Cầu Ma

Chương 260: Chương 260: Ba ngày!






Ông lão Linh Môi thất thanh kinh hô, biểu tình biến hóa từ hoảng sợ hành rung động.

Lão không bao giờ ngờ được, kẻ năm đó Vu tộc đại bộ lạc sai lão bao vây diệt trừ lại có một Thánh Thú Vu tộc!

Loại Thánh Thú mà Vu nhân cũng không thể dễ dàng triệu hoán ra bây giờ bị người Man tộc triệu hoán, điều này khiến lão như bị sét đánh, não chấn động, trừ hoảng sợ ra thì biến thành trống rỗng.

Cùng rung động trừ ông lão Linh Môi ra còn có đôi Tư Thần tuyệt mỹ. Hai người này biểu tình thay đổi, lộ ra khó tin, sắc mặt thế này hiếm khi xuất hiện trên người họ.

Hai người cùng ông lão Linh Môi là hơn mười năm trước bị sai tới đây, mục đích là chờ tại khu vực này cứ mười năm là sẽ có người đến tàn sát.

Hôm nay trông thấy Thiên Tà Tử rồi, vốn mọi thứ đều cực kỳ thuận lợi nhưng ngay lúc mấu chốt, Thiên Tà Tử nói ra một câu như đất trời thay đổi, biến đổi tất cả.

‘Kim Bằng Thánh Thú…hèn chi Vu tộc ta từng mấy lần đi tới chỗ nó dừng chân nhưng vẫn không được thừa nhận, không thể triệu hoán, thì ra Kim Bằng Thánh Thú…đa có chủ nhân! Nhưng điều này…sao có thể!!! Hắn là người Man tộc, không phải tu Vu tộc ta, sao có thể khiến Kim Bằng Thánh Thú thừa nhận!’ Đôi Tư Thần hít khẩu khí.

Kim Bằng một giây trước còn đang bay nhanh phía xa nhưng đảo mắt đã tới gần. Nó đến dấy lên gió lốc rít gào, cho người cảm giác như vô số gió núi phần phật thổi đến.

Còn lại Vu nhân bao vây Tô Minh và Thiên Tà Tử, từ khi Kim Bằng xuất hiện thì mất đi tất cả sức chống cự, mờ mịt xen lẫn kinh khủng, không dám ra tay.

“Kim Bằng Thánh Thú!!!”

“Trời ạ, không ngờ là Kim Bằng Thánh Thú!!!”

Từng tiếng xôn xao dấy lên. Đối với Thánh Thú, Vu nhân kính sợ như đối mặt thiên uy. Đó là thú như đồ đằng Vu tộc họ, sao có thể kháng cự được.

Bây giờ Kim Bằng dấy lên cuồng phong, đám người như chiếc lá bay giữa trời, bị cuốn tới phương xa. Tiếng chấn vang dội, vòng vây chớp mắt tan nát.

Tô Minh hít ngụm khí. Hắn thấy Kim Bằng tới gần, thân thể cao lớn hơn ngàn mét, hình thành uy áp, cho người cảm giác bầu trời bỗng tối đen, bị thân hình Kim Bằng che đậy, như che thiên lấp trời.

So sánh với nó, dù là người bị cuồng phong thổi đi hay Tô Minh đều nhỏ bé bị bỏ qua. Kim Bằng dùng cách cực kỳ kiêu ngạo xâm nhập vào ánh mắt mọi người nơi đây.

Khoảnh khắc tới gần, Kim Bằng anh vũ bất phàm toàn thân lóe ánh sáng vàng. Nó như là vàng khắc thành, khiến người không thể nhìn thẳng. Đặc biệt là đôi mắt lạnh lẽo, ánh mắt quét qua, không khí xuất hiện tiếng *bóc bóc* như không thể chịu được.

Nó có được linh tính, Tô Minh lập tức nhận ra, linh tính vượt qua tất cả mãnh thú hắn đã thấy, dù là gậy rắn ở mặt này cũng kém hơn chút.

Nhưng dù sao gậy rắn là ấu thể, khó mà so sánh với Thánh Thú có tiếng trong Vu tộc như Kim Bằng.

Ánh mắt Kim Bằng quét bốn phương, khi rơi vào người Tô Minh thì tạm ngừng. Khoảnh khắc tia sáng vàng trong mắt biến đậm, khiến Tô Minh chấn động, cảm giác như trong ngoài đều bị nhìn thấu.

Nếu đổi làm Man tộc bình thường thì bây giờ đã mất ý thức, nhưng Tô Minh tu là tạo ngoài Man tộc, còn có cách luyện hóa khí của nước ngoài. Thần thức của hắn có lẽ không tính cái gì với ngoại vực, nhưng trong cùng thế hệ Man tộc thì coi như số một số hai.

Bây giờ ý thức trong não dù không thể kháng cự ánh mắt Kim Bằng quét tới nhưng có thể khiến Tô Minh cảm nhận được, ý nghĩa Kim Bằng nhìn mình.

Tô Minh lờ mờ phát hiện, ánh mắt Kim Bằng nhìn không phải thân hình mình mà là Hàm Sơn Chuông trong người!

Hoặc nên nói trong Hàm Sơn Chuông tồn tại một vật, khiến Kim Bằng cảm nhận được, muốn nhìn cho rõ!

Khoảnh khắc ánh mắt Kim Bằng tập trung nhìn thì trong Hàm Sơn Chuông, trùng xà hình gậy đang chậm rãi hồi phục, thân thể ủ rũ nằm sấp thì đột nhiên mạnh co rút, đầu ngẩng lên, đôi mắt ảm đạm thoáng chốc ngưng tụ ánh sáng hung ác.

Ánh sáng như hồi quang phản chiếu, nhìn thì mạnh mẽ nhưng kỳ thật có chút tan rã. Tuy nhiên, sâu trong tia sáng kia lộ ra sự kiêu ngạo của con rắn này.

Loại kiêu ngạo này tồn tại trong huyết mạch con rắn, tồn tại trong linh hồn của nó, truyền thừa bao nhiêu đời tới nay vẫn tồn tại, chưa từng bị bôi xóa.

Kiêu ngạo ẩn giấu trong hung ác, nếu bỏ đi chênh lệch thực lực, con rắn và Kim Bằng vốn không cùng cấp bậc. Bởi vì kiêu ngạo của con rắn lộ ra bá đạo, khí thế duy ngã độc tôn!

Loại khí thế này bị Tô Minh phát hiện, tinh thần chấn động, lập tức thấy đôi mắt Kim Bằng nhấp nháy. Trong mắt Kim Bằng, dường như Tô Minh nhìn thấy sự do dự, trong do dự có sợ hãi.

Khoảnh khắc này, Tô Minh bỗng có cảm giác, dường như con rắn tựa cọp con, dù còn chưa trưởng thành, dù bị thương, nhưng nếu gặp phải một con sói, cọp con sẽ vẫn ngẩng đầu lên, hiện ra khí thế thuộc về riêng nó.

Loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, theo ánh mắt Kim Bằng dời đi thì biến mất không còn bóng dáng. Người xung quanh, dù là Thiên Tà Tử cũng không phát hiện điều này.

Dù sao ánh mắt Kim Bằng nhìn Tô Minh ở trong mắt hắn rất chậm, nhưng kỳ thật chỉ là một giây.

Khi ánh mắt Kim Bằng quét một vòng, cuồng phong rít gào thổi tung trời đất, Kim Bằng ngẩng đầu lên, hướng bầu trời há miệng phát ra tiếng gầm.

Tiếng gầm kia ban đầu không điếc tai lắm, nhưng trong thời gian ngắn đã đạt tới đỉnh, hình thành sóng âm không thể hình dung vang dội hướng tám phương.

Những Vu nhân bị gió lốc cuốn đi khi nghe tiếng gầm này thì đều phát ra tiếng hét thê thảm, miệng mũi chảy máu, thân thể oành oành nổ tung máu thịt bắn tung tóe.

Mãnh thú dưới chân họ lúc ban đầu khi Kim Bằng đến đã run lẩy bẩy, giờ thì nằm sấp giữa không trung, không dám nhúc nhích chút nào.

Sóng âm ẩn chứa lực lượng khiến đầu óc Tô Minh ù vang, khiến ý thức của hắn chớp mắt trống rỗng. Khi hắn tỉnh táo lại thì nhìn thấy ông lão Linh Môi dưới đất phát ra tiếng hét thảm, đầu nổ tung thành thịt nát, cả người đẫm máu đen ngã sang bên.

Tô Minh còn thấy, trừ Vu nhân xung quanh đều hét thảm chết ra, đôi Tư Thần tuyệt mỹ miệng mũi chảy máu, vẻ mặt chật vật, trên mặt đầy kinh khủng, đang nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng trong lúc hai người bỏ chạy thì có một người không thể chịu đựng sóng âm của Kim Bằng, người run rẩy hộc máu, trong lúc bay thân thể vỡ ra từng tấc. Đi không tới mười mét đã biến thành thịt vun tan biến, chỉ có tay phải bị người yêu kéo thì còn đó.

Người đàn ông tuyệt mỹ còn lại nhìn cánh tay mình nắm trong tay, phát ra tiếng gầm tuyệt vọng, nhưng y không ngoái đầu mà phát điên chạy nhanh, thân thể lan tỏa rất nhiều sương đỏ. Sương mù tản ra, khuôn mặt anh tuấn tuyệt mỹ mục nát, chớp mắt từ tuấn tú biến thành xấu xí ghê người. Nhưng y đã chạy trốn được, biến mất trong tận cùng tầm mắt Tô Minh.

Cùng lúc đó, thân hình do vô số oan hồn hợp thành bên ngoài người Thiên Tà Tử trong sóng âm Kim Bằng đều nổ tung, lại hóa thành từng khuôn mặt đầy oán khí biến mất bốn phía.

Thiên Tà Tử,mở mắt ra.

“Lão tứ, có giết người chưa?” Thiên Tà Tử ngửi mùi máu xung quanh, bình tĩnh hỏi.

Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy giết chóc quy mô lớn như vậy, thấy Thiên Tà Tử ra tay, thấy Kim Bằng cường đại.

“Có.” Tô Minh im lặng chốc lát, gật đầu.

“Đuổi theo, vi sư tại đây chờ ngươi.” Thiên Tà Tử liếc Tô Minh một cái, bình tĩnh leo lên lưng Kim Bằng.

Kim Bằng nhắm mắt lại, mặc kệ Thiên Tà Tử ngồi xếp bằng trên lưng nó.

“Lực lượng đôi Tư Thần bắt tay nhau tương đương với Man Hồn cảnh Man tộc ta, bây giờ đã chết một người, chỉ còn một, hắn lại bị thương, tu vi khoảng Tế Cốt. Tư Thần đối với Vu tộc là rất hiếm thấy, tìm một đôi như thế không quá dễ dàng. Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, ngươi lại chậm chạp như vậy, muốn đuổi theo thì phải xâm nhập vào Vu tộc. Lão tứ, ngươi có dám hay không?” Thiên Tà Tử chậm rãi nói.

Tô Minh cúi đầu, mắt lóe sáng, không mở miệng mà xoay người hướng người kia chạy trốn, hóa thành cầu vồng bay nhanh.

“Vi sư sẽ đợi ngươi ba ngày. Ba ngày sau nếu ngươi không trở về thì sẽ không về được nữa.”

Giọng Thiên Tà Tử mơ hồ rơi vào tai Tô Minh, nhưng bước chân hắn không chút tạm ngừng, thân hình chớp mắt biến mất ở phương xa.

Thiên Tà Tử chậm rãi nhắm mắt lại, bình tĩnh ngồi đó, chờ đợi.

Đất Vu tộc, gió thê lương thổi, tiếng nức nở như có người đang khóc thảm sầu. Thanh âm kia phất qua mặt đất, thổi qua khung trời, đưa tới áp lực nghẹt thở xa lạ.

Tô Minh bay nhanh trên trời Vu tộc, nhưng hắn bay một tiếng đồng hồ sau thì nhướng mày, cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới. Mảnh đất đó là rừng cây liên miên bất tận, nhìn không thấy tận cùng.

Mắt chợt lóe, Tô Minh lao thẳng xuống đất, lát sau đạp trên nước bùn trong rừng. Hắn nhắm mắt, tỏa ra thần thức, chốc lát sau mở mắt ra, nhoáng người lên biến mất tại chỗ. Thân hắn hình như khói nhẹ bay, lát sau đã xuất hiện bên gốc cây to già cỗi, ngồi xổm xuống, sờ mặt đất ẩm ướt. Chỗ đó, có một giọt máu tươi.

“Lo sợ bị truy sát cho nên không bay trên trời mà lấy rừng cây che đậy, quen thuộc địa hình để ẩn núp, do đó có thời gian trị thương…” Tô Minh thì thào, khóe miệng lộ nụ cười.

Rừng cây, là nhà của hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.