Khoảnh khắc lão tổ Triệu gia quỳ xuống, bỗng không khí bên trên phát ra
tiếng ầm ầm, một khe hở to lớn như bị xé rách ra, tiếng cười dài vang
vọng, từ trong khe hở một người bước ra.
“Ngàn năm qua, lão phu
lại trở về đây, Triệu Thiên Cương, đồ tạp chủng già, ngươi cho rằng trốn tới đây là có thể tìm ra lý do lão phu cường đại sao? Sự thật là mục
đích của lão phu chính là buộc ngươi đến đây! Khiến ngươi trong vô trận
trầm luân cảm nhận thống khổ năm đó buộc ta lánh vào đây, tộc nhân của
ngươi đã có mấy ngàn đứa bị lão phu ban cái chết rồi, ngươi yên tâm, khi bia đá của lão phu trở thành hai mươi vạn mét thì ta sẽ lại ra ngoài
ngàn năm, giết hết sạch tộc nhân của ngươi.” Tiếng cười dài truyền khắp
tám hướng, mọi người xung quanh chú ý trong không khí bước ra một ông
lão mặc áo dài màu lam.
“Người sở hữu bia đá mười vạn mét, người này là Công Tôn Ấn! “
“Là lão, chính là Công Tôn Ấn ngàn năm trước rời khỏi đây, lão trở về rồi!” Lập tức có nhiều người nhận ra thân phận của ông lão.
Ông lão
mặt xấu xí, tóc rối xù nhưng tu vi thì đạt đến hậu kỳ vị giới, biểu tình kiêu ngạo. Khi lão thấy lão tổ Triệu gia quỳ trước mặt Tô Minh thì im
bặt, biểu tình ngơ ngẩn.
Lão tổ Triệu gia im lặng, bên tai truyền đến tiếng cười dài và thanh âm khiến lão cúi đầu, nỗi lòng phức tạp khó tả ở trong lòng lão hóa thành thê lương, cay đắng. Lão không ngẩng đầu
nhìn kẻ thù tiêu diệt hơn phân nửa tộc nhân Triệu gia của lão, buộc lão
bước vào dị tộc tránh né, vì khi lão quỳ xuống thì đã tuyệt vọng rồi.
Nhưng Tô Minh đứng trước mắt lão thì ngẩng đầu lên.
“ Cống phẩm của Mặc ta thì chỉ mình Mặc ta có thể răn dạy, ngươi là ai?” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Tô Minh thốt lời, lão tổ Triệu gia quỳ trước mặt hắn run lên, vụt ngẩng
đầu, ngơ ngác nhìn Tô Minh, lão không nghĩ đến hắn sẽ mở miệng giúp lão.
Tô Minh cường đại ở trong mắt lão tổ Triệu gia là rất bí ẩn, lão không
biết hắn ở đây trải qua điều gì, nhưng nhìn hắn phất tay gần trăm người
chết, khiến mấy trăm người cùng lão đến, bao gồm chính lão phải quỳ lạy. Loại phục tùng đến từ linh hồn khiến lão tổ Triệu gia sở hãi, cũng kính sợ Tô Minh khôn kể. Lão từ ánh mắt người xung quanh thấy ra e rằng
trong dị địa Tây Hoàn, từ xưa đến này mấy vạn người chưa từng thấy một
kẻ giống như hắn. Càng khiến lão giật mình là lấy tu vi như lão lờ mờ
cảm nhận chỗ này tồn tại quy tắc Tuế Trần Tử, lúc trước Tô Minh phất tay lão cảm nhận được nó nghe theo lệnh Tô Minh. Tất cả đều chứng minh Tô
Minh ở đây khác với mọi người.
Khi Tô Minh thốt lời thì mấy vạn
người xung quanh im lặng, họ cúi đầu. Lúc trước Tô Minh biểu hiện khiến
tinh thần họ rung động, hiện tại lời nói của Tô Minh vang vọng, bọn họ
không thể không im lặng.
Mọi người im lặng khiến không khí quái lạ, khiến Công Tôn Ấn ở không trung ngẩn ra, nhìn hướng Tô Minh.
Con ngươi lão co rút, ngàn năm lão không trở về, hôm nay cảm giác chuyện
rất lạ, đầu tiên là tình hình mấy trăm người quỳ một người, trong những
năm lão ở chưa từng trông thấy. Tiếp theo, người được mấy trăm người quỳ chỉ nói một câu lại khiến mấy vạn người im lặng, thậm chí không ai dám
ngẩng đầu, đều lặng im cúi đầu, điều này khiến tim Công Tôn Ấn rớt cái
bịch.
Lão mãnh liệt cảm thấy không ổn.
‘Ta rời khỏi đây ngàn năm, chỗ này xảy ra chuyện gì? Ta...ta chưa từng thấy người này, chắc là sau khi ta đi mới đến.'
Công Tôn Ấn mắt chợt lóe, lão có thể tu luyện đến hậu kỳ vị giới dù nói liên quan đến chỗ này nhưng tâm trí chắc chắn là không tầm thường. Mặt lão
lộ nụ cười thân thiện, gật đầu với Tô Minh.
“ Chú em này không biết xưng hô như thế nào? Lão phu là Công Tôn Ấn, chỗ này có bia đá mười vạn... “
“Ta đang hỏi, ngươi là ai?” Tô Minh đánh gãy lời của Công Tôn Ấn, lạnh nhạt lặp lại.
Tô Minh không chút khách sáo khiến mắt Công Tôn Ấn lóe sát khí, từ khi tu
vi của lão đến hậu kỳ vị giới thì chưa từng gặp có ai nói chuyện như vậy với lão. Lão hừ lạnh, sát khí trong mắt ngày càng đậm nhìn chằm chằm Tô Minh, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Từ khi bia đá của lão
phu lên mười vạn mét thì ngươi là ngươi thứ nhất dám nói kiểu đó, xem ra rời đi ngàn năm khiến người mới hậu bối ở đây quên uy danh của lão phu
rồi. Thôi, lão phu không trừng phạt gì ngươi, nhưng phải cho ngươi biết
người có bia đá mười vạn mét là sơ tuyển thần nguyên tại đây, không phải hậu bối như ngươi có thể chọc! “ Công Tôn Ấn cười nhạt, giơ tay phải
chỉ mặt đất.
“Bia đá của lão phu!” Khi lão thốt lời thì trong
mười vạn bia đá có một tấm bia mười vạn mét phát ra tiếng ầm ầm, từ mặt
đất bay lên.
Bia đá mười vạn mét này bên trên rõ ràng khắc ba chữ Công Tôn Ấn, hùng hồn vô cùng, hiện tại bềnh bồng liền khiến người xung quanh ai nấy biến sắc mặt.
“Đây là một trong thần thông người sơ tuyển được ban cho, có thể áp chế bia đá của người ngoài, khiến nó thu nhỏ! “
“Đúng vậy, chính là người sơ tuyển mới có thần thông. Năm đó ta từng thấy bia đá của một người sơ tuyển đem bia đá hơn chín vạn đè ép thành mầy ngàn
mét, khiến vất vả vài chục năm thành bọt nước, nếu không phải người đó
vội cầu xin thì e rằng sau này chỉ cần người sơ tuyển y đắc tội ở thì
người đó không khả năng khiến bia đá đạt đến mười vạn mét. “
“
Công Tôn Ấn là người sơ tuyển, không nói đến bản thân Tô Minh kỳ lạ, bia đá của hắn cũng là mười vạn mét, không biết so với người này thì ra
sao. “
Xung quanh vang tiếng xì xầm, bia đá Công Tôn Ấn tỏa ánh
sáng chói lòa, khuếch tán tại đây khiến tất cả bia đá đều mơ hồ, chỉ
mình bia đá Tô Minh là vô cùng rõ ràng.
Đây là hiệu quả của thần
thông người sơ tuyển, khiến người đó không cần thần thức có thể tìm ra
bia đá muốn tìm. Khi bia đá của Tô Minh lộ ra thì Công Tôn Ấn nhíu mày.
Bia đá của Tô Minh cũng là mười vạn mét.
Nhưng rồi Công Tôn Ấn thầm cười lạnh, dù đều là mười vạn mét nhưng ngàn năm
trước lão là như vậy còn đối phương chắc trong ngàn năm này mới khiến
bia đá lên đến mười vạn mét, như vậy thì lão vẫn có thể hơi áp chế, dù
hiệu quả bình thường chút nhưng đủ làm đối phương rung động rồi.
“ Áp! “ Công Tôn Ấn hừ lạnh, bia đá lao hướng Tô Minh mạnh đè xuống.
Tô Minh biểu tình như thường, không có gì thay đổi, thậm chí bia đá của
hắn cũng vậy, nhưng bia đá của Công Tôn Ấn khi ép xuống thì từ tận cùng
lập tức vỡ ra, bùm một tiếng có dấu hiệu tan vỡ.
Tình hình này
khiến xung quanh xôn xao, khiến Công Tôn Ấn biến sắc mặt. Lao vội khống
chế Âm Thánh chân vệ nâng lên, bộ dạng như gặp quỷ nhìn chằm chằm Tô
Minh.
Trong mắt Tô Minh thì bia đá của Công Tôn Ấn là màu lam,
cống phẩm thuộc về Ách Thương lam. Chỗ này có một vạn bia đá màu lam,
bao gồm cả bia đá Chu Khang. Nếu ở bênn ngoài thì đối mặt lão quái hậu
kỳ vị giới, Tô Minh cần dùng lực lượng tu vi chống cự. Nhưng tại đây thì Tô Minh không cần, hắn giơ lên tay phải vì vào bia đá Công Tôn Ấn.