Từng là bạn thân, đồng bạn lúc nhỏ.
- Tô Minh, ta nói ngươi
biết, sau này Lôi Thần ta sẽ trở thành tộc trưởng Ô Sơn, ngươi cũng phải cố gắng trở thành Man Công, đến lúc đó có ai dám khi dễ chúng ta ...
- Không tu thành Man cũng không sao, ngươi yên tâm, sau này Lôi Thần bảo vệ ngươi.
- Cái kia ... Tô Minh, ngươi thấy cô nàng này thế nào, ta cảm thấy ta khá thích nàng ...
- Tương lai, chúng ta sẽ thay đổi sao?
Từng tiếng văng vẳng trong trí nhớ, cách cự ly một thanh kiếm khiến người phức tạp khẽ thở dài.
Biểu tình của Lôi Thần không còn phức tạp, đôi mắt trong suốt nhìn Tô Minh, khẽ nói:
- Hắn là phụ thân của ta.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau khẽ nói:
- Ta không giết hắn.
- Dù có sát khí mạnh hơn nữa, giờ phút này Lôi Thần tại đây, Tô Minh
không xuống tay được. Thật ra từ lúc ở Tang Tương đại giới trông thấy
Lôi Thần thì Tô Minh đã có điều suy đoán, vì hắn cảm nhận từ người gã có ôn dưỡng thuộc về Tô Minh, hơi thở một nửa Diệt Sinh chủng bị Tô Hiên Y lấy đi. Cho đến khi bước vào Minh Hoàng chân giới thì mọi đáp án đề giở ra.
Tất nhiên Vũ Huyên không phải là con của Tô Hiên Y, cô
chỉ là đạo lữ y chuẩn bị cho con của mình, lô đỉnh chuẩn bị ôn dưỡng một nửa Diệt Sinh chủng khác, giống như Tô Minh. Vậy là chỉ có Tam hoàng tử giây phút đó xuất hiện bên cạnh Vũ Huyên tiến hành hôn điển này, cũng
tức là Lôi Thần.
Gã mới là đứa con thật sự của Tô Hiên Y.
Lôi Thần nhìn Tô Minh, nghe hắn nói, nhắm mắt lại. Khoảnh khắc Lôi Thần nhắm mắt, hắn xuyên qua người gã, tiến tới một bước. Tô Minh xuyên qua
người Lôi Thần, xuất hiện ở trước mặt Tô Hiên Y, kiếm nắm nơi tay phải
quét qua. ánh sáng tim ngập trời,nhuộm tím khung trời. Khi ánh sáng biến mất, mặt Tô Hiên Y trắng bệch, lảo đảo lùi vài bước.
Người
Tô Hiên Y tỏa ra ánh sáng tím, sắc mặt y càng khó xem hơn. Tô Hiên Y cảm giác ánh sáng tím khuếch tán, khiến thân thể y càng lúc càng yếu ớt. Ý
chí của Tô Minh quét qua, biến thành ý sắc bén dọc theo đôi mắt Tô Hiên Y đâm vào tinh thần y. Tô Hiên Y như biến thành mạch lạc mặc cho ý chí
của Tô Minh đâm vào, ánh sáng tím lan tràn theo mạch máu.
Giây thứ nhất, trong Minh Hoàng chân giới, trên tu chân tinh hẻo lánh,
trong một hang núi cao có một người khoanh chân ngồi. Người ấy mặc áo
dài, chợt ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt già nua, đôi mắt có ánh sáng tím bắn ra. Y là một phân thân của Tô Hiên Y, cùng vối mắt y lóe tia sáng tím,
một bàn tay vươn ra khỏi ánh sáng tím ấn vào đỉnh đầu ông lão, không thể né tránh. ầm vang, người ông lão run lên, tan thành mây khói, hình thần đều diệt.
Giây thứ hai, trong Âm Thánh chân giới, dãy cung
điện bàng bạc có một người đàn ông trung niên biểu tình yêu nghiêm ngồi
ngay ngắn trên chủ tọa đại điện, lạnh lùng nhìn mọi người bên dưới, hé
môi định nói cái gì. Bỗng người y run lên, mắt tràn ngập ánh sáng tím.
Đám tu sĩ bên dưới kinh ngạc, tay Tô Minh vươn ra khỏi ánh sáng tím, nhẹ nhàng ấn vào trán người đàn ông trung niên. Tiếng nổ vang vọng, thân
thể người đàn ông trung niên run lên, tan vỡ.
Giây thứ ba,
trong Minh Hoàng chân giới, sâu trong vòng xoáy bàng bạc, một nguyên chi linh sắp sinh ra. Tô Hiên Y cũng tốt, phân thân của y cũng thế, trong
giây phút này ... Người y run lên, mắt không mở ra, dường như biết nếu
mở mắt thì sẽ có tia sáng tím tràn ra. Thân hình ấy lắc người định nhanh chóng rời đi thì trong cơ thể phát ra ánh sáng tím, hóa thành Tô Minh ở trước mặt y, nhẹ nhàng đánh tới. Bàn tay không thể né tránh, như định
mệnh rơi vào trán y, tiếng két két vỡ ra từng tấc, ánh sáng tím biến
mất, tất cả hóa hư vô.
Giây thứ bốn, trong Đệ Ngũ Hỏa Lô, bên cạnh xác vợ của Tô Hiên Y, người đàn ông lạnh lùng nhiều năm qua luôn
tĩnh tọa giờ thì thở dài, mở mắt ra. Tia sáng tím trong mắt y bao phủ
toàn không gian, y mặc kệ bàn tay Tô Minh xuất hiện trong ánh sáng tím
ấn vào trán. Nhiều năm qua y thủ hộ giờ đã kết thúc.
Giây thứ năm, trong thần nguyên tinh hải, xa ở Hắc Mặc Tinh, trong phế tích mênh mang có một chỗ cực kỳ hiểm yếu, một ông lão tóc tai bù xù, người gầy
gò phát ra tử khí đậm đặc đang khoanh chân ngồi trong một trận pháp.
Trận pháp này rất cổ xưa, dường như là phong ấn một nơi, trấn áp tất cả
nằm bên trong. Trông ông lão như là tử khí mờ mịt nhưng có chút sức sống vẫn luôn bất diệt. Đây không phải là những điểm quái dị của ông lão,
chân chính lạ là sau lưng lão có một cái xác dán người lão.
Không biết thây khô này chết đi đã bao nhiêu năm, dán sát lưng ông lão,
từng giây phút hấp thu sự sống của lão, dù là tử khí cũng hút, tựa như
ký sinh. Biểu tình của ông lão thống khổ, dường như lão đã sống như vậy
nhiều năm rồi. Trong một giây, ông lão chợt mở mắt ra, bên trong lóe tia sáng tím, không phải kinh hoàng mà là mừng như điên, dường như lão đã
chờ đợi từ rất lâu rồi
Ánh sáng tím lấp lánh, tay pahỉ của Tô Minh chui ra từ người lão, một chưởng ấn vào trán lão. ông lão cố nén
lòng kích động, không hề tránh đi bàn tay do ý chí Tô Minh hóa thành
khiến người lão vỡ nát, hình thần đều diệt. Khi ánh sáng tím biến mất,
thây khô không còn kí chủ chợt mở mắt ra, phát ra tiếng thét chói tai,
điên cuồng, tràn ngập lệ khí, sắc nhọn hướng trận pháp.
Giây thứ sáu, thứ bảy.
Mấy phân thân của Tô Minh trong chớp mắt này bị ý chí của Tô Minh quét
đi, lần lượt tan nát, bị hắn hoàn toàn xóa đi, chỉ để lại thân thể trước mắt đang thụt lùi, mặt trắng không còn chút máu là hắn không xóa. Tô
Minh đã hứa với Lôi Thần rồi, hắn sẽ để Tô Hiên Y sống. Nhưng sống như
thế nào? Tô Minh lựa chọn diệt hết phân thân của Tô Hiên Y, dù bên trong có bản tôn của y nhưng đối với Tố Minh tộc, bản tôn chết thì phân thân
vẫn có thể dùng cách đặc biệt sống tiếp.
Tô Minh làm xong mọi chuyện, nhìn Tô Hiên Y, toàn bộ phân thân của y đã chết, tu vi nhanh
chóng rớt xuống cho đến khi thành thiên tu, lắc đầu, xoay người đi hướng Vũ Huyên. Tô Minh trở về bên cạnh Vũ Huyên, tay phải nhẹ chỉ vào trán
cô.
Vũ Huyên luôn nhìn Tô Minh, không chút né tránh, mặc kệ
ngón tay hắn rơi xuống. Ý chí của Tô Minh ùa vào người Vũ Huyên, vận
chuyển một vòng, Diệt Sinh chủng như nửa con thuyền bị Tô Minh chặt đứt
liên hệ với cô, lấy ra khỏi người cô.
Tô Minh nhìn Diệt Sinh
chủng bị lấy ra, nhiều xúc tua mấp máy xung quanh, vẻ mặt chán ghét, lúc trước thứ này cũng có trên người hắn. Tô Minh lấy xuống xong vứt cho
Lôi Thần. Một nửa Diệt Sinh chủng lao hướng Lôi Thần, đụng chạm vào
người gã, dung nhập cơ thể gã, hoàn mỹ dung hợp với một nửa Diệt Sinh
chủng mà Tô Minh ôn dưỡng, biến hoàn chỉnh.
- Nếu cha ngươi
rất muốn có được nó thì hãy dung vào người của ngươi đi, từ nay về sau
hai chúng ta ơn cũng tốt, oán cũng vậy, không thể hiểu rõ, không nói rõ
được, không bằng chuyện cũ theo gió bay, để hồi ức biến mất.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lôi Thần, kéo Vũ Huyên đi tới trước mặt A Công Mặc Tang, cùng cô cúi đầu. A Công nở nụ cười,
Tô Minh khẽ nói:
- A Công, chúng ta ... Về nhà đi.
A Công hiền lành cười, gật đầu, ba người đạp hư vô ra khỏi cổ thụ. Bên tai Thần Hoàng Viêm Bùi vang giọng Tô Minh.
- Mười năm sau chờ ta tại lỗ hổng Tam Hoang.
Lôi Thần nhìn bóng lưng Tô Minh, biểu tình buồn bã, chợt lên tiếng:
- Tô Minh ...
Tô Minh dừng bước, ngoái đầu lại. Lôi Thần cất tiếng nói đầy ẩn ý:
- Bây giờ ta nói cho ngươi biết đáp án năm xưa, ta không muốn thay đổi.
Người Lôi Thần run run, gã nhìn đồng bạn lúc nhỏ, nhìn bạn thân trong cuộc đời, thì thào.
- Nhưng ngươi ... Đã thay đổi.
Trong mắt Tô Minh sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ, có lẽ trước khi đến
hắn phát hiện ra nhiều, nhưng khi bóng đỏ xuất hiện thì hắn đã biết đáp
án.
Mãi đến phút cuối hủy diệt phân thân của Tô Hiên Y, nói
là chấm dứt ân oán chẳng bằng nói đó là một phần kế hoạch của Tô Hiên Y. Mượn lực lượng Tô Minh chặt đứt khốn cảnh ở chỗ đó của Tô Hiên Y, còn
việc Lôi Thần có nói với y chuyện hắn đi Tang Tương hay không thì hắn
không muốn nghĩ nữa. Như Tô Minh đã nói, xem như biến mất, đường ai nấy
đi, ngươi không chọc vào ta, ta không gặp người.
- Đây mới là Tô Hiên Y mà ta biết.
Tô Minh ngoái đầu, mắt lướt qua Lôi Thần, thấy Tô Hiên Y biểu tình phức tạp nhưng đôi mắt thì sâu thẳm giống như hắn. Hai người ánh mắt giao
nhau trong thoáng chốc.
Tô Minh đã đi, mang theo Vũ Huyên,
cùng A Công đi ra tán cây này. Sau lưng bọn họ, hiên tôn tự động chắp
tay cúi đầu, bọn họ bái là ơn cứu mạng của Tô Minh.
- Chờ chút.
Đi trên biển rộng, ra khỏi cổ thụ, hiên tôn cúi đầu, Lôi Thần buồn bã
phức tạp, biểu tình Tô Hiên Y bình tĩnh, mắt sâu thẳm, Tô Minh lần nữa
khựng lại.
Tô Minh ngoái đầu, lần này hắn không nhìn tán cây
mà bên dưới cạnh cổ thụ, chỗ đó có thanh niên vẻ mặt nhàn nhã đang nhìn
hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tô Minh mỉm cười. Tô Minh
nhìn thanh niên, nhìn biển, nhìn cổ thụ, khẽ nói với Vũ Huyên, A Công:
- Ta đi gặp vị trưởng giả, các ngươi ... Đợi ta một lát.
Tô Minh nói rồi cất bước đi hướng cổ thụ. Thanh niên dưới bóng cây mỉm cười nhìn Tô Minh đi đến.
Tình cảnh này xảy ra ngoài biển, bên cổ thụ, xanh ngắt như nối với trời.