"Hắn không phòng thủ mà công kích!!!"
"Xem như mấy người khác xong Kim Kiếm đài thì đa số phòng thủ là chính, dù sao kiếm thức của gã đàn ông mặc giáp này cực kỳ mãnh mẽ, vượt xa lực lượng tu vi phát ra."
“Mấy chuyện này không phải trọng điểm, quan trọng là Đạo Không điện hạ
khiến Kim Tu lùi một bước!!! Không biết các ngươi trước kia có thấy
không nhưng mấy năm nay ta chưa từng trông thấy có ai khiến KIm Tu lùi
bước."
“Ta từng thấy rồi, nhưng cái đó cần tu vi ít nhất là kiếp dương cảnh!"
Trong tiếng xôn xao của mọi người, mấy điện hạ tới gần biểu tình âm
trầm, có tia hoảng sợ trong mắt. Dù là Đạo Lâm, Đạo Pháp cũng biểu tình
nghiêm túc.
“Đã là tầng thứ năm, thanh niên mặt lạnh, Đạo Lâm điện hạ lạnh lùng nói.
“Một người chỉ phóng ra bốn tầng tu vi, một người là hết sức đối kháng, không có gì đáng kinh ngạc.” Người đàn ông trung niên ôn hòa đứng cạnh
gã, Đạo Pháp điện hạ lạnh nhạt nói.
Trên bình đài, Tô Minh
ngẩng đầu nhìn gã đàn ông mặc giáp, bóng kiếm vàng trong mắt chớp lóe.
Lúc trước Tô Minh và gã đàn ông mặc giáp va chạm một kích có thể khiến
đối phương lùi một bước ra bởi vì phản lực Tô Minh hiểu rõ trong kiếm
thức.
Loại lực lượng này có thể khiến người khí huyết toàn
thân lăn lộn, nếu không đỡ nổi thì sẽ là khí huyết tan vỡ mà chết. Dù có thể chịu đựng, nhưng khí huyết lăn lộn khiến người toàn thân tê rần.
“Ngươi vượt qua tầng thứ tư, ta sẽ phóng năm phần lực lượng tu vi.” Gã đàn ông mặc giáp bình tĩnh nói.
Mắt gã đàn ông mặc giáp lóe tia sáng vàng, lực lượng tu vi kiếp nguyệt
bùng phát ra người gã, khí thế mạnh mẽ, khoảnh khắc hình thành uy nhiếp
vòng xung quanh.
Giây phút khí thế kiếp nguyệt xuất hiện, lại bùng phát, đó là tu vi chỉ một chút liền tới kiếp dương, so với tầng
thứ tư trước đó, dù nhìn như cùng cảnh giới nhưng sự thật phân chia mạnh yếu khác biệt rất lớn.
Tô Minh mắt chợt lóe, gã đàn ông mặc
giáp giơ lên tay phải, vẫn là động tác đó, vẫn là bước ra mọt bước, kiếm to màu vàng mang theo khí thế rạch phá hư vô trong giây lát một kiếm
chém xuống Tô Minh.
Tô Minh tiến tới một bước, không trốn
không tránh, tay phải nâng lên, hai ngón tay thành kiếm, từ dưới đất
vung lên trời. Giống như tay Tô Minh có thanh kiếm vô hình, từ dưới lên
trên đụng chạm cùng gã đàn ông mặc giáp.
Tiếng nổ ầm ý quanh
quẩn tám hướng, lần này người Tô Minh run lên liên tục lùi ba bước. Gã
đàn ông mặc giáp cũng run run lùi năm bước, kiếm to màu vàng đâm xuống
mặt đất rạch một vệt dài.
Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười,
chiến ý trong mắt tựa ngọn lửa đốt cháy hừng hực không ngừng. Trong nụ
cười, Tô Minh nhìn gã đàn ông mặc giáp, ngọn lửa trong mắt như có bóng
kiếm ảnh vàng nhanh chóng ngưng tụ rồi vỡ ra, lại ngưng tụ, cứ thế vòng
đi vòng lại, như thôi diễn kết cấu của thần thông.
“Lại đến nữa!” Tô Minh lắc người tiến tới trước, chủ động ra tay.
Gã đàn ông mặc giáp cầm kiếm to màu vàng giơ lên, tu vi kiếp dương bùng phát từ người gã, đây là sáu phần lực lượng, cũng là bậc sáu đất Chấn
Danh chỗ này.
Gã đàn ông mặc giáp bùng phát ra kiếp dương
ngưng tụ vào kiếm to màu vàng nắm trong tay, toát ra uy lực đủ để uy
hiếp những người kiếp dương đại viên mãn. Khi Tô Minh tới gần thì gã đàn ông mặc giáp ngửa đầu gầm lên, gã vọt ra, một kiếm quét ngang, dấy lên
cuồng phong lao hướng Tô Minh.
Cũng trong giây phút đó, hai
ngón tay phải của Tô Minh thành kiếm, lại va chạm, cùng kiếm to màu
vàng. Trong tiếng nổ, hai người thụt lùi, khóe miệng Tô Minh trào máu,
gã đàn ông mặc giáp cũng hộc máu. Lần này hai người không nói chuyện,
khi thụt lùi thì trên người gã đàn ông mặc giáp phát ra bảy phần lực
lượng tu vi, khiến tu vi của gã tăng lên đến kiếp dương đại viên mãn. Gã đàn ông mặc giáp ở trình độ này chém xuống một kiếm có thể khiến chưởng cảnh đại năng con ngươi co rút, mạnh mẽ trong đám người.
Khoảnh khắc tu vi bùng phát, gã đàn ông mặc giáp vọt tới trước. Chiến ý
trong mắt Tô Minh càng đậm, bóng kiếm vàng nơi đáy mắt tan vỡ rồi lại
ngưng tụ mấy lần. Tô Minh lắc người, hai người lại đụng chạm vào nhau.
Lần này trong hai ngón tay phải của Tô Minh đối kháng cùng kiếm to màu
vàng, nhưng khi chạm vào kiếm to thì không khí xung quanh có sóng gợn,
đó là dấu hiệu thay đổi lực lượng quy tắc.
Tiếng nổ ngập
trời, hai người cùng thụt lùi, hộc ngụm máu, nhưng không có vết thương
gì. Máu là khí huyết hai bên chấn động nhau bức ra. Khi tách rời, Tô
Minh ngửa đầu cười to, lại lao lên.
"Bậc thứ bảy, Đạo Không điện hạ vượt qua bậc thứ bảy!!!"
“Không lẽ hắn thật sự có thể xong qua bậc thứ chín, trở thành người thứ chín thành công thông qua chỗ này?"
"Xem bộ dạng thì tuyệt đối không sai, nhưng không biết hắn có thành công được không."
"Bậc tám còn đỡ, quan trọng là bậc chín. Theo ta thấy Đạo Không điện hạ chưa chắc thành công, dù sao bậc chín khiến bao nhiêu thiên tài dừng
bước!"
Ngàn vạn người thảo luận, họ nhìn chằm chằm Tô Minh, tình cảnh lúc nãy làm họ rung động, nổi lên vô số suy đoán.
Trên bình đài, gã đàn ông mặc giáp lần đầu tiên lộ ra chiếny s trong
đôi mắt bình tĩnh. Tu vi của gã đàn ông mặc giáp bùm một tiếng bùng phát tám phần, sơ bước vào chưởng cảnh. Loại lực lượng tu vi này là độ khó
bậc tám, trước kia những người xông tới bậc này đều phải thi triển nhiều pháp bảo để phòng hộ, đỡ một kích kinh người. Có thành công hay không
liên quna đến pháp bảo, tu vi, cũng có liên quan tới gã đàn ông mặc
giáp. Bình thường thì người có thể xông đến tám phần, gã đàn ông mặc
giáp đa số sẽ cho họ vượt qua tiến vào bậc chín. Nhưng nếu bước vào bậc
chín, bản thân không có tu vi chưởng duyên sinh diệt thì không có khả
năng thành công thông quan. Vậy nên có khá nhiều người kẹt ở bậc chín,
không cách nào thuận lợi thông quna. Trừ phi tu vi đến chưởng duyên sinh diệt mới được gã đàn ông mặc giáp cho phép thông quan.
Nhưng Tô Minh thì khác. Gã đàn ông mặc giáp trấn thủ chỗ này nhiều năm, vạn
năm qua chưa từng gặp người khiêu chiến giống như Tô Minh. Đặc biệt là
Tô Minh rõ ràng học tập thần thông của gã đàn ông mặc giáp, càng khiến
gã cực kỳ chú trọng là cho đến bây giờ dù ở bậc thứ tám nhưng Tô Minh
vẫn không có vẻ nghiêm túc.
Tu vi sơ chưởng cảnh bùng phát,
người ngoài không phát hiện được. Tất cả hơi thở trên bình đài bị phong
kín, người ngoài chỉ có thể dùng mắt thường nhìn, không cách nào trực
tiếp cảm ứng.
“Người thường xông tới đây, nếu có thể đến bậc
thứ tám này thì ta đa số sẽ cho họ vượt qua, nhìn bậc chín thuộc về sức
chiến đấu của ta, nếu có thể hiểu ra, có thu hoạch thì có lẽ tu vi sẽ
càng tăng tiến một bước. Nhưng đối với ngươi thì ta sẽ không làm vậy.”
Mắt gã đàn ông mặc giáp lóe tia sáng vàng, tay phải vung kiếm to màu
vàng.
Lần này gã đàn ông mặc giáp không bước ra mà dùng kiếm vung hướng Tô Minh, dùng cách đơn giản nhất bỗng nhiên chém.
Bình đài chấn động, tiếng nổ quanh quẩn. Kiếm to màu vàng chém qua vạch cầu vồng vàng lao hướng Tô Minh. Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải cũng
giơ lên, dùng cách tương tự chém đi.
Lại là một tiếng nổ chấn trời, người Tô Minh mạnh rung động, khí huyết lăn cuồn cuộn như sắp
bùngp hát khỏi cơ thể. Tô Minh thụt lùi, hộc ra ngụm máu mới đỡ chút,
nhưng khắp người đau nhức, có mấy giây hắn như biến thành người thường.
Lại nhìn gã đàn ông mặc giáp, toàn thân giáp vàng phát ra tiếng két két, dù không vỡ vụn nhưng khi thụt lùi cũng hộc máu.
“Nhìn kỹ, chỗ này là lực lượng bậc thứ chín, cũng là ta thả ra chín
phần tu vi.” Gã đàn ông mặc giáp vụt ngẩng đầu, máu nơi khóe miệng giây
lát biến mất.
Khi gã đàn ông mặc giáp nói chuyện, từ người
bùng phát ra lực lượng chưởng cảnh chân chính, không phửi sơ chưởng cảnh mà là bước vào chưởng cảnh nhiều năm, tích lũy đủ sâu mới bùng phát ra
tu vi uy nhiếp.
“Tám người thông quan trước ngươi ở bậc thứ
nhất có ba người trực tiếp chống đỡ vượt qua, năm người không đỡ được
nhưng nếu họp đã bước vào chưởng cảnh thì đã siêu thoát cực hạn Kim Kiếm đài, nên ta khiến họ vượt qua. Nếu ngươi có thể giữ công kích lúc trước tan vỡ kim kiếm này, vậy ta sẽ phát ra toàn bộ tu vi, đấu với ngươi một trận!"
Khi gã đàn ông mặc giáp bùng phát Tô Minh, cất bước
đi hướng Tô Minh, trường kiếm chợt lóe ở giữa không trung hóa thành chín àn ảnh, trông như chín thanh kiếm cùng chém vào hắn.
Đôi mắt của Tô Minh lộ ra chiến ý, giơ lên tay phải, hai ngón thành kiếm, biểu
tình nghiêm túc chỉ hướng kiếm to màu vàng đến gần.
Một chỉ
này là cầu vồng rạch phá hư vô, va chạm với kiếm to màu vàng, không một
tiếng động. Tay phải của Tô Minh run lên, kiếm to màu vàng cũng run rẩy, tan vỡ. Tô Minh văng ra sau, lùi đến mép bình đài, liên tục hộc vào
ngụm máu. Nhưng biểu tình của Tô Minh lộ vui vẻ, không lau máu nơi khóe
miệng, ngửa đầu cười to.
“Ta hiểu rồi, thì ra là vậy, lấy ra toàn bộ tu vi của ngươi, chúng ta lại đến một lần!"
Tô Minh cất tiếng cười, giơ lên tay phải, hai ngón thành kiếm.
Có ánh sáng vàng xuất hiện trong hai ngón tay, dôi mắt Tô Minh lóe bóng kiếm không còn hư ảo mà như thực chất, thay thế con ngươi.
Tình hình này ở trong mắt ngàn vạn người bên ngoài thì họ phát ra tiếng ầm ĩ.
"Bậc chín, quả nhiên hắn xông bậc chín!!!"
“Không ngờ thật sự có người có thể mọt lần xông qua bậc chín, ta nhớ
lúc trước có nghe người ta nói nếu ai ở trong đất Chấn Danh chỗ thứ ba
một lần xông qua chín bậc thì sẽ xuất hiện trạng thái mạnh nhất của Kim
Tu, xuất hiện bậc mười bị che giấu!"
Bên ngoài ầm ĩ tiếng bàn tán, trên bình đài, gã đàn ông mặc giáp nhìn chằm chằm vào Tô Minh như
muốn khắc ghi bóng dáng hắn trong lòng.
“Từ vạn năm trước,
đất Chấn Danh này ghi chép trở lại, ngươi là người đầu tiên khiến ta
xuất hiện toàn bộ tu vi. Ta sẽ nhớ tên của ngươi, Đạo Không. Ta không
biết ngươi hiểu rõ bao nhiêu, nhưng nếu ngươi không hiểu ra thì bây giờ
có thể rời đi, ngươi vẫn là người thông quan. Bởi vì nếu không hiểu ra,
ngươi sẽ không đỡ được Trảm Thần quyết của ta!"