Ngàn vạn tu sĩ xung quanh biến sắc mặt, ánh mắt nhìn lên trời đầy sợ
hãi. Bọn họ cảm nhận rõ ràng sự cường địa, uy nhiếp của ngàn ngọn núi,
đó là lực lượng khiến toàn đại lục run rẩy.
Di Sơn thuật
trong toàn bộ thần thông của Tô Minh, trước khi hắn học được Trảm Thần
quyết, không tính tới thuật thiên phú thì nó là thức mạnh nhất, học từ
Đệ Ngũ Hỏa Lô, bắt nguồn từ Di Sơn giới không thuộc về tam hoang đại
giới. Nó là thuật pháp mạnh nhất cảu Di Sơn giới, đương nhiên có thể
đánh giá uy lực. Tô Minh thi triển ra chỉ là một trong ngàn lực lượng
thật sự của nó, dù sao lấy tu vi của hắn không thể phát huy toàn bộ.
Nhưng chỉ là bấy nhiêu đã toát ra khí thể đủ uy hiếp đến duyên cảnh đại
năng.
Cùng với ngàn vạn tu sĩ biến sắc mặt, ông lão mặt
đen hít ngụm khí lạnh. Bao gồm ông lão sinh cảnh Bối Bang đại năng cũng
con ngươi co rút, biểu tình nghiêm túc chưa từng có.
Người ngoài còn như vậy, người lông chim đen ở trong cột sáng trung tâm
uy nhiếp càng cảm nhận mãnh liệt hơn. Mắt người lông chim đen chớp lóe,
có vệt sáng đen vèo một tiếng bùng phát từ trong cơ thể của gã, ngập
trời dâng lên, chớp mắt khiến màu cột sáng hoàn toàn nhuộm đen. Ánh sáng đen nhanh chóng khuếch tán, chớp mắt bình đài Tô Minh đứng, trong ánh
mắt của ngàn vạn tu sĩ đã hoàn toàn biến thành đen như mực.
Ánh sáng đen này dù là ngàn vạn tu sĩ nhìn thấy thì đôi mắt cảm giác
đau nhức, khí lạnh sinh ra từ trong người, như muốn đóng băng nội tạng,
tứ chi của họ co cứng bởi khí lạnh. Bản thân như mất đi tu vi, trở thành người thường, nhưng cố tình tu vi còn đó.
Cực minh quang trong ngũ sắc thần quang, uy lực cường đại của nó khiến nó thành ánh
sáng khung trời ngàn năm trước ở nơi cực bắc Đạo Thần chân giới khiến
người nhắc đến liền biến sắc.
Khi ánh sáng đen này xuất
hiện, toàn thân Tô Minh cảm giác cứng ngắc, đau nhức. Ngàn ngọn núi trên trời ầm ầm đến đổ xuống mặt đất.
Nhìn cái bóng ngàn ngọn núi không những bao phủ bình đài, bao gồm rất nhiều tu sĩ xung quanh
cũng bị cái bóng phủ tùm. Ngàn ngọn núi đáp xuống, cái bóng không ngừng
mở rộng. Đối với ngàn vạn tu sĩ xung quanh thì tựa như bị Tô Minh, người lông chim đen cùng ra tay, một là đông lại thân hình, một là giáng
xuống hủy diệt.
Ông lão sinh cảnh Bối Bang biến sắc mặt,
chỗ này chỉ có mình lão là hành động được trong cực minh quang. Ông lão
sinh cảnh Bối Bang vung tay áo, giơ lên tay phải ấm ấn quyết chỉ về phía trước, miệng khẽ quát.
“Đạo Thần Ấn!"
Lập tức tiếng nổ ngập trời, thân thể ngàn vạn người cùng run lên, cảm giác
đau nhức và cứng ngắc biến mất, ngàn ngọn núi đập vào cột sáng trên bình đài. Trong tiếng nổ, ngàn ngọn núi rơi xuống, ánh sáng đen toát ra từ
cột sáng nhấp nháy. Tiếng xẹt xẹt xen lẫn trong tiếng nổ, mỗi lần chớp
lóe sẽ khiến một ngọn núi to tan vỡ.
Khi cực quang minh
đối kháng cùng ngàn ngọn núi, Tô Minh cố nén toàn thân đau nhức, thân
thể vọt tới trước, định lại đâm ra một thương vào cột sáng thì bỗng tinh thần vang tiếng hạc trọc lông hét chói tai.
‘Ta, ta!!! Hạc bà nội nó, đây là của ta!!!'
'Cái này là của Hạc gia gia, là của lão tử. Có chuyện gì? Hình như ta
nhớ ra điều gì. Hạc bà nội nó, không nghĩ ra, nhưng ta biết ánh sáng đen này là của ta. Ta nên có năm loại nhan sắc, ngũ sắc thần quang cùng tụ
tập, ta có thể tỏa khắp chư thiên tiên đạo!!'
Giọng sắc
nhọn của hạc trọc lông kích động, điên cuồng chưa từng có quanh quẩn
trong đầu Tô Minh. Khiến Tô Minh khựng lại, tóc từ màu đỏ biến mất, hồi
phục bình thường.
Đây không phải Tô Minh chủ động hồi
phục mà vì hạc trọc lông hét chói tai kèm theo lực lượng rung động tinh
thần, làm Tô Minh từ trạng thái hủy diệt cưỡng bức nghịch chuyển lại
đây.
Tùy theo hạc trọc lông gào thét, trong hủy diệt ngàn ngọn núi và ánh sáng đen va chạm, hạc trọc lông tự động bay ra khỏi túi trữ vật của Tô Minh. Mắt hạc trọc lông đỏ lên, nghiến răng bất chấp tất cả xông hướng cột sáng.
"Bà nội nó, tên giặc chết tiệt nhà ngươi, thứ này là của ta!!!"
Trong ký ức của Tô Minh thì chưa từng thấy hạc trọc lông điên cuồng như vậy, dù là năm đó tại Đệ Ngũ Hỏa Lô hạc trọc lông bị kích động mãnh
liệt thì cũng không đến mức như bây giờ.
Người hạc trọc
lông không có lông chim nhưng lú nhú lông nhung, giờ toàn bộ lông nhung
dựng thẳng, mắt đỏ điên cuồng. Vẻ mặt nó vặn vẹo tựa như người lông chim đen cuỗm đi hết hạc trọc lông của nó.
"Hãy xem Hạc gia
gia xử ngươi thế nào! Tên trộm đáng chết, ngươi nhân dịp Hạc gia gia
không chú ý trộm đi hắc quang của ta, cái này là của lão tử!!!” Hạc trọc lông rít gào vọt tới gần cột sáng.
Ánh sáng đen lan ra,
Tô Minh cảm nhận toàn thân đau nhức. Nhưng hạc trọc lông không bị tổn
hao một sợi lông, thân thể chẳng những không ngừng lại mà càng nhanh
hơn, bùm một tiếng đụng vào cột sáng, cách cột sáng trừng mắt với người
lông chim đen.
Trong khi hai bên trừng nhau thì người
lông chim đen ngẩn ra, sau đó hoàn toàn biến sắc mặt, mạnh run lên như
muốn thụt lùi. Nhưng người lông chim đen bị phong ấn trong cột sáng,
không thể lùi lại, phát ra tiếng hét chói tai.
“Là ngươi, chết tiệt, ngươi vẫn chưa chết, tại sao ngươi không chết, tại sao ngươi không chết đi!?” Người lông chim đen tỏa ra ánh sáng đen chói lòa khiến Tô Minh không thể đến gần.
Tô Minh thụt lùi ra sau.
Tiếng nổ vang vọng, là ngàn ngọn núi vẫn đang không ngừng giáng xuống.
Mỗi lần núi tan vỡ sẽ khiến ánh sáng đen tối đi chút, sẽ khiến người
lông chim đen bên trong cột sáng run lên. Nhưng dù người lông chim đen
có run cỡ nào cũng không bằng khi gã nhìn hạc trọc lông thì run bần bật.
“Ngươi là của ta, ánh sáng này cũng là của ta. Cột sáng chết tiệt này,
cột sáng đáng yêu này, không ngờ nó phong ấn ngươi. Hạc bà nội nó, cột
sáng thật là đáng yêu!” Hạc trọc lông ăn nói lộn xộn, hét to một tiếng,
nửa người xuyên qua cột sáng, xâm nhập vào trong.
Hạc
trọc lông miễn dịch tất cả phong ấn, cái này thì trước đó Tô Minh đã
biết, giờ mắt hắn chợt lóe, ánh sáng đen chớp động, hắn lùi lại vung tay áo. Phút chốc ngàn ngọn núi vòng quanh, trong tiếng nổ và đối kháng
không ngừng tan vỡ, biến thành đá vụn dấy lên bão tố, ngăn cản ánh mắt
bên ngoài.
Những chuyện trước đó bên ngoài vốn không thấy được, ánh sáng đen tồn tại cản trở tầm mắt, thanh âm cũng vậy, người
ngoài không thể nghe thấy. Cộng thêm ngàn vạn tu sĩ, bao gồm ông lão
sinh cảnh Bối Bang cách rất xa, còn có bão tố đá vụn ngàn ngọn núi của
Tô Minh vòng quanh, khiến người không thể thây rõ ràng. Cho nên bên
trong xảy ra chuyện gì chỉ có Tô Minh, người lông chim đen, hạc trọc
lông là biết.
Nửa người của hạc trọc lông xuyên thấu vào
cột sáng, người lông chim đen hét chói tai, dường như cực kỳ sợ hãi nó,
muốn bỏ chạy. Nhưng người lông chim đen không cách nào rời khỏi cột
sáng, tiếng hét cao vút chất chứa tuyệt vọng.
“Đừng sợ,
bé yêu chạy vào ngực Hạc gia gia nào, hãy để Hạc gia gia ôm ngươi.” Hạc
trọc lông mặt vặn vẹo, thanh âm biến quái dị.
Hạc trọc lông chui vào trong cột sáng, nói với người lông chim đen run rẩy giãy dụa.
Tô Minh nghe hạc trọc lông nói cảm giác rợn tóc gáy, người lông chim
đen càng phản ứng dữ hơn. Người lông chim đen hét chói tai vùng vẫy vô
ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn hạc trọc lông dễ dàng chui vào, đã hơn phân nửa thân thể tiến vào cột sáng.
“Đến đây nào bé bỏng,
ngươi là của ta, ha ha, cái này là của lão tử. Ta nhớ ra rồi, Hạc bà nội nó, ngay cả ngươi cũng là của lão tử! A, không lẽ ta là cha của ngươi,
ngươi là con ta?"
Vấn đề này hiện lên trong óc hạc trọc
lông khiến nó rất nghi hoặc, làm nó gãi đầu, mạnh dùng sức chui tọt vào
cột sáng. Hạc trọc lông vừa cười vừa liếm môi, mắt đỏ lên, thần kinh lầm bầm.
“Nhi tử, Hạc cha của ngươi đến đây. Đừng sợ đừng
sợ, ta sẽ rất diệu dàng. Không đúng, kêu Hạc gia gia dễ nghe hơn. Làm
lại, ngươi đừng sốt ruột.” Người hạc trọc lông run run hét chói tai,
không ngờ thụt lùi mấy bước.
"Bé yêu bé bỏng ơi, Hạc gia gia của ngươi đến rồi, không sợ, không sợ nhé..."
Giọng của hạc trọc lông bị tiếng hét chói tai của người lông chim đen
thay thế. Khoảnh khắc vang tiếng hét chói tai thì hạc trọc lông nhào
tới, như chó dữ táp mồi, ôm chầm người lông chim đen.
Khi thân thể chúng nó va nhau thì người lông chim đen run bần bật, trán
xuất hiện một vòng xoáy. Chỉ phút chốc, một cọng lông chim đen xuất hiện ở trán người lông chim đen lao hướng hạc trọc lông, biến mất trong trán nó. Người lông chim đen xụi lơ, thân hình biến thành vệt sáng đen tỏa
ra ngoài, biến mất. Cùng biến mất còn có hạc trọc lông dường như tỉnh
táo lại, nhanh chóng trốn trở vào túi trữ vật của Tô Minh.
"Giàu, giàu rồi, Tiểu Tô Tử, hạc bà nội nó, giàu rồi. Cọng lông chim
này có thể bán bao nhiêu tinh thạch đây? Ngươi nói xem có bán được một
trăm khối không?"
“Ngươi có thể dùng cực quang minh này không?” Tô Minh bỗng lên tiếng hỏi.
“Có thể, cảm giác giống như của mình, lạ thật, hình như nó vốn là ta.” Tinh thần thánh bào lầm bầm.
Khóe môi Tô Minh lộ nụ cười, giơ lên tay phải vung một cái. Bão tố xung quanh lập tức biến mất, trừ nhiều bột phấn vỡ vụn ra không có núi tan
vỡ, tất cả dạt ra lao nhanh hướng bốn phía, trở lại vị trí của mình.
Ánh sáng đen trên bình đài biến mất, tất cả hồi phục như thường. Tô
Minh xoay người, nhìn mọi người bên ngoài bình đài. Tô Minh thấy từng
ánh mắt hoảng sợ, biểu tình không thể tin.
Tô Minh không
cần ngoái đầu cũng biến khiến họ rung động là trong cột sáng sau lưng
hắn, người lông chim đen tồn tại ở Đạo Thần Tông không biết bao nhiêu
năm giờ đã biến mất.