Cầu Ma

Chương 990: Chương 990: Chính là lúc này




Thanh Long của Long Hải lão tổ lao ra khỏi biển lửa, đảo mắt đã tới gần Hỏa Khôi lão tổ. Hỏa Khôi lão tổ cười nanh ác, tay phải vỗ vào mi tâm một cái rồi há mồm phun ra một ngụm máu tươi màu đen.

Máu tươi màu đen này dường như mang theo ngọn lửa cực nóng, như tồn tại có tính mạng vô cùng kỳ dị, chạy thẳng tới chỗ Thanh Long. Trong tích tắc đâm vào nhau không có bất kỳ tiếng nổ vang nào mà máu đen kia theo cánh tay rồi dung nhập vào trong thân thể Thanh Long. Trên thân thể Thanh Long bỗng xuất hiện vô số mụn nhọt. Trong tích tắc những thứ mụn nhọt kia bể tan tành thì chợt biến thành mặt người màu đen. Mặt người trên tay này hẳn là một trong ba tu sĩ Kiếp Dương vừa bị Hỏa Khôi lão tổ cắn nuốt lúc nãy. Mặt người này bao trùm cả thân thể con Thanh Long, khiến Thanh Long trực tiếp tiêu tán thành bụi bặm.

- Không còn đất thì còn là địch thủ của lão phu sao?

Hỏa Khôi cười nanh ác rồi xông thẳng về phía đại thụ khô khốc trăm trượng kia. Nhưng trước mặt hắn, ba ngàn lá cây tạo thành chiến phù khổng lồ đã tới gần rồi ầm ầm chém tới. Hỏa Khôi lão tổ không thèm tránh né mà há to miệng rồi phun ra thêm một ngụm máu đen. Máu đen kia bùng cháy giữa không trung rồi hóa thành một khuôn mặt người.

Người này chính là một trong ba tu sĩ Kiếp Dương kia. Giờ phút này thần sắc hắn dữ tợn rồi chạy thẳng đến chỗ chiến phù khổng lồ do ba ngàn lá cây tạo thành. Rầm một tiếng, mặt người bị phá hủy nhưng chiến phù do ba ngàn lá cây kia tạo thành cũng biến mất.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hỏa Khôi lão tổ phong quang vô hạn. Chiến thuật của hắn cực kỳ thành công. Đầu tiên hắn giả vờ rơi vào bẫy của đại thụ kia, đi cắn nuốt ba tu sĩ Kiếp Dương nhưng thực ra hắn không dung hợp mà chỉ giữ trong thân thể rồi để ngọn lửa ngưng tụ, hóa thành lực lượng bản thân.

Sau đó một lần hành động thiêu đốt cả đại địa và bầu trời. Sở dĩ nó có thể nhanh chóng đốt cháy toàn bộ thế giới này, Tô Minh chợt nhớ lại cảnh tượng Hỏa Khôi lão tổ dùng năm ngón tay nhấn vào lòng đất lúc trước.

Hiển nhiên lúc đó Hỏa Khôi lão tổ đã bắt đầu chuẩn bị, cho dù là Tô Minh thì cũng không khỏi không cảnh giác. Dù sao thì hắn lúc trước cũng không thể nào nhìn ra hành động của Hỏa Khôi lão tổ được.

Sau đó mượn nháy mắt đốt cháy thiên địa, một lần tiêu diệt căn nguyên của đại thụ kia, khiến nó trở thành vật không có rễ, chẳng khác nào chiếm ưu thế trong trận chiến này.

Tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là do Hỏa Khôi lão tổ nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn rồi hành động. Như vậy có thể thấy được những người có thể tu luyện tới đại năng thì đều là người có tâm cơ sâu sắc, tính toán cực nhanh, ý nghĩ phi thường.

Nếu sự việc cứ tiếp tục như thế thì không những Hỏa Khôi lão tổ đạt được bảo vật nơi này mà còn có thể cắn nuốt Long Hải. Nếu như thế thì Tô Minh sẽ không chọn xuất hiện, hắn sẽ chọn chờ đợi. Nếu hắn không tìm được thời cơ ra tay thì bỏ qua lần này cũng không phải là chuyện không thể.

Ba ngàn lá cây bị hủy, Hỏa Khôi lão tổ cười nanh ác rồi chạy thẳng tới chỗ đại thụ trăm trượng. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong tích tắc đã thấy đã tới gần đại thụ này rồi. Bỗng nhiên hai mắt Hỏa Khôi lão tổ co rụt lại. Bởi vì hai con mắt của đại thụ trăm trượng kia không có vẻ kinh hoàng hay tức giận mà là giễu cợt!

Đó là giễu cợt cao cao tại thượng, dường như đang châm chọc Hỏa Khôi lão tổ không biết tự lượng sức mình. Điều này làm Hỏa Khôi lão tổ biến sắc, lập tức biết đây là tin dữ.

- Ngươi không phải người đầu tiên làm như thế. Năm đó tên tu sĩ Long Hải này cũng dùng phương pháp như vậy để giết chết ta. Hắn suýt chút nữa đã thành công. Nhưng sau hắn thì không còn ai có thể thành công được nữa.

Âm thành vù vù truyền ra từ trong đại thụ.

- Chúng sanh đều có duyên. Chuyện này tuyệt đối không thể biết, không thể chạm, không có Chưởng Duyên...

Giọng nói lạnh tanh truyền ra từ trong đại thụ. Lời nói này vang vọng khắp nơi. Trong tích tắc, toàn bộ thế giơi như tràn ngập trong lực lượng kỳ dị.

Luồng lực lượng này, ngôn ngữ này khiến Hỏa Khôi lão tổ trợn tròn hai mắt, thần sắc không thể nào tin được, còn có một tia hoảng sợ không thể nào che dấu.

- Duyên Cảnh! Ngươi là tồn tại Duyên Cảnh! Chẳng lẽ nơi này không phải không gian phụ bảo mà là không gian chí bảo?

Sắc mặt Hỏa Khôi lão tổ đại biến. Dựa theo hiểu biết của hắn, hung linh trong không gian phụ bảo mạnh nhất cũng chỉ đến Chưởng cảnh, chỉ có hung linh trong không gian chí bảo mới xuất hiện cường giả cấp Duyên Cảnh.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể nào ngờ được. Chỉ là chênh lệch một cảnh giới mà đã khiến tất cả hành động lúc trước đều thành trò cười.

Tâm thần Tô Minh chấn động nhưng hai mắt chợt lóe lên. Trong số các đại năng, hắn hiểu rõ nhất chính là Hoành Thiên lão tổ. Người này phải dựa vào bảo vật nên mới có thể tiến đến nửa bước Duyên Cảnh.

Hai mắt Tô Minh lộ ra một tia không thể hiểu được. Hắn nhìn thoáng qua cỏ ba lá ở trên cây đại thụ kia, thần sắc khát vọng mãnh liệt.

- Nếu không phải do bản thân đại thụ này đạt tới Duyên Cảnh thì chính là do công hiệu của bảo vật này rồi. Về phần đại thụ này rốt cục có tu vi như thế nào thì cứ phải xem sau khi dùng Trảm Tam Sát mới biết được. Nếu có thể trảm thì chứng tỏ bảo vật này là mấu chốt!

Tô Minh nheo hai mắt này. Giờ phút này, hắn đang tập trung vào sau lưng Hỏa Khôi lão tổ, hắn đang chờ thời cơ xuất thủ có lợi nhất.

Hỏa Khôi lão tổ vội vàng lui về phía sau. Hắn biết với tu vi của mình thì căn bản không có lực đánh trả với đại năng Duyên Cảnh. Trong lòng hắn vô cùng chấn động, cũng đã nhận ra trong thế giới này tồn tại một lực lượng vô cùng kỳ dị. Lực lượng này quấn quanh hắn, quấy nhiễu cảm ứng của hắn với ngoại giới.

Trong ấn tượng của hắn, lực lượng này chỉ có ở cấp bậc Duyên Cảnh!

- Đại địa có duyên, trời cao cũng có duyên.

Âm thanh lãnh tang vang vọng, đại địa bị đốt cháy vừa nãy lại từ từ xuất hiện che lấp rễ cây đại thụ này, hư không cũng lần nữa biến thành màu xanh. Tất cả đã hoàn toàn khôi phục chỉ trong chớp mắt.

- Duyên của ngươi hết rồi!

Trong tích tắc đại thụ trăm trượng kia lên tiếng, Hỏa Khôi lão tổ chợt kêu thê thảm một tiếng, toàn thân bộc phát ra biển lửa. Biển lửa màu tím đang quay cuồng tràn lan ra bốn phía thì âm thanh đại thụ kia lại vang vọng.

- Hỏa có duyên phận với ngươi, duyên này giờ thành phệ.

Những lời này truyền ra, lập tức biển lửa kia không hề khuếch tán ra bốn phía nữa mà quay lại đốt cháy thân thể Hỏa Khôi lão tổ.

Hỏa Khôi lão tổ vô cùng hoảng sợ rồi mau chóng bỏ chạy. Hai tay hắn bắt ấn quyết, thân thể liên tục nhoáng lên. Mỗi một lần nhoáng lên, hắn đều phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ tăng mạnh.

- Ngươi tới dưới tàng cây của ta, đây là duyên của ngươi.

Âm thanh kêu gọi từ cây đại thụ yếu ớt truyền ra, Hỏa Khôi lão tổ lại phát ra một tiếng thê lương thảm thiết. Toàn thân hắn run rẩy, một luồng lực lượng vô hình mà hắn khó có thể chống cự đang lan tràn đến từ bốn phương tám hướng đè ép lên thân thể hắn khiến hắn không thể nào đi về phía trước mà bị kéo về phía sau không thể làm gì được.

Càng ngày càng tiến gần cây đại thụ trăm trượng kia thì cây đại thụ khô khốc kia không ngừng chui ra những nhánh cây đỏ như máu chạy về phía Hỏa Khôi lão tổ, muốn chui vào trong thân thể hắn để biến hắn thành con rối như Long Hải.

Long Hải vẻ mặt chết lặng đứng bên cạnh. Hắn chẳng qua chỉ phóng ra một con Thanh Long mà không làm gì, hiển nhiên cây đại thụ kia muốn tự mình ra tay đối phó Hỏa Khôi.

Tô Minh vẫn chờ. Hắn không tin Hỏa Khôi lão tổ chỉ có những thủ đoạn như thế. Nếu thật sự như vậy thì không cần Tô Minh ra tay, người này cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng nếu Hỏa Khôi lão tổ còn có thủ đoạn khác thì Tô Minh sẽ chuẩn bị một kích trí mạng. Dù sao lúc trước, khi người này nói chuyện với đại hán Hoàng Mi thì đã lộ ra sát khí với hắn. Tô Minh đã cảm nhận được sát khí này thì đương nhiên sẽ không mềm lòng.

Đến lúc hắn ta bỏ chạy thì hắn sẽ nắm chặt cơ hội. Điều đầu tiên sau khi đại thụ trăm trượng kia triển khai lực lượng Chưởng Duyên không phải là giết chết Hỏa Khôi mà là khôi phục đại địa đã bị biến mất kia.

Chuyện này tưởng nhưng rất nhỏ nhưng thực ra nếu đại thụ này đã nắm trong tay Duyên của bản thân thì không cần có căn nguyên nữa. Ví dụ như Ách Thương vậy, vì đã tồn tại tính mạng tầng nên có thể di động trong không trung mà không cần tẩm bổ từ đại địa nữa.

Hỏa Khôi lão tổ bị lực vô hình chèn ép bốn phía, thân thể không ngừng di chuyển về phía đại thụ trăm trượng kia, những nhánh cây đỏ như máu đã tiến gần Hỏa Khôi lão tổ đến mười trượng.

Đột nhiên Hỏa Khôi lão tổ vùng lên, thần sắc lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn cắn răng một cái rồi giơ tay phải vào mi tâm. Lần này hắn không phun máu tươi màu đen nữa mà thân thể chợt uỳnh một cái, chỉ trong chớp mắt, cánh tay đã mạnh mẽ bành trướng.

Đây không phải tự bạo mà là sau khi thân thể bành trướng thì trên thân thể xuất hiện vô số ký hiệu. Những ký hiệu này giống như nòng nọc, không ngừng di chuyển trên cánh tay. Một luồng khí tức cường đại lập tức bộc phát ra từ trong thân thể Hỏa Khôi lão tổ.

Cùng lúc đó, ở ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lò, vô số Hỏa Khôi trong ngôi sao Hỏa Khôi kia đều run rẩy, thân thể uể oải, không ít người bị thiêu đốt thành vũng máu. Trong khoảng thời gian ngắn, bộ tộc Hỏa Khôi đã chết hơn một nửa.

Đây là do Hỏa Khôi lão tổ vận dụng thần thông của bộ tộc, hút tính mạng bộ tộc từ trong hư không ra để đổi lấy lực lượng mạnh mẽ trong chớp mắt.

Rầm rầm rầm.

Tiếng vang kịch liệt chấn động bốn phương, cho dù là cách mấy không gian thì cũng đều có thể nghe được. Âm thanh này vang lên, lại thấy Hỏa Khôi lão tổ phun máu đen ra toàn thân. Máu tươi không ngừng khuếch tán ra phía ngoài rồi rồi hóa thành một đám sương mù máu màu đen. Đám sương mù này chứa lực ăn mòn cực lớn, ngay cả hư không cũng bị hòa tan, bất kỳ lực lượng nào, thậm chí cả tồn tại Chưởng Duyên kia cũng bị huyết vụ này chặn lại.

Đại thụ trăm trượng kia rống giận một tiếng, thần sắc không cam lòng nhưng hắn không thể di động được. Huyết vụ quay cuồng lại đã ngăn lực lượng Duyên Cảnh của hắn lại, lại càng chặt đứt liên lạc giữa Long Hải và hắn.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Khôi bỏ chạy.

Sau khi Hỏa Khôi lão tổ bành trướng thành mấy trăm trượng thì liền mở được một khe hở từ lực lượng Duyên Cảnh xung quanh. Một tiếng thét thê lương chói tai vang lên. Hắn mang theo oán khí ngập trời chạy thẳng ra phía ngoài.

Tu vi của hắn mau chóng giảm xuống. Đây chính là hậu quả khi hắn triển khai thần thông kia. Nhưng nếu có thể chạy ra khỏi nơi này, hắn chỉ cần tìm một chỗ rồi bế quan mấy ngày thì sẽ khôi phục lại ban đầu.

Nhưng ngay trong tích tắc hắn chạy ra, Tô Minh luôn ẩn mình bỗng lộ sát cơ.

- Chính là lúc này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.