang và Hoàng Tiểu Dật vẫn chưa rời đi, hai người đang đứng ngoài xe như chờ xem bên chỗ Diệp Thanh Linh sẽ xảy ra chuyện gì.

Thấy động tác lui về sau của Diệp Thanh Linh, trong lòng Thời Vũ tự nhiên lại thấy luống cuống, theo phản xạ, cô chộp lấy tay của Diệp Thanh Linh nhưng lại bị hất ra không chút khách khí. Thời Vũ muốn tức giận, nhưng cô lại chẳng dám, cô sợ mình nói nặng lời sẽ dọa cho chú chim non trước mắt này bay đi mất.

Đôi môi của Thời Vũ hơi chu chu lên một chút, từ trước đến giờ cô chưa từng nói ra mấy lời dỗ dành, cuối cùng chỉ biết thở ra một câu rất gian nan: “A Linh...”

Diệp Thanh Linh say tới nỗi nghiêng nghiêng đầu, lông mi chớp chớp, nheo đôi mắt, giống như nghe thấy hai chữ này nên có phản ứng.

“A Linh,“ Thời Vũ cẩn thận ngồi xuống trước mặt Diệp Thanh Linh, giọng nói có chút cứng ngắt, nghẹn nghẹn, “Vì sao em lại không chịu về với chị?”

Ánh mắt của Diệp thanh Linh chợt trở nên hoang mang, vì say rượu nên cái đầu bé nhỏ của cô cũng không hiểu được Thời Vũ đang nói gì, cũng không biết là “Vì sao“.

Diệp Thanh Linh không nói câu nào, Thời Vũ chờ rất kiên nhẫn.

“Tại vì...” Một hồi lâu, rốt cuộc Diệp Thanh Linh cũng yếu ớt thốt ra mấy chữ, “Tôi thấy chị hung dữ, không muốn về với chị đâu.”

Lúc này, giọng của Thanh Linh vừa mềm mại lại vừa giống đứa con nít, vừa nghe thôi đã thấy nhũn tim.

Thời Vũ: “...”

Cái ông trời con này.

Thời Vũ nghe xong thì khóe mắt lại bắt đầu giật, cô thấy giận nhưng lại không dám giận, chỉ có thể cố gắng dịu giọng nói: “A Linh, chị không hung dữ, em về nhà với chị, được không?”

Diệp Thanh Linh nhăn mặt, không trả lời.

Thời Vũ chậm rãi vươn tay, cẩn thận chạm vào những ngón tay của Diệp Thanh Linh, lúc này, Diệp Thanh Linh lại co rúm lại nhưng đã không giằng ra. Đầu ngón tay của Thời Vũ dịu dàng mơn trớn những đốt ngón tay của Diệp Thanh Linh, rồi từ từ lại đến mu bàn tay, cuối cùng lại dừng trên cổ tay, kéo nhè nhẹ.

“A Linh, về nhà với chị nhé, được không?”

Cả đời này Thời Vũ còn chưa từng dùng cái giọng dịu dàng như thế để nói chuyện với bất cứ ai.

Nghe được chữ “chị”, sự đề phòng trong mắt của Diệp Thanh Linh mới giảm lại một ít, cô liếm liếm môi: “Chị là... chị Thời?”

Bỗng nhiên Thời Vũ lại thấy vừa tức vừa buồn cười.

Cô dỗ Diệp Thanh Linh cả nửa ngày trời rồi mà cô ấy còn không biết cô là Thời Vũ?

“...Ừm.” Thời Vũ cố nhịn xuống, dịu dàng gật đầu, lại gọi thêm một tiếng, “A Linh?”

“Hừm...” Diệp Thanh Linh phát ra một âm thanh be bé, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc mới gật đầy, “Vậy thì em sẽ đi theo chị.”

Thời Vũ vừa định đứng dậy thì Diệp Thanh Linh lại bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo cổ tay cô.

“Sao vậy?” Thời Vũ nhẹ giọng hỏi.

Diệp Thanh Linh nói một cách yếu ớt: “Nhưng mà em vẫn thấy chị hung dữ lắm.”

Thời Vũ: “...”

Thời Vũ thở dài thườn thượt: “Chị không hung dữ, chị đảm bảo.”

“Thật sao?”

“...Thật mà.”

“Ngoéo tay?” Diệp Thanh Linh giơ ngón tay của tay kia lên.

Thời Vũ cũng giơ tay lên một cách cứng ngắt, giọng nói bé xíu: “Ngoéo tay.”

Ngón út của hai người đan vào nhau, ngón cái ấn mạnh một cái.

Lúc này Diệp Thanh Linh mới yên tâm mà gật đầu: “Vậy tụi mình đi thôi!”

Thời Vũ đứng dậy, ai ngờ Diệp Thanh Linh lại kéo cổ tay cô về thêm một lần nữa, Thời Vũ bất lực quay đầu lại: “Lại sao vậy?”

“Em...” Diệp Thanh Linh vừa bối rối lại vừa tủi thân, “Em hết sức rồi, em dậy không nổi.”

Bây giờ Thời Vũ mới nhớ tới chuyện Diệp Thanh Linh còn đang say khướt.

Hết cách, cô dành bước lùi đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, hơi cong lưng xuống, động tác vô cùng máy móc mà đỡ Diệp Thanh Linh: “Em tựa vào chị đi, chị nâng em dậy.”

Diệp Thanh Linh vui vẻ mà “Oa” một tiếng, ôm chặt lấy eo của Thời Vũ, còn quen thói mà cọ cọ vào ngực mềm mại của cô,

Thời Vũ run lên, cố nhịn sự tê dại xuống, đỡ Diệp Thanh Linh đứng dậy vô cùng gian nan, hai người lảo đà lảo đảo một cái mới tạm đứng vững được. Cũng may là Diệp Thanh Linh chỉ hơi đuối thôi chứ không phải là đứng vững không được, chứ nếu không thì lúc nãy không chỉ có lảo đảo thôi, mà chắc là Thời Vũ cũng phải nằm đo đất với cô ấy rồi.

Hai người vừa đi vừa lắc lư bước qua phía đường đối diện rồi ngừng trước cửa xe, vừa mở cửa xe ra, Thời Vũ lại phải khom lưng đỡ Diệp Thanh Linh ngồi vào trong, lúc nãy Diệp Thanh Linh còn mềm oặt, ngoan ngoãn nghe lời, bỗng nhiên lại lắc đầu lì lợm, ôm chặt lấy eo Thời Vũ.

“Diệp Thanh Linh? A Linh?” Thời Vũ gọi một tiếng.

“Hừ... Chị Thời, chị lạnh quá vậy.” Diệp Thanh Linh ôm khư khư Thời Vũ, hỏi hàm hồ.

Thời Vũ hơi nhướng mày, lúc nãy cô phải đứng trong gió lạnh chờ Diệp Thanh Linh gần ba tiếng đồng hồ, không lạnh nói ai tin?

Tay chân đều buốt đến độ sắp mất cảm giác rồi.

Thời Vũ định “thô bạo” nhét Diệp Thanh Linh vào xe, nhưng câu tiếp theo của Diệp Thanh Linh lại khiến bao sức lực của cô bay hết, ngay cả trái tim cũng sắp mềm nhũn ra.

Diệp Thanh Linh dịu dàng nói: “Chị Thời, em ôm chị thêm chút nữa nhé, em sưởi ấm cho chị, chị sẽ không thấy lạnh nữa.”

Vừa lúc đó, một cơn gió lướt qua.

Thời Vũ không biết phải hình dung tâm trạng của mình trong khoảnh khắc ấy như thế nào nữa, rõ ràng là cơ thể đang run lên vì cơn gió lạnh, nhưng trái tim lại ấm áp khôn tả. Nhưng ngoại trừ ấm ra... còn có chút nhói đau không nói nên lời.

... Tại sao lại như vậy?

Thời Vũ không hiểu.

Ngập ngừng mấy phút sau, Thời Vũ vẫn quyết định nhét Diệp Thanh Linh vào xe, thắt dây an toàn, lái xe về nhà.

Vừa xuống xe, Diệp Thanh Linh liền cảm thấy cồn cào, cô tựa vào bồn hoa để nôn khan, thật ra là không có nôn, nhưng âm thanh đó cũng đủ để người ta thấy đau lòng. Thời Vũ cau mày, cô đỡ Diệp Thanh Linh về phòng rồi lại xuống bếp bưng chén canh giải rượu đã được dì Liễu nấu sẵn lên, cực khổ mà đút cho Diệp Thanh Linh uống.

Diệp Thanh Linh không chịu uống, Thời Vũ còn phải ôm eo cô ấy rồi dịu dàng dỗ dành cô ấy uống.

Lần đầu mà Thời Vũ dốc lòng chăm sóc người khác, cuối cùng cũng dỗ được Diệp Thanh Linh chịu uống hết canh, rồi Thời Vũ lại đỡ cô ấy vào thang máy, cả thể xác lẫn linh hồn của cô đều đã mệt lả. Khi thang máy lên đến tầng ba, Diệp Thanh Linh lại ngẩng đầu, ánh mắt đảo đảo.

Thời Vũ tưởng rằng Diệp Thanh Linh muốn bước ra ngoài, cô lập tức nắm chặt tay cô ấy, giọng nói lại có chút hèn mọn rất khó phát hiện: “A Linh...”

Cũng may là Diệp Thanh Linh chỉ ngẩng đầu nhìn nhìn thế thôi rồi lại ngoan ngoãn đến tầng bốn với Thời Vũ.

Khi vào phòng, bỗng nhiên Thời Vũ lại thấy rất buồn cười, rõ ràng là mấy tháng trước Diệp Thanh Linh còn quấn lấy cô, muốn được ngủ chung với cô, thế mà bây giờ lại đổi thành cô dỗ Diệp Thanh Linh đến phòng mình.

Thời Vũ đỡ Diệp Thanh Linh vào nhà vệ sinh, rửa mặt rồi lại lau mình một cách đơn giản, xong xuôi lại đỡ cô ấy đến mép giường, tìm bộ đồ ngủ thay ra.

“A Linh, chị đi rửa mặt nhé, em nằm trên giường ngoan ngoãn đợi chị.” Từ quán nướng cho đến lúc về nhà, cực nhọc cả nửa ngày trời, thế mà Thời Vũ cũng đã quen với việc dịu giọng mình lại, dùng âm thanh dịu dàng dỗ dành để nói chuyện với Diệp Thanh Linh, “Nếu em tỉnh táo rồi thì em thay áo ngủ trước nhé, được không?”

Thấy Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu thì Thời Vũ mới xoay người, bước đi một cách mệt mỏi, cả người cô đều mệt như thể sắp vỡ ra từng mảnh.

Rốt cuộc cũng sửa soạn sạch sẽ xong, Thời Vũ trở về giường, Diệp Thanh Linh đã thay quần áo, dựa vào gối, lim dim như đã ngủ. Nhưng mà lúc Thời Vũ đến gần thì cô ấy thấy có gì đó là lạ.

Diệp Thanh Linh không hề ngủ.

Cô ấy đang bối rối mở to đôi mắt rất vô trông rất vô hồn, hốc mắt đỏ hoe, khóe mắt còn có giọt lệ đang trào ra, nó lặng lẽ lăn dài trên má.

“A Linh?” Thời Vũ lập tức hoảng loạn mà ngồi xuống, “A Linh, em bị sao vậy?”

Cô nắm tay của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh xoay đầu lại nhìn về phía Thời Vũ, đôi mắt đẫm lệ bỗng nhiên lại trở nên trong vắt trong giây lát, muôn vàn cảm xúc trong đôi mắt ấy, từ phẫn nộ, tủi thân cho đến khổ sở... Tất cả đều in sâu trong đó.

Ngay khoảnh khắc Thời Vũ chạm được ngón tay của Diệp Thanh Linh, cô ấy gần như là phản xạ lại ngay lập tức, vung tay lên, hất một cái——

“Chát” một tiếng.

Mu bàn tay của Thời Vũ đỏ lên, cực kì đau rát.

Thời Vũ ngẩng đầu ngạc nhiên, lúc này khoảng cách giữa cô và Diệp Thanh Linh rất gần, vừa ngước đầu lên đã gần chạm được mặt của Diệp Thanh Linh.

Sau đó Thời Vũ lại bị đẩy thật mạnh, ngã xuống giường.

“Diệp Thanh Linh!” Giọng của Thời Vũ chợt lạnh xuống, cô ngồi dậy, định quát một tiếng, nhưng khi cô vừa ngước đầu lên đã phải đối diện với đôi mắt của Diệp Thanh Linh.

Trong mắt cô ấy là những giọt lệ tủi thân.

“Chị Thời...” Giọng của Diệp Thanh Linh nghẹn ngào không thành tiếng, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ cùng cực, cô ấy vừa khóc vừa nói, “Sao chị lại... Sao chị lại có thể nói ra những lời như vậy chứ?”

“Thú cảnh?”

“Đồ chơi...?”

“Tại sao chị lại có thể nói vậy chứ...”

“Tại sao có thể...”

“Em rất đau khổ...”

Trong ngủ rất yên lặng, chỉ có âm thanh khàn khàn đau đớn của Diệp Thanh Linh vờn quanh bên tai của Thời Vũ.

Mỗi một câu mà Diệp Thanh Linh nói ra, Thời Vũ đều có cảm giác cổ họng của mình lại không chịu chống chế của mình mà co rút một chút, ngay cả hít thở cũng khiến nó đau đớn.

Sự hối hận chiếm đầy cõi lòng.

Thời Vũ biết mình đã sai rồi, nhưng cô không biết rốt cuộc là mình đã sai ở đâu.

Cho đến tận bây giờ, sự tồn tại của Diệp Thanh Linh đối với cô, đến cuối cùng là có ý nghĩa như thế nào. Nếu không phải là thú cảnh, không phải đồ chơi, không phải chim hoàng yến... Vậy thì sẽ là gì?

Thích sao?

Nhưng mà, thế nào mới gọi là thích?

Trong cả cuộc đời của cô... hình như cái cảm xúc như này... cơ bản là không hề tồn tại.

Lúc Thời Vũ còn đang đứng hình, không biết Diệp Thanh Linh đã im bặt từ lúc nào, đột nhiên cô ấy nhào tới đè Thời Vũ xuống mà không hề báo trước.

Diệp Thanh Linh giận dữ đè tay của Thời Vũ lại, sau khi say rượu, sức của cô ấy mạnh muốn chết, lập tức đã làm cho cổ tay của Thời Vũ cảm thấy rất đau.

“Hưm...” Thời Vũ yếu đuối thốt lên, còn chưa kịp nói chuyện thì Diệp Thanh Linh đã chạm được môi Thời Vũ, cắn một cái thật mạnh.

Diệp Thanh Linh không hề nương một chút nào.

Ngay lập tức, mùi vị tanh nồng đã lan tràn ra khắp khoang miệng,

Thời Vũ thở hổn hển một cách gian nan, cuối cùng, Diệp Thanh Linh mới chịu lui lại một chút, nhưng cô ấy không hề thả cổ tay Thời Vũ ra, mà là đẩy cổ áo ngủ của cô ra, dễ như trở bàn tay, sau đó lại như một chú sói con đang phẫn nộ, cắn thật mạnh lên xương quai xanh của cô.

Đơn giản là cắn mà thôi.

Giống như đang trả đũa vậy, không hề mang theo một chút dục vọng mà cắn.

Chỉ có đau đớn.

.......

Sau đó lại bắt đầu mơ mơ màng màng, đầu óc quay cuồng mà ngủ say. Rốt cuộc cô cũng được ôm Diệp Thanh Linh thêm lần nữa, trong khoảnh khắc mê ly, Thời Vũ không phân biệt nổi cuối cùng là mình đau khổ nhiều hơn hay mình vui sướng nhiều hơn.

Nhưng tóm lại.... Đã rất lâu rồi cô mới được cảm giác được sự “tồn tại” thêm lần nữa.

Thời Vũ ngất ngư mà ngủ say, cuối cùng cũng có một đêm không mất ngủ.

.......

Tiếng gà gáy đầu tiên đã cất lên.

Trời đã sắp sáng, những tia sáng cuối cùng của ánh trăng len lỏi vào phòng.

Diệp Thanh Linh mơ màng mở mắt, nhìn cảnh vật xung quanh vẫn còn tối đen, chóp mũi hơi động đậy, cô ngửi được một mùi hương ngọt lành khó tả.

Đầu của cô còn đang quay cuồng, chỉ nhớ được mang máng chuyện mình đã đạt được vị trí quán quân vào trận chung kết tối qua, cô cùng Hoàng Tiểu Dật và những người khác đi ăn mừng, uống cả đống bia, sau đó...

Sau đó thì sao?

Diệp Thanh Linh chớp đôi mắt còn mông lung, rốt cuộc cũng thích ứng được với ánh sáng le lói trong phòng, miễn cưỡng lắm mới nhìn được rõ xung quanh.

Cho dù đã mấy ngày rồi không về, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn lập tức nhận ra đây là phòng của Thời Vũ—— Tại sao mình lại ở trong phòng của Thời Vũ?

Mà lúc này, Thời Vũ vẫn còn cuộn tròn trong lớp chăn, đôi tay ôm lấy đầu gối, đây là một tư thế thường thấy cũng những người thiếu cảm giác an toàn. Diệp Thanh Linh ôm Thời Vũ từ đằng sau, ngón tay mới động đậy một chút thôi đã lướt qua đôi bờ vai trắng nõn tinh tế.

Diệp Thanh Linh giật mình một cái, gần như là rụt lại theo bản năng, cô tiện tay chỉnh chỉnh lại chiếc áo ngủ đang sắp rơi ra của mình rồi nhón nhón chân chuồn khỏi phòng.

Hừm... Tuy là Diệp Thanh Linh không có thù dai, đã gần một tuần trôi qua, sự tức giận cũng đã không còn hừng hực như lúc ban đầu, thậm chí những ngày mà cô không ở nhà, cô còn mơ thấy Thời Vũ rất nhiều lần nữa. Nhưng mà cô đã nói rồi, trước khi Thời Vũ chịu xin lỗi cô, cô sẽ không thèm để ý đến Thời Vũ!

Tuyệt, đối, không, thèm, để, ý!

Diệp Thanh Linh cũng không biết tại sao mình lại chấp nhất với lời xin lỗi từ Thời Vũ như thế. Chỉ là mỗi lần nhớ tới lúc Thời Vũ bảo mình chỉ là thú cảnh, cô lại cảm thấy cả người mình không thỏa mái cho lắm, ngay cả trái tim cũng nhói lên.

Diệp Thanh Linh chạy vọt xuống tầng dưới, về lại phòng mình. Cô không hề chú ý tới trong phòng của Thời Vũ, dưới ánh trăng mờ ảo, ở chân giường là đồ ngủ của Thời Vũ bị quăng lung tung, nó bị vò tới nhăn bèo nhèo, chiếc chăn cũng chịu chung số phận, cả căn phòng đều hiện lên hơi thở của dục vọng.

Mà dưới lớp chăn, Thời Vũ không mặc quần áo, khắp người toàn là những vết đỏ đáng sợ, giống như là vết hôn, nhưng lại càng giống vết véo.

“Oáppp...”

Diệp Thanh Linh chỉ ngáp một cái tỏ vẻ buồn ngủ, cô lại vùi mình vào lớp chăn mềm mại trong phòng, lại ngủ say.

.......

Đến lúc Thời Vũ tỉnh táo lại thì đã là giữa trưa, thời tiết hôm nay rất sáng sủa, có một tia nắng len lỏi qua bức màn, chiếu sáng rực toàn bộ căn phòng.

Thời Vũ vừa chống tay ngồi dậy đã cảm thấy vùng eo mình đau nhức, trên vai, cánh tay và cả trên ngực cũng có chút đau đớn.

Cô nhớ lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua rồi nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, tầm mắt dời sang phía bên cạnh. Không biết người nằm trên một nửa giường bên kia đã đi từ lúc nào, cô sờ vào cũng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Thời Vũ mặc áo ngủ vào, kéo màn ra, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào bên trong, nhưng Thời Vũ chỉ chú ý tới ban công bên ngoài cửa sổ không hề có bóng dáng của Diệp Thanh Linh.

“A Linh...?” Cho dù không chút hy vọng, nhưng Thời Vũ vẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Trong phòng rất yên tĩnh, không hề có tiếng động, cũng không ai đáp lại.

Ngón tay đang bám lên mặt kính nhìn ra ban công lập tức rơi xuống, rũ ở bên người, trong lòng cô bỗng nhiên lại thấy trống rỗng vô cùng. Những chuyện của tối hôm qua cứ như một giấc mộng, quẩn quanh trong đầu cô.

Tỉnh giấc rồi, thì chẳng còn gì cả.

“A Linh——!” Bỗng nhiên Thời Vũ nhớ ra gì đó, đôi mắt hoảng loạn mở to ra, cô muốn chạy ra ngoài cửa. Cô sợ Diệp Thanh Linh lại bỏ nhà đi, thậm chí còn không thèm nói cho cô biết.

Lúc này, cửa phòng lại bị mở ra.

Diệp Thanh Linh đang bưng một chén cháo ngân nhĩ, bước vào.

Thời Vũ kinh ngạc, đứng yên tại chỗ, có lẽ là do tối hôm qua đau quá nên Thời Vũ có hơi run rẩy một chút. Cô ngồi lên giường, cố giấu đi sự mong chờ trong ánh mắt, nhẹ nhàng gọi: “A Linh?”

“Nè...” Diệp Thanh Linh để chén cháo ngân nhĩ lên tủ đầu giường rồi lại bước lui về phía sau mấy bước, “Bà ngoại bảo mang lên.”

Trong phòng lại chìm vào im lặng.

Diệp Thanh Linh cúi đầu, tuy cô ấy không nhìn Thời Vũ, nhưng cũng không có xíu nào gọi là chột dạ.

Thời Vũ dùng ánh mắt phức tạp khó hiểu để nhìn cô ấy. Thời Vũ mới sực nhớ ra hình như tối hôm qua Diệp Thanh Linh say bí tỉ, cơ bản là không hề có ấn tượng gì với những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Thời Vũ muốn tìm cơ hội để nói ra, nhưng vừa mới mở miệng thì cổ họng lại đau rát, trong lòng cũng mách bảo rằng... Bây giờ chưa phải là lúc.

“Thời... Thời Vũ.” Cuối cùng, Diệp Thanh Linh vẫn là người nói trước, giọng nói vẫn mang theo vẻ rầu rĩ, ấm ức như đứa trẻ con, “Thời Vũ phải xin lỗi tôi, nếu không, tôi chỉ để ý đến Thời Vũ trước mặt bà ngoại thôi, những lúc khác, tôi vẫn không muốn nhìn tới Thời Vũ đâu.”

Diệp Thanh Linh cúi đầu, những ngón tay bối rối quấn vào nhau.

Cô đã cho Thời Vũ một bậc thang rồi.

Ban đầu, cô muốn Thời Vũ xin lỗi một cách nghiêm túc, nhưng mà một tuần trôi qua rồi, cô chỉ cần Thời Vũ xin lỗi một tiếng mà thôi.

Những ngón tay của Thời Vũ còn để trên chăn, có chút run rẩy khó mà phát hiện. Từ trước đến giờ Thời Vũ chưa từng nhận sai với ai, ngay cả tối hôm qua... Cô bị hành hạ thảm tới như vậy mà vẫn không hề thốt ra nửa câu “chị sai rồi”, chứ nói chi là hiện tại.

Thời Vũ cố nén đau đớn trong lòng lẫn trên cơ thể, ánh mắt càng lúc lại càng mờ nhạt.

Lại là sự im lặng bao trùm.

Rốt cuộc thì Diệp Thanh Linh không nhịn nổi mà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt không chút cảm xúc của Thời Vũ, đôi mắt của cô cũng dần mất đi ánh sáng, cô chọn xoay người một cách quyết đoán, bước đi không hề ngoảnh mặt lại.

Diệp Thanh Linh không thấy được vết thương trên môi Thời Vũ.

Thời Vũ lặng lẽ nhìn bóng lưng của Diệp Thanh Linh, đến khi cô ấy đã khuất bóng sau khúc ngoặt, cô mới như bị rút hết sức lực, ngã vào giường, dùng cánh tay che mắt lại, có giọt nước mắt từ đó trào ra.

.......

Mấy ngày tiếp theo, Thời Vũ cứ làm việc y hệt như bình thường.

Sáng sớm mỗi ngày, trước mặt bà ngoại, Diệp Thanh Linh vẫn giả vờ đưa Thời Vũ đến gara, rồi lại dùng vẻ mặt không chút cảm xúc để trở về phòng. Đến ban đêm, lúc Thời Vũ về đến nhà, đèn phòng khách đã bị tắt từ lâu, trên sô pha cũng không còn bóng dáng Diệp Thanh Linh ngồi chờ cô về.

Diệp Thanh Linh rất sợ bà ngoại biết hai người cãi nhau nên cô vẫn ngủ trong phòng Thời Vũ, chỉ là đêm nào cô cũng chỉ nằm sát mép giường, chừa cho Thời Vũ một tấm lưng hiu quạnh lạnh nhạt.

Ngay cả một cái ôm cô cũng không cho Thời Vũ cơ hội.

.......

Kết thúc chương trình《Giọng Hát Nội Lực》Diệp Thanh Linh còn chưa nghỉ ngơi được mấy ngày thì bên phía Hoàng Tiểu Dật đã nhận được rất nhiều lời mời hợp tác và quảng cáo. Sau khi Hoàng Tiểu Dật hỏi ý kiến của Diệp Thanh Linh xong, tạm thời chọn nhận lời mời quảng cáo cho hãng đồ uống nổi tiếng Coca và một tòa soạn để nhận phỏng vấn. Tên tuổi của tòa soạn trong nghề cũng tương đối ổn, không cần lo sẽ xảy ra vấn đề gì.

Trùng hợp nhất là địa điểm quay quảng cáo và phỏng vấn đều cùng một tòa nhà, sau khi Diệp Thanh Linh phỏng vấn xong thì vừa khéo có thể xuống tầng dưới để quay quảng cáo.

Nghệ sĩ dưới trướng của Hoàng Tiểu Dật không chỉ có một mình Diệp Thanh Linh, cùng ngày ghi hình, cô ấy còn có công việc khác cần giải quyết nên đành phải nhờ trợ lý Lưu đi quay với Diệp Thanh Linh.

Địa điểm quay là một tòa nhà ở phía nam thành phố, trên đường còn đi ngang qua một đoạn đường mở rộng mới xây, tuy hơi xa nhưng đường đi rất thông suốt, chỉ tầm một tiếng là đến nơi.

Diệp Thanh Linh và Tiểu Lưu cùng bước đến tầng ghi hình quảng cáo, vừa ra thang máy đã nghe được tiếng ồn ào lộn xộn ở bốn phía, Diệp Thanh Linh nhìn lướt một vòng thì thấy xung quanh toàn là mấy cô gái rất trẻ, có cô đang cắm mặt vào điện thoại, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó, còn có cô thì đang cầm gương để chỉnh lớp trang điểm.

Tiểu Lưu nhỏ giọng giải thích: “Đây đều là những người đến để phỏng vấn để được nhận quảng cáo, có một số diễn viên không nổi tiếng, cũng có một số KOL trên mạng.”

Thương hiệu đồ uống Coca có độ nổi tiếng rất cao, khắp nơi nơi đều thấy được quảng cáo, Diệp Thanh Linh không phải là người phát ngôn của bọn họ nên đương nhiên là họ không chỉ mời một mình Diệp Thanh Linh đến quay.

Diệp Thanh Linh gật gật đầu, cô có chút bối rối nên nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Một công ty lớn như thế... Nhưng lại không có phòng trang điểm đợi quay sao?”

Tiểu Lưu gãi gãi đầu tỏ vẻ chính cô cũng không rõ.

Diệp Thanh Linh mới vừa nói xong thì bên quay quảng cáo đã chú ý đến cô, một cô trợ lý bước đến chào hỏi rất nhiệt tình: “Xin chào chị Diệp, chúng ta đến phòng chờ nghỉ một lát nhé, chị có thể đọc lại kịch bản cho quen một chút trước, lát nữa sẽ có nhân viên tạo hình đến để trang điểm cho chị nhé.”

Diệp Thanh Linh rảo bước theo cô trợ lý, bước vào một phòng chờ nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một vài chiếc ghế đơn sơ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy điều kiện rất tệ. Diệp Thanh Linh không tỏ vẻ gì, ngược lại, cô trợ lý lại ngượng ngùng mà khom lưng xin lỗi liên hồi rồi bước ra ngoài dọn thêm hai chiếc ghế mềm vào.

Diệp Thanh Linh yên lặng cầm kịch bản quảng cáo lên nhìn một hồi, thật ra là quảng cáo này không khó, cũng không có cốt truyện, chỉ cần nhìn camera để đọc thoại rồi hát một câu là được, từ tối hôm qua thì Diệp Thanh Linh đã thuộc làu làu rồi. Đợi gần nửa tiếng sau vẫn chưa thấy nhân viên tạo hình đến gõ cửa, ngay cả Tiểu Lưu đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Thanh Linh, tôi đi hối người ta nhé?”

“Oa...” Diệp Thanh Linh lười biếng vươn vai, bộp một tiếng khép lại kịch bản, đứng dậy, “Tụi mình đi chung đi, vừa khéo ngồi trong phòng này cũng mệt quá, đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Đẩu cửa ra, trên hành lang vẫn rất ồn ào, thậm chí diễn viên quần chúng còn nhiều hơn ban nãy.

Ánh mắt của Tiểu Lưu rất nhạy, cô thấy được có một căn phòng trang điểm ở đằng xa đang để cửa mở, cô vừa bước đến định hỏi thăm thì đã bị vệ sĩ ngăn lại.

“Cô Nhạc đang trang điểm bên trong, không phận sự thì miễn vào.”

Tiểu Lưu ghé mắt nhìn vào bên trong phòng trang điểm, một căn phòng trang điểm to như thế, có đến tận ba mươi chỗ ngồi trang điểm như thế, mà chỉ để phục vụ một người. Cô đỉnh lưu tiểu hoa Nhạc Liên Liên, ngoại hình vừa trong sáng lại vừa đáng yêu, được fan thương yêu chiều chuộng, là một người có bệnh công chúa thích làm mình làm mẩy có tiếng trong showbiz, cô ta dựa và chuyện có người nâng đỡ nên muốn là gì thì cứ làm nấy.

Nhạc Liên Liên ngồi trước tấm kính trang điểm, nhóm trợ lý bên cạnh cô ta còn đang bận rộn không ngừng nghỉ, chiếm hết toàn bộ không gian của phòng này.

Tiểu Lưu cũng không nghĩ tới chuyện lần đầu Diệp Thanh Linh đi chụp quảng cáo lại đụng trúng ông trời con như Nhạc Liên Liên. Nếu mà có Hoàng Tiểu Dật ở đây thì còn có thể dùng quan hệ để nói chuyện, nhưng mà cô chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, làm được gì chứ?

Lúc Tiểu Lưu còn đang nôn nóng thì Diệp Thanh Linh cũng đã đi đến đây.

“Thanh Linh, bên trong là Nhạc Liên Liên...” Tiểu Lưu cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Sau khi Diệp Thanh Linh ký hợp đồng mấy tháng, Hoàng Tiểu Dật cũng rất hay phổ cập những kiến thức trong showbiz cho cô nghe, cô cũng đã từng được biết về tên tuổi của Nhạc Liên Liên rồi. Diệp Thanh Linh chỉ hướng mắt vào phòng trang điểm một cái thôi đã biết bên trong là chuyện thế nào.

Có người nhân viên chú ý đến chuyện đang xảy ra trước cửa phòng trang điểm, lập tức đã có người bước thật nhanh đến đó, áy náy bảo rằng: “Cô Diệp, làm phiền cô quá... Cô Nhạc còn đang trang điểm, chắc phải phiền cô đợi trong phòng chờ thêm chút nữa.”

Bọn họ cũng không ưa gì Nhạc Liên Liên, nhưng lại ngại cô ta có người chống lưng nên cũng không thể làm gì.

Tiểu Lưu trơn mắt một cái. Cô Nhạc? Thời buổi gì mà con chó con mèo nào mà cũng được lên hàng “cô” thế?

Những diễn viên quần chúng xung quanh cũng nghe được lời mà người nhân viên nói, nhìn về phái này tỏ vẻ bất mãn, rõ ràng là phòng hóa trang có thể chứa được rất nhiều người, mắc cái mớ gì mà một mình Nhạc Liên Liên lại được chiếm chứ?

Diệp Thanh Linh rũ mắt, cô không có phản ứng gì, cô vừa định xoay người rời khỏi thì lại gặp người đại diện của Nhạc Liên Liên đang bước ra ngoài.

“Cô Thanh Linh cũng đang cần dùng phòng hóa trang gấp à? Liên Liên mời cô dùng chung phòng này.” Giọng của người đại diện có chút ấm ức, nếu ai không biết chuyện, nghe xong câu này còn tưởng là trong phòng chỉ còn thừa lại một chỗ, mà Nhạc Liên Liên lại tốt bụng nhường nó lại cho Diệp Thanh Linh.

Trong phòng trang điểm, Nhạc Liên Liên ngước mắt ra nhìn, nở nụ cười thật trân với Diệp Thanh Linh.

Thái độ của Diệp Thanh Linh đối xử với người nhân viên lúc nãy rất tốt, nhưng bây giờ, khi đối mặt với bên của Nhạc Liên Liên, cô lại liếm liếm môi, trong mắt bỗng nhiên lại hiện lên sự giảo hoạt. Người đại diện của Nhạc Liên Liên còn chưa kịp nhảy số thì Diệp Thanh Linh đã mở to đôi mắt tròn xoe vô tội ra, chớp chớp mấy cái.

“A... Chắc không được đâu chị nhỉ?”

“Nếu em dùng cái bàn trang điểm này rồi thì chị Nhạc phải làm sao bây giờ ạ?”

Người đại diện của Nhạc Liên Liên giật cả mình, cô thấy Diệp Thanh Linh cứ kì kì chỗ nào, nhưng mà đôi mắt sáng long lanh của cô bé này có tính gạt người quá, tự nhiên cô cũng bị cuốn theo: “Không sao đâu, trong đây còn tới ba mươi chỗ lận mà, cô Thanh Linh chứ chọn một chỗ đi nhé, sẽ không ảnh hưởng gì đến Liên Liên của chúng tôi đâu ạ.”

“Nếu như vậy...” Diệp Thanh Linh ngập ngừng một chút, nở một nụ cười ngoan ngoãn vô cùng.

Người đại diện của Nhạc Liên Liên trong nháy mắt đã thấy có chuyện không ổn sắp xảy ra, nhưng mà đã quá trễ để ngăn cản Diệp Thanh Linh thốt ra câu tiếp theo.

“Vậy sao nãy giờ một mình ên chị Nhạc phải dùng tận ba mươi cái gương thế ạ? Làm em còn tưởng thiếu một cái gương thì sẽ không đủ soi nữa cơ.”

Giọng của Diệp Thanh Linh không hề nhỏ, nên không chỉ những người xung quanh cô, mà ngay cả Nhạc Liên Liên đang ngồi trong phòng trang điểm, lẫn những người diễn viên quần chúng đang đứng trên hành lang cũng nghe rất rõ ràng.

Diệp Thanh Linh lại chớp chớp mắt tỏ vẻ ngoan ngoãn, vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội.

Bỗng nhiên, cả không gian đều trở nên yên lặng trong nháy mắt, một số diễn viên quần chúng bên cạnh nhịn hết nổi nên bật cười thành tiếng, những người nhân viên của bên Coca cũng đang cố nghẹn cười. Bên phía Nhạc Liên Liên, người đại diện như bị đứng hình, Nhạc Liên Liên thì lại càng kinh ngạc hơn, còn đen cả mặt.

Ai cũng nghe được ý của Diệp Thanh Linh là đang khịa mặt của Nhạc Liên Liên to quá.

Người đại diện của Nhạc Liên Liên cũng không hề nghĩ đến một người mới toanh vừa vào showbiz như Diệp Thanh Linh, không nể mặt bọn họ thì thôi, đã thế còn dám cà khịa bọn họ trước mặt nhiều người như vậy. Ừ thì cà khịa thì thôi, đã thế còn lấy cái vẻ mặt ngoan ngoãn đáng thương như vậy... Làm cho người ta cảm thấy đây giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm, làm cho người ta muốn nổi điên mà dù thế nào cũng không mở miệng trách mắng cho được.

“Nên chắc là em không dám chen với chị Nhạc quá à.” Diệp Thanh Linh mắt cười như trăng khuyết, sung sướng xoay người, vừa định bước đi, ai ngờ lại chạm trúng một gương mặt thân quen bất ngờ.

Tầm giờ này, đáng lẽ Thời Vũ còn phải đang vùi đầu trong đống công việc ở trung tâm thành phố, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện ở tòa nhà này.

Thời Vũ đang tựa một cách hờ hững vào một vách tường cách đó không xa, mái tóc xoăn như rong biển xõa tung bên người, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, có vẻ đang cười nhưng trông lại không giống đang cười, nhìn thẳng vào Diệp Thanh Linh.

Cả người Thời Vũ đều tỏa ra sự lười biếng, đôi tay khoanh trước ngực, cười khe khẽ nhìn Diệp Thanh Linh.

- ------

Lời của tác giả:

Gào!

( Chương này mới bị khóa rồi, phải sửa lại, nhưng mà cơ bản là cũng chẳng viết gì mấy, thay đổi không lớn, không cần để ý.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.