Cầu Ma

Chương 583: Chương 583: Đế Thiên giáng trần!




Một luồng sáng chói mắt khác là ở mép Đông Hoang và Nam Thần, trên bình nguyên. Ánh sáng giáng xuống, rơi vào mặt đất khiến động đất, dấy lên trùng kích vòng tròn, khiến tất cả người Đông Hoang trong phạm vi, gần đảo Đông Hoang đều như bị núi vạn mét đè, hộc máu, có không ít người nổ tung, không thể chịu đựng áp lực cường đại bỗng xuất hiện này!

Đó là...cường giả giáng trần!!!

Hai luồng sáng chói lòa xuất hiện chấn động nguyên Đông Hoang đại lục, hấp dẫn vô số người chú ý, càng khiến cường giả trên Đông Hoang đại lục chăm chú.

Đặc biệt là hướng đông Đông Hoang đại lục khoảnh khắc có sương khói ngập trời, cuốn trời đất, khuếch tán. Sương khói phủ lên phạm vi mười vạn dặm, che đậy trời đất, lờ mờ thấy nó hình thành khuôn mặt to lớn nhìn chằm chằm hai cột sáng kia.

“Đế Thiên!!!” Gương mặt người phát ra tiếng gầm kinh thiên, thanh âm vang vọng truyền tám phương, ầm ầm khuếch tán.

Khoảnh khắc thanh âm truyền ra, chính giữa Đông Hoang đại lục, đại điện trên núi vạn người kính lạy, cột sáng tỏa ánh sáng chói lòa hơn cả, ánh sáng vờn quanh, chỉ thấy một bóng dáng giáng xuống cột sáng, thấy không rõ bộ dạng, cái bóng chợt lóe rồi biến mất ở nóc đại điện trên đỉnh núi.

Lát sau, cửa đại điện mở ra, bên trong chậm rãi đi ra một người!

Người trung niên này diện mạo không gian mà uy, tóc đen xõa vai, mặc bào đế vương sáng chói. Y không đội đế quan, mắt hẹp dài toát ra sát ý khiến người thấy thì kinh sợ.

Y chậm rãi bước ra, đứng ngoài đại điện thì vung tay áo, ngẩng đầu nhìn chân trời, hít một hơi sâu.

“Khí âm tử đã lâu..."

Giây phút y thốt câu này, vạn người quỳ bái dưới núi biểu tình cực kỳ cung kính cùng mở miệng, thanh âm như sóng vọng tám phương!

“Chúng ta là đệ tử Đại Diệp tiên tông, bái kiến Đế Thiên lão tổ, cung nghênh phân thân lão tổ giáng lâm Đông Hoang Man tộc!"

Thanh âm ầm ầm vang, đinh tai nhức óc. Đối với thanh âm cung kính thì người đàn ông trung niên không chút để ý, y hít thở không khí nơi đây, chậm rãi sát khí càng đậm. Người y toát ra sương khói mỏng, lượn lờ rồi mạnh vọt lên cao, khiến tầng mây trên trời đều vỡ tan, khiến cột khói trắng phủ lên phạm vi mười vạn dặm trở thành bắt mắt nhất Đông Hoang đại lục!

Y, là Đế Thiên!

Là một thể phân thân khác cách nhiều năm sau lại giáng xuống Man tộc!

Sự việc chưa kết thúc, giây phút núi chính giữa Đông Hoang đại lục có phân thân Đế Thiên giáng xuống thì bình nguyên mép Nam Thần, nhiều người xung quanh bị chấn động hộc máu thậm chí chết, trong cột sáng ngập trời cũng có bóng dáng như tia chớp lao xuống đất. Khoảnh khắc, trong cột sáng ảo đụng chạm mặt đất, cả bình nguyên tan vỡ, từng khe hở to lớn bị xé rách, từng tầng đất đảo bị cuốn lên quét bốn phía. Tiếng nổ kinh trời còn tiếp tục, biến thành hồi âm một lần lại một lần, mãi đến một lát sau dần tán đi, trên mặt đất không còn bình nguyên, xuất hiện ở đó là hố sâu to lớn!

Tựa như một ngôi sao băng từ trên trời đập xuống đất, phạm vi hố sâu cỡ vài vạn mét, giờ thì ánh sáng chói lòa bao trùm dần tán đi, một bóng người chậm rãi bay ra khỏi hố!

Đó là một người đàn ông trung niên đội đế quan biểu tình lạnh lùng, mặc đế bào, khuôn mặt tuấn tú và có tang thương, đế bào khiến y tràn ngập uy nghiêm!

Y bay ra thì bình tĩnh nhìn hướng Nam Thần, ánh mắt lộ ra khí lạnh có thể đóng băng trời.

“Túc Mệnh, ngươi trốn không thoát!!!” Miệng người này phát ra thanh âm khàn khàn, tay phải nâng lên, năm ngón chộp hướng trời.

Cú chộp này lập tức có tầng sóng gợn vô hình lấy người y làm trung tâm quét bốn phía. Sóng không ngừng khuếch tán, mười vạn dặm, trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm...mãi đến nửa Đông Hoang đều bị phủ trùm. Nơi bị sóng gợn phủ người noài không thể phát hiện, đối với sinh linh nơi này không tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng phạm vi sóng gợn đem đa số đường Nam Thần đến Đông Hoang đều tràn ngập. Trừ phi đi một vòng lớn tạt ngang Tử Hải, từ mọt hướng khác vào Đông Hoang, nếu không thì hễ có ai đi tới Nam Thần, người đàn ông trung niên mặc đế bào chắc chắn biết. Coi như có người vòng quanh bước vào Đông Hoang, lấy thủ đoạn của người đàn ông trung niên chắc chắn có chuẩn bị.

Bộ dạng người này cùng với người giáng xuống trong đại điện chính giữa núi Đông Hoang giống y như đúc!

Y, cũng là phân thân Đế Thiên!

Lần này Đế Thiên giáng xuóng Man tộc không phải một phân thân mà là hai!

Từ vị trí họ giáng xuống có thể nhìn ra suy nghĩ của Đế Thiên. Giáng vào đỉnh núi trung tâm là vì trấn thủ tông môn Đại Diệp tiên tông ở đây, cũng vì đối kháng khói đen tràn ngập tà khí ở phía đông Đông Hoang!

Phân thân giáng ở vị trí gần Nam Thần thì hiển nhiên hướng tới một người, chính là Tô Minh!

Phân thân Đế Thiên đội đế quan nhìn hướng Nam Thần, chậm rãi đi ra khỏi hố sâu, mãi đến khi y đứng ơqr mặt đất, cách mấy trăm mét có bốn Man tộc Đông Hoang mặt tái nhợt hoảng sợ nhìn y. Bên cạnh bốn người có ba cái xác nổ tung, họ vốn là bảy người, ba người kia không thể chịu đựng uy áp mà chết, bốn người thì hộc máu, tu vi tan vỡ hết nhưng chưa chết.

Đế Thiên biểu tình lạnh lẽo nhìn Nam Thần, nhưng nhíu mày. Mới nãy y giáng xuống, thần thức có quét ngang, nhưng...nhưng không phát hiện hơi thở và dao động của Túc Mệnh.

Không thể tìm ra!

Đế Thiên hơi suy tư, hừ lạnh một tiếng, ngồi xếp bằng. Khoảnh khắc y ngồi xuống, bốn người cách mấy trăm mét cùng hộc máu, đầu nổ tung, bỏ mạng.

Bảy cái xác đều không có đầu, chỉ tồn tại thân hình, máu nhuộm bốn phía khiến chốn này tĩnh lặng. Đối với tất cả điều này Đế Thiên không để ý, nâng tay phải ấn pháp quyết vung ra, lập tức bảy cái xác run rẩy, chậm rãi bò lên. Chúng bò dậy xé rách đò mình lộ ra ngực, ở ngực có khuôn mặt quỷ mơ hồ. Mặt quỷ như đang gầm rống khiến bảy cái xác lao nhanh bảy hướng.

Thời gian trôi qua, hễ có người tò mò dò tìm chỗ cột sáng xuất hiện khi thấy Đế Thiên thì đầu đều vỡ ra, xác xuất hiện mặt quỷ đi hướng xung quanh.

Hướng mỗi người đi không giống nhau.

“Tiếp tục tìm bằng thần thức, ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào!” Đế Thiên nhắm mắt, không nhúc nhích.

Đây là kiếp mà ông lão sửa Huân nói với Tô Minh!

Kiếp nạn đã đến, bây giờ Tô Minh còn ở trên hòn đảo nhỏ trong Tử Hải, yên lặng đứng, như mất hồn. Xung quanh hắn dần xuất hiện sương che đậy thân thể, bao phủ cả hạc trọc lông, cuối cùng lan toàn đảo, đảo này...

Biến mất trên Tử Hải!

Tô Minh nhìn trước mặt mình cô bé ngực ôm búp bê, mở to mắt xoe trò rất đáng yêu nhìn mình. Trên mặt cô bé vui sướng rõ ràng toát ra tâm tình cô bé.

“Đồng Đồng...” Tô Minh ngơ ngác nhìn cô bé, người run rẩy.

Hắn thấy không chỉ là đứa bé này, còn có ngay trước mắt bốn phía bộ lạc cực kỳ quen thuộc trong sâu thẳm ký ức!

Ô Sơn bộ lạc!

Một gốc cây ngọn cỏ, một phòng một ốc, tất cả, thậm chí là hơi thở quen thuộc, rõ ràng đều là Ô Sơn trong trí nhớ của hắn. Hắn cho rằng sẽ không trở về nữa, nơi giả dối!

Nhưng biết rõ là giả, rõ ràng thấy Bắc Lăng, Trần Hân, trải qua từng màn tang thương, nhưng trong chớp mắt này, hắn không lừa được mình, cũng không gạt được lòng hắn, vô cùng quyến luyến...nhà mình.

Ô Sơn.

Hắn nhìn phía xa Bắc Lăng đang luyện cung tên, còn có bóng lưng cao lớn của Tiễn Thủ Ô Sơn chỉ dạy con trai mình nên làm sao bắn ra mũi tên mạnh nhất.

Hắn thấy Trần Hân ngồi một bên, ánh mắt nhìn Bắc Lăng có dịu dàng, tay cầm bát đong đầy nước như định đưa cho y người đầy mồ hôi.

Hắn thấy Ô Lạp trong ký ức chết trong lòng hắn thì thào Mặc Tô, thiếu nữ cương cường này bây giờ bên cạnh đang có một đống con nít quay quanh, đang kể chuyện cho bọn nhỏ. Biểu tình biến đổi sinh động, ngôn ngữ khoa trương khiến cô và đám nhóc cùng phát ra tiếng cười như chuông ngân, trong tiếng cười là sung sướng phát ra tận đáy lòng.

Tô Minh còn trông thấy Lôi Thần, anh em tốt nhất của hắn, mặt mếu máo cúi đầu bị một người phụ nữ trung niên trung niên trước mặt mình không ngừng răn dạy.

Tô Minh ngơ ngác nhìn tất cả, hắn quên hết mọi thứ, đầu óc trống rỗng, bên cạnh Đồng Đồng thốtl ời biến thành xa xôi mơ hồ không rõ.

Mãi đến khi hắn thấy trong lều lớn đi ra hai gã đàn ông, một là tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc Trần Lung. Gã cau mày như có tâm sự gì, sau lưng đi theo một gã đàn ông là người Tô Minh ghi nhớ khắc sâu...Sơn Ngân!

Bộ dạng của Sơn Ngân vẫn như trong trí nhớ Tô Minh, không nói gì nhiều, ánh mắt đôi khi liếc bốn phía, nhìn không ra vui giận, như dã thú ẩn giấu hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.