Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, xuyên qua từng giới, tạm dừng ở một nơi khá xa. Chỗ này là một mảnh phế tích, vách giới xung quanh bị phong ấn. Kẻ phong ấn giới này chính là Thương Tam Nô, năm đó lão diệt Thương
Thần tộc, phong ấn giới này trở thành nơi lão cấm túc, người ngoài không thể bước vào chút gì.
Phong ấn đó cường đại chỉ bất khả ngôn mới phá được, bởi vậy không ai dám đến thử, cộng thêm Thương Tam Nô
mạnh mẽ, là dẫn đầu thần hoàng, cho nên dù là bất khả ngôn cũng tuyệt
đối không chạy tới đây phá mở cấm chế.
Giờ phút này, Thương
Tam Nô chết đi, cấm chế nơi đây biến thào bào dạt dần tan vỡ. Tô Minh
nhìn vách giới phía trước, cất bước. Hạc trọc lông đi bên cạnh Tô Minh
bay ra trước, rít gào đụng vào vách tường, xuyên qua. Tô Minh cũng đi ra khỏi vách tường.
Trước mắt Tô Minh là phế tích, vô số cái
xác trôi nổi trong trời sao, nhưng không mục rửa. Từng mảnh tinh cầu phế thải, hơi thở tử vong tràn ngập khiến chỗ này như trở thành hoàng
tuyền.
Tô Minh liếc mắt qua, rơi vào cung điện to lớn ở chính giữa giới. Trên cung điện to lớn này bên ngoài tàn phá nhưng không sụp
đổ, toát ra hơi thở cổ xe. Trong cửa cung điện mở rộng là một mảnh tối
đen, như có mãnh thú tử vong trước khi chết há to mồm.
Trong
ký ức của Thương Tam Nô thì lão lấy được mảnh vỡ từ cung điện này. Tô
Minh liếc cung điện, cất bước, lắc người xuyên qua hư vô, xuất hiện ở
bên ngoài cung điện, một bước đi vào trong cung điện.
Khi Tô
Minh bước vào, ngọn đèn dầu quanh cung điện tự đốt lên, khiến cung điện
sáng lên. Tô Minh nương ánh sáng thấy chính giữa cung điện có một cái
ghế, một cái xác khoanh chân ngồi, trông như là một ông già, mất đi sự
sống yên lặng ngồi đó, bàn tay phải hướng lên trên, trông như lão nâng
thứ gì đó.
Tô Minh nhìn xác ông già, trong ký ức của Thương Tam Nô, lúc lão bước vào thì ông lão này đã chết, tay phải nâng mảnh vỡ.
Ánh mắt Tô Minh quét người ông lão, nhìn xung quanh. Bốn phía có vài
nét bút nhưng rất mơ hồ, là vì năm tháng trôi qua cộng thêm bị diệt tộc
khiến chỗ này thành quá khứ. Nhưng nó không ảnh hưởng Tô Minh, hắn đi
tới bên cạnh ông lão, tay phải ấn vào tay phải của lão. Khi hai tay chạm nhau, Tô Minh thi triển thuật năm tháng.
Tô Minh vẫn đứng
trong đại điện nhưng trước mắt hắn như thấy vô số hình ảnh đảo ngược,
trong mắt nhanh chóng xẹt qua năm tháng chảy ngược. Những bức tranh càng lúc càng rõ ràng, bụi trần xung quanh dần thưa thớt, cho đến khi mọi
thứ y như mới. Tô Minh thấy trong đại điện xuất hiện bóng dáng của
Thương Tam Nô.
Thương Tam Nô vênh váo, mang theo máu me, giết chóc ngập trời xuất hiện ở đây. Biểu tình phức tạp nhìn xác ông lão,
thật lâu sau lấy mảnh vỡ từ tay ông lão.
Thương Tam Nô biểu tình dữ tợn nói:
-A Công, năm đó các ngươi xua đuổi ta ra khỏi bộ lạc thì có từng nghĩ đến Thương Nô ta sẽ có ngày hôm nay không?
Năm tháng vẫn đảo ngược, Tô Minh thấy trước khi Thương Tam Nô tới, đại
điện hay có người thu dọn, chỉnh lý, bái lạy, cả Thương Thần tộc hưng
thịnh, những bức tranh không còn mờ nhạt, điêu khắc điển lễ vái bình
thường, không có gì hữu dụng cho Tô Minh. Mãi khi Tô Minh trông thấy có
rất nhiều người đang điêu khắc, bức tranh từ rõ ràng đến mơ hồ rồi trắng bóc, xuất hiện bức tranh mới. Tình hình vòng đi vòng lại, những bức
tranh không ngừng được điêu khắc rồi lại bị đổi đi, nhưng không có thứ
nào hữu dụng cho Tô Minh. Hắn không sốt ruột, vẫn vận chuyển thuật năm
tháng yên lặng xem.
Không biết bức tranh đổi bao nhiêu lần,
mãi khi cái xác trước mặt Tô Minh chậm rãi xuất hiện sự sống, đậm dần,
năm tháng dĩ vãng không còn bộ dạng tọa hóa. Rồi thì ông lão đứng ở đại
điện lộ vẻ mặt thống khổ răn dạy một thiếu niên. Thiếu niên kia cúi đầu
nhưng biểu tình lộ ra không cam lòng, oán hận. Tô Minh thấy rõ thiếu
niên kia chính là Thương Tam Nô. Mãi khi Tô Minh thấy đại điện càng thêm hoàn chỉnh, người biến thành cái xác sống lại, yên lặng nhìn mảnh vỡ,
giơ tay phải lên xóa tranh xung quanh đi.
Giờ phút này, con
ngươi Tô Minh co rút, hắn trông thấy bức tranh bị xóa xuất hiện trong
mắt hắn hoàn toàn khác với những bức hắn từng thấy trong năm tháng. Tô
Minh nhìn chằm chằm, hắn thấy các bức tranh bị xóa rõ ràng là ông lão
kia đích thân điêu khắc.
Bức tranh chia làm bốn phần. Phần thứ nhất là một thanh niên bái tổ tiên, sau đó rời khỏi bộ lạc. Tộc nhân đưa tiễn sau lưng thanh
niên, y bước lên hành trình trưởng thành của mình.
Phần thứ
hai xuất hiện một ngôi mộ, mộ cổ xưa. Thanh niên đi vào trong mộ, xung
quanh có vô số sinh linh hình dạng khác nhau vòng quanh. Thanh niên đi
sâu vào trong một, xuất hiện một tòa trận pháp, bóng dáng thanh niên
đứng trên trận pháp biến mơ hồ, bị truyền tống đi.
Phần thứ
ba là sau khi thanh niên bị truyền tống đi thì xuất hiện ở một thế giới
kỳ dị, thế giới này như là thương mang. Trong thương mang có một lỗ hổng to lớn không biết đi thông đến đâu, khi thanh niên tới gần thì bỗng chỗ lỗ hổng xuất hiện một ông lão.
Ông lão toàn thân đầy máu,
chân đạp một chiếc thuyền cổ xưa, dường như du lịch bên ngoài lỗ hổng
rất lâu mới tìm thấy lỗ hổng này, lần đầu tiên từ bên ngoài bước vào nơi này.
Phần thứ bốn là thanh niên cho ông lão một vài đan
dược, bản đồ ngọc giản. Ông lão chắp tay, cúi đầu hướng thanh niên, giơ
tay kéo một mảnh vỡ từ lỗ hổng cho y.
Hình ảnh kết thúc.
Tô Minh nhìn đến nơi đây thì tinh thần run lên, nhìn kỹ, hình ảnh trong năm tháng đảo ngược đã bị ông lão xác khổ này tự tay xóa đi, khiến bốn
hình ảnh vĩnh viễn biến mất trong năm tháng, người ngoài khó trông thấy. Họ chỉ thấy sau khi tranh bị xóa lại xuất hiện bốn bức tranh khác.
Tô Minh mở mắt ra, sự thật là hắn không hề nhắm lại, chỉ có ý chí mở
ra. Tay phải của Tô Minh giơ lên khỏi tay thây khô, mọi thứ xung quanh
trở về bình thường, vẫn tàn phá, tang thương như vậy, những bức tranh
vẫn mơ hồ.
Tô Minh im lặng, bức tranh này nói lên chuyện cái xác từng trải qua, hay chính xác hơn là quá tình lão có được mảnh vỡ. Hiển nhiên ông lão
chưa từng nói với ai, dù là bức tranh thì khắc xongl iền xóa, không muốn để người ngoài biết chuyện này. Tô Minh hiểu rằng sau khi biết chuyện
này, trông hắn bình tĩnh như vậy chứ lòng dậy sóng, không hề bình tĩnh.
Tô Minh nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh bức tranh.
-Nếu tranh này là thật thì có thể chắc chắn mảnh vỡ này không thuộc về
bươm bướm khác, nó là một phần của Tang Tương mà ta ở. Cũng khẳng định
trên bốn cánh Tang Tương có một cánh xuất hiện lỗ hổng, một lỗ hổng
thông hướng thương mang. Lỗ hổng này không ở Tang Tương đại giới, không
tại Tam Hoang đại giới, cũng không ở Ám Thần, Nghịch Thánh, nó ở ... thế giới cánh thứ bốn! Nếu mọi chuyện đúng là thật thì nơi người này từng
đi là cánh thứ bốn, ông lão mà y thấy, là ... là đến từ ...
Tô Minh nghĩ đến đây thì trợn to mắt, con ngươi co rút, trong đầu không
thể kiềm chế xuất hiện một ý niệm khiến tinh thần rung động.
-Ông lão kia đến từ ... thương mang!
Tô Minh thở dồn dập, đầu óc không ngừng hiện ra hình ảnh bức tranh, cuối cùng ngừng ở hình ảnh ông lão bước vào lỗ hổng.
-Người ông lão đầy máu, chắc là bị trọng thương, dùng thuyền làm pháp
khí xuyên qua hư vô đến đây. Cường giả như vậy có ai bị thương lão được? Chắc lão đến từ ... a?
Người Tô Minh run lên, bản năng lùi vài bước, hắn nghĩ tới cảnh thanh niên áo đen hủy diệt bươm bướm.
Tô Minh nhanh chóng biến sắc mặt.
-Có thể nào ... lão đến từ thế giới của bươm bướm khác, trước khi nó bị hủy diệt thì lão chạy ra! Thuyền thuyền, thuyền thuyền ... trong ký ức
của ta chỉ có một người, vĩnh viễn là chiếc thuỳen cổ xưa, đó Diệt Sinh
lão nhân!!!
Tô Minh lại lùi vài bước, không ngừng biến sắc mặt, mãi đến thật lâu sau, hắn vụt ngẩng đầu nhìn thây khô ngồi trên ghế.
-Diệt Sinh lão nhân mang theo một chiếc thuyền sưu tầm mọi thứ lão cần
trong Tam Hoang. Hễ ai hiến tế cho Diệt Sinh lão nhân liền có tư cách
được viết vào ca dao, ca dao là một bài bất khủ, khiến sinh mệnh của
người được viết vào bất khủ. Diệt Sinh lão nhân xuất hiện tại Tam Hoang ở thời đại thứ ba, thời gian phù hợp với nội dung bức tranh. Có lẽ khi đó là lần đầu tiên Diệt Sinh lão nhân ... lần đầu tiên lão đến thế giới
bươm bướm Tang Tương. Lão là Diệt Sinh lão nhân, đến từ Ám Thần ... Ám
Thần, chỗ này đúng là Ám Thần!
Con ngươi Tô Minh co rút, khí lạnh tràn ngập đáy lòng, lan khắp thân thể.
-Vậy thì Diệt Sinh lão nhân sau khi thế giới của mình bị thiếu nữ hủy diệt, lão bỏ trốn ra rồi vào đây là có mục đích gì?
-Bây giờ Diệt Sinh lão nhân ở đâu? Đồn rằng cuối thời kỳ thời đại thứ
ba Diệt Sinh lão nhân chết, biến thành Diệt Sinh chủng. Ta từng ôn dưỡng phân nửa Diệt Sinh chủng, bây giờ Diệt Sinh chủng hoàn chỉnh nằm ở chỗ
Tô Hiên Y, trên người 1l! Tô Hiên Y, rốt cuộc hắn biết cái gì?
Tô Minh nhắm mắt lại, mãi đến giườp hút này hắn mới phát hiện dù có tu
vi mạnh nhất bản kỷ nhưng sương mù trước mặt hắn dày đặc hơn theo tu vi
tăng lên.