Hai mắt Tô Minh nhìn về phía Đệ Ngũ Hỏa Lò cao hơn mười vạn trượng. Hoả lò này thoáng nhìn giống như đồng xanh, tản mát ra hơi thở mang phong
cách cổ xưa, nhưng nếu cẩn thận xem xét thì còn có thể thấy bên trên hoả lò này còn có nhiều vết máu!
Nhìn vào vết máu loang kia, tựa như có thể chứng kiến năm đó vật này từ Đệ Ngũ Chân Giới phá không mà
đến, quá trình rất thảm thiết. Chắc hẳn đây là máu của hai vợ chồng Tô
Hiên năm đó bị vây giết.
Vô số năm tháng đi qua, rất nhiều
chuyện đã biến mất ở bên trong lịch sử sông dài, nhưng máu tươi bên trên Đệ Ngũ Hỏa Lò này cũng xuyên thấu lực lượng của năm tháng, vẫn còn như
cũ, để cho tất cả người lần đầu tiên thấy Đệ Ngũ Hỏa Lò không tự chủ
được, tâm thần chấn động.
Giờ phút này, ngọn lửa màu tím bên
ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lò đã biến mất, xuất hiện một thời gian bình tĩnh ngắn
ngủi. Về phần thời gian bình tĩnh này có duy trì được bao lâu, Tô Minh
không biết được, phải dựa vào cử động của người khác để phán đoán, nhưng nhất định thời gian này là thoáng qua rồi biến mất.
Người đầu
tiên lao về phía hỏa lò là đại hán lông mày màu vàng. Tốc độ người này
cực nhanh, trong nháy mắt đã gần tới Đệ Ngũ Hỏa Lò, mà ở bên ngoài thân
thể có hai con rồng vàng gào thét vờn quanh. Tốc độ người này dường như
không dừng lại một chút nào, là ầm một tiếng đã đụng chạm tới Đệ Ngũ Hỏa Lò. Cả người hắn dán chặt bên trên Đệ Ngũ Hỏa Lò, thần sắc lộ ra vẻ
thống khổ hiếm thấy, nhưng hai tay vẫn bám chắc vào hoả lò, không buông
ra chút nào.
Đệ Ngũ Hỏa Lò to lớn khiến cho Đại hán có lông
mày màu vàng trở nên cực kỳ nhỏ bé, mà Tô Minh ở phía sau đang bay tới
gần. Trong mắt hắn, Đệ Ngũ Hỏa Lò đang không ngừng mở rộng, khiến cho
hắn nhận thấy chỗ Đại hán có lông mày màu vàng đang ở kia, rõ ràng có
một cái khe rất nhỏ.
Người thứ hai tới gần hoả lò là Tử Long
chân nhân. Thân thể hắn hóa thành một cầu vòng màu tím như một con rồng
màu tím ầm ầm tiếp cận nơi này. Tay phải hắn lập tức đặt ở trên hỏa lò,
cũng chính là đụng chạm dọc theo cái khe kia. Liên tiếp có tiếng thét
truyền ra, hiển nhiên là với nhiệt độ hoả lò này, cho dù là hắn cũng
phải nhíu mày. Mặc dù vẻ mặt thống khổ này không bằng Hoàng Mi, rõ ràng
cho thấy hắn cố gắng nhịn xuống, nhưng vẫn vô cùng khó khăn. Hắn biết,
Hoàng Mi cũng biết.
Ba người còn lại sau đó là nam tử áo
trắng, Chu Hữu Tài cùng Hỏa Khôi Lão Tổ. Dường như ba người bọn họ tới
gần hỏa lò cùng một lúc, vị trí họ tới gần cũng là dọc theo cái khe kia. Tô Minh nhìn lại, hắn có thể thấy toàn bộ năm người này đều bám chặt ở
bên trên hoả lò, để cho thân thể gần tới kia cái khe kia nhưng không có
hành động gì, tựa như đang đợi.
Tô Minh là người cuối cùng
gần. Khi hắn nhích tới gần Đệ Ngũ Hỏa Lò kia, trong tích tắc tay phải
hắn giơ lên đặt vào vách tường hỏa lò bên cạnh cái khe kia, hắn lập tức
cảm nhận được một nguồn sóng nhiệt mãnh liệt đang ầm ầm tràn vào tay
phải của hắn, sau đó chạy thẳng tới toàn thân.
Con ngựa đen
kia như có linh tính, sau khi mang Tô Minh đi tới bên cạnh Đệ Ngũ Hỏa Lò này, hai đầu rồng kia lập tức mở ra, cắn lên bên trên hoả lò, hàm răng
như năm ngón tay người, bắm chắc ở phía trên đó.
Dường như
đúng lúc này, Tô Minh cảm thấy có một nguồn chấn động mãnh liệt từ bên
trong Đệ Ngũ Hỏa Lò truyền ra. Cùng lúc đó, Tô Minh cảm nhận được nhiệt
lượng hoả lò lại tăng lên, dường như đảo mắt đã đến mức cực hạn thân thể hắn có thể chịu được. Cũng chính vào lúc này, từ trong cái khe kia đột
nhiên có ngọn lửa hủy diệt màu đen rầm rầm bộc phát ra ngoài.
Ngọn lửa hủy diệt này từ trong khe của hoả lò khuếch tán ra, tràn ngập
bốn phía hỏa lò. Giờ khắc này, Tô Minh mới nhìn ra, thì ra trên Đệ Ngũ
Hỏa Lò này tồn tại vô số khe hở. Những ngọn lửa kia tản ra từ những khe
hở rất nhỏ này, quét ngang cả Thần Nguyên Tinh Hải.
Trong
nháy mắt ngọn lửa hủy diệt màu đen bộc phát, Đại hán có lông mày màu
vàng gầm nhẹ một tiếng rồi buông mạnh tay ra, sau đó giơ hai tay lên che ở trước người, nện bước sải bước, triển khai một nguồn lực rung chuyển
tám phương đánh sâu vào. Thoáng một cái, thân thể hắn đã mạnh mẽ xông
vào cái khe đang phun trào lửa đen kia.
Ngọn lửa hủy diệt màu đen lập tức bao phủ, nhưng có thể thấy bên trong ngọn lửa hủy diệt màu
đen này có một trái cầu lửa thật lớn, đang bay cực nhanh về phía trước.
Bên trong cầu lửa kia chính là Đại hán có lông mày màu vàng. Hai con
rồng vàng cấp tốc xoay tròn bên ngoài thân thể của hắn, tạo thành một
tầng phòng hộ nghiêm mật, khiến cho Hắc Viêm kia không thể làm gì được
hắn.
Cũng bay như hắn là Tử Long chân nhân. Mặt hắn không
chút thay đổi, sau khi tay phải ra khỏi hỏa lò, lập tức thân thể hắn bay nhanh về phía trước, tùacute; để ngọn lửa màu đen kia bao phủ, cũng
không để cho thân thể dừng lại chút nào, đảo mắt đã biến mất ở bên trong biển lửa.
Bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò này không có đất trời, chỉ có một tảng đá ước chừng trên dưới ngàn trượng. Tảng đá này có màu đồng xanh, vô cùng nóng. Trước sau, trái phải, trên dưới của tảng đá này là
hư vô vô tận. Trong hư vô này có vô số biển lửa cuốn động tràn ngập,
phát ra nhiệt độ nồng đậm. Màu sắc ngọn lửa kia thỉnh thoảng là hồng,
thỉnh thoảng là lam, thỉnh thoảng là tím, thỉnh thoảng là màu đen, lại
liên tục đảo loạn một chỗ, hóa thành một biển lửa nhiều sắc thái.
Biển lửa quay cuồng. Đột nhiên, ở một mảnh ngọn lửa truyền ra một tiếng nổ vang. Thân ảnh Đại hán có lông mày màu vàng từ trong biển lửa kia
mạnh mẽ lao ra, toàn thân như bị thiêu đốt, giống như một quả cầu lửa
giáng xuống tảng đá. Hắn giậm chân, lập tức ngọn lửa trên thân hắn bị
dập tắt.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, cúi đầu nhìn thân thể một chút, phát hiện vị trí chéo áo kia đã trở thành tro bụi. Lập
tức sắc mặt hắn có chút khó coi, ngẩng đầu lên, có thể nhìn ra nỗi khiếp sợ vẫn còn.
- Ngọn lửa hủy diệt này thật là lợi hại. Ta chỉ ở bên trong một hồi như vậy mà đã đốt cháy góc áo của ta, nếu ở lâu hơn
một chút, sợ rằng đã nguy hiểm đến tính mạng. Đáng tiếc chỉ có lúc lửa
tím biến mất mới là thời khắc lửa đen bộc phát yếu kém nhất. Nếu như có
thể bước vào lúc lửa tím thì thật tốt.
Đại hán lắc đầu, thở dài. Đột nhiên bầu trời biển lửa lại kịch liệt quay cuồng, một bóng người bỗng nhiên lao ra.
Tốc độ bóng người kia cực nhanh, trong nháy mắt đã phủ xuống trên tảng
đá. Ngọn lửa kia bị dập liền hóa thành thân thể Tử Long chân nhân nhưng
tóc của hắn đã hóa thành bụi bay tiêu tán.
Đại hán có lông
mày màu vàng nhìn về phía Tử Long, Tử Long cũng nhìn về phía đại hán.
Ánh mắt hai người cùng nhìn nhau thoáng một cái rồi cũng cùng dịch
chuyển đi. Mặc dù như thế nhưng hai bên cũng có một phán đoán đại khái
đối với tu vi của nhau.
- Tử long đạo hữu, tại hạ là
Hoàng Mi, nghe uy danh đạo hữu đã lâu, hôm nay gặp được, quả nhiên như
lời đồn đãi đã nói, tu vi đạo hữu không tầm thường, đã nửa bước Duyên
Cảnh.
Đại hán có lông mày màu vàng cười ha ha một tiếng, hướng Tử Long chân nhân ôm quyền.
- Hoàng Mi đạo hữu ở Thần Nguyên Tinh Hải uy danh hiển hách, cho dù Tử
mỗ là người ngoại vực nhưng cũng đã được nghe nói đạo hữu rất thích ăn
Tiên Linh thân, so với Tử mỗ nửa bước Duyên Cảnh, sợ là khoảng cách của
Hoàng Mi đạo hữu với viên mãn cũng không xa nữa.
Tử Long nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lướt qua hồ lô sau lưng Hoàng Mi, ôm quyền đáp lễ.
- Ha ha, Tử Long đạo hữu khách sáo quá, không biết lần này đạo hữu tới đây là vì loại bảo vật nào?
Hoàng Mi cười cười hỏi.
- Tử mỗ không muốn vật cố định, bằng cơ duyên tạo hóa. Nhưng ta lại
đang tò mò, trừ ta và ngươi ra, ai sẽ là người thứ ba có thể bước ra
khỏi Hắc Viêm.
Tử Long ngẩng đầu nhìn biển lửa, bình tĩnh nói.
- Vậy sao? Tử Long đạo hữu có muốn đánh cuộc một chút không?
Thần sắc Đại hán có lông mày màu vàng như thường, ánh mắt nhìn thoáng qua ngọn lửa một chút, mở miệng cười.
- Tiền đánh cuộc là cái gì?
Tử long thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hoàng Mi. Lời hắn nói lúc trước
cũng chính là vì chuyện đưa ra tiền đánh cuộc. Hai người cũng là hạng
người đa mưu túc trí, đều có chút kiêng kỵ lẫn nhau. Bọn họ cần tìm được một phương pháp giải quyết vấn đề, để triệt tiêu ảnh hưởng cùng uy hiếp của đối phương.
Đến cảnh giới đại năng như bọn họ, nếu không cần ra tay thì tốt nhất là không ra tay.
- Tiền đánh cuộc là một lần từ bỏ!
Đại hán có lông mày màu vàng lập tức nói.
- Người thắng sẽ được chỉ định một bảo vật của người thua, người thua phải từ bỏ cho.
Tử Long gật đầu.
- Tốt! Hoàng mỗ lựa chọn trước, ta chọn Hỏa Khôi Lão Tổ! Không biết Tử
Long đạo hữu lựa chọn ai nhưng ta đoán chắc hẳn là Ngô công tử, đúng
không?
Hai mắt Đại hán có lông mày màu vàng chợt lóe lên, cười nói.
- Tử mỗ chọn... tu sĩ cưỡi ngựa đen kia.
Tử Long chân nhân suy nghĩ một chút rồi mở miệng.
Hai mắt Hoàng Mi ngưng tụ. Hắn không nghĩ rằng đối phương lại lựa chọn
người cưỡi ngựa đen. Hắn xem ra, tu vi người nàếu nhất trong số những
người ở đây, chỉ có con ngựa đen kia là có chút kỳ dị, nhưng từ biểu
hiện lúc trước, hắn vẫn là người yếu nhất trong mọi người.
- Tốt, vậy thì xem một chút, rốt cuộc người mà ta và ngươi lựa chọn, ai là người thứ ba.
Hoàng Mi ít khi trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn biển lửa hư vô, ánh mắt chợt lóe, chờ đợi.
Trong biển lửa từ cái khe trên Đệ Ngũ Hỏa Lò. Giờ phút này, Chu Hữu Tài cùng với Hỏa Khôi lão giả, đang bay nhanh về phía trước. Lực thiêu đốt
của ngọn lửa màu đen kia cực kỳ khủng bố, cho dù hai người thân là đại
năng, mà Hỏa Khôi lão giả vẫn tự cho mình là vua trong lửa thì vẫn cảm
nhận được nguy cơ mãnh liệt.
Nguy cơ này khiến cho tốc độ hai người nhanh hơn. Sắc mặt thiếu niên áo trắng cũng biến hóa, nửa người
trên của hắn vẫn giữ vững hình người nhưng nửa người dưới đã hóa thành
rết, tốc độ cực nhanh, cùng hai người Chu Hữu Tài không phân cao thấp.
Ở phía sau của bọn hắn là Tô Minh đang khoanh chân ngồi trên Oán Ngụy.
Ngọn lửa màu đen mang theo ý chí hủy diệt hết thảy, đốt cháy tám phương. Oán Ngụy có thể không sao nhưng bên trong tâm thần Tô Minh, liên tiếp
truyền đến cảm giác hoảng sợ của bốn người Huyền Thương.
Ngọn lửa màu đen kia làm cho người ta có cảm giác như mình đang ở trong hỏa
lò, toàn thân đều bị thiêu đốt, tựa như có thể luyện hóa người hoàn
toàn, thậm chí ngay cả tu vi ở trong hỏa diễm này, cũng tựa như bị hòa
tan ra.
Tóc Tô Minh bị thiêu đốt, lông mày cũng hóa thành tro bụi. Thậm chí hắn có cảm giác thân thể sắp bị hòa tan ra.
- Bốn người các ngươi đã dám có ý đồ với Đệ Ngũ Hỏa Lò, còn không mau thi triển thủ đoạn giấu diếm ra đi!
Tô Minh lập tức truyền ra thần niệm ở đáy lòng. Bốn người Huyền Thương
đã tìm cách từ nhiều năm, dĩ nhiên là không thể nào không có chuẩn bị
gì.