Đạo Thần Chân Giới, Chính Đông Phương. Giờ phút này, phân thân
Phệ Không của Tô Minh dẫn theo đại quân gần mười vạn tu sĩ đi
hàng phục ý chí, gia nhập Đệ Cửu Phong, lạc ấn linh hồn. Lúc
tới khu vực tiếp giáp Chính Đông Phương, hắn dừng lại.
Ở trước mặt bọn hắn có chín cây hương khổng lồ. Mỗi một cây
hương này cũng lớn khoảng trăm trượng, chiều dài càng vượt ra
vạn trượng. Từ xa nhìn lại, nó như chín cây cột khổng lồ đứng vững vàng trong tinh không. Chẳng qua không biết nó đang chống
đỡ cái gì.
Từng sợi khói bay ra từ ba trong chín cây
hương khổng lồ, biến xung quanh thành mờ ảo, mơ hồ khó có thể
nhìn được.
Chín cây hương, sáu cây trong đó đã tắt,
chỉ có ba cây còn đang cháy, dường như đốt cháy vĩnh hằng,
không có kết thúc. Nhưng kỳ dị chính là, cho dù nó cháy thế
nào thì dường như không thay đổi độ dài, vẫn chọc trời như cũ, làm cho người ta nhìn lại có cảm giác choáng ngợp.
Đây là Thiên Hương!
Trong Đạo Thần Chân Giới, Tam Đại Hằng Cổ thần bí tới nay, Thiên Hương trận!
Không người nào biết được Thiên Hương này là do ai bố trí,
xuất hiện khi nào. Dường như khi Đạo Thần Chân Giới xuất hiện,
nó cũng đã tồn tại.
Bao nhiêu năm tháng tới nay, vô
số cường giả tới đây cố gắng phá giải Thiên Hương trận, tìm ra chỗ bí ẩn nhưng mãi không có người nào làm được. Từ chín cây hương đốt cháy đầu tiên cho đến hôm nay, chỉ còn có ba cây. Nó
chứng kiến thời gian thay đổi, chứng kiến Đạo Thần Chân Giới
từ khi ra đời đi về phía huy hoàng, lại từ huy hoàng đi về hạo kiếp.
Trong một khoảng thời gian, lúc huy hoàng nhất, Đạo Thần Tông đã hao tốn rất nhiều nhân lực vật lực để tìm
bí mật Thiên Hương trận nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Cho dù là Tô Hiên Y cũng từng điều tra nơi đây
nhưng cũng tìm được chút đáp án nào. Thiên Hương trận thần bí
như chiếc khăn che mặt, dường như không phải thứ tu sĩ có thể
vén lên được. Dường như nó đang một mực chờ đợi sinh linh có
thể giải trừ bí mật. Nhưng đến hiện tại, từng cây hương đã bị dập tắt nhưng mãi vẫn không đợi được.
Tô Hiên Y đã
nghiên cứu nhưng không tìm được lời giải. Nghịch Thánh chân giới phủ xuống cũng không tìm được đáp án. Dường như, thứ cổ xưa
đó đã vượt qua khỏi thời đại lão nhân Diệt Sinh.
Hôm
nay, phân thân Phệ Không của Tô Minh đứng ở ngoài Thiên Hương
trận. Nhìn chín cây Thiên Hương khổng lồ trong tinh không phía xa, ba cây đang bốc khói nghi ngút, hai mắt hắn lộ ra vẻ chần chờ.
- Đây là Thiên Hương trận, cùng Âm Tử Chi Địa của liên minh Tiên
tôc và Trầm Dương Phù ở phương tây nam được xưng là Tam Đại Thần Bí của Đạo Thần Chân Giới. Trong đó, Thiên Hương trận thần bí
vì cái gì? Nó hiển nhiên không phải do thiên nhiên tạo thành,
không biết ai bố trí, không biết sau khi toàn bộ chín cây hương
đều tắt thì sẽ thế nào.
- Lại càng bởi vì hôm nay,
chủ nhân cũng có thể cảm nhận được. Càng tới gần Thiên Hương
trận này, tu vi thân thể sẽ sục sôi, mơ hồ có dấu hiệu muốn
đột phá. Thậm chí tới gần một chút nữa, cảm giác đột phá
này sẽ càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi hoàn toàn đột
phá, tu vi bạo tăng.
- Nhưng tất cả những điều này
đều là giả dối. Tưởng như tu vi gia tăng nhưng thực ra chỉ là hư ảo. Một khi rời khỏi nơi này, tất cả sẽ khôi phục như thường. Đối với tu sĩ Đạo Thần Chân Giới mà nói, Thiên Hương Trận có
lực hấp dẫn kỳ dị. Một khi tiến tới gần, một khi cảm nhận
được cảm giác tu vi gia tăng thì sẽ khó quên cả đời, sẽ thường xuyên muốn tới đây.
- Nhưng chỉ cần đến nơi này quá
ba lần, như vậy tu sĩ này sẽ không thể đi ra mà là như đánh
mất thần trí, đi vào trong chín cây hương, dung nhập vào đó,
hình thần câu diệt.
- Đây là phương pháp duy nhất có
thể tiến vào trong Thiên Hương trận. Nhưng phàm là bước vào
trong đó thì sẽ tử vong toàn bộ. Cho nên dần dần, nơi đây nếu
có thể không đến thì tuyệt sẽ không có tu sĩ đến.
-
Trừ phi là tu sĩ đang bị dừng ở bình cảnh thì mới có thể
đến đây tìm sự đột phá giả dối này để cảm ngộ. Tổng thể mà nói, trong ba lần có thể nhìn Thiên Hương trận này thành cái
gương, trong tương lai có thể phát triển thành đỉnh phong.
Lão giả họ Miêu nhìn Thiên Hương trận phía xa, mạnh mẽ áp chế vọng động muốn đi tới. Cũng may Thiên Hương trận cũng không
phải bá đạo, cũng không phải làm cho người ta không thể nào áp chế vọng động được. Chỉ cần có ý chí hơi kiên định là có
thể miễn cường áp chế, cho đến khi rời khỏi phạm vi này là
sẽ hết.
- Như vậy, Trầm Dương Phù mà trước ngươi nói thì sao?
Phân thân Phệ Không của Tô Minh nhàn nhạt mở miệng.
- Trầm Dương Phù hình như thần bí hơn một chút. Đó là một
tấm phù văn đặt ở tây nam Đạo Thần Chân Giới, chứa vô số ký
hiệu năm tháng. Cứ cách trăm năm, ký hiệu này lại loé lên một
lần. Khi đó, trong Đạo Thần Chân Giới, tất cả tu chân tinh vốn
đêm tối thì vẫn là đêm tối. Nhưng một số tu chân tinh đang vào
ban ngay thì trong nháy mắt, mặt trời như bị mạnh mẽ lôi xuống, hoá thành đêm tối.
- Cho nên ký hiệu thần bí này
được gọi là Trầm Dương. Trừ điểm này ra, xung quanh Trầm Dương
Phù, nó có thể hấp thu tất cả ánh sáng. Bất kỳ vật nào
sáng lên cũng sẽ biến mất, trở thành đêm tối.
- Nhưng so với Thiên Hương Trận thì đối với tu sĩ mà nói, ký hiệu
này dường như dễ dàng tiếp xúc hơn. Chỉ cần có thể đi vào
trong bóng tối, đi trong bóng tối lại gần chỗ kỹ hiệu là có
thể dò xét và vẽ lại, thậm chí còn có thể dùng các loại
phương pháp thử thu phục. Nhưng vô số năm tháng qua, chưa từng
nghe nói có người thu phục được Trầm Dương Phù.
- Cho
dù thời gian thay đổi, cho dù trời cao biến hoá như thế nào,
hạo kiếp cũng tốt, thời thịnh cũng được, nó vẫn tồn tại ở
tây nam như tồn tại vĩnh hằng.
- Về phần nơi thần bí
thứ ba, đó chính là Âm Tử Chi Địa của Liên Minh Tiên Tộc rồi.
Đó là một vòng xoáy khổng lồ. Trong truyền thuyết, lốc xoáy
thông đến một thế giới khác, là thế giới của người chết.
Lão giả họ Miêu chậm rãi nói ra toàn bộ hiểu biết của bản thân.
Phân thân Phệ Không của Tô Minh nhìn chín cây hương, trong thân
thể cứ dao động từng trận, cảm giác dường như thân thể bản
thân sẽ trở nên mạnh hơn mơ hồ xuất hiện. Cảm giác này như là
có vô số con kiến bò trong người khiến toàn thân trong ngoài
ngứa ngáy nhưng không thể nào xoá đi, chỉ có thể chịu đựng tê
ngứa, ngưng tụ ra vọng động càng ngày càng mãnh liệt.
Vọng động này thậm chí kích động cả phân hồn Tô Minh, để phân hồn hắn cũng xuất hiện dao động. Nhưng dao động này không phải là không thể áp chế, rất nhanh đã bị mạnh mẽ đè ép xuống.
Thần sắc phân thân Phệ Không của Tô Minh âm trầm, lại nhìn
thoáng qua chín cây hương nơi xa rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng trong nháy mắt phân thân Phệ Không của Tô Minh muốn rời đi, đột nhiên ba cây hương còn đang thiêu đốt trong chín cây hương
bỗng nhiên có một cây bị dập tắt!
Chín cây Thiên Hương đốt cháy từ hằng cổ đến nay, theo thời gian trôi qua bị dập
tắt từng cây một, chỉ còn lại ba cây vẫn cháy. Nhưng hôm nay,
trong một tích tắc, nó đã giảm bớt một cây, khiến từ nay về
sau, Thiên Hương trận chỉ còn hai cây thiêu đốt.
Trong
nháy mắt cây hương thứ ba bị dập tắt, theo nó dập tắt, một
luồng dao động mãnh liệt hơn hẳn lúc trước bỗng nhiên khuếch
tán về bốn phía một cách vô hình. Trong tích tắc, nó đã lan
đến gần phân thân Phệ Không của Tô Minh và mười vạn tu sĩ phía
sau.
Trong chớp mắt này, phân thân Phệ Không của Tô Minh run rẩy mãnh liệt. Trong thân thể, cảm giác dường như nhanh
chóng trở nên mạnh mẽ mãnh liệt phát tán ra, áp chế phân hồn
Tô Minh. Hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Trong tích tắc,
thân thể đã chạy thẳng tới Thiên Hương.
Nó áp chế
phân hồn Tô Minh bên trong như phân thân Phệ Không này không thuộc
về Tô Minh vậy. Trong lịch sử Tố Minh tộc, chuyện này chưa từng xảy ra. Bởi vì do thiên phú của Tố Minh Tộc, phân thân ngưng tụ ra trên thực tế cũng không khác bổn tôn quá nhiều. Một hồn,
mấy thân, đây vốn là thứ hoàn mỹ của Tố Minh Tộc.
Nhưng hôm nay, phân thân Phệ Không lại không thể khống chế được.
Nếu Tô Minh cảm nhận được chuyện này, nhất định sẽ chấn động
tâm thần.
Cùng lúc đó, mười vạn tu sĩ phía sau, bao
gồm cả lão giả họ Miêu, tất cả đều như điên cuồng, mất hết
thần trí. Bọn hắn chỉ biết phải tiến gần Thiên Hương. Bởi vì
càng tới gần, tu vi của bọn hắn sẽ càng bạo tăng. Khoé miệng
bọn hắn lộ ra vẻ mừng như điên. Chẳng qua vẻ mặt mừng như điên
này lại che giấu vẻ mờ mịt.
Lúc phân thân Phệ Không
đang áp chế phân hồn Tô Minh ở ngoài Thiên Hương Trận, năm canh
giờ, Tô Minh lại mang theo men say. Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười,
trong thần sắc ẩn chứa kích động. Hắn và đại sư huynh bên
cạnh, hai người nhìn chiếc thuyền lá lênh đênh trong cơn lốc tinh không phía xa đang lấy tốc độ cực nhanh gào thét mà đến.
Chiếc thuyền cô độc kia vốn dĩ không phải tiến đến nơi này mà là một đến một nơi khác. Nhưng thần thức Tô Minh đã nhìn thấy bọn họ. Bọn họ cũng đã nhận ra đây là khí tức thuộc về đại sư huynh.
Khí tức này như chỉ dẫn trong tăm tối, để chiếc thuyền lá lênh đênh đổi hướng, chạy thẳng tới nơi này.
Sau đó, chiếc thuyền cô độc càng ngày càng gần. Trong chớp
mắt chiếc thuyền xuyên qua cơn lốc, đụng vào lớp sóng gợn màu
trắng kia, Tô Minh bằng mắt thường cũng có thể thấy được trên
chiếc thuyền có mấy người.
Ánh mắt hắn tự động tập trung vào trên người hai nam tử. Một người ôn hoà như đoá hoa,
một người to con như mảnh hồ. Hắn nhìn bọn họ, trên mặt là nụ cười vui vẻ hiếm thấy trăm ngàn năm qua.
Đại sư huynh
đứng đó. Hắn không đầu nhưng sát khí tán xuất ra trên người đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự vui sướng. Có lẽ
người bên cạnh khó có thể phát hiện nhưng Tô Minh có thể nhìn
ra điểm này rõ ràng.
Chiếc thuyền càng ngày càng
gần, nam tử như đoá hoa kia kinh ngạc nhìn về phía hai người
bọn hắn. Thân thể khôi ngô không có đầu, còn có nam tử bên cạnh thoạt nhìn có chút gầy yếu, tướng mạo xa lạ. Nhưng trong mắt
hắn lại ánh lên vẻ kích động và cảm giác huynh đệ mơ hồ kia
đã khiến thân thể nam tử chấn động.
Hổ Tử phía sau
hắn, hai mắt càng chăm chú nhìn Tô Minh chằm chằm. Dần dần,
hắn cười lớn lên, nước mắt chảy xuống. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp chạy ra khỏi thuyền rồi bay nhanh về phía
Tô Minh.
Trong mấy sư huynh của Tô Minh, Hổ Tử là người không giỏi che giấu tình cảm nhất, muốn khóc sẽ khóc, muốn
cười sẽ cười, chỉ sợ năm tháng trôi qua cũng không thể thay đổi bản chất.
Có lẽ hắn học được cách che giấu cảm
xúc trước mặt người ngoài. Có lẽ hắn có thể cười to bên
ngoài nhưng trong lòng che giấu sát khí. Nhưng tất cả những thứ hắn học được, ở trước mặt huynh đệ sư môn của hắn lại như bị hoà tan, biến mất không còn gì.
Hắn sải bước nhanh,
dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời của hắn, trong nháy mắt
đã xuất hiện trước mặt Tô Minh. Hắn nhìn Tô Minh một cái, trong mắt mang theo nước mặt, mạnh mẽ ôm chặt nam tử này vào. Trong
mắt hắn, người này có chút xa lạ, thậm chí cả thần thức
cũng cảm thấy xa lạ. Nhưng trực giác của hắn đã tự nói với
bản thân, người trước mắt này chính là tiểu sư đệ đã thất
lạc nhiều năm mà hắn thường hay nhớ tới.
Nụ cười
kia, mặc dù đã thay đổi khuôn mặt, nhưng đó vẫn là nụ cười
của tiểu sư đệ. Kích động trong mắt, mặc dù con ngươi đã thay
đổi, nhưng vẻ kích động là hoàn toàn chân thân, là tình cảm
mà người ngoài tuyệt đối không thể có được.
Nếu
không ở cùng Đệ Cửu Phong thì tuyệt đối không thể xuất hiện
nụ cười và ánh mắt này. Có những thứ này, cho dù vẻ ngoài
bất đồng nhưng Hổ Từ kiên định bản thân tuyệt đối không nhìn
lầm.
- Tiểu sư đệ!
Hổ Tử không ngăn nước
mắt chảy xuống được. Hắn nghĩ tới năm đó ở Man Tộc Đại Địa,
một mình hắn đã thủ hộ Đệ Cửu Phong, đối mặt với sự hành
hạ của ngoại nhân trong vô tận thống khổ và chờ đợi. Hắn thuỷ chung tin tưởng, bản thân muốn bảo vệ nhà, bảo vệ nơi đó. Bởi vì nhất định sẽ có một ngày, sư huynh và sư đệ của hắn sẽ
về nhà. Hắn không thể để bọn họ không có nhà, hắn không thể
mất Đệ Cửu Phong. Như vậy, sư huynh và sư đệ sẽ không có nơi
nào gặp nhau.
Bởi vì hắn sợ, một khi không có Đệ
Cửu Phong, hắn sợ từ đó cũng không thấy huynh đệ sư môn đâu,
phân tán trong trời cao. Hắn lại càng nghĩ đến Đệ Cửu Phong năm đó, khi hắn thấy Tô Minh trở về. Loại kích động và khóc rống này, đối với hai sư huynh khác, Hổ Tử có thể tuỳ hứng, có
thể hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng đối với Tô Minh, hắn lại không thể. Chỉ sợ trong tâm trí của hắn, Tô Minh vẫn là tiểu hài tử như
cũ. Hắn vẫn thuỷ chung nhớ được hắn là sư huynh của Tô Minh, Tô Minh là tiểu sư đệ của hắn. Hắn thuỷ chung nhớ được nguyên
tắc Đệ Cửu Phong!
Hắn ôm Tô Minh, khóc rống lên.
- Tiểu sư đệ, là sư huynh Hổ Tử không tốt. Nếu năm đó, tu vi
của sư huynh Hổ Tử cường đại thì sẽ hung hăng đập chết ý chí
cổ xưa chết tiệt đã ép ngươi tiến vào Thần Nguyên Phế Tích!
- Sau khi ngươi rời đi, ta điên cuồng tu hành. Nhưng cho dù ta có
tu hành thế nào thì ta cũng rất nhớ ngươi. Nghĩ tới cảnh ngươi một mình ở Thần Nguyên Phế Tích, ta liền khó chịu, ta liền
muốn nổi điên, ta liền muốn giết người...
Lời nói
của Hổ Tử không mạch lạc, âm thanh như sấm nhưng không truyền
quá xa, không để cho người không nên nghe được nghe thấy.
Tô Minh nhìn Hổ Tử ôm lấy hắn. Lúc hắn tiến vào Đệ Cửu
Phong, vị tam sư huynh Hổ Tử này đã đi tới vỗ ngực, rống to sau này sẽ bảo vệ hắn. Đại hán thật thà này có thể vì Đệ Cửu Phong, vì sư huynh đệ của hắn mà giao ra cả sinh mệnh, là sư
huynh thuỷ chung vẫn tồn tại trong trí nhớ của Tô Minh.
So với đại sư huynh tôn kính, so với nhị sư huynh bất đắc dĩ,
năm đó Tô Minh rời đi, huynh đệ mà hắn không yên tâm nhất chính
là Hổ Tử đang ôm hắn, dường như vĩnh viễn không lớn lên này.
Thậm chí có lúc, Tô Minh còn cảm giác hình như hắn phải là sư huynh của Hổ Tử chứ không phải tiểu sư đệ.
- Hổ Tử, mất linh...
Tô Minh mang theo vẻ mỉm cười, khẽ mở miệng.
Cùng là một câu nói mà hắn đã nói nhiều năm trước, hôm nay
lại được nói ra từ trong miệng Tô Minh. Hổ Tử nước mắt nhiều
hơn, kích động hung hăng vỗ vào thân thể Tô Minh.