Cầu Ma

Chương 1429: Chương 1429: Chém xuống thì ta sẽ là đạo vô nhai




Tô Minh con ngươi co rút, biểu tình của ông lão tuy khi nghiêm túc thì khiến người khó phân rõ là thật hay giả, nhưng lúc này hắn nhìn lão không hiểu sao cứ thấy lão nghiêm túc chưa từng có. Dường như đúng như lời ông lão nói, đây là tạo hóa.

Tô Minh im lặng, đôi mắt suy tư. Ông lão không nói thêm, trở vào nhà, cửa khép hờ như lựa chọn để mở.

Tô Minh chậm rãi nói:

- Vào cửa . . .

Cửa để mở, gợi ý rất đơn giản, bước vào cánh cửa tương đương nhập môn, trở thành đệ tử của ông lão. Có thân phận đệ tử nghĩa là có sư phụ nổi tiếng ác bá trong Cổ Táng quốc, con đường tương lai Tô Minh đi là một mảnh bằng phẳng. Đây là mục đích của Cổ Thái đại trưởng lão, lão mang Tô Minh đến đây là vì việc này.

Trải qua mấy tháng thử thách, khi Tô Minh đến đây đã được ông lão thừa nhận, nên mới có cửa để mở thế này. Nếu Tô Minh thật sự là tam hoàng tử thì bước chân vào cánh cửa này tương đương với nửa bước đạp vào hoàng tôn, đi trước Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử. Lyá tính cách của ông lão chắc rất che chở người của mình.

Nhưng ngăn cản Tô Minh bước chân ra không phải cánh cửa này, không phải ông lão không đáng tin, không phải cùng mỹ phụ kia làm yêu gì, Tô Minh không để ý những chuyện đó. Bởi vì Tô Minh hiểu trên đời này có khi chính mắt thấy, nghe tận tai nhưng không là sự thật. Ông lão làm như vậy là có thâm ý riêng, đặc biệt là khi Tô Minh thấy cửa để mở liền hiểu ý lão. Tuy nhiên, điều Tô Minh để ý là . . .

Hắn không phải là tam hoàng tử, suy nghĩ này không ngừng quanh quẩn trong lòng Tô Minh, nói cho hắn đây là cuộc đoạt xá giữa hắn với Huyền Táng. Tô Minh có thể bái vào Thất Nguyệt tông, quen biết Cổ Thái đại trưởng lão, hơi công nhận Hứa Trung Phàm, nhưng thật ra những điều này chỉ là mặt ngoài. Trong lòng Tô Minh không hề chấp nhận bất cứ ai, việc gì trong thế giới này.

Bởi vì Tô Minh không muốn để lại chút ràng buộc dây mơ rễ má gì với thế giới này, nếu không thì hắn sợ sẽ chẳng thể nhận rõ mình đang ở đâu.

Nhập môn là chuyện nhỏ nhưng lấy tính cách của Tô Minh, hắn hiểu nếu lựa chọn bước vào cánh cửa thì sẽ sinh ra liên hệ với ông lão. Nếu điều đó xuất hiện tương đương với trong cái khuông xuất hiện sợi tơ thứ nhất, từng sợi từng sợi bện thành cái kén hoàn mỹ bao phủ Tô Minh. Làm sao Tô Minh không im lặng cho được?

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng sau, cửa nhà chậm rãi mở ra. Mỹ phụ Thanh Hàn tiên tử Cơ Mộng mặt trắng bệch đi ra, quần áo hoàn chỉnh đi ra sân, vẻ mặt kinh khủng ngoái đầu nhìn gian nhà, phức tạp nhìn Tô Minh, chắp tay, cúi gập đầu.

Mỹ phụ Thanh Hàn tiên tử Cơ Mộng nói:

- Lúc trước có nhiều điều đắc tội, sau này nơi nào có ngươi thì ta sẽ tránh đi, nếu ngươi thành Đại Đạo tôn thì ta sẽ đưa lên hậu lễ.

Mỹ phụ Thanh Hàn tiên tử Cơ Mộng cúi gập đầu, hóa thành cầu vồng lao hướng bầu trời, trong khoảnh khắc biến mất. Sau khi mỹ phụ Thanh Hàn tiên tử Cơ Mộng rời đi, ông lão bước ra khỏi gian nhà, ngồi xuống ngưỡng cửa, vẻ mặt không còn đùa giỡn mà khẽ thở dài.

- Cuộc đời lão phu chưa từng nhận bất cứ đệ tử nào, cũng không biết nên thu đồ đệ ra sao. Lão phu nghĩ nếu thu đồ đệ thì dù gì cũng phải cho một phần hậu lễ. Thế là ta nghĩ cho ngươi một phần tu vi Đại Đạo tôn, hút tu vi của Cơ mộng đi trực tiếp chuyển tới trên người của ngươi. Có lão phu trợ giúp cho dù không thành Đại Đạo tôn cũng đủ bước vào Đạo tôn cảnh. Lão phu không tin ngươi không hiểu, nhưng tại sao từ chối?

Ông lão ngồi trên bậc cửa, khi nói chuyện lấy ra tẩu thuốc, từ từ nói.

Tô Minh im lặng, hắn không biết nên giải thích như thế nào, mấy tháng ở chung với ông lão là khoảng thời gian hắn thích nhất, hắn thích sinh hoạt như vậy, thích chẻ củi. Tô Minh nhìn ra được ông lão không có chút địch ý với hắn, ngược lại cho hắn cảm giác rất ấm áp.

Ông lão nói, liên tục thở dài thườn thượt:

- Ngươi có biết là bái vào môn của lão phu, lấy huyết mạch hoàng tôn của ngươi ta có thể mang ngươi đi gặp phụ hoàng của ngươi nói ra ý muốn của ta, cho dù hắn là vua Cổ Táng quốc cũng sẽ để ngươi trở thành thái tử. Nếu hắn không đồng ý thì lão phu sẽ giết hai hoàng huynh của ngươi. Dù tên khốn Tu La có ngăn cản, hắn dám nói một chữ không, lão phu không giết được hắn nhưng có thể diệt Tu La môn.

- Ngươi có biết là đã từ chối tạo hóa gì không? Đây là lần đầu tiên lão phu thu đồ đệ, từ lúc lão phu tu đạo đến nay lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ thật lâu nên chuẩn bị tọa hóa gì cho đệ tử, nên nâng đệ tử đi hướng đỉnh Cổ Táng quốc như thế nào. Có sư phụ như lão phu, ngươi rất có thể bước vào cửu trọng Đạo Thần, nhưng tại sao ngươi từ chối? Từ chối lão già đáng thương, cô độc như ta. Ngươi đành lòng sao?

Ông lão trừng Tô Minh:

- Hai con chó trắng kia vốn là vi sư chuẩn bị làm linh thú sau này cho ngươi, vì vi sư cảm thấy tất cả linh thú trong Cổ Táng quốc không xứng với đồ nhi của ta. Linh thú bên người đồ đệ của ta nên là tu sĩ biến thành, như vậy mới keieu ngạo được. Nhưng ngươi . . . Ngươi ngươi ngươi, tiểu tử ngươi dám từ chối ta, ngươi xem thường ta!

Tô Minh yên lặng nhìn ông lão, lòng bị xúc động. Lấy kinh nghiệm của Tô Minh, mặc kệ ông lão này có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, tuổi lớn hơn nhiều nhưng hắn không là tu sĩ bình thường. Đời Tô Minh trải qua nhiều điều khiến hắn phân biệt được ai thật sự tốt với hắn.

Ví dụ như ông lão trước mắt, tuy chỉ ở chung mấy tháng nhưng là số ít người Tô Minh gặp trong Cổ Táng quốc thật lòng tốt với hắn.

Tô Minh khẽ thở dài, từ từ ngẩng đầu lên nhìn ngôi sao trên trời, vung tay áo phải lên. Hai con chó trắng nghẹo đầu hôn mê. Từ khi Tô Minh đặt tên cho hai con chó trắng liền biết tâm ý của ông lão, đó không chỉ là đặt tên mà là khắc ấn mệnh cách.

Cuối cùng Tô Minh vẫn là nói ra câu này:

- Nếu như ta thật sự là tam hoàng tử thì với phần ân tình này sao ta có thể không bái vào môn hạ của tiền bối?

Tô Minh biết rõ lời như vậy không được nói nhưng cuối cùng vẫn thốt ra.

Có lúc không thể đắn đo qua nhiều, cần hỏi lòng của mình.

Ông lão ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Minh.

Tô Minh nhỏ giọng nói:

- Ta không phải là tam hoàng tử, giống như tiền bối đã nói, tên của ta gọi là Tô Minh chứ không phải . . . Huyền.

Thanh âm quanh quẩn bốn phía.

Ông lão con ngươi co rút, chậm rãi nói:

- Nói tiếp đi.

Tô Minh im lặng giây lát sau nhỏ giọng nói:

- Ta không ahỉ là người của thế giới này, quê hương của ta là con bươm bướm tên gọi Tang Tương, sinh ra trong cánh của nó, nơi đó gọi là Tam Hoang giới. Cuối cùng Tam Hoang chết, bị một tu sĩ tên gọi Huyền Táng hủy diệt. Ta thấy những người bên cạnh chết đi, cuối cùng chọn đoạt xá Huyền Táng. Khi ta thức tỉnh thì đã ở đây, bị người gọi là hoàng tử, có cái tên là Huyền.

Yên tĩnh, trong đêm khuya sân vắng lặng, Tô Minh kể xong chìm trong yên tĩnh. Tô Minh không nói tiếp. Ông lão nhắm mắt lại, yên lặng.

Qua một tiếng sau, ông lão chậm rãi mở mắt ra, biểu tình nghiêm túc.

Ông lão nhỏ giọng nói:

- Ngươi nghi ngờ chốn này là giả, cho rằng đây là khi ngươi đoạt xá Huyền Táng thì nơi này là thế giới hình thành từ ký ức của hắn. Thậm chí ngươi lo lắng mọi thứ mình trải qua thật ra là Huyền Táng từng gặp phải? Cho nên ngươi không muốn có liên hệ gì không thể chặt đứt với ngươi nơi đây, ngươi cho rằng chỉ cần tu vi đạt đến trình độ Huyền Táng tại đây là thành công đoạt xá. Đây cũng là nguyên nhân ngươi không muốn bái vào môn hạ của lão phu, nhưng ngươi có nghĩ nếu nơi này là thật thì sao?

Tô Minh không chút do dự ngẩng đầu nhìn ông lão:

- Quê hương của ta là ở Tam Hoang!

Ông lão im lặng, nửa tiếng sau thở dài, mắt tràn ngập mờ mịt, thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong bóng đêm.

- Còn nhớ vấn đề ngươi hỏi ta vào hôm đầu tiên tới không?

Qua một lát sau Tô Minh mới đáp:

- Ta hỏi tiền bối muốn chém cái gì.

- Thật nhiều năm trước sau khi ta bước vào cửu trọng Đạo Thần, khi ta càn quét Cổ Táng quốc, truy tìm cảnh giới đạo nhai thì bên một bờ hồ nhìn bóng mình phản chiếu chợt thấy mờ mịt. Người trong hồ là ta hay người ngoài hồ là ta? Thằng khốn Tu La Đạo nói ta điên, lão bất tử Cổ Hoàng nói ta lạc lối. Nhưng ta biết lòng của mình, khi nhìn hồ nước ta tự hỏi mình.

- Nhưng ta không tìm thấy đáp án. Ta tu luyện một đời, hiểu ra mọi thứ, tìm kiếm một chân, mong giải thích nghi hoặc. Nhưng vào giây phút kia, ta không giải mở được vấn đề. Từ đó trở đi ta không hiểu thế giới mình ở là thật hay giả dối, ta cũng cho rằng mình điên rồi, cho nên ta ở đây chẻ củi.

Ông lão chậm rãi nói:

- Nhưng khi ta giơ búa lên lại không biết chém bên trai thật hay chém bên phải giả. Khi một búa này thật sự chém xuống thì ta sẽ đạo nhai! Đây là nguyên nhân Tu La Đạo, Cổ đế nể ta ba phần.

Thanh âm ông lão từ mờ mịt thành than thở.

- Bởi vì ta chạm được chân lý của thế giới, những lời ngươi nói rất hợp với ta. Tô Minh, ngươi nói xem ngươi có nên làm đệ tử của ta không? Trở thành đệ tử của ta, giúp lão phu chém xuống đạo này như thế nào?

Ông lão chậm rãi đứng dậy, nhìn Tô Minh.

- Nếu thế giới này là chân, sư đồ ta tiếu ngạo Cổ Táng quốc. Nếu giới này là giả, vi sư chém đạo của mình cũng phải giúp ngươi thành công đoạt xá!

Ông lão đứng thẳng dậy, người phát ra khí thế khiến cả thế giới rúng động. Đó là nhất ngôn cửu đỉnh, là nói một không hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.