Đây là lần đầu tiên hắn phát ra thanh âm như vậy, lúc trước hắn chỉ muốn biến mạnh nhưng không có mục tiêu gì đặc biệt, hiện tại trong một giây
phút Tô Minh gầm rống kinh thiên động địa, điều này đại biểu khát vọng
trong lòng hắn, đại biểu chấp niệm mãnh liệt.
“Trong trời đất, trong ngoài vũ trụ, người mạnh nhất! “
“Ta phải khiến bất cứ ai đã từng nhục ta, bức ta, giết ta, khống chế ta đều chết hết, thành cát bụi, ta phải khiến người nào có ân với ta, giúp đỡ
ta, bảo vệ ta, dù cho họ có tội ác ngập trời nhưng sẽ thành vĩnh viễn
trong khung trời, không ai dám tổn thương một chút! Phải mạnh nhất, mạnh nhất! “
Giọng Tô Minh quanh quẩn trong thiên địa, màu đỏ bốn
phía cùng run rẩy, cuốn động lao hướng hắn. Những đạo nô đã chết, những
thu ý đỏ máu chớp mắt dung nhập vào người Tô Minh, không ngừng len vào
lỗ chân lông toàn thân. Tô Minh ngửa đầu gầm lên.
Mái tóc xám
tung bay, tu vi của hắn trong khoảnh khắc lại tăng lên, từ trung kỳ mệnh khuyết bước vào hậu kỳ, chỉ kém một bước là đột phá. Sau viên mãn nếu
còn đột phá thì Tô Minh là mệnh cung, cũng là thiên tu!
Khi tu vi của Tô Minh đạt đến đỉnh địa tu, chỉ còn kém thiên tu một bước, xung
quanh hắn hư vô hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy ầm ầm xoay
chuyển, bên trong xuất hiện một con mắt to lớn.
Khi con mắt xuất
hiện thì người Tô Minh mơ hồ, dần biến mất. Khi hắn biến mất, Tô Minh
ngoái đầu, trong ánh mắt không còn điên cuồng mà là lưu luyến.
Ở
không gian tấm bia đá hắn sớm cảm nhận lực lượng phong ấn tình cảm, đau
đớn của mình tan biến, dường như tại đây lực lượng này bị áp chế.
Hắn nhìn người Cửu Phong bốn phía, từng khuôn mặt quen thuộc, từng người
vĩnh hằng trong ký ức của Tô Minh, dù họ đã chết nhưng ở trong lòng hắn
thì họ luôn sống.
“Ta sẽ khiến các ngươi sống lại, một ngày nào
đó...” Tô Minh thì thào, hắn nhớ đến thần thông của Tố Minh tộc mà Xích
Hỏa Hầu đã nhắc đến.
Thân hình hắn dần biến mất, tan biến trong đất trời.
.......
Bốn chân giới.
Đạo thần chân giới, quế hoa tinh.
Lý do kêu tên này là vì trong tinh cầu có đầy hoa quế, mùi hương dịu nhẹ
tràn ngập bay theo gió. Ở khu vực đông nam tinh cầu, trong dãy núi có vô số lầu các xinh đẹp, có nhiều tu sĩ tồn tại ở đây.
Trong đó có
một lầu các truyền ra tiếng đàn tranh cổ, vang vọng bốn phía thật lâu
không tán đi. Trong lầu các ngồi xếp bằng một cô gái mặc đồ trắng, tóc
dài xõa vai, diện mạo rất đẹp. Nếu Tô Minh có ở đây thì sẽ nhận ra cô
gái này chính là năm đó hắn ở đất Âm Tử, một trong ba hồn bày ra ảnh
chiếu ảo xuất hiện cô gái này, cũng là bản thể Bạch Tố.
“Cảm giác kỳ lạ thật, ta cứ thấy khúc nhạc này tựa như một giấc mơ.” Cô gái áo
trắng biểu tình mờ mịt thì thào, tiếng đàn tranh vang vọng. Trong khúc
nhạc như ẩn chứa Tô Minh trào phúng cười to, và đau thương rơi lệ.
Cùng ở Đạo Thân chân giới, trên một tu chân tinh bình thường, trong một động phủ có một tu sĩ, tu sĩ này cũng bình thường, thậm chí mặt mày gian
xảo. Gã khoanh chân ngồi, mắt chảy lệ, lát sau khi gã mở mắt ra thì
trong mắt có hồi ức.
“Không thể quên Man tộc, không thể quên Cửu Phong, không thể quên vui sướng khi ở Man tộc, còn có...Tô Minh. “
Tu sĩ hơi lùn thì thào, lại nhắm mắt.
Đạo Thân chân giới, lĩnh vực tiên tộc, trong vòng xoáy âm tử, trên đất Man
tộc, đỉnh núi Cửu Phong trong ký ức của Tô Minh đứng một người đàn ông
như hoa. Người này mặc áo trắng, gió biển thôi quần áo bay bay, thổi
tung tóc dài, lộ khuôn mặt xinh đẹp.
Y không còn để ánh nắng
chiếu nửa bên mặt, không còn luôn giữ nụ cười tủm tỉm, nụ cười đã rất
lâu không có. Y yên lặng đứng đó nhìn đằng trước.
“ Sư đệ, ta
mộng ngươi... Mộng ngươi diệt sát Đạo Nguyên, tiêu diệt tất cả đạo nô,
trở thành cường giả, đây là mộng ư...” Nhị sư huynh khẽ thì thào.
Trong động phủ sau lưng y Hổ Tử chảy lệ mở mắt ra khỏi giấc mộng, mặt gã đầy
râu ria nhưng không muốn cạo, lôi thôi lếch thếch. Gã túm lấy bình rượu
uống ừng ực.
Rượu từ khóe miệng gã chảy xuống, đó không phải là lệ nhưng Hổ Tử uống uống, nước mắt kiềm được ứa ra, lặng lẽ khóc.
“ Sư đệ, ta lại mộng ngươi, ta nhớ ngươi... “
Dưới chân núi Cửu Phong chìm trong nước biển, chỗ Đại sư huynh bế quan, y
không có đầu nhưng trên người có sự điên cuồng. Y đang tu hành, không
ngừng tu hành, chỉ có như vậy mới khiến y không thống khổ, tự trách nữa.
“ Sư đệ, Đại sư huynh xin lỗi ngươi, nếu không phải vì cứu ta thì... “
……..
Bốn chân giới, Minh Hoàng chân giới.
Có một tinh vực mênh mông, do chín vòng xoáy to lớn tổ thành, vòng quanh
bốn phía khiến chỗ này trở thành tuyệt địa, nếu người ngoài không có
lệnh bài bước vào đây thì khó thể sống. Sâu trong tinh vực, trung tâm
một vòng xoáy tồn tại một lục địa phần mét bị tia chớp đen bao phủ, lục
địa này không lớn, diện tích chỉ cỡ ngàn vạn dặm thôi.
Nhưng
trong phạm vi ngàn vạn dặm nở đầy hoa cỏ, linh lực đậm đặc tràn ngập tám hướng, vài khí thế gần như thực chất dựa theo quy luật nào đó vòng
quanh mấy vòng, tuôn hướng trung tâm mặt đất.
Ở đó có một bình
đài cao ngất, trên bình đài có chín ông lão ngồi xếp bằng. Chín ông lão
thành một vòng, trong vòng có một thiếu nữ yên lặng nằm. Thiếu nữ mặc áo dài màu tím, nhắm mắt như là ngủ say vậy.
Tên của cô là Vũ Huyên.
Cô nằm im không nhúc nhích, mặt tái nhợt tựa như là đã chết.
Thần Nguyên Phế Địa, tội nghiệt phế địa, trong Tây Hoàn tinh vực, dị địa.
Mười vạn bia đá sừng sững đứng xung quanh, lớn nhỏ khác nhau. Bóng dáng Tô
Minh xuất hiện ở đằng trước bia đá của mình. Tùy theo thân hình mơ hồ
hoàn toàn rõ ràng, bia đá trước mặt hắn phát ra tiếng nổ, từ vạn mét dần tăng lên hai vạn mét, ánh sáng biến mất.
“Chúc mừng ngươi trong thời gian ngắn ngủi đã khiến bia đá đến trình độ này.” Bên tai Tô Minh truyền đén giọng nói bình tĩnh.
Đó là Chu Khang, hiển nhiên gã mới đi ra khỏi bia đá không lâu. Bia đá của gã biến thành một vạn mét, cách biệt với lúc trước rất nhiều, nhưng
biểu tình gã bình tĩnh như thường.
Một lúc sau ánh mắt Tô Minh
không nhìn bia đá của mình nữa, hắn cảm nhận tu vi, yên lặng quan sát
bốn phía. Khi Tô Minh nhìn sang, dưới mười vạn bia đá đang có mấy chục
người, biểu tình đều lạnh lùng tự khoanh chân tĩnh tọa, không quấy rầy
lẫn nhau.
Khi ánh mắt Tô Minh nhìn hướng Chu Khang thì lập tức
nhìn ra bia đá của gã thu nhỏ, con ngươi hắn co rút. Hắn còn nhớ lần đầu tiên ra khỏi bia đá từng liếc mắt qua, phát hiện bia đá của Chu Khang
đã đến bảy vạn mét, nhưng khi đó hắn chìm đắm trong ký ức về mẹ, không
mấy để ý xung quanh biến đổi.
“Ta trùng kích mười vạn mét nhưng thất bại, bia đá thoái hóa trở thành một vạn mét.” Chu Khang thản nhiên nói, nhìn Tô Minh.
“Không ngờ tốc độ của ngươi nhanh đến vậy, xem ra lúc trước Nguyệt nhi suy
đoán không sai, năm tầng hư mới là cách tu luyện thích hợp nhất chỗ này. Đương nhiên có liên quan rất lớn đến cảm ngộ, tư chất của bản thân
ngươi nữa, điều này chắc có liên quan. Nếu không thì tại sao tư chất tu
luyện của ta không bằng Nguyệt nhi, chỉ là cảm ngộ khá sâu sắc khiến ta
còn sống mà nàng đã ra đi.” Trong mắt Chu Khang có đau thương, lẩm bẩm.
“Trùng kích mười vạn bia đá thất bại thì sẽ khiến bia đá thoái hóa ư?” Tô Minh khẽ nói.
“Chắc ngươi nhận ra chỗ ích lợi tiến vào thế giới bia đá rồi, bởi vì thế giới của ngươi là khung ra từ ký ức bản thân ngươi, nên càng tiện cho cảm
ngộ, cũng sâu sắc hơn. Vậy nên tu vi trong thế giới bia đá có thể tăng
cao, chỉ cần không sợ bị tiêu trừ thì rất nhiều người lựa chọn trùng
kích mười vạn mét, tiếp tục chìm đắm trong thế giới bia đá, khiến cảm
ngộ của mình càng sâu sắc. Nhưng cho dù không muốn như vậy thì cũng hết
cách thôi, bởi vì đạt đến chín vạn mét không quá khó, từ xưa đến giờ có
thể khiến bia đá lên đến chín vạn mét đâu đâu cũng có. Nhưng từ chín vạn đến mười vạn là một bình cảnh, đối với bất cứ ai đều như thế, nếu muốn
bước qua...khó, cực kỳ khó khăn. Tính cả lần phía trước, ta tổng cộng
qua bốn lần bình cảnh. Ba lần trước ta không xông mà là từ bỏ, đang chờ
vợ mình. Nàng đi rồi ta thử xông một lần nhưng thất bại.” Chu Khang nhìn Tô Minh, thanh âm bình tĩnh.
“Thất bại là phải bắt đầu lại lần
nữa, như là một luân hồi vòng đi vòng lại. Người có thể vượt qua bình
cảnh rất ít, cực kỳ ít...” Chu Khang nhắm mắt lại.
Tô Minh im
lặng, nhìn bia đá hai vạn mét của mình. Lúc trước trong lòng hắn luôn có nghi hoặc giờ đã có được đáp án rồi. Lần đầu tiên hắn ra khỏi bia đá
nhìn nó trở thành vạn mét, thì do dự loại truyền thừa thần nguyên này
hình như...không khó lắm. Nhưng tại sao có nhiều người thất bại, chỉ có
số ít mới đột phá mười vạn mét, hiện giờ hắn đã hiểu.
“ Gần đây
chắc có không ít người đến, ngươi...nếu có thể mau chóng đạt được mười
vạn mét thì mau lên đi.” Tô Minh nhìn Chu Khang nhắm mắt, trầm giọng
nói.
Chu Khang không nói câu nào, vẫn khép mắt.
Xung quanh đôi khi lóe ánh sáng, có người bước vào thế giới bia đá, cũng có người
từ bên trong bước ra. Tô Minh chú ý đến bia đá ông lão mà hắn cùng Chu
Khang thiết kế tiêu diệt giờ đã bị người khác chiếm lấy, độ cao hơn một
vạn mét.
Mấy ngày sau Chu Khang lại vào trong thế giới bia đá, Tô Minh cũng chọn đi vào.
Thời gian trôi qua, Tô Minh ở trong thế giới bia đá trở lại lúc hắn thành
Man Thần, trở lại khi ở Ô Sơn, trở lại nơi hắn trải qua Vu Man đại
chiến, trở lại khi hắn mới bước vào Thiên Hàn tông.
Từng lần trải qua, cảm ngộ, giết chóc, phù văn trong mắt phải của Tô Minh ngày càng
nhiều bóng chồng, khiến mắt phải như ẩn chứa khung trời, có lực lượng
khiến hắn thấy rất sợ hãi.
Lực lượng này không phải hắn có được từ cảm ngộ mà là năm tầng hư, hắn dùng mắt nhập bia đá thì tự nhiên có được.
Bất giác Tô Minh tại đây qua sáu mươi năm, trong sáu mươi năm có hơn ba vạn người bước vào, đến thế giới này, trở thành một trong người có được
thần nguyên.
Trong ba vạn người có nam có nữ, cơ hồ đều đến vì
truy sát Tô Minh. Tại đây họ trông thấy Tô Minh, có người lựa chọn ra
tay, nhưng nhiều lần chết đi thì số người còn lại nhận ra ý chí chỗ này, dù bất đắc dĩ nhưng đành từ bỏ ý định.
Tuy nói đôi khi có người
đến nhưng Tô Minh không thèm để ý, thậm chí không né tránh, hễ có thần
thông nào rơi trên người hắn là đối phương chết chắc.
Dần dần mấy người thâm niên tại đây cũng nhận ra Tô Minh khác biệt, họ vui vẻ nhìn
chỗ này xảy ra mọi chuyện, dù sao chỉ cần chết một người là tương đương
với trống một bia đá, có người mới đến lựa chọn hàng đầu sẽ là bia đá
đó, họ tự nhiên ít đi một lần lựa chọn tử vong.
Ba vạn người đến
đại biểu có người tương ứng chết đi, xung quanh các bia đá dần bị từng
cái tên mới thay thế người đi trước, đôi khi xuất hiện cái chết, khiến
người tại đây cảm nhận áp lực chưa từng có.
Không ngừng có người thử xông bình cảnh mười vạn mét, nhưng trong sáu mươi năm nay không ai thành công.
Vẫn như cũ có người từ bên ngoài bước vào, Tô Minh thậm chí có mấy lần cảm
giác nguy hiểm chết chóc mãnh liệt, tuy cuối cùng nguy hiểm tan biến
nhưng vài lần đó đủ khiến hắn thấy áp lực.
Bia đá của hắn lên đến sáu vạn mét thì biến gian nan, thậm chí cần mấy chục lần dung nhập vào
thế giới bia đá mới khiến bia đá tăng mấy ngàn mét.
Khi sáu mươi
năm qua đi, Tô Minh rốt cuộc khiến bia đá cao lên đến chín vạn chín ngàn mét, cùng lúc đó bia đá của Chu Khang cũng lên tới chín vạn tám ngàn
mét.
Đây là lần thứ hai trong sáu mươi năm Chu Khang có được độ cao như vậy, là lần thứ sáu trong đời gã.
“ Ngươi và ta quen nhau sáu mươi năm, đối với sinh mệnh như chúng ta thì
sáu mươi năm rất ngắn, nhưng với người thường thì có lẽ một năm chính là cả đời. Hôm nay bia đá của ngươi đạt được độ cao như vậy, tiếc là ta
không thể nói ra kinh nghiêm trong bình cảnh mười vạn mét, đây là hạn
chế phép tắc ở chỗ này, chỉ có thể... Chúc ngươi thành công!” Chu Khang
nhìn Tô Minh, hít sâu rồi giơ tay phải ấn trên bia đá, bóng dáng biến
mất.
Tô Minh nhìn bia đá chín vạn chín ngàn mét của mình, trong
sáu mươi năm hắn gần như nhìn thấy một nửa người ta, từng khuôn mặt chết lặng, từng ánh mắt âm trầm chớp lóe, hận đối phương nhanh bị người mới
thay thế, khiến bản thân mình giảm bớt xác suất chết, tỏ rõ chỗ này tàn
tàn khốc.
Còn có một ngàn người đạt đến bia đá mười vạn mét trong sáu mươi năm có một số trở về từ bên ngoài, hiển nhiên là kỳ hạn đến
gần, phải tiếp tục dấn sâu vào hơn.
Tô Minh lắc đầu, ngồi xếp
bằng, đôi mắt nhìn bia đá, hắn chú ý đến xung quanh có nhiều người đánh
giá mình, hắn đã quen với ánh mắt như thế. Dù sao so với người khác thì
hắn chọn năm tầng hư khác hẳn mọi người, tất nhiên sẽ bị chú ý, cộng
thêm trong sáu mươi năm hễ xuất hiện người mới thì đôi khi có kẻ xuống
tay với hắn, muốn không bị chú ý cũng khó.
Một lát sau bia đá
trước mặt Tô Minh xuất hiện vòng xoáy, vòng xoáy ầm ầm chuyển động, thân thể hắn nhanh chóng biến mơ hồ đến khi mất hẳn.
Khi tầm mắt của
Tô Minh lại rõ ràng thì hắn liền tỏa ra thần thức quét xung quanh. Đây
là một mảnh trời sao, ở phía trước không xa lắm có một tu chân tinh,
tinh cầu màu vàng tỏa ánh sáng lóng lánh.
“Kẻ có được thần nguyên của lão phu nếu khiến bia đá đạt đến mười vạn mét thì phải qua thử
thách này, nếu thành công ngươi sẽ được một phần lực lượng thần nguyên
của lão phu. Nếu thất bại thì mọi chuyện trở lại từ đầu. Phía trước có
viên tu chân tinh là quê hương của lão phu. Ở đó có thần nguyên của lão
phu, lấy được hay không phải xem tạo hóa của ngươi! “
Trong đầu Tô Minh vang vọng thanh âm tang thương của Tuế Trần Tử.
“ Ngươi có thể dùng mọi thủ đoạn, chỉ cần lấy được thần nguyên! “
Thanh âm tang thương của Tuế Trần Tử dần biến mất, Tô Minh ngẩng đầu, mắt
chợt lóe. Đặc biệt phù văn trong mắt phải Tô Minh có bóng chồng tầng
tầng, trông rất quái dị, hắn tiến tới trước, biến thành sao chổi bùm một tiếng bay nhanh hướng tu chân tinh trước mặt.
Tốc độ của Tô Minh ngày càng nhanh, chớp mắt xẹt qua trời sao, đến gần tu chân tinh tỏa
ánh sáng vàng. Theo hắn tới gần, uy nhiếp cường đại từ tu chân tinh tỏa
ra, khiến màn sáng vàng ngoài tinh cầu trở thành biển vàng, khiến tốc độ của hắn chậm bớt nhiều.