Cầu Ma

Chương 481: Chương 481: Chúc phúc? Nguyền rủa?




Hơn nữa quan trọng nhất là hắn rất nghi ngờ về cái gọi là Chúc Cửu Âm chúc phúc!

Trong mắt Tô Minh, Chúc Cửu Âm là sinh mệnh tràn ngập trí tuệ và dứt khoát, loại sinh mệnh này dù có chết, dù chỉ còn một tia ý chí thì vẫn rất kiêu ngạo. Có lẽ nó khinh thường nói dối, hoặc đây thật sự là chúc phúc, nhưng chúc phúc và nguyền rủa chỉ cách một lằn chỉ. Tựa như cái bình rỗng, rót vào đủ nước thì nó đầy, nhưng rót lượng nước vượt qua sức chứa, vậy rất có thể cái bình sẽ vỡ. Loại này không phải chúc phúc mà là một loại nguyền rủa!

Nếu ngươi có thể thừa nhận được tạo hóa của ta, vậy ta tặng ngươi sự sống và lực lượng một giới còn lại của ta, chúc ngươi trưởng thành, để ngươi có tư cách là chủ nhân hậu bối hệ Chúc Cửu Âm!

Nhưng nếu ngươi không thể chịu đựng, vậy ngươi không tư cách trở thành chủ nhân hậu bối hệ Chúc Cửu Âm ta, thế thì hậu đại Chúc Cửu Âm không có chủ nhân khống chế tốt hơn là thành vật nuôi của người.

Có lẽ đây mới là suy nghĩ thật sự của con Chúc Cửu Âm này!

Sống chết chỉ một chớp mắt, tất cả phải xem ngươi lựa chọn thế nào! Là chúc phúc, là nguyền rủa, cũng là…thử thách!

Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn đầu người phụ nữ tuyệt đẹp nhanh chóng mục rữa, nhìn trong vòng xoáy giữa trán sợi chỉ đen xoay tròn. Sợi chỉ ngày càng rõ ràng, dường như tùy thời chui ra khỏi trán người phụ nữ này, nó, chính là rắn nhỏ!

‘Lực lượng này đến quá đột ngột, mình không thể hoàn toàn củng cố nó, vậy thì trùng kích Man Hồn sẽ rất vội vã, không qua chuẩn bị hoàn chỉnh, thế thì xác suất thất bại sẽ cực lớn!’

Tô Minh biết trong túi trữ vật của mình có nhiều Xích Thạch, nhưng trong đó không có Cửu Minh Hoa, nếu không thì hắn sớm cắt ra rồi. Bây giờ giây phút nguy cấp, Tô Minh đang nhanh chóng suy nghĩ thì khối Man Cốt thứ hai mươi bốn xuất hiện trong người hắn!

‘Xông hay là không đây…’ Tô Minh băn khoăn, nhưng hơi thở và sự sống không ngừng rót vào người khiến hắn không cách nào tiêu trừ đi. Man Cốt tăng lên, lực lượng ập đến, Tô Minh rõ ràng cảm nhận bản thân cường đại.

Cảm giác cường đại này hơn lúc trước nhiều lắm, nhưng đi theo đó là tử vong. Một khi đạt đến hai mươi sáu khối Man Cốt, là giây phút đánh bạc sinh tử một chớp mắt!

Mắt thấy khối Man Cốt thứ hai mươi lăm bị rót vào hơi thở sự sống Chúc Cửu Âm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt thì Tô Minh nghiến răng, nguyên anh trong người mở mắt ra, ở đan điền hắn đôi tay ấn pháp quyết, bỗng hít một cái.

Đây là cách duy nhất Tô Minh nghĩ ra được vào lúc này, cách tạm hoãn. Nhưng hiển nhiên cách đó không kéo dài quá lâu, dù là nguyên anh thì rốt cuộc vẫn có lúc hấp thu không hết, đến lúc ấy hắn vẫn phải lựa chọn khó khăn.

Bây giờ nguyên anh của hắn hấp thu, hơi thở sự sống rót vào người Tô Minh trực tiếp đổi hướng, chia ra một phần hướng tới nguyên anh, bao vây nguyên anh.

Đôi tay nguyên anh ấn pháp quyết, không ngừng biến đổi, dựa theo cách tu hành tiên tộc mà Hồng La truyền thừa, lát sau nguyên anh to gấp đôi, biểu tình lộ ra thống khổ. Loại cưỡng ép tăng thế này đại biểu tạo hóa và gồm cả nguy hiểm và thống khổ.

Sau khi nguyên anh to gấp đôi thì tu vi lập tức phá ta nguyên anh sơ kỳ đạt tới nguyên anh trung kỳ, vẫn đang không ngừng tăng lên. Thời gian nhanh chóng trôi qua, không lâu sau, nguyên anh không ngừng biến to lại lớn gấp đôi, biểu tình nguyên anh cực kỳ thống khổ, Tô Minh cũng như vậy. Hắn có cảm giác nguyên anh sắp nổ tung, đầu óc ù vang, nguyên anh phát ra tiếng gào. Trong người nguyên anh hỗn loạn, tu vi từ nguyên anh trung kỳ tăng lên nguyên anh hậu kỳ!

Giờ phút này, lực lượng rót vào người hắn vẫn không chút giảm bớt ngược lại càng mênh mông hơn, giống như không làm Tô Minh nổ tan xác thì quyết không bỏ qua!

Thân thể hắn đã xuất hiện tơ máu rậm rạp, nguyên anh có từng khe nứt như dấu hiệu bình sắp vỡ!

Khoảnh khắc nguyên anh tăng lên đến hậu kỳ, lại hấp thu, nguyên anh đã được nguyên anh kỳ đại viên mãn!

Chỉ kém một bước là hóa thần!

Một khi hóa thần, vậy nguyên anh của hắn sẽ tương đương với Hậu Vu trong Vu tộc, tương đương Man Hồn trong Man tộc.

‘Tiên tộc hóa thần cần cảm ngộ ý cảnh, loại ý cảnh này rất huyền diệu, mình không thể hiểu, nhưng bây giờ nhất định phải xông!’

Tô Minh nghiến răng, có loại liều mạng. Giây phút sinh tử, ngược lại hắn để ý chết chóc nữa. Nếu Chúc Cửu Âm chúc phúc là thử thách, vậy không thèm để ý gì nữa!

Giây phút Tô Minh có cách nghĩ này thì nguyên anh há to mồm lộ ra dữ tợn.

‘Chúc Cửu Âm, chúc phúc của ngươi đễ xem coi ta có thể đạt được bao nhiêu!’

Nguyên anh há to mồm điên cuồng hấp thu, tất cả hơi thở và sự sống rót vào người Tô Minh cùng vọt nhanh hướng nguyên anh, không ngừng rót vào. Nguyên anh nhanh chóng biến to, cuối cùng kích cỡ có thể so với thân hình Tô Minh!

‘Hóa thần…hóa thần…ta không cảm ngộ ý cảnh nhưng hiểu rõ quá khứ và tương lai dung hợp, tìm đến điểm quá khứ cùng tương lai. Nếu nói là ý cảnh vậy ý cảnh của ta chính là số mệnh! Con người đều có số mệnh, vạn vật đều có tuần hoàn!”

Hơi thở và sự sống không ngừng rót vào nguyên anh khiến biến ngày càng to, đến cuối cùng nguyên anh gầm lên, thể nguyên anh nổ tung. Nhưng theo đó, đầu óc Tô Minh ù vang, ý thức mơ hồ. Hắn như trông thấy nguyên anh lột xác, sinh mệnh mới sinh ra, đó đã không thể gọi là nguyên anh mà là nguyên thần!!!

Nguyên thần như ảnh như thân, như hư như huyễn. Hắn cảm nhận dao động đến từ nguyên thần, đó là ý chí nguyên thần không diệt thì linh hồn không chết.

Nguyên thần vừa sinh ra, Tô Minh cảm nhận nó yếu ớt, lúc này nguyên thần cần thời gian ôn dưỡng, nếu lại hấp thu hơi thở Chúc Cửu Âm thì sẽ chịu không nổi tan biến ngay.

Mắt thấy hơi thở và sự sống của Chúc Cửu Âm hướng đến nguyên thần, Tô Minh mở bừng mắt, tay phải nâng lân ấn pháp quyết chỉ tới trước. Khoảnh khắc lực Chúc Cửu Âm đến thì nguyên thần bay khỏi người Tô Minh, ở trước mặt hắn ngưng tụ lại.

‘Tiên tộc tu nguyên thần gọi là nguyên thần không diệt thì hồn không vong, giờ nếu mình đã tu ra nguyên thần, vậy dù thân thể cuối cùng bị lực Chúc Cửu Âm làm tan vỡ thì có thể dùng nguyên thần đoạt xá!’

Tô Minh cắn răng, giây phút nguyên thần rời khỏi người, lực Chúc Cửu Âm rót vào Man Cốt của hắn. Phút chốc khối Man Cốt thứ hai mươi lăm của Tô Minh tỏa ra ánh sáng chói lòa. Bây giờ nguyên cái lưng Tô Minh nhìn như ánh vàng rực rỡ, thân hình hắn cũng đầy ánh vàng. Khối Man Cốt thứ hai mươi lăm là đỉnh cao Tế Cốt, trong Man tộc có không ít cường giả tới tầng này rồi sẽ không tu hành nữa. Bởi vì họ không nắm chắc có thể đối mặt sau khối Man Cốt thứ hai mươi sáu là sinh tử Man Hồn!

Nếu Tô Minh có thể lựa chọn thì chắc chắn phải chuẩn bị sẵn sàng hết hắn mới thử. Nhưng bây giờ hắn không có lựa chọn!

Mắt hắn đỏ thẫm, ánh mắt lộ ra dứt khoát. Khối Man Cốt thứ hai mươi lăm cùng hấp thu, đem tất cả lực Chúc Cửu Âm rót vào người hút vào Man Cốt thứ hai mươi lăm, ôn dưỡng khối thứ hai mươi sáu!

Nửa tiếng sau, khoảnh khắc xuất hiện khối Man Cốt thứ hai mươi sáu, nguyên tấm lưng Tô Minh tỏa ánh sáng dù là bên ngoài cũng trông thấy. Ánh sáng không ngừng ngưng tụ, như muốn ở sau lưng Tô Minh hình thành một thân hình, thân hình ấy là mỗi một cường giả Man Hồn cảnh mới có được, Man tượng bản thân!!!

Có loại cảm giác dường như linh hồn sắp bị Man tượng hút đi, làm ý thức Tô Minh mơ hồ, trong mơ hồ suy nghĩ trống rỗng.

Nhưng ảo ảnh vừa xuất hiện, chớp lóe vài cái dường như khó thể chống đỡ, không ổn định, lại kéo dài vài giây cuối cùng vẫn là tan rã, nổ tan. Khoảnh khắc tan vỡ, Tô Minh cảm giác ý thức bị thức đi chết lặng, sống lưng tỏa ánh sáng chói lòa cuồng bạo vỡ nát, khóe miệng hắn tràn máu. Ban đầu máu chỉ tràn ra, nhưng từ miệng Tô Minh phun ra thì tất cả lỗ chân lông người hắn cùng ứa máu, người biến ủ rũ.

Bóng tối tử vong bao trùm, Man Hồn thất bại!

Thất bại cùng với lưng tan vỡ, máu thịt Tô Minh thoáng chốc có dấu hiệu thành tro. Sự sống của hắn nhanh chóng giảm đi, sinh mệnh ảm đạm.

Nhưng dấu hiệu chỉ vừa xuất hiện trong khoảnh khắc, vì thân thể Tô Minh có sự sống và hơi thở mênh mông rót vào, sức sống dung nhập nên máu thịt hắn không tê liệt, sức sống nhanh chóng được bổ sung, lưng vỡ mau chóng ngưng tụ lại.

“Ta có thể giúp ngươi một lần, nhưng chỉ một lần thôi. Chúc phúc của ta không phải bất cứ sinh mệnh nào đều chịu được. Lần sau nếu ngươi không thể thì không xứng thành chủ nhân hậu bối hệ Chúc Cửu Âm ta. Lần sau nếu ngươi không thể chịu được thì phải ở lại đây cùng ta mục rữa. Nếu ngươi có thể lại chịu đựng nửa tiếng đồng hồ, lực một giới còn sót lại quý giá của ta sẽ xuất hiện, hấp thu nó mới tính chân chính cơ duyên!"

Lời nói tang thương của Chúc Cửu Âm quanh quẩn trong đầu Tô Minh, lưng hắn dần hoàn chỉnh, sức sống đã bị bổ sung đủ. Trừ tấm lưng không còn ánh sáng vàng cần phải lại tế luyện ra thì Tô Minh không bị thương tổn gì cả.

Mặc dù Man Cốt tan vỡ nên giờ ngưng tụ lại không có Tế Cốt nữa, nhưng Tô Minh cảm giác tu vi của mình cường đại không hề yếu đi ngược lại tăng lên. Hiện tượng lạ lùng này khiến hắn không kịp nghĩ nhiều, bây giờ vì hơi thở và sức sống rót vào người, khối xương sống thứ nhất lại tỏa ánh sáng vàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.