Thanh tang thương dứt lời, thế giới trước mặt Tô Minh trở lại bình
thường. Vẫn là tiếng nổ, hành động vớt trăng trong nước của người áo đen còn đó. Hủy diệt tử vong bỗng giáng xuống trời sao.
Các tu sĩ Đạo Thần Tông xung quanh đều hình thần bị diệt bởi vớt trăng trong nước.
Mắt thấy sắp kết thúc, không thể thay đổi thì mắt Tô Minh chợt lóe, hắn không chút do dự từ trong trời sao xông ra.
Tô Minh xuất hiện, trong lúc các tu sĩ Đạo Thần Tông không thể nhúc
nhích, linh hồn run rẩyb ị bức ra hơn phân nửa thân thể, thân hình cực
kỳ bắt mắt, bị các tu sĩ liên minh tiên tộc chú ý.
Nhưng bọn
họ chỉ thấy một tàn ảnh. Tô Minh bùng phát hơn một nửa tu vi, tốc độ cực nhanh chớp mắt xông hướng trời sao, bên ngoài ngàn con mắt rít gào lao
hướng người áo đen.
Người áo đen giấu dưới áo đen con ngươi
co rút, hiển nhiên không đoán được dưới thần thông này có người không bị ảnh hưởng. Đặc biệt là khí thế toát ra từ người Tô Minh, không biết tại sao khiến người áo đen có cảm giác nhìn thấy thiên địch.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Khoảnh khắc Tô Minh lao ra thì tay phải hư
không chộp, Uổng Sinh thương chợt xuất hiện, nắm lấy nó mạnh vung hướng
người áo đen.
*Ầm!* một tiếng.
Uổng Sinh thương
hóa thành cầu vồng, tốc độ càng nhanh hơn Tô Minh, chớp mắt xuyên thấu
hư vô, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt người áo đen. Thân thể người áo
đen không hề lùi, nhưng tay phải vớt trăng trong giếng chợt khựng lại.
Người áo đen giơ tay trái, cách không chỉ hướng Uổng Sinh thương đến.
“Định!” Trong miệng người áo đen thốt ra chữ này.
Uổng Sinh thương bỗng nhiên khựng lại trước mặt người áo đen một mét,
như có bàn tay to vô hình bắt lấy cây thương, khiến Uổng Sinh thương
không thể nhúc nhích.
Tình cảnh này khiến tinh thần Tô Minh
rung lên, nhưng tốc độ của hắn chẳng những không giảm bớt mà càng nhanh
hơn. Bùm một tiếng tới gần Tô Minh, giơ lên tay phải mạnh đấm vào người
áo đen.
Xung quanh Tô Minh trời sao vặn vẹo, quy tắc chuyển biến, hình thành ảo ảnh nắm tay to lớn, một đấm đánh vào.92.
“Lại là một lực lượng Man di!” Người áo đen lạnh nhạt nói.
Người áo đen giơ lên tay trái tùy ý vung hướng Tô Minh. Nắm đấm ảo của
Tô Minh giống như chưởng cảnh đại năng Đạo Thần tông lúc trước, bị phân
tán. Nhưng sức chiến đấu của Tô Minh không thể so sánh với chưởng cảnh
đại năng Đạo Thần tông, giờ phút này dù nắm đấm phân tán nhưng cơ thể Tô Minh lao ra khỏi nắm đấm ảo, đánh vào hư vô trước mặt người áo đen.
Cũng chính lúc này, con ngươi người áo đen co rút, tay trái nhanh chóng giơ lên, một chỉ điểm ra, cách nắm tay của Tô Minh mấy mét rơi vào hư
vô.
Tiếng nổ ngập trời, Tô Minh hộc ra ngụm máu, bắn ra
ngoài. Một đấm kia như đánh vào bình chướng vô hình. Nhưng khi người Tô
Minh rút lui, thân hình người áo đen run lên, liên tục lùi mây bước. Tay phải người áo đen vẫn giữ thuật vớt trăng trong giếng bị đánh gãy, cùng lúc đó, hộc ngụm máu, phun ra.
“Chấn chi bản nguyên!” Thanh âm của người áo đen mang theo khó tin.
Mắt Tô Minh lóe sát khí, thân thể lại lao ra, giơ lên tay phải chỉ hướng khung trời.
“Lạc thạch!"
Ngón trỏ tay phải của Tô Minh chỉ ra, lập tức trong khung trời bỗng vặn vẹo, xuất hiện từng khối thiên thạch to lớn. Những thiên thạch ầm ầm
rớt xuống, mỗi một viên mạnh mẽ trùng kích, ẩn chứa lực lượng tu vi của
Tô Minh. Chớp mắt trong trời sao có mấy trăm lạc thạch rớt xuống.
Một tiếng nổ truyền khắp bốn phía, người áo đen thụt lùi lại, giơ lên tay phải chỉ hướng bầu trời.
“Định!"
Phút chốc những lạc thạch bênh bồng trong khung trời, không nhúc nhích. Hai tay người áo đen nhanh chóng ấn pháp quyết, mười ngón khép lại mạnh chém trước mặt. Lập một khe hở hư vô to lớn trực tiếp xuất hiện, như
trời sao há to mồm nuốt Tô Minh.
Tô Minh không lùi còn tiến
lên, lao nhanh, mắt thấy sắp tới gần cái mồm to, trên người hắn có luồng sáng đen vươn ra ngoài.
Phút chốc toàn chiến trường biến đen thui, giây lát hồi phục, cái lỗ to
hư vô bị đóng băng. Người áo đen run lên, lại hộc máu, vội vàng thụt
lùi, miệng phát ra tiếng gào khó tin.
“Ngũ sắc thần quang của Khổng Ma đại nhân, ngươi, ngươi, ngươi..."
Người áo đen thụt lùi, không thể giữ thuật vớt trăng trong giếng nữa.
Người áo đen thụt lùi, cả khung trời chấn động, nguyệt ngân trên trán tu sĩ Đạo Thần Tông bên dưới ảm đạm, hồi phục lý trí. Nhưng chờ đợi họ là
dưới cờ đỏ tung bay của phe liên minh tiên tộc điên cuồng chém giết.
Tử thương thảm trọng, những đệ tử Đạo Thần Tông mới hồi phục lại không
có chút sức phản kháng. Phút chốc bị giết rất nhiều, mùi máu tràn ngập
tám hướng. Nhưng rất nhanh, càng nhiều người thức tỉnh, cuộc chiến triển khai đến mức kịch liệt.
Người áo đen thụt lùi, mũ trùm đầu
bị tốc lên lộ ra khuôn mặt tang thương, đó là một ông lão. Mắt lão hõm
xuống, lộ ra ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm Tô Minh, tay phải giơ
lên mạnh chộp trước mặt.
“Lấy thân ngươi làm giếng!"
Xung quanh Tô Minh có hai điểm sáng, anhnh chóng vòng quanh bao phủ hắn, như trở thành một miệng giếng.
“Lấy hồn ngươi làm nguyệt!"
Trán Tô Minh xuất hiện dấu trăng, dấu ấn khắc sâu như khắc vào hồn Tô Minh.
“Lấy thân ngươi, lấy hồn của ngươi, vớt trăng trong giếng!” Người áo đen hét to.
Tay phải của người áo đen cách không chộp, đây là thần thông có thể
khuếch tán toàn chiến trường nay dùng hết vào người Tô Minh.
*Ầm!* một tiếng.
Người Tô Minh mạnh run lên, hắn có cảm giác mãnh liệt là linh hồn đang
bị lực lượng khó thể kháng cự không ngừng lôi kéo khỏi cơ thể. Cùng lúc
đó, Tô Minh cảm nhận liên hệ giữa mình và Đạo Thần chân giới bị cắt đứt
khi vòng tròn hình thành quanh người. Đây là lực lượng Tô Minh chưa từng tiếp xúc qua, hắn không thể lần mò nguồn gốc lực lượng. Mắt thấy linh
hồn của Tô Minh chấn động sắp ngưng tụ tại trán, bị nguyệt ngân rút ra
thì mắt hắn chợt lóe. Tô Minh biết những gì xảy ra bị ngàn vạn người Đạo Thần Tông bên ngoài nhìn thấy, dù sao đây là cuộc thử thách.
Mắt Tô Minh chớp lóe, từ người hắn xoẹt một tiếng, cực minh quang lại
xuất hiện, khiến thế giới này biến đen như mực. Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, mặc dù hắn không tiếp xúc lực lượng từ người áo đen, cũng không
có cách đối kháng, nhưng hồn của hắn có sức mạnh chống lại nguồn gốc lực lượng.
'Diệt sinh!'
Khi Tô Minh truyền ra thần
niệm, diệt sinh chi chủng trong hồn của hắn bùng phát khi xung quanh
tràn ngập ánh sáng đen. Diệt sinh chi chủng bùng phát phản ứng trên
người của Tô Minh, giây lát có vô số cành chui ra khỏi cơ thể hắn. Cành
lan tràn ra ngoài, vô hình đụng chạm với lực lượng người áo đen sử dụng.
*Ầm!* một tiếng.
Đầu óc Tô Minh đau nhức, cảm giá như có khúc tin tức chui vào đầu hắn, tin tức chỉ có hai chữ.
[Căn nguyên!]
Khi hai chữ quanh quẩn, tiếng nổ ngập trời, lực lượng vớt trăng trong
nước ngoài người Tô Minh trực tiếp tan vỡ. Vòng tròn quanh thân Tô Minh
vỡ tầng tầng trong tiếng nổ.
Người khổng lồ phía xa nhìn thấy hết, mắt lóe tia kỳ dị, khóe môi cười lạnh, không có ý định giúp đỡ
người áo đen. Hiển nhiên mặc dù hai người đến từ một chỗ nhưng quan hệ
không mấy tốt đẹp.
Khi Tô Minh bước ra thì người áo đen hộc
máu, biểu tình lộ ra hoảng sợ, thụt lùi, mắt lóe tia độc ác. Người áo
đen giơ lên tay phải chỉ hướng Tô Minh.
“Định Thân thuật!” Người áo đen gầm lên.
Khác với lúc trước định Uổng Sinh thương, lạc thạch rơi trong khung
trời. Đối với Tô Minh thì người áo đen nói hoàn chỉnh cái tên thuật
pháp, hiển nhiên làm như vậy tăng uy lực lớn hơn.
Tô Minh lao nhanh đi nhưng phút chốc cảm giác hư vô xung quanh tựa nước bùng. Người Tô Minh mạnh chấn động, bị định ở giữa không trung, thậm chí tu vi
trong cơ thể vào giây phút này có dấu hiệu bị đông lại.
Đây
không phải lần đầu tiên Tô Minh trông thấy người áo đen thi triển thuật
này, nhưng chính mình cảm nhận mới biết nó cường đại và khó tin.
Giây phút Tô Minh bị đông lại người áo đen nhe răng cười, tay phải mạnh vỗ trán một cái.
“Thủy, nguồn của chúng sinh, lão phu cảm ngộ là bản nguyên của nước, thủy, giết!” Người áo đen hét to.
Người áo đen vọt hướng Tô Minh, thân thể của gã, thậm chí là hư vô xung quanh biến thành sóng to cuồn cuộn, phạm vi mấy vạn mét cũng thành biển rộng mênh mông. Biển gầm rống lao hướng Tô Minh, dấy lên sóng to nổi
khuôn mặt lão già dữ tợn xông hướng Tô Minh.
Tinh thần Tô
Minh run lên, mặc kệ hắn vùng vẫy cỡ nào cũng khó thể nhúc nhích. Mắt
thấy người áo đen biến thành biển xé gió lao tới, thuật pháp thần thông
lạ lùng mà hắn chưa từng thấy. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, mắt Tô Minh lóe tia ác độc.
"Oán Ngụy, thức tỉnh đi! Chiến đấu vì ta!"
*Ầm!*
Ngoài người Tô Minh, hư vô bị xé rách thành khe hở to lớn, oán hỏa ngập trời lan tràn. Oán Ngụy ở trong túi trữ vật của Tô Minh vì bị thương mà ngủ say, chính mắt thấy Tô Minh vì thực hiện hứa hẹn chống đỡ một kích
diệt tuyệt cho nó, con ngựa đen ngửa hai cái đầu rồng, đạp biển lửa lao
ra khỏi khe hở xông hướng biển lao tới.
Đây là đối kháng giữa lửa và nước, là tiếng nổ của Oán Ngụy