Sau khi Khô Mộc rời đi, trong động phủ, Mục Đồng biểu tình phức tpạ. Mục Đồng biết tính cách của Khô Mộc, nhưng lão dù gì là người nó mời tới,
không tiện nói cái gì, chỉ có thể nhìn Tô Minh. Ông lão áo tím bên cạnh
Mục Đồng đã hồi phục biểu tình bình tĩnh, thầm thở dài, nhủ thầm xem ra
Tô Minh chưa đủ độc ác, nếu không thì đã không để Khô Mộc chạy ra khỏi
đây. Thanh niên áo trắng liếc mắt Tô Minh, biểu tình bình tĩnh, không
nhìn thấu lòng gã nghĩ gì.
Dù gì ba người lần đầu tiên
gặp Tô Minh, chỉ hiểu sơ, không biết tính cách thật sự của hắn. Nếu ở
đây có người quen biết Tô Minh, thấy tình hình này thì hiểu rằng Khô Mộc kia tám, chín phần mười dữ nhiều lành ít.
Tô Minh giơ
tay phải chộp, ly rượu chứa đầy máu của Khô Mộc rơi vào tay hắn. Tô Minh nhìn máu bên trong, con mắt thứ ba ở trán chợt lóe, lực lượng nguyền
rủa dung nhập vào máu. Máu sôi sục trong ly rượu, trong ánh mắt của bốn
người Mục Đồng nhìn chăm chú, tinh thần họ chấn động thấy máu bay ra
khỏi ly, ở giữa không trung biến thành tiểu nhân máu. Bộ dạng tiểu nhân
giống y Khô Mộc. Bốn người nhìn chằm chằm, tiểu nhân run rẩy, tỏa khói
đen lan nhanh tới toàn thân. Đây là thuật nguyền rủa của Tô Minh. Chỉ
vài giây sau, tiểu nhân đã hoàn toàn thành màu đen, bùm một tiếng vỡ vụn ra, hóa thành khói đen tan biến.
Cùng lúc đó, trong trời sao, Khô Mộc ôm đầy cục tức đang lao nhanh chợt run lên, cúi đầu, hoảng sợ thấy thân hình khô gầy xuất hiện nhiều đốm đen. Những đốm đen phủ
lên toàn thân Khô Mộc, lão kinh khủng, thân thể bị ăn mòn. Khô Mộc hét
thảm, chỉ vài giây sau, cường giả nổi tiếng như cồn trong giới này hình
thần đều diệt giữa không trung.
Ba người Mục Đồng không
thấy hình ảnh đó nhưng lấy tu vi, kiến thức của họ thì khi trông thấy
tiểu nhân đỏ biến thành màu đen tan biến lập tức hiểu ra ngay. Ánh ắmt
bọn họ nhìn Tô Minh biến đổi hẳn.
Mục Đồng cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Mới nãy ta chưa giới thiệu vị Tô Minh đạo hữu này
cho các vị biết, chắc hai vị trước đó đã phát hiện thần niệm, tu vi của
Tô đạo hữu không tầm thường, lai lịch bí ẩn, chúng ta nên thân cận nhiều hơn.
Mục Đồng không nhắc tới chuyện Khô Mộc, nói xong chắp tay hướng Tô Minh.
Ông lão áo tím cười thân thiện, hiền hòa nhìn Tô Minh, chắp tay chào.
Thanh niên áo trắng không còn vẻ mặt lạnh băng, biểu tình nhìn Tô Minh có kính nể, chắp tay cười với hắn.
Tô Minh đứng dậy chắp tay hướng ba người. Chào nhau xong Mục Đồng chiêu đãi, bọn họ cùng uống rượu ngon, có hai nữ nhân xinh đẹp xuất hiện nhảy múa, không khí náo nhiệt.
Rượu qua ba tuần, ông lão áo tím do dự nhìn Tô Minh hỏi:
- Chắc Tô đạo hữu từ ... Bên ngoài tới, không biết đến giới này có chuyện gì không?
Mục Đồng nghe câu hỏi thì đưa mắt nhìn Tô Minh, vung tay phải lên, nữ
nhân nhảy múa và con nít xung quanh tự động lùi ra, động phủ lại biến
yên tĩnh.
Tô Minh đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói:
- Muốn đến xem lỗ hổng thông hướng thương mang, chuyện liên quan đến lỗ hổng đó cần các vị chỉ giáo cho.
Ông lão áo tím trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:
- Chỗ đó là Thiên Khuyết giới đối với chúng ta thì là một trong hai khu vực bí ẩn.
Thanh niên áo trắng hớp ngụm rượu, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy. Đây là hai khu vực bí ẩn, một là lỗ hổng mà Tô đạo hữu nói, thứ hai là thần mộc mẫu thuyền.
Mục Đồng suy tư một lúc sau nói hết mọi chuyện, không chút giữ lại:
- Lỗ hổng mà Tô đạo hữu nói thì ta có đi qua vài lần rồi, một khi bước
ra ngoài là thương mang giới hạn. Từng có một số đạo hữu định tìm kiếm
trong thương mang, nhưng chỉ cần mở rộng phạm vi ra ngoài thì hầu như
không ai trở về, đều chết hết. Nơi đó có gió có thể xé rách chúng ta, có sương nhấn chìm linh hồn, có các sinh linh kỳ dị. Chẳng qua đa số sinh
linh không có lý trí, thậm chí không có thân thể thực chất, như sinh ra
từ hư vô. Chúng nó sẽ không đến gần giới chúng ta ở.
Tô Minh ngẫm nghĩ, hỏi:
Thanh niên áo trắng đáp lời:
- Đó là một cái gỗ to hiếm ai biết cụ thể nó xuất hiện tại giới này từ
bao giờ. Gỗ này có cấm chế thiên nhiên, có thể ngăn cản mọi thần thức,
bên trong rất thích hợp cho chúng ta ngủ say. Bởi vậy mỗi khi đến kỳ ngủ là chúng ta sẽ vào trong đó. Tùy theo tu vi, thể chất của người khác
nhau, thời gian ngủ sẽ khác đi. Có người cần mấy ngàn năm, có cần mấy
vạn năm. Nhưng dù sao sự tồn ại của thần mộc giảm bớt thời gian chúng ta ngủ rất nhiều. Chắc Tô đạo hữu là đại năng dung hợp một bản thân khác,
vậy chắc cũng nên tranh thủ một động phủ trong thần mộc đi, để sau này
ngủ say chờ nhất kỷ tiếp theo đến.
Hiển nhiên bọn họ không biết rằng có lẽ không có nhấtk ỷ tiếp theo.
Tô Minh im lặng lặng giây lát sau lại lên tiếng:
- Chỗ này có ... Một chiếc thuyền cổ xưa không?
Ánh mắt Tô Minh lướt qua ba người.
Nghe câu hỏi, ba người con ngươi co rút, không ai lên tiếng, không gian tĩnh lặng, dường như tiếng nổ ầm ĩ quanh năm bên ngoài tinh cầu cũng
biến mất.
Khóe môi Tô Minh cong lên.
Ông
lão áo tím ho khan, nhìn Mục Đồng. Thanh niên áo trắng cúi đầu, giống
như không nghe thấy câu Tô Minh hỏi. Mục Đồng hiếm khi có biểu tình do
dự, thật lâu sau nó cười khổ lắc đầu với Tô Minh.
- Ta
biết nhưng không thể nói, ta chỉ có thể nói là trong Thiên Khuyết giới
tồn tại một tông môn bí ẩn có tên gọi là Diệt Sinh Điện. Nói đến mức độ
cường đại của tông môn này thì dù là ba người chúng ta cũng là thành
viên bên ngoài của tông môn. Trong thần mộc gần như là người của tông
này hết. Chắc Tô đạo hữu có biết đôi chút về sức mạnh của tông môn đó.
Mục Đồng nói đến đây thì ngừng.
Tô Minh gật đầu, Mục Đồng đã đối xử với hắn đầy đủ lễ nghi, vậy nó
không muốn nói thì chắc là có chuyện khó mở miệng, hắn sẽ không cưỡng ép hỏi. Tô Minh đứng dậy, chắp tay hướng ba người.
Tô Minh nói:
- Vậy thì Tô ta xin đi trước, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tô Minh lắc người định đi, bỗng nhiên Mục Đồng ánh mắt dứt khoát tiến lên một bước.
- Tô đạo hữu đừng vội đi, ta có ba lời muốn hỏi, nếu đạo hữu giải thích được nghi hoặc của ta thì Bán Bổ Tử bất chấp sinh mạng nói cho đạo hữu
một số bí ẩn.
Tô Minh khựng lại, xoay người nhìn Mục
Đồng. Khi Mục Đồng thốt lời thì ông lão áo tím biến sắc mặt, dường như
muốn đi. Nhưng rồi ông lão áo tím cắn răng, giơ tay phải vung hướng bên
trên cửa động phủ, sương khói tràn ngập che lối vào. Thanh niên áo trắng không lên tiếng nhưng dùng hành động biểu đạt lòng mình, kiếm sau lưng
gã rít gào bay ra nhưng không có sát khí, hóa thành lực lượng bàng bạc
phát ra mấy trăm vạn hồn quanh sương mù, hình thành phong ấn.
Cùng lúc đó, Mục Đồng giẫm chân, động phủ lắc lư kịch liệt, có dấu hiệu trầm xuống. Nếu từ trời sao nhìn thì sẽ thấy sơn mạch như bị đất nuốt,
nếu dùng ý chí nhìn thì sẽ thấy rõ trên lưng sinh linh cục thịt to lớn
có khe nứt, nuốt mất động phủ, dùng thân hình phong ấn.
Tô Minh biểu tình như thường, không chút thay đổi. Khi ông lão áo tím
bày ra sương thì Tô Minh đã nhìn ra đối phương không phải muốn xuống tay với hắn mà là phong ấn chỗ này, mục đích không phải giam cầm người bne
trong mà là khiến thần thức, ý chí bên ngoài không thể lan tràn tới đây. Tô Minh thấy Mục Đồng giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện một khối gỗ xanh to cỡ bàn tay. Mục Đồng cẩn thận đặt khúc gỗ lên bàn, Tô Minh nhìn sang, tầm mắt vặn vẹo, thần thức không thể chạm đến khúc gỗ.
Tô Minh từ từ hỏi:
- Thần mộc?
Mục Đồng gật đầu, nghiêm túc nói:
- Đây là ta lấy được từ thương mang, bây giờ lần đầu tiên đem ra.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn thần mộc chuyển sang Mục Đồng, lên tiếng:
- Ngươi có ba lời muốn hỏi ta cái gì, nói đi.
Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng im lặng ngồi bên cạnh Mục Đồng, rõ ràng hai người đã sớm biết nó muốn hỏi cái gì.
Mục Đồng lên tiếng:
- Câu thứ nhất, lần này sắp giáng xuống tai kiếp là chung kết bản kỷ hay là Tang Tương?
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc nhìn Tô Minh.
Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng chú trọng Mục Đồng hơn, người có thể hỏi ra câu này tuyệt đối không bình thường.
- Tại sao hỏi như vậy?
Mục Đồng chua xót nói:
- Bởi vì ta từng đi thương mang, trông thấy Tang Tương mà chúng ta ở
tựa như truyền thuyết nói, nó đúng là một con bươm bướm. Ta nhìn thấy tử khí đậm đặc trên người nó, đặc biệt là nhất kỷ này, tử khí đậm như
người chết. Bởi vì ngươi khác với chúng ta, ngươi là người bản kỷ, nếu
ngươi là người mạnh nhất bản kỷ thì ngươi rõ ràng vượt xa người mạnh
nhất bất cứ kỷ nguyên nào ta từng thấy. Dựa theo giống loài bắt đầu và
cách xa hủy diệt, chỉ khi một sinh mệnh đến lúc chết thì trên người nó
mới sinh ra một loại mạnh nhất trong điên cuồng. Nếu ngươi không phải
mạnh nhất bản kỷ thì chuyện này ... Đáng sợ.
Tô Minh im lặng giây lát, khẽ thở dài nói:
- Là bản kỷ chậm dứt, có lẽ cũng là phút cuối của Tang Tương.