“Nói chuyện xảy ra cho ta nghe.” Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, nhìn Đạo Quỳ sơn, chờ đợi Ngọc Trần Hải giải thích.
Ngọc Trần Hải vội kể quá trình gã kết bạn cùng Tô Minh, từ đầu đến cuối
không bỏ sót một từ nói ra hết. Trong lúc gã nói chuyện thì bốn phía
từng bóng người lục tục đến, khi thấy người đàn ông trung niên thì biểu
tình kính sợ, khom người bái chào.
Khi Ngọc Trần Hải nói xong, xung quanh tộc nhân có gần trăm người, vòng bốn phía, lắng nghe lời gã nói.
“Khách khanh tạm thời ngươi chiêu lãm có tên là gì?” Người đàn ông trung niên nghe xong biểu tình như thường, hỏi.
“Hắn tên là Tô Minh.” Ngọc Trần Hải lập tức nhỏ giọng nói.
“Tô Minh...” Người đàn ông trung niên không nói gì nữa mà quay sang nhìn Đạo Quỳ sơn.
“Bốn ngày xuất hiện âm đạo quỳ, ngươi làm sao làm được. Không biết ngươi có
thất bại không, hoặc là cần mấy ngày khiến linh dơi bay, cửa thứ hai
nhật nguyệt đồng huy hiển lộ.” Người đàn ông trung niên biểu tình thản
thì thầm như là nói cho mình hoặc người khác nghe.
Thời gian dần
trôi qua, gã đứng đây khiến Ngọc Trần Hải rất căng thẳng, tộc nhân xung
quanh cũng như thế, tiếng xì xầm dần nhỏ đi cuối cùng không gian tĩnh
lặng.
......
Tô Minh ngồi xếp bằng trên một sơn
mạch liên miên bất tận, đưa mắt nhìn xung quanh một mảnh mênh mông. Sơn
mạch phập phồng, khắp nơi khe núi, còn có bình nguyên vô tận.
Tại đây hắn quên thời gian trôi qua, đôi mắt bình tĩnh nhìn bầu trời, trong mắt nhật nguyệt tinh thần đang vận chuyển, thần thông ảo thuật hắn tự
hiểu ra trong khoảng thời gian này bị thi triển đến cực độ. Nhưng hắn
vẫn không thể ngăn cản thân hình mục rữa, không thể ngăn thân xác từ từ
héo rút. Thân hình khoanh chân giờ đây có hơn phân nửa mục nát chỉ còn
lại xương cốt.
Từ khi Tô Minh bước vào Đạo Quỳ sơn thì luôn
khoanh chân ngồi tại chỗ, không nhúc nhích. Hắn không cảm nhận chút nguy hiểm gì trong thế giới mênh mông, dường như nơi này căn bản không tồn
tại nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, vì chỗ này mặt đất, sơn
mạch, bình nguyên, khe núi, mọi thứ, khi Tô Minh liếc mắt nhìn thì tinh
thần chấn động mạnh.
Hắn tuyệt đối là vô số năm qua trong các tu sĩ xông Đạo Quỳ sơn cửa thứ nhất là người dầu tiên liếc mắt nhận ra đất nơi này.
Hắn nhất ra đất này là cái gì, bởi vì mấy năm trước hắn ở trong thế lực
trấn thủ Âm Thánh chân giới chính mắt thấy vật tương tự, cũng bị nó truy sát, hắn ở dị địa Tây Hoàn bùng phát ra cuộc chiến ngập trời cùng mười
hồn Ách Thương.
Chưởng duyên sinh diệt!!!
Mặt đất dưới
thân hắn chính là bàn tay chưởng duyên sinh diệt, sơn mạch là chỉ tay,
bình nguyên là chỗ trống giữa chỉ tay, khe núi là khe hở chỉ tay.
Chẳng qua mặt đất bàn tay này càng khổng lồ hơn lúc trước Tô Minh trải qua!
Điều này khiến Tô Minh nhớ đến hắn ở bên ngoài Đạo Quỳ sơn trông thấy pho
tượng quy to lớn như là lệ quỷ, trong tay phải có con dơi to không thể
bay khỏi lòng bàn tay. Màu con dơi là màu đen, giống hệt như màu thân
hình hắn mục rữa hình thành.
“Chỉ cần ngươi tin tưởng thì nó sẽ tồn tại.” Tô Minh thì thào.
Đây là lời Ngọc Trần Hải nói với hắn, là kinh nghiệm Ngọc gia bọn họ tổng
kết nhiều năm qua. Nhưng cho dù biết câu này cũng không đem đến tác dụng gì lớn, vẫn có rất ít tộc nhân Ngọc gia xông qua được cửa thứ nhất.
“Chỗ này vòng quanh lực lượng ta chưa từng tiếp xúc, lực lượng cường đại đủ ngang ngửa với khung trời.” Tô Minh khẽ lầm bầm.
Thân hình của hắn vẫn tiếp tục mục rữa, theo lời nói truyền ra, dần dần chỗ
thối rữa xương cốt tan biến đi, thân thể của hắn từ xa nhìn như là một
con dơi.
Một con dơi không thể bay ra khỏi lòng bàn tay.
Tô Minh bình tĩnh nhìn thân thể mình biến dị, nhìn thân hình trong mục rữa và tan biến hóa thành dơi, cảm nhận sau lưng nhanh chóng mọc ra cánh,
mãi đến khi đôi cánh từ sau lưng hắn giương rộng ra, chiều dài vài chục
mét, khiến thân hình Tô Minh tràn ngập yêu dị.
“Con dơi...” Tô Minh cười khẽ, điều này khiến hắn nhớ đến lúc nhỏ trông thấy Hỏa Man và nguyệt dực.
“Bề ngoài cũng khá giống, nhưng thực tế bên trong hoàn toàn khác hẳn.” Tô
Minh nhắm mắt lại, không để ý thân hình thay đổi, mặc kệ thời gian trôi
qua.
Không biết qua bao lâu, khi Tô Minh lại mở mắt ra thì thân
thể đã hoàn toàn biến thành một con dơi đen to lớn. Loại cảm giác này
cực kỳ giống thật, chân thật đến nỗi dù là Tô Minh cũng khó tránh khỏi
xuất hiện dao động.
“Con dơi trong tay giống hệt như lệ quỷ lúc
trước ta thấy bên ngoài Đạo Quỳ sơn. Trong tay nó có con dơi, nhưng loại ảo thuật trình độ này không thể khiến lý trí của ta lay động.” Tô Minh
mắt chợt lóe, hừ lạnh.
Nhật nguyệt tình thần trong mắt hắn nhanh
chóng chuyển động, lập tức thân hình hắn chấn động mạnh, có máu thịt
nhanh chóng sinh ra.
Từ xa nhìn lại, thân thể Tô Minh từ trạng
thái dơi mau chóng chuyển hóa thành hình người. Chỉ vài giây khi Tô Minh đứng dậy thì thân thể hắn không còn là bộ dạng dơi mà là thân hình vốn
có.
Khi thân thể hắn trở về ban đầu thì động đất, dưới chân Tô
Minh, hắn thấy mặt đất bàn tay to chấn động xuất hiện hình ảnh Tô Minh
từng thấy quen thuộc. Năm ngón tay nhanh chóng khép lại, định bóp nát
hắn trong lòng bàn tay, vang tiếng ầm ầm.
“Nếu là ảo ảnh thì tại
đây ta không có gì là không làm được.” Tô Minh đôi mắt chợt lóe, bỗng
vọt lên trời, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, trời đất ầm vang.
Ngón tay đầu tiên bỗng nhiên xé gió lao đến, ngón tay thay thế bầu trời, khi giáng xuống thì khoảnh khắc đến gần Tô Minh. Tô Minh biểu tình bình
tĩnh, giơ lên tay phải, một vầng mặt trời biến ảo, vươn ra tay trái thì
nắm mặt trăng, khi tiến lên thì sau lưng ngôi sao theo cùng, đem nhật
nguyệt tinh thần huyễn biến hóa cực kỳ tinh xảo.
*Ầm!*
Tay phải của Tô Minh ấn vào ngón tay thứ nhất giáng xuống, tiếng nổ vang
vọng, ngón tay bị bắn ra mấy trăm mét, chính lúc này, ngón tay thứ hai
ập đến.
*Ầm ầm!*
Hai tay Tô Minh nhật nguyệt xoay chuyển,
lại đụng chạm, ngón tay thứ hai bắn ra, tốc độ của hắn càng lúc càng
nhanh, trực tiếp bay vọt, ngón tay thứ ba, thứ tư bỗng đến.
“Nhật nguyệt. Tinh thần!” Tô Minh hai tay vung trước mặt, tay trái mặt trời,
tay phải mặt trăng và sau lưng ngôi sua cùng bắn ra, đụng chạm với hai
ngón tay to.
*Ầm ầm ầm!*
Tiếng nổ ngập trời, gió mây biến
đổi, hai ngón tay chấn động khựng lại, Tô Minh mạnh vọt ra, mắt thấy sắp bay ra khỏi bàn tay to thì ngón tay thứ năm, ngón cái như là trời sập
bỗng ập xuống.
Tiếng xé gió chói tai, khi ngón cái đè xuống thì
bên ngoài người Tô Minh phù văn thần nguyên chậm rãi ngưng tụ trên người hắn, khiến cơ thể hắn biến thành thanh kiếm sắc bén chặt hướng ngón cái ập đến.
*Ầm ầm ầm ầm!*
Trời đất rung động, một kiếm xuyên thấu ngón cái ập xuống, không có máu bắn ra nhưng thân thể Tô Minh lao
ra khỏi bàn tay ta. Khi lao ra trong chớp mắt Tô Minh cảm giác như mình
phá tan loại cấm cố nào đó, phù văn ngoài người biến mất, thân hình hắn
lộ ra. Tô Minh liếc nhìn bên dưới, mặt lộ nụ cười.
Hắn trông thấy là Đạo Quỳ sơn, hắn thấy là ở không xa năm ông lão Ngọc gia khoanh chân tĩnh tọa dưới chân núi, còn có Ngọc Trần Hải.