Gã đàn ông đó là Tam sư huynh của Tô Minh, Cửu Phong, Hổ Tử!
Tô Minh hoảng hốt nhớ lần đầu tiên đến Cửu Phong thì Hổ Tử trừng mắt,
mang theo hắn ngang ngược, từ ngữ chất phác rống to vẫn đang quanh quẩn
bên tai. Gã đàn ông thích rình ngó, có thiên phú trời sinh với tất cả
trận pháp, bản thân gã do trận pháp đất Âm Tử biến thành, được Thiên Tà
Tử chỉ dẫn, cảm ngộ cách mộng cảnh, đó là... Hổ Tử!
Dù Tô
Minh biết điều nhìn thấy chỉ là chiến dịch từng xảy ra trong quá khứ, đó là giả dối, không chân thật, nhưng khi Tô Minh trông thấy Hổ Tử thì
lòng vẫn cực kỳ kích động.
Cuộc đời Tô Minh chỉ có ít ỏi vài
người khiến hắn dù có lạnh lùng hơn, khi gặp mặt lòng tràn ngập ấm áp.
Hổ Tử chính là một trong số đó.
Tô Minh hít sâu đè nén lòng kích động, cất bước, khoảnh khắc đi vào mặt nước hình ảnh, thân hình tùy theo biến mất.
Giây phút Tô Minh biến mất, ánh mắt ngàn vạn tu sĩ trông thấy cái tên
Đạo Không lại biến thành ánh sáng vàng chói mắt. Lần này ánh sáng vàng
toát ra rực rỡ gấp mấy lần trước đó. Cùng với ánh sáng quanh quẩn, rất
nhanh cái tên Đạo Không hình thành một vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy to
hơn cả trước kia, phạm vi cỡ mấy ngàn mét, khiến vòng xoáy bốn điện hạ
bên cạnh không thể so sánh với nó được, chớp mắt khiến mọi người tập
trung nhìn.
Trong vòng xoáy rất nhanh xuất hiện một hình ảnh, đó là chiến trường nơi Tô Minh đến.
*Ầm!*
Mắt Tô Minh hoa lên nhưng lập tức bình thường lại ngay, bên tai hắn
nghe từng tiếng hét thê lương, tiếng rống gầm ầm ĩ. Khi mắt Tô Minh lại
nhìn thấy, một tu sĩ liên minh tiên tộc trước mặt hắn cầm kiếm cực nhanh lao tới gần.
Xung quanh Tô Minh đều có tu sĩ Đạo Thần Tông,
những tu sĩ cực kỳ chật vật, liên tục thụt lùi, không thể chống đỡ tu sĩ cầm kiếm nhe răng cười tới gần.
Tay giơ kiếm vung, từng cái
đầu bay lên, ámu văng khắp nơi, tiếng hét thảm thiết. Đội ngũ Tô Minh ở
lần lượt bị đánh tan, nhanh chóng bỏ chạy.
Tô Minh cúi đầu,
lập tức phát hiện bộ dạng của hắn không phải Đạo Không mà là người đàn
ông trung niên. Một người đàn ông trung niên mặt tái nhợt, trên người có nhiều vết thương, thậm chí vị trí trước ngực có vết thương to lớn, bên
trong là máu đen, thân hình nhanh chóng mục rữa. Máu đen là do độc cố,
thân hình này rõ ràng là vào lúc Tô Minh giáng xuống thì đã chết. Tô
Minh đạt được cách khống chế thân hình này, nhìn như trọng sinh nhưng sự thật là đổi linh hồn bên trong.
Đưa mắt nhìn, người xung
quanh rậm rạp vô biên vô hạn, chiến trường trên trăm vạn không phải một
câu nói có thể khái quát hết. Trừ phi hai bên giao chiến, dù chỉ là hơn
trăm vạn người đứng chung một chỗ cùng hình thành mảnh mênh mông. Trên
nhiều tu chân tinh, nhân khẩu một thành trì chưa đến trăm vạn.
Chiến trường to lớn tựa như một thành trì.
Vị trí Tô Minh ở là phía bên phải Đạo Thần Tông trấn áp, một ranh giới
hẻo lánh, cũng gần với biên duyên chiến trường. Khi Tô Minh quan sát
xung quanh thì tiếng hét thảm liên tục truyền ra, tu sĩ trước mặt hắn
từng người thân thể tan vỡ, máu bắn tứ tung ngưng tụ lại. Trong giây lát những máu tươi hóa thành hình người. Người này toàn thân đỏ thắm như
mặc huyết bào, đội mặt nạ và áo choàng huyết, ánh mắt lộ ra tàn nhẫn, đi theo tu sĩ cầm kiếm giết vào nhóm người Tô Minh.
Tu sĩ bên cạnh Tô Minh vốn không có nhiều giờ chỉ còn lại mười mấy người, ai nấy biểu tình tuyệt vọng
thụt lùi, đã không có đường lùi.
"Ha ha, lần này lão tử giết
gần trăm người, có thể đối chiến công nhiều hơn. Kiếm Hữu, lần này ngươi không sánh bằng ta.” Người đỏ máu cười khùng khục, lắc người xông hướng mọi người.
Tô Minh biểu tình lạnh lùng, thụt lùi lại, không
lập tức ra tay, vận chuyển tu vi. Thân hình Tô Minh nhập vào nhanh chóng khép lại miệng vết thương, đặc biệt là chỗ ngực đẩy ra thật nhiều máu
đen. Chỉ vài giây, vết thương đã khép lại hơn phân nửa.
Cũng
chính lúc này, ánh mắt người đỏ máu rơi vào người Tô Minh, nhe răng
cười, thân hình lắc một cái xé gió lao hướng Tô Minh.
“Nơi
này có người trồng kịch độc của Độc lão quái vậy mà không chết, ha ha,
vậy không thể trách ta, không phải ta cố ý giành chiến công của Độc lão
quái."
Tốc độ của người đỏ máu cực nhanh, khoảnh khắc đã tới
gần Tô Minh, hai tay vung hướng ngoài. Phút chốc tu sĩ hai bên Tô Minh
hộc máu, toàn thân nổ tung, máu bắn tung tóe. Những giọt máu bay ra như
có sự sống, người đỏ máu vung hai tay, giọt máu cùng bay hướng Tô Minh.
Trong mắt người đỏ máu đầy sự tàn nhẫn, gã có thể tưởng tượng ngay sau
đó, người đàn ông trung niên tu sĩ này sẽ bị máu của đồng bạn như mũi
tên nhọn xuyên thấu thân hình, cướp đi sức sống cuối cùng trong cơ thể.
Nhưng khi máu tươi rít gào bay đến, Tô Minh vụt ngẩng đầu, mắt lóe tia
sắc bén. Tô Minh nhấc chân tiến tới, người đỏ máu ngây ra, hắn biến mất. Những máu tươi đánh vào không khí, Tô Minh xuất hiện ở sau lưng người
đỏ máu, giơ lên tay phải bóp mạnh cổ gã. Tiếng nổ vang vọng, thân hình
người đỏ máu tan vỡ, hóa thành vô số máu mang theo sợ hãi nhanh chóng
chạy bốn phía. Nguyên thần ẩn giấu trong máu đang hét chói tai.
“Là một cường giả ẩn giấu trong tu sĩ bình thường!"
Tiếc là khi người đỏ máu hét lên thì Tô Minh cười nhạt, tùy tiện vung
tay phải, lực phản chấn mạnh mẽ truyền vào xung quanh các giọt máu. Lực
phản chấn chỉ rung lên một cái liề khiến toàn bộ máu hóa thành sương
khói, tan nát, bao gồm nguyên thần, hồn người đỏ máu núp bên trong cũng
bị xóa đi.
Người đàn ông cầm kiếm khựng bước chân, con ngươi
co rút, lập tức lùi ra sau. Da đầu gã tê rần, lòng hoảng sợ. Gã cảm thấy cường giả có thể một kích khiến Huyết lão quái hình thần đều diệt thì
yếu nhất cũng là kiếp nguyệt, người như vậy không phải hậu kỳ vị giới
như gã có thể chống lại.
Nhưng khi gã thụt lùi chưa đến mười
mét thì ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh rơi vào gã. Lòng gã cứng lại, Tô
Minh đã xuất hiện trước mặt gã, giơ lên tay phải chỉ vào trán người đàn
ông cầm kiếm. Bùm một tiếng, đôi mắt người đàn ông tràn ngập tơ máu,
người run bần bật, thân thể như bị bàn tay vô hình túm lấy, xé thành
nhiều mảnh.
“Chưa thích ứng thân hình này.” Tô Minh vung cánh tay, phát hiện cơ thể mới khó mà hoàn mỹ dung hợp với tu vi của mình.
Tô Minh không thể phát huy ra hết tu vi, việc này đối với người khác là rắc rối nhưng với hắn thì không cần lo. Tô Minh là Tố Minh tộc, thiên
phú của Tố Minh tộc bên trong có đoạt xá, dù tình huống hiện tại không
phải đoạt xá nhưng cũng gần như vậy. Mắt Tô Minh chợt lóe, trong người
phát ra tiếng két két, là kết cấu thân thể di chuyển. Tô Minh điều chỉnh cơ thể thích hợp với mình nhất.
Mọi chuyện hoàn thành trong
chớp mắt, bao gồm hai người bị Tô Minh giết chết, khiến mấy tu sĩ Đạo
Thần Tông còn sống sót xung quanh hắn hoảng sợ nhìn hắn, cùng chắp tay,
thật sâu cúi đầu.
Ánh mắt Tô Minh liếc mấy người kia.
"Ai là chủ soái Đạo Thần ta trong trận chiến dịch này?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.
“Là Đường Côn Lâm trưởng lão, và Chiến Đường Đỗ Mô Thiên đại nhân.” Trong mấy tu sĩ có người cung kính đáp ngay.
Tô Minh gật đầu, xoay người liếc chiến trường nơi đây, lắc người, hóa
thành cầu vồng lao hướng chiến trường. Tô Minh đi qua đâu, hễ gặp phải
tu sĩ liên minh tiên tộc là sẽ bị hắn giết chết. Từng người hét thảm,
thân hình tan vỡ thành nhiều mảnh. Dù Tô Minh giết chóc như vậy nhưng
trong chiến trường khổng lồ thì bé nhỏ không đáng kể, thậm chí có rất ít người chú ý. Dù sao chiến dịch trên trăm vạn, một người vô cùng nhỏ bé, trừ phi hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa.
Tô Minh không có hứng thú thay đổi hướng đi chiến dịch, nếu thật sự muốn thì hắn có
thể giết chết trưởng lão, đại nhân Chiến Đường gì đó, dùng tu vi trấn áp mọi người, hiến tu sĩ chiến đấu theo ý hắn. Nhưng chuyện như vậy so với người khổng lồ phía xa, người áo đen đứng bên cạnh thì Tô Minh càng
hứng thú với người sau hơn.
Lý do Tô Minh lựa chọn chiến dịch này là vì muốn xem người khổng lồ, người áo đen rốt cuộc có chỗ kỳ lạ
gì, va còn có trước khi hắn bước vào hình ảnh trông thấy Hổ Tử.
Nhưng chiến trường nơi đây tựa như thành trì, muốn ở bên trong tìm một
người không dễ dàng, nhưng nếu có lòng thì Tô Minh tin tưởng hắn sẽ tìm
ra.
Trong khi Tô Minh chạy trong chiến trường, giết liên minh tiên tộc thì hắn dần thấy ra chiến cuộc vẫn chưa đến mức ác liệt. Dù
không biết chiến dịch này kéo dài bao lâu nhưng hai bên lực lượng tương
đương, hiển nhiên chưa hoàn toàn thi triển ra thủ đoạn của mình.
Tình huống như vậy không kéo dài bao lâu, khi Tô Minh đi qua chiến
trường, không ngừng tới gần liên minh tiên tộc, đôi mắt nhìn chằm chằm
người khổng lồ lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh, người áo đen không chút
bắt mắt đứng cạnh người khổng lồ thì bỗng hướng liên minh tiên tộc mạnh
vung một lá cờ vàng to lớn, bay phần phật. Cùng lúc đó, cờ xí trong liên minh tiên tộc nổi lên cỡ mấy trăm cái tung bay, uy nhiếp vô hình chợt
giáng xuống.
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn biết đó là liên minh tiên tộc muốn làm hành động lớn gì đó.