Cầu Ma

Chương 734: Chương 734: Điểm mệnh




"Thì ra mệnh cách thể dùng như vậy.” Mắt Tô Minh lộ lĩnh ngộ.

Bản thân chỉ phù là loại báu vật, nó ẩn chứa hơi thử mệnh, có thể ban mệnh cho người. Đại Vu Công được đến chỉ phù này dung nhập vào người có thể sửa đổi mệnh mình, trở thành cửu tử mệnh.

Chộp lấy từ giấy kéo một cái, xoẹt, chỉ phù bị Tô Minh kéo xuống phân nửa, còn lại biến mất.

'Tứ mệnh thuật của người ngoài có thể tăng cao tu vi bản thân, nhưng cách này không khác gì rút cỏ cho lớn, năm đó Tư Mã Tín cũng làm như vậy.'

Tô Minh càng hiểu sâu hơn chút về mệnh cách.

Tùy theo nửa tờ giấy biến mất ở giữa không trung, cũng chính lúc này, sóng gợn lúc trước Đại Vu Công chết tự bạo mới khuếch tán va chạm với trường thương của Tô Minh, hóa thành tiếng nổ kinh thiên động địa cuồng quét bốn phía.

Nguyên mặt đất đều run rẩy trong tự bạo, từng vết nứt xuất hiện, thật nhiều nước biển từ bốn phương tám hướng nhất chìm, khiến đảo Vu Thần phút chốc khu vực bị chìm hơn bốn phần. Từng vòng sóng gợn không ngừng khuếch tán bốn phía, một số Vu nhân không né kịp thân hình tan vỡ thành tro bụi, sóng gợn lan tràn đến nơi thật xa mới từ từ tán đi.

Giữa không trung dao động, thân thể Tô Minh bước ra khỏi hư vô. Hắn không bị chút vết thương, khi tự bạo hắn đã sớm bước vào không gian mảnh vụn chuẩn bị sẵn rồi.

Bây giờ hắn đi ra nhìn hướng Thánh Sơn Vu tộc, bởi vì khoảnh khắc này dao động tu vi thậm chí vượt hơn hắn bùng phát từ chỗ đó. Theo dao động tản ra, bóng dáng ngồi khoanh chân ở đỉnh thánh sơn hiện ra, đó là một thiếu niên chừng mười mấy nhưng trên người có vẻ tang thương. Y khoanh chân ngồi đó, đôi mắt...hoàn toàn bị ánh trăng thay thế, khiến nhìn và mắt người này có cảm giác bị hút hồn. Trên trán y dán nửa miếng giấy vàng chớp lóe phù văn, phù văn bị thiếu đi nhưng có thể thấy ra tổng thể là hình dạng trăng non.

“Ta nghĩ ra người là ai rồi. Kẻ năm đó cùng Thiên Tà Tử, Ly Long Thượng Nhân, y đấu với lão phu, Tô Minh!” Thiếu niên nhìn Tô Minh, từ từ nói.

"Nguyệt có sáng tối tròn khuyết, như người có cửu tử cửu sinh, cầu mong chẳng qua là viên mãn, đây là sư tôn của lão phu ban tặng, cửu tử mệnh.” Thiếu niên nhìn Tô Minh cách vài trăm mét, từ từ đứng dậy, chắp tay cúi đầu hướng hắn.

“Chưa chỉ giáo...” Thiếu niên chắp tay ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

Bây giờ Đại Vu Công khí chất thay đổi rất nhiều, so với lúc trước khác hẳn như người khác.

"Lạnh lẽo băng giá như phút cuối sinh mệnh, Đông thu hạ xuân, như là...mệnh Tô ta tự ngộ.” Tô Minh nhìn thiếu niên do Đại Vu Công biến hóa, vung tay áo, chắp tay hơi cúi đầu.

Đại Vu Công Vu tộc hiện giờ biến bộ dạng thiếu niên chưa từng xuất hiện trong ký ức luân hồi của Tô Minh, hắn còn nhớ lần trước Vu tộc Đại Vu Công lần thứ chín sống lại hình dạng gã đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Nhưng hôm nay, lại là trở thành thiếu niên.

Mà hiển nhiên, cửu tử mệnh của Đại Vu Công cuối cùng biến tuổi càng nhỏ thì tu vi càng mạnh, hình ảnh này có thể thấy ra so với năm đó y tăng tiến rất nhiều, càng khắc sâu hiểu cửu tử mệnh y được ban cho.

“Sư tôn từng nói rằng, ban cho mệnh rất khó tự thân khống chế, hoàn mỹ phù hợp bản thân, trừ phi ta có thể tu hành đến cửu tử thành anh mới hiểu thấu về mệnh này. Hôm nay đấu với người thu hoạch được nhiều, có dấu hiệu đột phá, xin người điểm hóa chỉ giáo giúp cho ta đột phá, đại ân này ta...ghi nhớ không quên.” Thiếu niên nghe nói Tô Minh tự ngộ mệnh thì vẻ mặt liền kích động, lại nhìn hắn, cúi đầu, người từ từ bay lên trời khoảng trăm mét, tay phải nâng lên cách không vỗ hướng thánh sơn sau lưng.

Núi phát ra tiếng nổ, dần không hư ảo chớp động mà hoàn toàn ngưng tụ, một khe hở to lớn xuất hiện từ ngọn núi, ầm vang, núi dần chia thành hai nửa, một vệt sáng âm u từ bên trong bay ra, rơi xuống trước mặt Tô Minh. Đó là một quan tài, quan tài Tô Minh từng trông thấy.

"Vật này là năm đó lần thứ hai ta thấy ngươi thì ngươi từng xúc cảnh rơi lệ. Nó đến từ tiên tộc, cần lấy hơi thở âm tử ăn mòn, chắc ngươi tới đây vì nó, đại ân chỉ giáo kính tặng nó.” Thiếu niên mắt toát ra cố chấp cùng cuồng nhiệt, giờ phút này y hoàn toàn khác với Đại Vu Công mà Tô Minh trông thấy. Đối phương càng như một kẻ tìm mệnh vì đột phá tu vi dung hợp cửu tử mệnh mà trả giá tất cả.

Truy tìm mệnh cách, thành tựu tự thân, đây là tầm mệnh.

Tô Minh cẩn thận nhìn đôi mắt thiếu niên, trong đôi mắt kia hắn không thấy gian xảo, âm mưu gì, thấy chỉ là cố chấp dung hợp cửu tử mệnh, tìm kiếm đột phá. Loại cố chấp này ở vài mặt rất giống Tô Minh.

“Ta đến đây vì quan tài này còn cần Cửu Lê huyết của ngươi.” Tô Minh nhìn quan tài trước mặt, biểu tình dần dịu đi, nảy ra chút buồn phiền và nhớ nhung, cất đi quan tài, từ từ nói.

Thiếu niên im lặng, lát sau thoải mái cười, đôi tay nâng lên vỗ một cái. Cú vỗ này chỉ tay của đôi tay y lóe ánh sáng, chỉ tay biến đổi, một quan tài trong suốt xuất hiện ở trước mặt y. Quan tài không lớn, vì nó trong suốt nên thấy được bên trong nằm một bộ xương khô. Nhìn bộ xương, thiếu niên nâng lên tay phải chỉ và trán bộ xương. Một giọt máu tím tỏa hơi thở Vu tộc đậm đặc bay ra, thiếu niên phất tay áo bắn nó hướng Tô Minh.

Tô Minh giơ tay trái hư không chộp, lập tức trong tay xuất hiện một ngọc bình bỏ giọt máu vào trong, màu ngọc bình lập tức biến thành tím.

"Máu các đời Cửu Lê Vu tộc Vu chủ đều bị ta nuốt, ở trong người trở thành chín giọt vu nguyên. Máu này ta vốn tưởng có thể giúp ta đột phá nhưng nhiều năm qua vẫn vô dụng. Tặng ngươi một giọt, xin chỉ giáo cho!” Thiếu niên vỗ quan tài, lập tức quan tài rơi xuống đất.

Bùm một tiếng, quan tài rơi xuống đất thì đôi mắt thiếu niên tỏa ánh sáng mãnh liệt. Tay phải y nâng lên chỉ vào nửa phù văn ở trán. Lập tức phù văn tỏa ánh sáng dịu nhẹ bao bọc toàn thân y. Thiếu niên lấy tốc độ cực nhanh, dường như năm tháng trôi nhanh gấp đôi trên người y, tóc ngày càng dài ra, làn da co giãn hơn, thân hình từ từ vạm vỡ, từ thiếu niên biến thành thanh niên hai mươi lăm, sáu tuổi. Cùng lúc đó, thân thể y bỗng có bóng chồng, bên trong đi ra một người, chính là thiếu niên. Y chỉ vào bản thân hai mươi lăm, sáu tuổi, nhìn hướng Tô Minh.

“Đây là mệnh thứ tám của ta, thanh niên mệnh!"

Khi thốt lời, mắt thanh niên chợt lóe, năm tháng lại trôi, chớp mắt bộ dạng hơn ba mươi tuổi, xác y lại có bóng chồng, lần này trên người đàn ông hưn ba mươi tuổi, thanh niên từ bóng chồng đi ra đứng cạnh thiếu niên, chỉ vào hơn ba mươi tuổi, nhìn Tô Minh.

“Đây là mệnh thứ bảy của ta, tráng niên mệnh!"

Hình ảnh kỳ lạ khiến mắt Tô Minh tập trung. Hắn thấy thân thể tráng niên hơn ba mươi tuổi lại trưởng thành, tới khoảng bốn mươi lại xuất hiện tình huống tương tự.

“Đây là mệnh thứ sáu của ta, trung niên mệnh!"

“Đây là mệnh thứ năm của ta, bán trăm mệnh!"

“Đây là mệnh thứ bốn của ta, xế chiều mệnh!"

Bây giờ đứng cạnh thiếu niên bắt đầu từ thanh niên cho đến ông lão thái dương tóc bạc, tổng cộng có năm Đại Vu Công Vu tộc tuổi khác nhau. Tương tự, trên người ông lão tóc bạc phơ năm tháng còn đang trôi qua.

“Đây là mệnh thứ ba của ta, tuổi già mệnh!"

“Đây là mệnh thứ hai của ta, dục hủ mệnh!"

Đây là mệnh thứ nhất của ta, đăng khô mệnh!"

Cuối cùng xuất hiện bên cạnh thiếu niên chính là Đại Vu Công Vu tộc mặt đầy nếp nhăn lúc trước Tô Minh thấy đầu tiên. Trong người tràn ngập tử khí, răng lưa thưa vàng khè gần như rụng hết, còn có đôi mắt bao gồm bóng trăng đứng cạnh thiếu niên.

"Mà ta là mệnh thứ chín.” Thiếu niên nhìn bên cạnh mình đứng tám tuổi tác khác nhau, nhẹ giọng nói, nhìn hướng Tô Minh, mắt lộ cố chấp.

“Đây là cửu tử mệnh của ta, Tô đạo hữu, thỉnh chỉ giáo."

Tô Minh im lặng giây lát, nhìn thiếu niên, nhìn bên cạnh tám Đại Vu Công tuổi khác nhau, lát sau chỉ và quan tài dưới đất.

"Hắn, là mệnh thứ mấy?"

Thiếu niên ngẩn ra cúi đầu nhìn quan tài dưới đất, thân thể bỗng run rẩy trong mắt dần lộ hiểu ra nhưng còn chưa biết rõ ràng.

“Từ thân thể khô héo đi hướng sơ sinh khóc lóc, từ chết đi hướng cuộc sống mới, đây là con đường mệnh, hơi giống Tô ta ngộ nhưng có điều khác.” Tô Minh trầm ngâm giây lát, khi mở miệng thì nâng lên tay trái, lập tức lòng bàn tay xuất hiện từng mảng bông tuyết. Tuyết toát ra khí lạnh tràn ngập bốn phía.

“Đây là mệnh của ta...” Tô Minh nhìn trong lòng bàn tay tuyết rơi, khi thốt lời thì những bông tuyết dần thay đổi, không còn là màu trắng mà biến thành đỏ, không phải đỏ thẫm, mà là...màu của mùa thu.

Sự sống yếu ớt xen lẫn băng giá biến thành ý thu.

"Ngươi, hiểu rồi chưa?” Tô Minh vung lên tay trái, bông tuyết ý thu trong tay tán đi.

Thiếu niên run rẩy mắt lộ ra mê mang cùng hoảng hốt, hiểu ra và mơ hồ. Y mơ hồ cảm thấy mình hiểu cái gì nhưng còn chưa xem rõ.

"Ngươi từ chết đi hướng sống, cần là chân chính chết. Ngươi biết mình không chết, cửu tử mệnh, nhìn như bất tử nhưng thực tế thì...ý thức bất tử khiến ngươi mất đi khao khát cuộc sống, ngươi như vậy làm sao nhắc tới sống?” Tô Minh thản nhiên nói.

Thiếu niên người run lên, mạnh ngẩn đầu, ngơ ngác nhìn Tô Minh, lát sau biểu tình quyết đoán tay phải nâng lên cách không đánh vào thân thể mình trong quan tài. Bùm một tiếng quan tài vỡ nát, thân thể tan tành, còn lại năm giọt vu nguyên bay ra bị thiếu niên phất tay áo bắn hướng Tô Minh.

“Đại ân xin nhớ kỹ!” Thiếu niên chắp tay thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.