Cầu Ma

Chương 690: Chương 690: Cái điểm đó




Huân khúc và thanh âm là giai điệu cuối cùng trong ý thức của Tô Minh. Thân thể nhanh chóng rơi xuống, thế giới vỡ vụn trở thành mảnh li ti cuốn đi tất cả của hắn, như bỗng có ngọn lửa bốc cháy thiêu đốt tất cả xung quanh.

Có lẽ đây không phải giấc mơ, có lẽ là một loại sự thật khác.

Thuật pháp của Đế Thiên mục đích là muốn khiến Tô Minh trầm luân, như là các lần trước, đi trầm luân, tiền hành lần tiếp theo giống như tuần hoàn. Trừ y ra không một ai biết mục đích kế hoạch của y là gì, dù là tiên tộc có rất nhiều tông môn tham gia tiến hành sắp đặt từ vạn năm về trước vẫn chỉ suy đoán mà thôi, không ai nhìn thấu tâm tình của Đế Thiên.

Có lẽ Đế Thiên nói diệt trừ không phải mạng sống mà là ký ức, nhưng lần này Tô Minh vượt qua sự khống chế của Đế Thiên, thật sự đã thoát khỏi khống chế.

Khi Tô Minh mở to mắt, ánh mắt đầu tiên trông thấy bầu trời có vòng xoáy âm tử phủ lên toàn khung trời. Ánh mắt thứ hai thấy mép hình cung vài tu chân tinh khổng lồ, cùng với bầu trời nhanh chóng bị vải xanh che phủ. Ánh mắt thứ ba thấy là trời sao dưới thần thông của Đế Thiên, từng điểm ánh sao tổ thành khuôn mặt to lớn đang lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin cùng Tô Minh ánh mắt giao nhau. Ánh mắt thứ tư Tô Minh thấy phía xa Đế Thiên áo đen pháp thân đốt cháy giờ chỉ còn lại cái đầu, vẻ mặt giật mình và hoảng sợ, đấy là lần đầu tiên hắn thấy điều đó từ người Đế Thiên.

Giật mình là thật, hoảng sợ là thật, vẻ mặt không thể tin từ Đế Thiên áo đen cũng là thật!

Tô Minh, thức tỉnh.

“ Điều này là không thể!!! “

Đế Thiên chỉ còn lại cái đầu lần đầu tiên mất đi uy nghiêm, lần đầu tiên không thể khống chế tinh thần, lần đầu tiên khó tin thất thanh gầm lên.

Mặt y nổi gân xanh, hiển nhiên kích động đã đến tột đỉnh. Y không thể tin những điều trông thấy, đảo điên điều mà y biết, đập vỡ niềm tin của y.

“ Ngươi không thể nào thức tỉnh được, đó là thuật trâm luân mà ta thiêu đốt pháp thân triển khai, ngươi không thể chống cự lại, không thể chống cự trầm luân. Ngươi nên giống như những lần trước, trầm luân trong thuật pháp này, lại tuần hoàn sinh mệnh, một lần tiếp một lần, vĩnh viễn không ngừng. Đây mới là số mệnh của ngươi, mới là số mệnh ta trao cho ngươi!!! Tại sao ngươi nhanh như vậy đã thức tỉnh!? Mệnh của ngươi là do ta, tất cả của ngươi phải tiến hành theo ý chí của ta!!!” Đế Thiên phát điên, lời thất thanh vang vọng bốn phía.

Trong một giây y mạnh ngẩng đầu, như điên cuồng gầm rống hướng bầu trời.

“ là ngươi, là ngươi quấy nhiễu thuật pháp của ta, là ngươi khiến hắn thức tỉnh khỏi trầm luân, là ngươi! Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai!? “

Thanh âm Đế Thiên ầm ầm, so sánh với y thì Tô Minh vẻ mặt phức tạp nhưng càng nhiều là bình tĩnh.

“Ta rốt cuộc hiểu mọi chuyện...” Tô Minh thì thào, cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bây giờ khuôn mặt ngôi sao đã vặn vẹo như cũng gầm rống.

“ Rất lâu trước kia từ Âm Thánh chân giới bay ra một chiến hạm pháp khí, đó là pháp khí của Âm Linh tộc. Họ mang ý chí âm thánh đi tìm trong bốn chân giới và vô cùng trời sao tồn tại xác cường giả đã chết. Cho đến có một ngày Âm Linh tộc tìm đến một cái xác trẻ sơ sinh. Xác đó họ cho rằng hợp yêu cầu nên phong ấn trong chiến hạm pháp khí. Lại qua cỡ ngàn năm, pháp khí Âm Linh tộc trong Đạo Thần chân giới vì ngoài ý muốn mà tan vỡ, xông vào một nơi gọi là đất Âm Tử, ở đó có Man tộc, cũng có vì pháp khí Âm Linh tộc hình thành Chúc Cửu Giới. Man Thần đời thứ nhất đi tới đây, đời thứ hai, thứ ba đều đã đến. Trong đó có lẽ là Man Thần đời thứ hai rời khỏi Chúc Cửu Giới thì mang theo đứa trẻ đó. Có lẽ đi tìm đứa trẻ sơ sinh này là ý chỉ của đời thứ nhất. Nhưng mặc kệ thế nào, Man Thần đời thứ hai mang đứa bé ôm về Đại Ngu hoàng cung, cùng với con gái y, xem nó như con của mình. Đó là một tử anh, bởi vì hắn vốn là cái xác.” Tô Minh nhẹ giọng thì thào, bên trong không có cay đắng mà là hiểu ra.

“Khi Man Thần đời thứ hai ôm xác trẻ sơ sinh trở về không lâu sau thì vì đời thứ nhất rời đi, Man tộc không cường đại như lúc trước, vì tiên tộc kiêng dè sợ Man tộc trưởng thành nên tiên tộc đã phát động đại chiến với Man tộc. Trận đại chiến đó tiên tộc thắng, hủy diệt Man Thần đời thứ hai, xé thân hình y ra. Trận đại chiến đó đất Man tộc vỡ ra thành vài mảnh. Trận đại chiến ấy Đại Ngu hoàng cung bị đóng băng, từ đây Đại Ngu hoàng thành biến mất trên đất Man tộc. Trận đại chiến ấy xác tử anh và con gái Man Thần đời thứ hai bị Đế Thiên mang đi, về tiên tộc. Họ phát hiện tử anh kỳ lạ, có lẽ vì con gái Man Thần đời thứ hai tiếp xúc với tử anh khiến bé gái cũng có chút kỳ lạ, hai anh em từ nay trở thành con rối. Tử anh bị phong ấn ở khu vực nào đó trong tiên tộc, em gái thì bị Đạo Thần mang đi. Lúc này, Đế Thiên ngươi từ người tử anh có lẽ là tìm ra cách gì khiến ngươi vô hạn cường đại, do đó ngươi ở trên người tử anh triển khai kế hoạch vạn cổ đã nói. Có lẽ tử anh không phải thật sự chết, có lẽ hắn chết ở đất hạo dương đại biểu có thể sinh ở đất Âm Tử. Ta không biết ngươi phát hiện ra cái gì, nhưng phát hiện này khiến ngươi tiến hành một kế hoạch. Quá trình kế hoạch là khiến tử anh lần lượt trầm luân, trầm luân ở đất Âm Tử. Ký ức của con người như bức tranh, chỉ có vẽ ra tranh trước thì ngươi mới khiến đứa trẻ trầm luân không thể nào đi ra được. Bao nhiêu lần trầm luân rồi, ta không biết, nhưng ta biết lần này thức tỉnh, ở Ô Sơn, khi ta từ chỗ Tiểu Hồng cầm lấy mảnh đá thì ta đã khác với trước. Đây chính là luân hồi, đây chính là số mệnh, đây chính là ta...” Ánh mắt Tô Minh dời khỏi ngôi sao trên trời, bình tĩnh nhìn Đế Thiên như điên lên.

“ Có một người, có lẽ là một lũ hồn, khi ngươi lần đầu tiên triển khai kế hoạch này thì dung nhập vào, im lặng thay đổi, muốn khiến ta thức tỉnh, muốn để ta thật sự mở mắt ra, nhìn thế giới bên ngoài. Người này là ai, trong lòng ta đã có đáp án.” Tô Minh nhẹ giọng nói.

Đế Thiên hít thở dồn dập, y chỉ còn lại cái đầu đang bốc cháy, trong mắt tràn ngập tơ máu toát ra điên cuồng. Y nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt lần đầu tiên lóe tham lam, lần đầu tiên lộ ra tình cảm thật sự của Đế Thiên.

Tham lam như muốn nuốt trọn Tô Minh, lấy hết mọi thứ của hắn!

“ Ngươi là số mệnh, cuộc đời ngươi là ta quy hoạch, coi như ngươi hiểu rất nhiều thì có nghĩa gì? Ngươi còn ở đất Âm Tử này, ngươi còn trong trầm luân, coi như ngươi thức tỉnh thì vẫn ở trong trầm luân!” Đôi mắt Đế Thiên toát ra điên cuồng và như có ánh sao chớp lóe trong mắt. Chợt đôi mắt y bắn ra ánh sáng chói mắt, khuôn mặt ngôi sao gầm gừ trên trời đôi mắt cũng tỏa ánh sao sáng ngời.

“ Số mệnh ngàn năm, trầm luân ngàn năm, ngươi lại trầm luân lần nữa cho ta!!!” Đế Thiên gầm lên, khuôn mặt trên trời cũng gầm gừ.

Tất cả ánh sao trong chớp mắt này đều ngưng tụ hướng Tô Minh, dường như Đế Thiên tuyệt đối không cam lòng mình thất bại, y phải tiến hành một lần nữa.

“ Vô dụng thôi.” Tô Minh cảm thán lắc đầu, tay phải nâng lên, ngón trỏ chỉ vào đằng trước.

“ Đây là một cái điểm.” Tô Minh nhẹ giọng nói, ngón trỏ chỉ nơi ấy xuất hiện một điểm sáng.

“Từ bên trái vẽ ra một vòng tròn, khi dừng bút thì...điểm cuối cũng là tại đây.” Ngón trỏ tay phải của Tô Minh bắt đầu từ bên trái vẽ ra vòng tròn cuối cùng chỗ hình tròn hoàn chỉnh là điểm bắt đầu, cũng là điểm kết thúc, đó là một điểm dung hợp.

“ Đây là luân hồi. “

“ Vậy thì xem như ta từ bên phải vẽ, từ điểm cuối bắt đầu nghịch chuyển vẽ ra một vòng...” Tô Minh nói, ngón trỏ tay phải bắt đầu từ điểm cuối đảo một vòng khiến chỗ vòng tròn hoàn chỉnh vẫn là...điểm đó.

“ Đây cũng là luân hồi.” Theo Tô Minh thốt ra lời này thì trên người xuất hiện một lũ khí thế khó tả, khí thế không phải Man Hồn đại viên mãn mà là vượt qua cả Man Hồn.

Khí thế ngày càng đậm, tràn ngập trên người Tô Minh, khiến trời sao khi ập xuống, va chạm thì bỗng tan vỡ, như là chỗ Tô Minh đứng là khu cấm địa của trời sao.

Mái tóc của hắn bay lên, đôi mắt bình tĩnh, lời nói như ẩn chứa vô tận trí tuệ vang vọng trong trời đất.

“Luân hồi là một điểm, điểm này chính là...Giới Mang Sơn. Điểm này là khởi điểm, cũng là chung điểm, ở điểm này có thể đi hướng tương lai, cũng có thể bước vào quá khứ. “

“ Điểm này cũng là điểm gương, mặt gương chính là thế giới bình thường, là quá khứ đi hướng tương lai. Trong gương thì tương phản, sống chết trái ngược, quá khứ và tương lai trái ngược. Như là ta ở Tàng Long Tông hiểu ra, như là quá trình mùa đông đi hướng ngày xuân, bởi vì thế giới trong gương là mọi người từ tương lai đi hướng quá khứ. Tiên tộc là mặt chính tấm gương, là thế giới ngoài gương, là từ sống đi hướng chết. Đất Âm Tử Man tộc là thế giới trong gương, từ chết đi hướng sống.” Khí thế vượt qua Man Hồn đại viên mãn trên người Tô Minh trong chớp mắt bùng phát, tràn ngập ở người hắn, khiến hắn trông như là thần linh cõi trời đất!

“ Ngươi... Ngươi...” Vẻ mặt Đế Thiên lộ ra nỗi hoảng sợ mãnh liệt, bây giờ Tô Minh trong mắt y đáng sợ đến khiến y run rẩy, đáng sợ không phải tu vi của đối phương mà là...hiểu ra!

“Ta vốn còn có một điều không hiểu rõ lắm nhưng mới nãy trải qua khiến ta hiểu hết tất cả.” Tô Minh nhẹ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.