Chính lúc này, lông chim xanh trong ánh sáng xanh biến thành một con
khổng tước mang theo dữ tợn, điên cuồng và một tia ý chí sinh ra trong
mắt nó, lao hướng hạc trọc lông. Hạc trọc lông cũng tỏa ánh sáng đen,
hình thành con hạc nhắm mắt, như là bản năng hướng tới gần khổng tước
xanh.
Khoảnh khắc hai bên tới gần, mắt trái Tô Minh chợt lóe, phù văn thần nguyên xuất hiện xông vào túi trữ vật, phủ lên khổng tước
xanh.
'Quả nhiên có vấn đề!’ Tô Minh hừ lạnh.
Phù văn thần nguyên biến thành tiếng nổ tạc khổng tước xanh, chớp mắt lau đi ý chí trong mắt nó, khiến nó hét thê lương.
“Thần nguyên, điều này không thể! “
Khi tiếng hét thảm truyền ra, khổng tước xanh mắt trống rỗng, thân thể sắp
tán loạn, hạc trọc lông đang nhắm mắt bỗng nhào lên, hai bên dung hợp
lại. Hạc trọc lông vẫn nhắm mắt như đang ngủ say, nhưng thân hình phán
tán chậm bớt nhiều, mơ hồ nó khác với trước, hình như linh hồn hồi phục
một chút.
'Có hiệu quả!’ Mắt Tô Minh tỏa ánh sáng rực rỡ.
“Nếu đã có tác dụng như vậy thì hạc trọc lông, ngươi vì Tô ta làm quá nhiều chuyện, hôm nay, hãy để Tô ta giúp ngươi đi! “
Tô Minh đứng bên ngoài dị địa Tây Hoàn thì thào, mắt lộ dứt kháot, hắn
không lựa chọn đi Hắc Mặc Tinh tìm liên hệ với hạc trọc lông.
Dù
sao chuyện này xem như chính xác nhưng sự thật có lẽ chỉ là trùng hợp,
đường đi dài dặc, không đến lúc bất đắc dĩ thì Tô Minh sẽ không chọn.
Hiện tại bày ra trước mặt hắn có thêm con đường để hạc trọc lông hồi
phục, đó là người khiến Khổng Hoàn đưa đến lông chim, mặc kệ người đó có âm mưu gì, trực tiếp tìm người đó đánh vỡ âm mưu rồi cướp đi thứ thuộc
về hạc trọc lông là được.
Con đường này cực kỳ nguy hiểm, bởi vì
thế lực bốn chân giới trấn thủ bên trong phòng ngự và rất nhiều cường
giả sẽ không ngừng cản trở Tô Minh. Mà trong thế lực bốn chân giới trấn
thủ chắc chắn tồn tại một số lão quái, điều này có thể nhìn ra từ năm đó trong số người truy sát Tô Minh có hai cường giả nửa bước kiếp dương.
‘Đánh nhanh thắng nhanh, không thể dây dưa kéo dài, dùng tốc độ nhanh nhất
xâm nhập, tốc độ nhanh nhất tìm ra đối phương, tốc độ nhanh nhất cướp đi điều cần thiết. Chỉ cần mọi thứ đạt đến nhanh nhất thì việc này có khả
năng thành công.'
Tô Minh mắt chớp lóe, Xích Hỏa Hầu đứng bên
nhìn thấy hết, gã nhìn ra Tô Minh điên cuồng. Gã tưởng có lẽ hắn do dự
có đi Hắc Mặc Tinh hay không, lúc này Tô Minh mở mắt ra.
Khi nhắm mắt thì trong dị địa Tây Hoàn sau lưng hắn, trời sao mà Ách Thương ở,
Ách Thương phân thân khoanh chân tĩnh tọa trong mười vạn ngân hà từ từ
mở ra.
Lực lượng thần nguyên đậm đặc bùng phát khi Ách Thương
phân thân mở mắt ra, hắn từ từ đứng dậy đi hướng hư vô. Một bước này
bước ra trời sao chấn động, một bước đi ra thế giới mười vạn bia đá như
tan vỡ, bia đá tím mấy trăm người bao gồm tu sĩ giáp đen bị Tô Minh đẩy
vào đây cùng hôn mê.
Bia đá của họ ánh sáng tím lu mờ, cuối cùng không còn chút ánh sáng, dường như một giây này tất cả ánh sáng bị hút đi hết.
Một bước bước ra, tội nghiệt phế địa, bên ngoài dị tộc Tây Hoàn tinh vực
đột nhiên có thêm một bóng người, bóng dáng ấy mặc áo tím, mái tóc dài,
bộ dạng giống Tô Minh nhưng càng tang thương hơn. Hắn im lặng đứng đó,
khi hắn xuất hiện thì phạm vi lớn Tây Hoàn tinh vực nổ đì đùng. Đây là
bỗng dưng nổ, không có chấn động dự triệu gì cả, vô số khe hở trời sao
xuất hiện, theo tiếng nổ, quy tắc và phép tắc Tây Hoàn tinh vực hỗn loạn lên. Ngôi sao chớp lóe, thiên thạch tạm dừng, ánh sao vặn vẹo, vô tận
sóng gợn khuếch tán, khiến cả Tây Hoàn tinh vực hỗn loạn.
Dường
như Ách Thương phân thân Tô Minh đi ra, khiến trời sao kiêng dè, khiến
nảy ra bài xích mãnh liệt, dường như trời sao không có ý thức, vậy thì
giờ phút này ý thức đó sẽ là giận dữ và hồi hộp.
Tia chớp trắng
ầm ầm đánh vào hư vô, khoảnh khắc phủ lên xung quanh Ách Thương phân
thân, kịch liệt lan tràn tám hướng, trời sao mênh mông hóa thành lôi
trì. Tia chớp như là giam cầm sinh ra từ trời sao muốn ngăn cản Ách
Thương phân thân đi ra.
Tình hình này Phệ Không phân thân Tô Minh không thèm để ý, vẫn nhắm mắt, thế nhưng Xích Hỏa Hầu trước mặt hắn thì biểu tình biến đổi chưa từng có. Gã bản năng lùi mấy trăm mét, ngây
ngốc nhìn bóng dáng tím xuất hiện cùng lôi trì trắng, gã kính sợ và sợ
hãi đến tột cùng, linh hồn không thể kiềm chế run rẩy, hồn sắp tan vỡ.
'Cái...cái này là ai!? Cường đại đến trình độ này, đây là...là...' Xích Hỏa Hầu thần kinh thác lạc, lộ vẻ hoảng sợ khó tin.
Gã nhìn ra trời sao quy tắc và phép tắc tràn ngập, thấy trời sao mãnh liệt bài xích người này. Gã không thể tưởng tượng một người bị trời sao bài
xích thì mạnh đến cảnh giới gì, khiến trời sao kiêng dè!
“Một
trời sao bình thường mà dám ngăn cản Tô ta đi ra. “ Ách Thương phân thân tóc tím bay phất phới, lạnh lùng nói, tay phải giơ lên phất hướng đằng
trước.
Cú phất này tia chớp quanh người hắn bỗng biến thành màu
tím, trong chớp mắt tất cả sấm sét thành màu tím, chỗ này...trở thành
lôi trì tím. Khoảnh khắc thành lôi trì tím, ý chí khiến Xích Hỏa Hầu
nghẹt thở bùng phát từ bóng dáng tím mà gã không thấy rõ mặt mày, quét
bốn phía. Dường như trời sao ý chí đi qua không thuộc về tinh vực này
nữa mà do đối phương khống chế. Hễ là trời sao nằm trong ý chí thì Xích
Hỏa Hầu thấy tất cả quy tắc, phép tắc bên trong bị cưỡng ép bôi xóa, bị
quy tắc và phép tắc mới thay thế.
Gã còn thấy tinh vực phản kháng hóa thành lực lượng áp súc như muốn ngăn cản ý chí đối phương khuếch
tán, đây không phải điều tu sĩ làm được, dường như là trời sao cùng trời sao đối kháng, là khung trời cùng khung trời tranh đoạt.
“Người này...là ai... “ Xích Hỏa Hầu trợn mắt há hốc mồm thì thào.
Loại thần thông này đã vượt qua Xích Hỏa Hầu tưởng tượng, ý nghĩ duy nhất
rung động trong thức hải của gã chính là dốc sức bỏ trốn, gã rống hướng
Phệ Không phân thân định mang hắn đi, người gã run lên, bởi vì ý chí
khủng bố kia đã phủ lên Phệ Không phân thân.
Chính lúc này, một thanh âm quanh quẩn.
“Trời sao tàn phá, ngươi có thể hủy diệt chúng sinh, nhưng không thể hủy diệt ta, bởi vì ta và ngươi là giống nhau. “
Khi câu nói này truyền ra, Xích Hỏa Hầu trông thấy hình ảnh khiến gã suốt đời không thể quên, rung động cả đời.
Gã thấy sau lưng bóng dáng áo tim mơ hồ chớp mắt xuất hiện một cái cây màu tím to khổng lồ, khó mà tả kich cỡ.
Cây này lấy trời sao làm đất nuôi dưỡng, lấy tinh vực làm chất dinh dưỡng, ở bên trong phát ra tiếng như tim đập, mỗi lần nhảy thì tiếng thình thịch khiến trời sao không ngừng rung động. Khi cây xuất hiện chiếm cứ phạm
vi vô biên vô hạn, khiến quy tắc và phép tắc Tây Hoàn tinh vực gần như
tan vỡ.
Ý chí đó lại khuếch tán, ầm vang, bao phủ luôn khu vực
Xích Hỏa Hầu ở. Suy nghĩ tuyệt vọng tràn ngập toàn thân Xích Hỏa Hầu,
nhưng gã không cảm nhận cái chết đến, gã ngẩn ra. Gã chẳng những không
cảm nhận cái chết, ngược lại trong ý chí tìm thấy sự quen thuộc, quen
đến gã khó thể quên.