Đường hóa học.
Cho đến khi bà ngoại đã về lại phòng ngủ, TV đã tắt, trong phòng khách cũng trở nên im ắng, Diệp Thanh Linh về phòng với Thời Vũ, đầu vẫn óc vẫn còn quay cuồng.
Hẹn hò...
Lần đầu tiên mà cô và Thời Vũ hẹn hò, hơn nữa, một người lạnh lùng như Thời Vũ thế mà lại chịu chủ động mời cô đi hẹn hò.
Lúc thay quần áo, Diệp Thanh Linh ôm áo ngủ ngồi ở mép giường, vẫn không thể nén nổi mà nhẹ giọng cười.
Bên kia, Thời Vũ ngạc nhiên nhìn cô một cái: “Em vui đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi ạ!” Diệp Thanh Linh siết lấy áo ngủ, nhém chút nữa đã phấn khích đến độ nhảy dựng lên, “Nhiễm Nhiễm... Chúng ta, lúc trước, trước khi em mất trí nhớ ấy, chúng ta có từng chính thức hẹn hò rồi sao?
Động tác thay quần áo của Thời Vũ chợt ngừng lại, sau đó cô lại thản nhiên nói: “... Không có.”
“Hửm...?”
Hai người kết hôn luôn rồi, thế mà lại chưa từng đi hẹn hò sao?
Diệp Thanh Linh ngơ ngác, nhưng mà suốt nửa năm nay, cô đã nhận thức được bản thân mình hồi trước “lì lợm” đến cỡ nào, rất nhanh đã tiếp thu được, cô cười, lắc đầu: “Nói như vậy thì ngày mai cũng chính là lần đầu tiên mà tụi mình đi hẹn hò, đương nhiên là em phải vui rồi.”
Thời Vũ dịu dàng mà cười cười, bỗng nhiên lại xoay người nhích đến gần Diệp Thanh Linh, ý cười lấp lánh trong đôi mắt: “Nếu em vui như thế... Vậy thì hôn chị một cái được không?”
Diệp Thanh Linh lại ngơ ngác.
Thời Vũ đang thay đồ, còn chưa thay áo ngủ xong, bả vai trắng nõn lộ bên ngoài, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng lại càng tăng thêm sự quyến rũ. Cô cúi người về phía Diệp Thanh Linh, một tay chống trên chăn, một tay thì túm cổ áo, vừa khéo lại che khuất chỗ ngực áo.
Chỉ cần cô buông tay ra, áo ngủ sẽ trượt trên làn da tinh tế đó xuống, toàn bộ cơ thể cũng sẽ lộ ra ngoài.
Kiểu nửa che nửa hở giống như cảm giác “tình trong như đã mặt ngoài còn e” này nếu so với không mảnh vải che thân thì quyến rũ hơn nhiều.
Diệp Thanh Linh vẫn còn đang phấn khích vì lời mời hẹn hò của Thời Vũ suốt từ nãy đến giờ, nhưng lúc này, khi Thời Vũ kề sát vào muốn hôn cô thì cô lại bắt đầu ngơ ngác, liếm liếm môi, thậm chí vẻ mặt còn mang theo chút ấm ức.
“Hừ...” Diệp Thanh Linh chậm rãi chớp chớp mắt.
Thời Vũ: “...”
Diệp Thanh Linh thấy Thời Vũ đang lui về sau, sắc mặt cũng dần tối sầm xuống, rốt cuộc Diệp Thanh Linh cũng chịu vươn tay ra, cẩn thận giúp cô ấy mặc cho xong áo ngủ, che bả vai lại, che đến kín mít.
Thời Vũ: “...”
Đáng lẽ cô không nên câu dẫn Diệp Thanh Linh mới phải.
Thời Vũ còn chưa kịp định hình thì bàn tay của Diệp Thanh Linh đã che khuất đôi mắt của cô, sau đó là một nụ hôn mềm mại vừa rơi xuống bên má.
“Úi chà...” Diệp Thanh Linh dùng tay che mặt, lùi về sau rồi trốn vào trong chăn, chỉ để lộ gương mặt đỏ bừng ra ngoài, “Nhiễm Nhiễm, chị muốn hôn thì em hôn chị rồi đó.”
Thời Vũ đứng hình tại chỗ mất một lúc lâu, cô nhìn gương mặt đỏ bừng của Diệp Thanh Linh, rồi lại nâng ngón tay lên sờ vào phần da thịt vừa được cô ấy chạm vào, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó rất mềm mại, không nói nên lời.
“Vậy... A Linh...” Thời Vũ đến gần Diệp Thanh Linh đang trốn dưới chăn, ngón tay luồn vào bên trong, chạm được những đầu ngón tay ấm áp của cô ấy, “Để chị hôn lại em một cái nhé? Được không?”
“Hừ không...! Có phải hồi trước giờ chưa từng hôn đâu, hôn rồi mà.” Lúc này, không chỉ cả người, mà ngay cả đầu Diệp Thanh Linh cũng rúc vào dưới lớp chăn, giằng tay mình ra khỏi tay của Thời Vũ, cuộn người lại y như một quả bóng.
Thời Vũ nhìn, thế mà thật sự không đen mặt nữa, ngược lại còn cười khẽ một tiếng.
.......
Sắp được trải nghiệm buổi hẹn hò đầu tiên, Diệp Thanh Linh phấn khích đến độ tận nửa đêm mới ngủ được. Ngược lại là Thời Vũ, người chủ động mời hẹn, đã cuộn tròn trong lòng ngực của cô ngủ tự bao giờ, không hề có tí nôn nao nào.
Dù gần như thức trắng, nhưng vào ngày hôm sau, Diệp Thanh Linh vẫn tràn đầy sức sống, suốt đường đi đều nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người tỏa ra sự chờ mong.
Thời tiết hôm nay rất sáng sủa, nhưng vì hôm qua tuyết rơi cả đêm, toàn bộ cảnh vật xung quanh đều được nhuộm trắng. Có đôi khi, một cơn gió thổi đến, những bông tuyết trên ngọn cây tung bay trong không khí tạo thành lớp bụi tuyết, lúc những tia sáng xuyên qua lớp bụi tuyết lại tạo thành những đường vân màu trắng bạc.
Rõ ràng đây chỉ là một cảnh ngày đông rất bình thường, nhưng Diệp Thanh Linh lại thích vô cùng, nụ cười cứ nở mãi trên môi suốt cả chặng đường.
Bên trong xe, Thời Vũ còn đang rúc trong lòng ngực của Diệp Thanh Linh để bấm điện thoại, cứ mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt phấn khích của Diệp Thanh Linh, trong lòng Thời Vũ lại có cảm giấc bất an không nói được bằng lời.
Hẹn hò thôi mà... Tại sao em ấy lại thấy vui đến thế?
Thời Vũ không rõ, thậm chí cô còn chẳng để tâm. Chủ yếu là bởi vì buổi hẹn hò này ở trong mắt của Thời Vũ... cùng lắm thì cũng chỉ là một bước cần phải tiến hành trong kế hoạch dẫn dụ Diệp Thanh Linh yêu mình sâu đậm thêm lần nữa, vì thế mà cô mới hỏi thăm Trương Y rồi chủ động mời Diệp Thanh Linh đi mà thôi.
Lúc này, Diệp Thanh Linh lại thình lình cúi đầu xuống, nở nụ cười ngọt như mía lùi với Thời Vũ.
Thời Vũ giấu sự bất an trong đôi mắt đi, dịu dàng nhìn Diệp Thanh Linh.
Thôi, không rõ thì không rõ vậy đi. Dù sao thì cứ tiến hành y như kế hoạch, cô tin là không sớm thì muộn, Diệp Thanh Linh sẽ yêu cô thật sâu đậm thêm lần nữa, tựa như đã từng.
.......
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng chạy lùi về sau, cuối cùng chiếc xe ô tô cũng đã đến vùng ngoại ô rồi ngừng trước cổng một trang viên rộng lớn. Căn biệt thự trong trang viên có mái ngói màu đỏ, tuyết trắng đang phủ đầy. Cách đó không xa là rất nhiều nhà xưởng công nghiệp, nó hoàn toàn đối lập với trang viên, nhưng lại trông không hề bị khớp, ngược lại còn trông có điểm nhấn.
Màu chủ đạo của trang viên này là màu hồng nhạt, cứ cách một tí sẽ có một cái mô hình viên kẹo rất to, phía đằng kia còn có cả mấy chú cừu trắng, mùa đông nên bọn nó tích rất nhiều mỡ, trông bọn chúng tròn nùi nụi như là quả cầu vậy, đáng yêu cực kỳ.
“Nhiễm Nhiễm, chỗ này là?” Đôi mắt của Diệp Thanh sáng rực lên.
“Xưởng kẹo, một người bạn mở, quang cảnh ở đây cũng không tệ lắm.” Thời Vũ nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thanh Linh, vô cùng vừa lòng mà nhẹ nhàng cười cong cả mắt.
Trương Y nói không sai, quả nhiên là mấy cô bé hay thích đến mấy cái chỗ bồng bềnh kiểu thế này.
Vừa xuống xe, mới đi chừng vài bước thì Thời Vũ đã thấy lạnh vì gió thổi ngang, lúc này cô mới nhớ tới khăn choàng của mình vẫn còn để trên xe.
“Diệp...” Thời Vũ mới định mở miệng nhờ Diệp Thanh Linh quay lại xe để lấy thì Diệp Thanh Linh đã cởi khăn choàng của mình ra, nhanh chóng choàng lên cổ của Thời Vũ, rất ấm áp.
“Diệp Thanh Linh, em làm gì đó?” Giọng của Thời Vũ có chút oán trách, nhưng ngón tay lại níu chặt khăn choàng, quấn nó chặt lại thêm một chút theo bản năng.
“Em sợ chị lạnh.” Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, bây giờ cô mới xoay người trở lại xe, lấy khăn choàng của Thời Vũ choàng lên cổ mình, kiểu dáng khăn choàng của hai người rất giống nhau, đều làm từ lông cừu và đều có màu đỏ.
Diệp Thanh Linh phấn khích kéo tay của Thời Vũ, nhảy lon ton về phía trang viên.
Thời Vũ cảm nhận được độ ấm của chiếc khăn choàng trên cổ mình, rồi lại nhìn chiếc khăn choàng lộn xộn trên cổ của Diệp Thanh Linh, nó đang tung tăng theo từng nhịp nhảy của cô ấy. Trong khoảnh khắc đó, Thời Vũ cảm thấy...
Mấy buổi hẹn hò như thế này, hình như cũng vui thật.
Hôm nay Thời Vũ đặt bao toàn bộ, trong trang viên không có khách đến tham quan, rất nhanh đã có một người nhân viên tiến đến hướng dẫn hai người đi xem toàn bộ nhà xưởng.
Đầu tiên là xưởng sản xuất kẹo ở phía bên kia, quá trình sản xuất kẹo trông có vẻ rất hay ho, nhìn cũng không tệ lắm, Diệp Thanh Linh xem vô cùng nhập tâm. Ánh mắt của Thời Vũ hờ hững nhìn lướt qua hết một vòng, cố lắm cũng không cảm giác được có chút hứng thú nào, cuối cùng cô lại nhìn góc mặt của Diệp Thanh Linh, thất thần mà suy nghĩ chuyện gì đó.
Thời Vũ không có hứng thú với xưởng kẹo, nhưng nếu mà Diệp Thanh Linh thích nhà xưởng kiểu này thì cô đầu tư, lâu lâu đến chơi cũng không tồi.
Lâu lâu Diệp Thanh Linh lại xoay đầu lại, hí hửng nói gì đó với Thời Vũ, lúc này Thời Vũ mới hoàn hồn, nở một nụ cười mềm dịu.
Ở đoạn cuối của chuỗi sản xuất trong xưởng còn có chỗ để mọi người trải nghiệm việc tự làm kẹo, bên cạnh có dán rất nhiều ảnh của các cặp tình nhân, sau khi người nhân viên giới thiệu xong thì lại cười tủm tỉm hỏi: “Hai chị có muốn trải nghiệm chút không ạ?”
“Dạ!” Diệp Thanh Linh gật đầu, sau đó lại nhìn Thời Vũ, dùng đôi mắt sáng long lanh để hỏi ý kiến của cô ấy.
Thời Vũ lại từ chối theo bản năng: “Không cần...”
Hai người đều kinh ngạc trong chớp mắt.
Thời Vũ còn chưa kịp nói thêm câu gì thì chuông điện thoại lại vang lên, là cuộc gọi của một đối tác. Mấy ngày hôm trước Thời Vũ đang thảo luận về lần hợp tác tiếp theo, còn tồn lại một số chuyện chưa xử lý xong.
Thời Vũ bấm nhận cuộc gọi, bước ra một chỗ cách đó không xa.
Diệp Thanh Linh nhìn bóng lưng của Thời Vũ, cái cảm giác không ổn suốt mấy càng nay bỗng nhiên lại ập đến, cô nghiêng nghiêng đầu, hoang mang, nhưng rồi lập tức đã trở về với nụ cười như cũ, cô và người nhân viên hướng dẫn cùng nói chuyện phiếm, chờ Thời Vũ quay lại.
Cách đó không xa, lúc Thời Vũ đang gọi điện thoại, cô vô tình nhìn thấy Diệp Thanh Linh đang cười đùa rất vui vẻ với người nhân viên, cảm xúc trong lòng bỗng nhiên lại xao động, nhíu nhíu mày có chút không vui.
Sau khi Thời Vũ tắt điện thoại, trở lại, cả hai người đều không hề nhắc lại chuyện cùng nhau làm kẹo này nữa, hai người rời khỏi nhà xưởng theo sự hướng dẫn của người nhân viên để đi về phía căn biệt thự trong trang viên. Dọc theo đường đi, Thời Vũ nắm lấy tay của Diệp Thanh Linh, nắm rất chặt.
Kế tiếp là thưởng thức các vị kẹo khác nhau.
“Kẹo trong xưởng của chúng ta hoàn toàn là làm thủ công hết, hàm lượng đường từ trái cây rất cao, mang theo hương vị ngọt lành từ tự nhiên.” Người nhân viên giới thiệu, “Khác những xưởng khác, đa phần người ta sẽ sản xuất theo kiểu dây chuyền, sử dụng đường hóa học trong công nghiệp để làm thành kẹo, vị ngọt sẽ rất ngấy. Hai chị nếm thử nhé ạ?”
Trên bàn, một bên là phần kẹo trái cây do xưởng sản xuất, còn bên kia là phần kẹo sử dụng “đường hóa học trong công nghiệp“. Nhìn bề ngoài thì thấy không có gì khác nhau, cả hai đều be bé xinh xinh, nhìn thôi đã thấy đúng gu con gái.
Diệp Thanh Linh cầm một viên kẹo trái cây lên, xé vỏ, cười cười, vừa định đút cho Thời Vũ ăn thì điện thoại của Thời Vũ lại reo lên.
Thời Vũ lại tránh sang một bên để nghe điện thoại.
Diệp Thanh Linh hoang mang mà “Ơ” một tiếng, tự bỏ viên kẹo vào miệng mình, cô không thích ăn ngọt cho lắm, nhưng mà quả thật là viên kẹo này giống với lời giới thiệu của người nhân viên, nó có vị chua chua ngọt ngọt của tự nhiên, không hề ngấy tí nào.
Sau khi kẹo trong miệng mình đã tan hết, Thời Vũ vẫn chưa trở về, Diệp Thanh Linh lại xé vỏ của kẹo đường hóa học ra để ăn.
Sự đối lập của hai vị kẹo này rất rõ rệt, Diệp Thanh Linh mới nếm một cái đã cảm nhận được sự khác biệt.
Viên kẹo trong miệng Diệp Thanh Linh vừa ngọt gắt lại vừa ngấy, sau khi nó tan hết, khoang miệng còn cảm nhận được có chút cay đắng khó tả đang ngập tràn ở bên trong, nó khiến cho cô muốn đi súc miệng.
Diệp Thanh Linh lại nhìn về phía Thời Vũ đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt trông rất lạnh nhạt, bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại ngẩn người, một cái suy nghĩ vớ vẩn lại xẹt qua đầu cô.
Giống như thể cô đã biết được cái cảm giác không ổn mà suốt mấy ngày nay khi ở cạnh Thời Vũ cô hay cảm nhận được là phát ra từ đâu.
Thời Vũ thích cô, đây là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng mà thực sự là Thời Vũ cũng chẳng mấy để tâm đến cô.
Thời Vũ đối xử tốt với cô... giống như kiểu kẹo làm từ đường hóa học vậy, đã được cân đo đong đếm hết cả rồi, ngọt đến gắt cả cổ.
“Thích” và “Không để tâm”, lại chẳng có chút liên quan.
.......
Diệp Thanh Linh lại mở một viên kẹo trái cây được làm thủ công ra, lúc vị ngọt thanh đang tản ra trong khoang miệng, cũng vừa khéo là lúc Thời Vũ vừa nhìn về phía cô.
Khi hai người nhìn nhau, trên mặt Thời Vũ lại hiện lên một nụ cười rất dịu nhẹ.
Diệp Thanh Linh vẫy vẫy tay về phía xa xa, những dòng suy tư rối ren trong đầu cũng bị xóa sạch, không hề giữ lại chút gì.
——Tính của Thời Vũ vốn dĩ đã vừa lạnh nhạt lại vừa hướng nội, nếu có thể thể hiện cái sự thích của mình ra bên ngoài một cách nhuần nhuyễn như thế, đối với chị ấy mà nói, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì rồi. Nếu đòi hỏi chị ấy phải thể hiện sự quan tâm rõ rệt hơn nữa thì thực sự cũng hơi quá đáng.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, sau khi về nhà, Diệp Thanh Linh vẫn không nhịn được mà hỏi Thời Vũ: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay chị chơi không vui sao?”
“Hửm?” Thời Vũ hơi giật mình, “Sao em lại hỏi như vậy?”
“Thì...” Diệp Thanh Linh gãi gãi đầu, “Em thấy chị thất thần cả ngày hay sao đó, chị hiếm khi cười, lúc nào cũng xụ mặt...”
Thời Vũ hơi nhíu mày: “Có sao? Không phải bình thường chị cũng vậy sao?”
Diệp Thanh Linh gật đầu một cách ngốc nghếch, cô thấy Thời Vũ nói cũng phải, nhưng mà cô lại chẳng nhận ra hôm nay là lần đầu tiên mà hai người hẹn hò, hơn nữa, đây còn là một buổi hẹn hò do Thời Vũ chủ động mời.
Hành trình của cả ngày hẹn hò quả là không thể chê vào đâu được, ngoại trừ đi tham quan ở đầu buổi ra thì hai người còn sóng vai cùng nhau bước thật chậm trên nền tuyết, cùng nhau cho cừu ăn, cùng nhau xem một bộ phim tình cảm trong rạp chiếu ở trang viên, sau khi phim hết thì còn có cả “quà bất ngờ” do một người nhân viên mang đến, đó là một đó hoa hồng đỏ rất tươi và cũng rất xinh đẹp, họ bảo rằng bó hoa này là do Thời Vũ đã chuẩn bị trước.
Lúc hai người bước ra khỏi xưởng kẹo thì dưới bầu trời màu xám tro của chạng vạng còn có cả những cụm pháo hoa đang được đốt sáng.
Thời Vũ thích Diệp Thanh Linh như vậy, còn dụng tâm mà chuẩn bị chu đáo cho buổi hẹn hò đầu tiên của hai người như vậy, thế thì tại sao lại có thể không hề có chút biểu hiện gì khác với ngày thường cơ chứ?
Diệp Thanh Linh chẳng hề nhận ra.
.......
“Nhưng mà, A Linh...” Bỗng nhiên, Thời Vũ lại dịu dàng tựa đầu lên vai của Diệp Thanh Linh, nhẹ giọng nói, “Đúng thật là chị không có hứng thú gì với xưởng kẹo hết, cơ mà do người đi cùng chị là em, nên ngày hôm nay của chị thật sự rất vui.”
Diệp Thanh Linh nheo mắt cười, gật đầu thật mạnh: “...Ừm!”
Đúng thế, thật ra cô cũng không thích ăn kẹo cho lắm, nhưng hẹn hò cơ mà, ở đâu không quan trọng, quan trọng là cùng ai.
.......
Thời gian lại trôi qua từng ngày, chớp mắt đã đến Tết Âm lịch, công việc của Diệp Thanh Linh cũng bắt đầu trở nên bận rộn.
Diệp Thanh Linh lại nhận được một lời mời tham gia một chương trình về âm nhạc, nhưng lần này, cô không phải tham gia với tư cách thí sinh, mà là với tư cách là huấn luyện viên. Chương trình này được ghi hình tại Kinh Thành, Diệp Thanh linh tham gia tổng cộng hai kỳ, bận đến nỗi mày tắt mặt tối, làm suốt mười ngày trời cho đến đêm trước đêm giao thừa mới lên máy bay về lại Hải Thành.
Lúc xuống máy thì cũng đã là ba giờ sáng.
Diệp Thanh Linh nhìn điện thoại, công ty có cho xe đến đón cô, cũng đã nhắn cho cô địa chỉ. Trên màn hình Wechat, tin nhắn cuối cùng của cô và Thời Vũ là vào ba tiếng trước, hai người cùng nhắn chúc ngủ ngon.
Diệp Thanh Linh chột dạ mà thè lưỡi, ban đầu cô định về lại Hải Thành vào tối hôm giao thừa, vừa khéo hôm đó Thời Vũ cũng đi công tác về, hai người xuống máy bay xong sẽ có thể cùng nhau ngồi một xe để về nhà. Nhưng ngày hôm qua, khi Diệp Thanh Linh vô tình nhìn lên lịch, bỗng nhiên lại nảy lòng tham nên mới mua vé máy bay len lén về trước một mình.
Diệp Thanh Linh có báo cho bà ngoại và dì Liễu, chỉ gạt một mình Thời Vũ.
Bởi vì Tết Âm Lịch năm nay là ngày 12 tháng 2 Dương lịch, tức là trùng với sinh nhật của Thời vũ, Diệp Thanh Linh định tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ cho Thời Vũ.
Lúc cô từ sân bay về đến nhà đã là bốn giờ sáng, Diệp Thanh Linh đã mệt muốn xỉu ngang rồi, cố sửa soạn thêm một chút rồi nghiêng đầu ngủ mất, lúc cô thức dậy thì cũng đã đến giữa trưa.
Bà ngoại đã ngồi sẵn trên bàn cơm, nhìn cô cười ha hả.
Mười ngày rồi không gặp, Diệp Thanh Linh có rất nhiều lời muốn nói với bà ngoại, lúc hai người ăn cơm xong cũng đã đến một giờ trưa. Diệp Thanh Linh vội vàng bước vào trong phòng bếp, dưới sự hướng dẫn của dì Liễu, cô bắt đầu thử làm bánh kem sinh nhật.
Vốn dĩ Diệp Thanh Linh cũng biết nấu ăn nên dì Liễu chỉ cần chỉ một chút thôi thì cô đã nhanh chóng làm được phôi bánh kem, để nó vào trong lò nướng.
Sau đó Diệp Thanh Linh và dì Liễu lại cùng nhau trang trí nhà cửa. Thật ra là trong những ngày Diệp Thanh Linh đi, dì liễu cũng đã dọn dẹp xong bên trong biệt thự, mấy chiếc đèn lồng rực rỡ be bé được treo khắp nơi, tràn đầy không khí năm mới.
Nhưng mà do hôm nay là sinh nhật của Thời Vũ nên Diệp Thanh Linh muốn trang trí cho đặc biệt thêm một tí.
Diệp Thanh Linh đặt hoa ở cửa hàng, cô cẩn thận để một bó hoa hồng đỏ rất to xuống ghế bên cạnh bàn, sau đó lại chọn ra một đóa hồng champagne màu dịu nhất đặt lên trên bàn ăn, kế bên còn có cả một tấm thiệp chúc mừng.
Dì Liễu nhìn cách bày trí vừa sáng tạo lại vừa khác người của Diệp Thanh Linh, không thể không cảm thán một câu: “Cô Diệp có tâm quá chừng.”
Diệp Thanh Linh cười cong cả mắt, y hệt như một đứa nhỏ, cô tò mò hỏi: “Dì Liễu, bình thường chị ấy tổ chức sinh nhật thế nào ạ?”
Diệp Thanh Linh vừa hỏi xong đã biết mình lỡ lời, bà ngoại và dì Liễu còn chưa biết chuyện cô bị mất trí nhớ. Diệp Thanh Linh mất tự nhiên mà gãi gãi đầu, lập tức bổ sung thêm: “Ý con là... Là lúc mà con chưa đến Hải Thành ấy ạ.”
Dì Liễu không hề chú ý đến sự ngập ngừng của Diệp Thanh Linh, thở dài một hơi: “Thì cũng y như thế, cô Diệp, cô thấy đấy, cô Thời chẳng bao giờ chịu tổ chức sinh nhật gì cả. Hiếm lắm mới làm được một năm thì cũng là tổ chức ở ngoài, kiểu mời bạn bè làm ăn đồ đó. Lần này chắc cũng là lần đầu tiên mà cô ấy ăn sinh nhật ở nhà.”
Thời Vũ chưa bao giờ tổ chức sinh nhật?
Trước khi mình mất trí nhớ... Ngay cả sinh nhật của Thời Vũ mà mình còn không để ở trong lòng luôn sao?
Diệp Thanh Linh ngẩn người, rất nhanh lại gật đầu, không dám thể hiện sự ngạc nhiên ra ngoài.
Dì Liễu nhìn cách bày biện trên bàn ăn thì nụ cười lại càng trở nên cảm khái, dịu dàng. Dì nhớ rất rõ, lúc mà Diệp Thanh Linh vừa về nhà họ Thời ở, cứ mỗi lần đến sinh nhật của Thời Vũ thì Diệp Thanh Linh luôn tìm cách để chúc mừng, cũng không phải là chưa từng làm qua bánh kem hay đồ ăn. Cái cô bé này cứ thế mà phấn khích, nhảy nhót tung tăng chuẩn bị suốt mấy ngày trời, nhưng cuối cùng... Thời Vũ lại chẳng quan tâm đến những chuyện mà cô bé làm.
Cô bé này bị tổn thương thật nhiều, thế rồi về sau cũng không chuẩn bị gì nữa, mãi cho đến năm nay.
Nhưng mà lần này, dì Liễu cảm thấy nhất định là Thời Vũ sẽ không làm cho Diệp Thanh Linh thất vọng nữa.
“Nửa năm nay, quan hệ giữa cô Diệp và cô Thời ngày càng tốt ấy nhỉ, tôi nhìn thôi mà còn thấy vui cho hai người nữa là.” Dì Liễu cảm thán.
Diệp Thanh Linh nở nụ cười ngọt như mía lùi, cô không nhận ra hàm ý trong câu nói của dì Liễu, gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
Sáu giờ chiều, cuối cùng cũng làm xong bánh kem, Diệp Thanh Linh chuẩn bị thêm mấy món ăn, cô ăn cơm cùng bà ngoại rồi lại xem TV một hồi. Mười giờ đêm, Diệp Thanh Linh cởi tạp dề ra, đón xe đến sân bay. Hôm nay là đêm giao thừa. Bà ngoại có lễ đón giao thừa, vừa khéo có thể chờ cô và Thời Vũ về.
Mười một giờ, Diệp Thanh Linh chờ sẵn ở lối ra, chỉ liếc mắt một cái cô đã nhìn xuyên qua đám người, thấy được Thời Vũ đang chậm rãi đi ra.
Mùa đông giá rét, Thời Vũ mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, trên cổ còn choàng một chiếc khăn làm từ lông cừu màu trắng, mái tóc xoăn dài được xõa tung ở phía sau, không thấy cồng kềnh tí nào, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của Thời Vũ luôn mang theo nét kiêu ngạo, ưu nhã.
Diệp Thanh Linh gần như là phóng đến phía trước, đột nhiên nhảy lên người của Thời Vũ, ôm chặt cô ấy.
“Chị Thời... Nhiễm Nhiễm, lâu rồi không gặp.”
Thời Vũ lảo đảo, lui về sau mấy bước mới đứng vững được, sau đó cô giận dỗi đánh mấy cái lên vai của Diệp Thanh Linh: “Diệp Thanh Linh, em y như chó con vậy đó, lúc nào cũng y hệt thế này.”
Nói xong câu đó, ngay cả bản thân Thời Vũ cũng giật mình.
Dù nói “lúc nào” thế thôi, nhưng thật ra, lần cuối mà Diệp Thanh Linh lao như bay về phía cô thì đã là câu chuyện từ hồi mùa thu.
Nắm đấm của Thời Vũ nhẹ như là bông, Diệp Thanh Linh không hề thấy đau tí nào, cô chỉ dịu dàng cọ cọ bên cổ của Thời Vũ, cười đến không thấy mặt trời: “Nhiễm Nhiễm, bộ chị hổng thích hả?”
“Chậc...”
Giọng Thời Vũ tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng khóe môi lại không nén được mà cong lên, ngón tay đang đặt trên vai của Diệp Thanh Linh cũng dời xuống dưới, ôm chặt lấy tấm lưng trước mắt.
Đêm khuya ở sân bay, có hai người lặng lẽ ôm nhau.
Lúc về đến nhà thì đã là mười hai giờ đêm, Diệp Thanh Linh vừa bước vào trong sân thì đã thấy pháo hoa đang được đốt sáng, một cái rồi lại một cái khiến bầu trời đêm trở nên rực rỡ. Thời Vũ cũng hướng mắt lên nhìn, những đốm sáng của pháo hoa in vào trong đôi mắt của cô ấy, đẹp đến nao lòng.
“Nhiễm Nhiễm, năm mới vui vẻ!” Diệp Thanh Linh ôm eo của Thời Vũ, nhìn Thời Vũ nở nụ cười.
Thời Vũ dường như đã không còn nhớ được những đêm giao thừa lúc trước mình đã trải qua thế nào, hình như năm nào cũng chẳng thấy khác những ngày thường là bao, vừa nặng nề lại vừa tẻ nhạt. Cô cũng không xem pháo hoa đêm giao thừa, nhưng hôm nay, cô cảm thấy pháo hoa trên bầu trời sao mà lộng lẫy đến thế.
Diệp Thanh Linh lấy điện thoại ra, dưới những tia sáng rực rỡ của pháo hoa, cô và Thời Vũ cùng chụp chung một tấm.
Trong ảnh chụp, bầu trời sau lưng trùng hợp lại có pháo hoa vừa mới nổ tung, Diệp Thanh Linh nở nụ cười xán lại, vẻ mặt của Thời Vũ cũng rất dịu dàng.
Mãi cho đến khi pháo hao đã tắt ngúm, hai người mới nắm tay nhau bước vào trong nhà.
Mới vừa mở cửa thì cô đã ngửi được mùi đồ ăn từ bên trong tỏa ra, Thời vũ cứ nghĩ là do bà ngoại chuẩn bị cho giao thừa nên cũng không để ý. Ai ngờ vừa đổi giày xong, bước qua chỗ hành lang thì ánh đèn ấm áp trong phòng khách thình lình được bật sáng.
Bà ngoại và dì Liễu đã chờ sẵn ở đó, nhìn hai người nở nụ cười.
“Chúc Nhiễm Nhiễm sinh nhật vui vẻ.” Đầu tiên là giọng nói ôn hòa của bà ngoại.
“Chúc cô Thời sinh nhật vui vẻ.” Sau đó là dì Liễu.
“Nhiễm Nhiễm! Sinh nhật vui vẻeeee——!” Cuối cùng là Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ ngẩn người, cô còn chưa kịp định hình thì cô đã bị Diệp Thanh Linh háo hức kéo đến bên cạnh bàn ăn. Trên đó đã dọn sẵn đồ ăn nóng hôi hổi, một chiếc bánh sinh nhật, ở trước mặt cô còn có một đóa hồng champagne rất tinh xảo và một tấm thiệp chúc mừng.
Ngay cả dưới ghế cũng có cả một bó hoa hồng đỏ rực, vừa bồng bềnh lại vừa xinh xắn.
Thời Vũ nhìn vẻ mặt của ba người, lại nhìn bàn thức ăn đã được chuẩn bị một cách tỉ mỉ, cô như hiểu ra được chuyện gì đó.
Diệp Thanh Linh Linh lén cô về trước, nhưng cô lại không hề thấy bực mình, ngược lại còn thấy trong lòng mình mềm nhũn ra không tưởng tượng nổi.
Cô chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cho dù từng tổ chức một lần rồi, nhưng mà cũng xem như có liên quan đến công việc nên mới phải xả giao với những người trong ngành. Thậm chí cô cũng quên bén sinh nhật năm nay của mình trùng với Tết Âm.
Thời Vũ hơi phồng môi, cổ họng ngứa ngáy, trong lúc nhất thời còn có cảm giác nói không nên lời.
Lúc Thời Vũ còn đang ngơ ngác thì Diệp Thanh Linh đã cắm nến lên bánh kem xong, cô thắp nến, dì Liễu thì đi tắt đèn.
“Nhiễm Nhiễm, nhắm mắt lại ước đi! Sau đó mới thổi đèn cầy!”
Đầu óc của Thời Vũ trống rỗng, cô chỉ làm theo bản năng, nhắm mắt lại như lời chỉ đạo, ngay lập tức đã nghe được khúc hát “chúc mừng sinh nhật” ở bên tai, là do ba người cùng hát.
Bỗng nhiên Thời Vũ lại thấy sống mũi mình cay cay, rõ ràng là phải vui vẻ nhưng sao cô lại muốn khóc đến thế. Thời Vũ không biết vì cái gì mà mình lại cảm thấy vậy, những suy tư trong não vẫn còn rối như tơ, cho đến giây cuối cùng, cô mới hoàn hồn, đặt một điều ước sinh nhật dưới đáy lòng——
Thời Vũ ước rằng Diệp Thanh Linh sẽ mãi mãi, mãi mãi, ở bên cạnh cô.
- ------