Trái tim cô gái đau nhói nhưng mặt vẫn không biểu tình, như đã hoàn toàn chết lặng với thế gian, khiến nụ cười trên mặt người đàn ông biến âm
trầm, vặn vẹo. Người đàn ông bóp cổ cô gái, tay nổi gân xanh, nhìn cô
chằm chằm.
“Tiện nhân, ta là tam hoàng tử của Minh Hoàng
chân giới, thứ ta muốn chưa từng không có được. Tiện nhân nhà ngươi nhục nhã ta ngàn năm, ngươi đào hôn khiến ta trở thành trò cười của Minh
Hoàng chân giới, bị ba chân giới khác biết. Tiện nhân nhà ngươi, ngươi
có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không? Nếu ngươi đào hôn thì
thôi, con gái ngại ngùng, bổn hoàng thử có thể hiểu. Nhưng cố tình ngươi ở đất Man di quen một Man tử, còn hy sinh chân khí bổn mệnh cho hắn,
khiến mình suýt chết, tiện nhân!” Người đàn ông nói, vẻ mặt càng vặn
vẹo.
Người đàn ông bóp chặt cổ cô gái khiến cô suýt tắt
thở, nhưng mắt cô vẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông, dường như không
tiếng động châm chọc, không nói lời nào.
“Không nói chứ
gì? Vì khiến ngươi sống, ta tốn nhiều sức lực, cầu xin phụ hoàng cứu
sống ngươi. Ta muốn ngươi sống, ta phải chà đạp ngươi, khiến ngươi biết
năm đó làm lỗi lớn cỡ nào! Nếu Man tử đó chết thì thôi, nếu..."
"Hắn sẽ không chết!” Cô gái khàn giọng nói, biểu tình chết lặng biến
thành lạnh lùng, nhìn tam hoàng của của Minh Hoàng chân giới.
Bốp một tiếng, người đàn ông tuấn tú cười to tát cô gái một bạt tai.
Hơn một ngàn tu sĩ Minh Hoàng chân giới đều thấy nhưng không ai nói
chuyện, ánh mắt né tránh.
"Ha ha, ngươi rốt cuộc chịu nói chuyện. Không chết sao? Bổn hoàng tử rất mong mỏi hắn không chết, ta hy vọng hắn sống, bởi vì ta sẽ tìm ra hắn, ở trước mặt hắn khiến ngươi đau khổ hưởng thụ!” Mắt người đàn ông tuấn tú lộ dâm tà, có dục vọng đang
đốt cháy.
“Nếu ngươi không sợ phệ minh nguyền rủa thì ta
sẽ không phản kháng.” Cô gái lạnh lùng nói, gò má bị tát dần trở lại như thường.
Cô gái thốt lời làm mặt người đàn ông vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào cô.
"Phệ minh nguyền rủa, phụ thân của ngươi, thậm chí tộc quần của ngươi
khi chết vì bảo vệ ngươi mà trả giá linh hồn hóa thành nguyền rủa. Nó sẽ không bảo vệ ngươi suốt đời, nếu ta có thể khiến phụ hoàng diệt toàn
tộc ngươi thì cũng có thể khiến phụ hoàng xóa đi nguyền rủa của ngươi.
Phụ hoàng đã hứa với ta, chỉ cần ta đạt đến tu vi chưởng cảnh là sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ta. Nguyện vọng của ta, chính là ngươi! Hấp thu nguyên âm của ngươi là ta có thể kích hoạt lực huyết mạch. Thật không
ngờ ngươi thức tỉnh có thể tẩm bổ minh khí!” Người đàn ông mỉm cười nói, siết cằm cô gái, nhẹ nhàng gần sát, thổi khí bên tai cô.
“Chờ ta, ngày này sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi đã nói hắn không chết
thì ta sẽ tìm ra hắn. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm được.” Người đàn ông cười ha hả.
Người đàn ông vung tay phải hất mặt cô gái sang bên. Minh Long dưới thân gã rít gào xông vào vòng xoáy trong trời sao.
Mặt cô gái bị hất một bên, có giọt nước mắt người đàn ông không thấy
biến mất trong vòng xoáy, cùng bị đưa vào trong Đạo Thần chân giới, bay
về phía hư vô, không biết đi đâu.
.............
“Trời mưa?"
Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh trơi xanh như từ thế giới
khác. Đạo Lâm, Đạo Hóa đi bên cạnh Tô Minh, trước mặt là tế đàn cao
ngất.
Nơi này rất yên tĩnh, không có chút thanh âm. Tang
dẫn họ đến sau khi tới đây thì không để ý ba người, khaonh chân ngồi ở
mép thế đàn, như là thủ hộ, yên lặng nhắm mắt ngồi.
Một
giọt nước rơi trên mặt Tô Minh, nước rớt từ trên trời nhưng chỉ có một
giọt dọc theo gò má chảy tới môi, khiến Tô Minh cảm nhận vị chua xót.
Trên đời này có đôi khi, một vài việc dù là tu sĩ cũng không thể hiểu
ra, không biết được. Ví dụ như giọt nước này không khác gì nước mắt,
nhìn như không thể phân biệt nhưng nếu bỏ vào miệng thì sẽ cảm nhận mưa
lạt, nước mắt mặn. Nhưng mỗi người đều có nước mắt, dù tu sĩ mạnh đến
không thể tưởng tượng cũng khó mà thông qua nước mắt biết nó thuộc về
ai. Có lẽ có tu vi làm được điều này nhưng Tô Minh thì không.
“Không phải mưa, là một giọt lệ.” Tô Minh nhìn trời, không thấy bóng dáng ai.
Nước mắt không biết từ đâu ngẫu nhiên rơi xuống đấy. Dường như trong vô hình có lực lượng khiến nó tìm đến Tô Minh, nếu không thì tại sao lệ ở
đây, nếu không thì tại sao nó rơi trên mặt hắn, khiến hắn cảm nhận mặn
đắng?
“Là nước mắt của ai? Có lẽ, là nàng..."
Tô Minh cúi đầu, ở bên ngoài đất Đạo Thần bế quan, trong đầu hắn hiện
ra không phải do dự thân phận Đạo Thần mà là một bóng hình hắn nghĩ mình đã quên nhưng thật ra khắc ghi trong linh hồn, lúc thiếu niên thường
xuất hiện nhưng hôm nay đã ngàn năm không truyền đến, tiếng nỉ non bên
tai.
“Ca ca... Ca ca..."
“Muội muội của ta."
Ánh mắt Tô Minh rơi vào tế đàn trước mặt, có lẽ đó là chỗ Đạo Thần bế
quan. Trong ký ức của Tô Minh hắn biết được cô bé nỉ non gọi hắn là ca
ca cuối cùng bị người mang đi, nghe nói là bị đưa đi Đạo Thần Tông. Cảm
nhận bên môi còn sót lại cay đắng, Tô Minh nghĩ đến trong ký ức, khi hồn còn ở bản tôn. Ký ức tối đen, bên tai có tiếng cô bé nhiều năm làm bạn. Từng tiếng kêu ca ca, Tô Minh vốn tưởng rằng chính mình quên, nhưng hắn làm sao có thể quên?
Tô Minh yên lặng đứng, hắnv không
biết mình có tâm tình gì, các loại dâu hiệu chứng minh, không để hắn lại đi chất vấn, Đạo Thần này chính là... Tô Hiên Y!!!
Muội
muội trong ký ức, con gái Man Thần đời thứ hai, cô gái làm bạn Tô Minh
lớn lên cũng bị Đạo Thần lấy đi, chính là bị Tô Hiên Y lấy đi.
Tô Minh im lặng, hắn không biết một cô bé đối với Tô Hiên Y có ý nghĩa
gì, không hiểu tại sao y làm như vậy. Tô Minh càng hy vọng đó chỉ là suy đoán sai lầm của mình.
“Đạo Hóa, bước lên tế đàn!” Trên
tế đàn, Tang mở mắt ra, ánh mắt rơi vào người đàn ông trung niên đứng
cạnh Tô Minh, cũng là điện hạ, tên gọi Đạo Hóa.
Đạo Hóa
nâng cao tinh thần, biểu tình kích động tiến tới trước một bước, thật
sâu cúi đầu hướng tế đàn, biểu tình cuồng nhiệt, sùng kính. Đạo Hóa từng bước một đi hướng tế đàn, sợ đi nhanh sẽ khiến người cảm thấy không tôn kính.
Mãi đến khi Đạo Hóa đi tới tế đàn, toàn thân rụng
động, bóng dáng mơ hồ, chỉ vài giây sau thì lại rõ ràng. Mặt Đạo Hóa lộ
vẻ mừng như điên, toàn thân tỏa ánh sáng vạn mét, Thịnh Thế Liên Hoa
hình thành chín đóa sen to lớn trên người Đạo Hóa, vòng quanh gã. Tu vi
của Đạo Hóa chớp mắt từ vị giới đại viên mãn, trực tiếp ngưng tụ ra kiếp nguyệt. Kiếp nguyệt vỡ ra xuất hiện kiếp dương.
“Đa tạ
lão tổ, đa tạ lão tổ!” Đạo Hóa lập tức quỳ trên tế đàn, liên tục dập đầu mấy cái, biểu tình kích động và cuồng nhiệt cực kỳ. Dường như chỉ cần
một ý chí của Đạo Thần lão tổ bế quan là Đạo Hóa sẽ chẳng chút do dự
chấp hành.
Đạo Hóa quỳ lạy dập đầu xong, mang theo cuồng
nhiệt cung kính thụt lùi. Đạo Hóa trở lại bên cạnh Tô Minh, biểu tình
tràn ngập hưng phấn, giờ phút này coi như là Tô Minh cũng không khiến gã thấy uy hiếp bao nhiêu. Đặc biệt là mắt Đạo Hóa chớp lóe tia sáng kỳ
dị, như có phù văn bên trong, trước khi gã bước lên tế đàn thì không có
cái này. Hiển nhiên lần này tham kiến lão tổ, Đạo Hóa được đến không chỉ là Thịnh Thế Liên Hoa mở ra, không chỉ là tu vi tăng vọt mà còn đạt
được vạn mệnh của mình.
“Đạo Lâm!” Tang khoanh chân trên tế đàn lạnh nhạt nói.
Đạo Lâm biểu tình nghiêm túc, khó nén tâm tình kích động, nhưng đỡ hơn
Đạo Hóa chút. Đạo Lâm hít sâu, sải bước đi nhanh, khí thế lạnh lùng đặc
biệt bao phủ, từng bước một bước lên tế đàn. Đạo Lâm đứng vững trên tế
đàn, Tô Minh trông thấy người gã cũng run lên, biến thành mơ hồ.
Thời gian mơ hồ dài hơn Đạo Hóa vài chục giây, khi gã lại xuất hiện thì lạnh lùng trong mắt biến mất, bị kích động, cuồng nhiệt thay thế. Tu vi của Đạo Lâm chớp mắt bùng phát, gã vốn là kiếp dương, giờ thì khoảnh
khắc kiếp dương vỡ vụn ra, hóa thành nước mưa rơi ướt người. Khi nước
kiếp dương rơi xuốngĐạo Lâm ngửa đầu cười dài, tu vi bùng phát, trực
tiếp từ kiếp dương bước vào hàng đại năng, trở thành cường giả chưởng
cảnh!
Đạo Lâm cười dài, người phát ra tiếng két két,
chẳng những tu vi tăng vọt mà cơ thể gã biến mạnh hơn. Thịnh Thế Liên
Hoa lóe tia sáng, xung quanh Đạo Lâm xuất hiện mười hai đóa sen vòng
quanh.
“Đạo Lâm đa tạ lão tổ!” Đạo Lâm biểu tình kích
động, quỳ trên mặt đất giống như Đạo Hóa, dập đầu chín cái, đứng dậy
chắp tay, cúi đầu hướng Tang.
Đạo Lâm ôm hưng phấn, vui sướng, mắt chớp lóe phù văn càng phức tạp hơn Đạo Hóa, trở lại bên cạnh Tô Minh.
“Đạo Không.” Ánh mắt của Tang rơi vào Đạo Không, trong mắt lóe qua tia
dịu dàng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được, chỉ thấy sự bình tĩnh
như mặt nước.
Tô Minh ngẩng đầu, liếc Tang, yên lặng đi
tới trước. Tô Minh không cuồng nhiệt như Đạo Hóa, không giống Đạo Lâm
nhìn nghiêm túc nhưng che giấu kích động, Tô Minh rất là bình tĩnh đi về phía trước.
Không ai biết trong lòng Tô Minh phức tạp, thấp thỏm cỡ nào.
Thấp thỏm này không phải sợ hãi mà là một loại suy nghĩ từ khi sinh ra
không trông thấy cha, qua nhiều năm, gặp lại nhau, rất khó tả. Loại thấp thỏm, phức tạp này không chỉ mình Tô Minh, trong không gian liên tiếp
với tế đàn, một bóng người khoanh chân nhìn trống bôi trước mặt.