Chỉ có một người biểu tình kích động, không nhìn một vạn bia đá mới mà
là ba trăm năm qua gần như bị người quên đi, bia đá thuộc về Tô Minh. Gã nhìn bia đá, chờ đợi một người xuất hiện.
Gã dần thấy bia đá khắc tên Mặc Tô xuất hiện một vòng xoáy, từ bên trong có một người bước ra.
Tóc dài màu xám, thân hình cao ngất, khuôn mặt tái nhợt, ảo ảnh phù văn
bóng chồng gần như yêu dị trong mắt phải, chính là ẩn chứa Phệ Không
phân thân có thần nguyên Ách Thương!
Nói chính xác hơn, từ Ách
Thương phân thân toát ra ánh sáng tím không phải vạn cái mà là chín ngàn chín trăm chín mươi chín luồng, còn lại một là bia đá Tô Minh.
Tùy theo mười vạn bia đá hoàn chỉnh, gần chín vạn người xung quanh hoảng
sợ, im lặng nghẹt thở, dần dần ngày càng nhiều người phát hiện trên bia
đá Tô Minh xuất hiện vòng xoáy, từ bia đá tỏa ra ánh sáng chói lòa, ánh
sáng ảnh chiếu nguyên thế giới bia đá, khiến tất cả mọi người tại đây
không thể không nhìn xem.
Phút chốc ánh mắt mấy vạn người tập trung vào bia đá khắc hai chữ Mặc Tô, làm Tô Minh bước ra lọt vào mắt mỗi người.
Tô Minh biểu tình thản nhiên, từng bước một đi ra vòng xoáy bia đá, mãi
đến khi hắn hoàn toàn bước ra thì vòng xoáy biến mất. Tô Minh nhìn đất
bia đá xung quanh quen thuộc, mấy trăm năm xẹt qua trong mắt hắn, hóa
thành tiếng cảm thán. Hơn ba trăm năm trước hắn ôm quyết tâm thẳng tiến
tới trước truy tìm tạo hóa, mấy trăm năm sau hắn mang theo tạo hóa ngập
trời, ôm kỳ tích thay đổi cuộc đời trở về.
Ánh mắt mấy vạn người
xung quanh ngưng tụ không khiến nỗi lòng Tô Minh dao động chút nào. Ánh
mắt hắn quét không khí xung quanh, cuối cùng xoay người đi hướng bia đá
thuộc về mình.
Bia đá mười vạn mét sừng sững đứng trong rất nhiều bia đá, nhìn như bình thường nhưng trong mắt Tô Minh có thể thấy quy
tắc của Tuế Trần Tử nơi đây, hắn thấy trong hư vô quy tắc Tuế Trần Tử
biến thành ảo ảnh, hiện tại đang cúi người trước hắn. Như là đang chúc
mừng, chờ Tô Minh ra lệnh, động tác này là loại tuân theo, tuân theo
nguyện vọng của Tuế Trần Tử phục tùng mệnh lệnh người được chỉ định
thuật một niệm của lão.
‘Tuế Trần Tử định ra quy tắc là cái gì?’ Tô Minh truyền ra thần niệm.
‘Phép tắc thứ nhất chí cao vô thượng, khi không xúc phạm quy tắc thứ nhất thì quy tắc vì bảo vệ và tiêu diệt, bảo vệ người chỗ này không bị hồn Ách
Thương tiêu diệt, bôi xóa tất cả người chống lại quy tắc.’ Trong tinh
thần Tô Minh truyền ra giọng tang thương của Tuế Trần Tử.
‘Phép tắc thứ nhất?’ Tô Minh như có điều hiểu ra.
‘Phép tắc thứ nhất, chỗ này Ách Thương có thể trả giá thần nguyên, ta giúp nó tiêu diệt người chỗ này. Nhưng nếu người muốn tiêu diệt là vì đoạt xá
Ách Thương mà thất bại bị yêu cầu tiêu diệt thì dù trả bất cứ cái giá gì cũng không cho phép, chỉ có thể khiến người này tự sinh tự diệt.'
Tô Minh gật đầu, điều này hắn nhìn ra được lúc trước Ách Thương tím không
thể tiêu diệt hắn, nếu không thì năm đó nó có thể lấy ý chí giáng xuống
đậy hủy diệt hắn chứ không cần bị động chờ đợi.
Tô Minh không hỏi quy tắc Tuế Trần Tử nữa, yên lặng nhìn bia đá thuộc về. Trong mắt hắn
tấm bia đá là do từng mảng kết tinh màu tím tổ thành nhưng bề ngoài thô
ráp khiến người không nhìn ra. Thậm chí dù là thần thức tra xét cũng
không thể nhìn ra manh mối, chỉ có nắm giữ thần nguyên, có được Ách
Thương phân thân, trở thành một trong người chia chác như hắn mới vào
lúc này nhìn ra bí mật của tấm bia đá.
“Người này là...là Mặc Tô? “
“Hắn là kẻ chúng ta đến đây định bắt giữ. Cái này...hắn... “
Từng tiếng xôn xao vang lên từ chín vạn người xung quanh.
“Mới nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng ta đột nhiên bị buộc ra khỏi thế giới bia đá? Chết tiệt, ta rõ ràng sắp đột phá, vậy mà chỉ kém một bước. “
“Ba trăm năm trước từng xuất hiện tình hình cùng
loại, lúc đó hắn là người duy nhất không xuất hiện, ba trăm năm sau lại
hiện ra tình hình nhưng hắn cũng lộ mặt, nói bên trong không có liên
quan đến hắn thì lão phu tuyệt đối không tin. “
“Mặc Tô này rốt cuộc ở thế giới bia đá làm chuyện gì vậy? Có thể khiến một vạn bia đá biến mất rồi lại ngưng tụ ra. “
Tiếng xôn xao ngày càng ồn ào nhưng Tô Minh nhắm mắt làm ngơ. Hắn nhìn bia đá của mình, thấy sâu bên trong tồn tại một mảnh lá cây màu tím.
Khi trông thấy lá cây tím, Tô Minh hiểu rõ, ánh mắt chuyển sang gần vạn bia đá mới xuất hiện xung quanh. Hắn nhìn thấy mỗi một bia đá đều do kết
tinh màu tím tổ thành, gần vạn bia đá đều có một mảnh lá cây tím.
Khi hắn nhìn hướng những lá cây tím thì cảm giác hòa vào nhau dâng lên,
hình như ý niệm của hắn nổi lên là sẽ khiến gần vạn bia đá biến mất. Một ý niệm có thể khiến gần vạn bia đá chỗ này trở thành mười vạn mét, thậm chí khi nhắm mắt thì một vạn bia đá này trở thành mắt của hắn.
“Thì ra là vậy.” Tô Minh khẽ thì thào, ánh mắt lướt qua chín vạn bia đá xung quanh, gật đầu.
Trên chín vạn bia đá khác Tô Minh nhìn thấy chín màu sắc khác nhau, mỗi một
loại màu thì số lượng đều là một vạn bia đá. Những bia đá này cũng đều
do kết tinh màu sắc khác nhau tổ thành, bên trong chúng tồn tại lá cây
có màu tương tự.
Khi Tô Minh nhìn thấu bia đá, ánh mắt liếc qua
từng mảnh lá cây, lập tức có ý bài xích tỏa ra, ngăn cản ánh mắt hắn
nhìn. Có tổng cộng chín ý chí thuộc về bia đá, lá cây màu sắc khác nhau.
Tô Minh lộ nụ cười, lúc trước khi hắn đoạt xá Ách Thương tím thì trong
lòng luôn chất chứa thắc mắc, tại sao hắn đoạt xá là Ách Thương màu tím. Theo hắn hiểu thì Ách Thương tím là một thử thách mười vạn bia đá chỗ
này lên mười vạn mét, nghĩ vậy hắn suy tư thật lâu mà không tìm ra đáp
án. Ngẫm nghĩ vắt óc, hắn phát hiện nếu thật sự là vậy thì Ách Thương
tím tuyệt đối là mạnh nhất trong mười hồn, vì nó khống chế bia đá ban
đầu, trong mười vạn người có chín vạn đều bị khống chế. Mãi đến khi đoạt xá Ách Thương tím, hắn tổng thấy đối phương triệu hoán gần vạn luồng
sáng tím, đoạt xá xong ký ức hỗn độn ùa vào người hắn, mới nãy hắn liếc
mắt một cái trông thấy, hắn hiểu ra, lúc trước suy đoán đều sai lầm.
Ách Thương tím không phải nắm giữ ban đầu mười vạn bia đá, kỳ thực nó chỉ
khống chế một vạn, mười hồn Ách Thương mỗi một hồn nắm giữ một vạn bia
đá, như vậy mới có thể hình thành cân bằng.
Bia đá Tô Minh sớm bị quy tắc Tuế Trần Tử lựa chọn sử dụng là màu tím, cho nên ngày thứ nhất
khi hắn đi đến đất bia đá này thì tự nhiên thành một trong một vạn bia
đá Ách Thương tím.
Mặt khác Tô Minh còn phát hiện chỗ này trừ
mình ra, tất cả bia đá qua mười vạn mét không có màu nào thuộc về màu
tím. Có lẽ đây là lý do tại sao ba trăm năm trước gần vạn bia đá vụn vỡ, nhưng Tô Minh nhớ rõ ngàn năm trước lúc hắn mới đến đây, chỗ này hơn
mười vạn bia đá có cái tên và vị trí của nó.
Hiện tại hắn liếc
qua, chúng nó không nhiều không ít, đều tồn tại. Điều này chứng minh một vấn đề, bia đá tím trong năm tháng hắn đến không có ai vượt qua mười
vạn mét, thậm chí ở trong ký ức chủ vị giới hắn đã tìm ra đáp án. Bia đá tím cuối cùng vượt qua mười vạn mét là hai ngàn năm trước, người
khắc tên trên bia đá ở bên ngoài đột nhiên chết khiến bia đá lại trở về
mấy ngàn mét.
'Nói vậy là lúc trước xuất hiện hơn một trăm bia đá lên hơn chín vạn cùng tham gia thử thách là Ách Thương tím cố ý làm,
năm đó nó sốt ruột, sốt ruột vì không xuất hiện bia đá mười vạn mét cho
nên mới cố ý nâng đỡ.’ Tô Minh nhớ lại sau khi hắn đến tất cả bia đá trở thành hơn chín vạn mét, trong đó có hơn phân nửa đều mà màu tím. Nhưng
hiển nhiên bia đá của Chu Khang không nằm trong số đó.
‘Mười vạn
bia đá, mười hồn phân ra, mỗi một màu sắc bia đá có thể trưởng thành
trăm vạn mét, lúc trước mình đoạt xá cho rằng từ đó bia đá chỗ này sẽ
không lại có trăm vạn mét nữa. Cái cách nói một mình ta độc hưởng mười
vạn mét hiện giờ xem ra là hiểu sai.’ Tô Minh lắc đầu.
Ký ức của
Ách Thương phân thân cực kỳ hỗn tạp, cần thời gian trôi qua từ từ dung
hợp với Tô Minh, cho nên hắn không lập tức tìm kiếm đáp án từ bên trong.
'Nhưng như vậy càng tốt, Ách Thương phân thân vì mượn vạn người tu hành tại
đây mà càng thêm cường đại. Mình thì ở bên ngoài chặn giết hồn Ách
Thương khác bia đá vượt qua mười vạn mét. Như vậy thì có thể ngăn cản
bia đá màu sắc khác trưởng thành, chỉ mình người bia đá tím của mình mới càng mạnh hơn, khiến Ách Thương phân thân của mình cắn nuốt chín hồn
khác, nhẹ nhàng rất nhiều.'
‘Mặc...Mặc Tô?'
Trong lúc Tô Minh suy tư thì bên tai vang giọng nói do dự.
Tô Minh nhìn lại, thấy Chu Khang cách không xa. Cách nhau ba trăm năm, bộ
dạng của Chu Khang không khác gì năm đó nhưng càng tang thương hơn chút. Gã nhìn Tô Minh, biểu tình kích động, không phải vì gã có tình cảm với
hắn sâu sắc bao nhiêu mà vì muốn có được đáp án, đáp án chứng minh điều
vợ gã đoán là chính xác.
“ Chu đại ca.” Tô Minh lộ nụ cười, dịu giọng chào Chu Khang.
“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi...sao ngươi ở trong thế giới bia đá
mấy trăm năm không ra ngoài? Hai lần biến dị có phải là vì ngươi? Suy
đoán của vợ...vợ ta có chính xác không? “ Chu Khang đè nén kích động,
giọng run run.
Gã khao khát biết đáp án, dù đáp án này không thể
cho gã tự do nhưng là thắc mắc lớn nhất của vợ mình, dù vợ đã chết nhưng gã muốn biết tất cả điều này.
Tô Minh nhìn Chu Khang, nếu không
phải người này lúc trước cho hắn biết kinh nghiệm, nói luôn suy đoán của vợ gã thì rất có thể hắn không đi con đường năm tầng hư. Nếu thật sự
như vậy thì có lẽ Tô Minh sẽ lựa chọn đoạt xá, nhưng nó cực khó khăn, dù sai lệch một chút thôi cũng sẽ có khả năng thất bại. Thậm chí nếu hiện
tại cho Tô Minh đoạt xá lại lần nữa thì hắn vẫn không có tin chắc hoàn
toàn thành công.
Đối mặt vấn đề của Chu Khang, Tô Minh định nói chuyện thì bỗng chau mày nhìn lên trời.
Chính lúc này, trong chín vạn người xung quanh có nhiều kẻ suy đoán, cân nhắc xong xác định thân phận của Tô Minh.
“Ngươi chính là Mặc Tô năm đó bị bốn chân giới truy nã! “
“ Chết tiệt, chính là ngươi, nếu không phải ngươi chọc thế lực bốn chân
giới trấn thủ, khiến họ treo giải thưởng thì chúng ta sao có thể đi đến
chỗ quái quỷ này, từ nay mất tự do? “
“Thành khốn kiếp, mặc dù ở đây lão phu không thể tiêu diệt ngươi nhưng ngươi cũng mất đi tự do,
cùng là không thể đi ra ngoài, cùng đối mặt lựa chọn tử vong. Ta muốn
chờ xem trong chúng ta ai chết trước! “
Từng lời nói ác độc vang lên, những tu sĩ phát ra thanh âm đều là người tiến vào đây trong ba
trăm năm qua, nhưng biết chỗ này có quy tắc không thể ra tay, nỗi bực
tức ba trăm năm khiến họ nhận ra Tô Minh rồi lập tức trút hết lời cay
nghiệt ra.
Khi họ ác độc nguyền rủa thì chỗ không khí Tô Minh
nhìn phát ra tiếng nổ ầm ầm. Có vài trăm bóng người cùng xuất hiện, khi
họ đáp xuống biểu tình có mờ mịt, phức tạp, vui sướng, hoảng sợ, các
loại khác nhau.
Những người này là mới tới, nhưng ánh mắt Tô Minh không nhìn họ mà vẫn là không khí.
“Tiểu tạp chủng, nếu không phải chỗ này không thể ra tay thì lão phu chắc
chắn sẽ tiêu diệt ngươi. Ngươi hại chúng ta lưu lạc đến đây, ngươi không chết tử tế đâu! “
Trong chín vạn người xung quanh, kẻ lúc trước dùng từ ngữ độc ác mắng Tô Minh ôm ý vui sướng khi người gặp họa nhìn
mấy trăm người mới tới, miệng dùng cách chửi rủa trút ra nỗi ấm ức. Ở
đây không thể đánh nhau, trừ ác ý chửi ra thì không có cách khác trút
giận, dù rằng chửi mắng kiêu này không có chút sức sát thương nhưng
không làm vậy thì biết sao giờ?
“Lão phu nguyền rủa cả nhà ngươi
không chết tử tế, nguyền rủa tộc nhân của ngươi chết thê thảm, nguyền
rủa đạo lữ của ngươi bị người hiếp, nguyền rủa huyết mạch ngươi khô
kiệt!!! “
“Đúng vậy, tất cả đều tại đồ tạp chủng đáng chết nhà
ngươi, nếu ta có cơ hội để bia đá trở thành mười vạn mét, ra ngoài ngàn
năm đi tìm tất cả người có liên quan đến ngươi, giết chết họ mới trút
được mối hận trong lòng! “
Thanh âm không ngừng vang lên, những
người này như là đồ khùng chửi rủa ngày càng dữ dội, đè nén mấy trăm năm nay họ rất khó lại bình tĩnh. Mắt thấy lần lượt xảy ra cái chết, họ đổ
hết lỗi lên người Tô Minh.
Dường như Tô Minh không nghe thấy điều đó, nhắm mắt làm ngơ, càng khiến bọn họ chửi càng dữ dội hơn, thậm chí
nhiều người ác độc nguyền hắn.
Bọn họ hy vọng Tô Minh cãi lại, bởi vì như vậy thì họ mới tìm ra vui sướng, mới thả ra càng nhiều áp lực và tuyệt vọng chốn này.
Họ rất đáng thương, bởi vì một tu sĩ nếu rơi vào loại múa mép khua môi chửi kiểu này đúng là điều thê lương.
Trong tiếng chửi, Tô Minh bình tĩnh nhìn không khí, mấy trăm người giáng
xuống khi ai nấy đáp xuống đất thì có vài trăm bia đá màu tím trong mắt
hắn lóe tia sáng rực rỡ. Trong ánh sáng, mấy trăm bia đá xuất hiện cái
tên. Ánh sáng tỏa rực rỡ, mấy trăm bia đá liền tăng vọt lên, đây là căn
cứ tu vi ban đầu tăng lên. Tiếng ầm ầm không dứt, trong mấy trăm bia đá
có một cái lên đến ba ngàn mét. Số còn lại chỉ hơn hai ngàn mét mà thôi.
Ban đầu bia đá hơn ba ngàn mét ở đây khá hiếm thấy, lập tức có người nhìn
chằm chằm mấy trăm người, lập tức tỏa định một ông lão.
Ông lão
biểu tình âm trầm, khóe môi trào máu, lão lau máu yên lặng khoanh chân
ngồi. Lão không thèm để ý đến ánh mắt xung quanh, ngẩng đầu nhìn hư vô,
đáy mắt lộ ra sát khí và oán hận.
'Là lão.’ Tô Minh nhìn ông lão, mỉm cười.
“Đỉnh trung kỳ vị giới!!! “
“Người này lão quái đỉnh trung kỳ vị giới, nhìn bộ dạng người này như là bị thương, không lẽ tránh né kẻ thù nên mới đến? “
“Lão tổ Triệu gia, đó là lão tổ Triệu gia! “
“Mấy trăm năm nay bên ngoài xảy ra chuyện gì mà lão tổ Triệu gia bị buộc đến đây? “
Người xung quanh kinh ngạc, mấy trăm người trừ ông lão ra biểu tức phức tạp
nhìn xung quanh, khi thấy chín vạn người nơi đây lần đầu tiên ngẩn ra.
Nhưng khi ánh mắt của họ lướt qua đám người, rơi vào mặt Tô Minh, lập
tức có mấy người lộ vẻ mừng rỡ.
“Mặc Tô! Hắn là Mặc Tô, ta còn nhớ tên của hắn, không khác gì ngàn năm trước cả, hắn chính là Mặc Tô có thể đổi lấy tự do! “