Cùng với lời Đạo Không thốt ra, trong thời gian ngắn nguyên phòng đấu
giá tĩnh lặng. Ba ức tinh thạch, cái giá này đúng là trên trời!
Giá như vậy dùng để mua một bộ tinh thần thánh bào thật không biết nói
nó có đáng giá không, dù sao tác dụng cụ thể của tinh thần thánh bào thì người ngoài đa số nghe thấy, biết rõ nó chỉ có tộc nhân dòng chính Đạo
Thần Tông.
Thậm chí khi Đạo Không nói ra cái giá rồi thì
trong lòng như bị mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên, nỗi đau vĩnh viễn. Cái
giá này có thể nói là toàn bộ tài sản của Đạo Không.
Nhưng
Đạo Không đâm lao thì phải theo lao, tinh thần thánh bào này cho dù gã
có phải đi mượn tinh thạch cũng nhất định mua được. Cộng thêm bên trong
liên quan đến chuyện vị hôn thê của Đạo Không, gã không có bất cứ lý do
gì từ bỏ tinh thần thánh bào, coi như là cắn bể răng cũng phải mua nó.
Khi Đạo Không kêu giá ba ức tinh thạch thì Hứa Tuệ trong phòng gã cười
khẽ, cô biết muốn trừ hôn ước với đối phương không phải chuyện đơn giản, nó liên quan đến truyền thống giữa Đạo Thần Tông và Phượng Môn. Một bộ
tinh thần thánh bào thật tình không thể tính toán có thể phá được truyền thống này hay không. Nhưng Hứa Tuệ gai mắt Đạo Không, dù lòng hiểu đời
này sợ là cuối cùng cô phải trở thành đạo lữ của người này, cho nên làm
đối phương trả nhiều tinh thạch một chút xem như hết giận. Hứa Tuệ cười
khẽ rồi không tiếp tục kêu giá.
Phòng đấu giá chìm trong ngắn ngủi tĩnh lặng, ngay cả dị tộc bộ lạc thần nguyên tinh hải cũng không
kêu giá nữa, dù sao ba ức tinh thạch không phải con số nhỏ.
Người đàn ông trung niên chủ trì đợt đấu giá này trên mặt luôn treo nụ cười, mắt quét một vòng sau đó cất tiếng cười.
“Nếu đã không còn ai kêu giá nữa thì tinh thần thánh bào lần đầu tiên
đấu giá trong nhiều năm qua tại Hắc Mặc Tinh chúng ta thuộc về sở hữu
của Đạo Thần chân giới!"
Cùng với lời thốt ra, trong không
khí sau lưng người đàn ông trung niên bước ra hai cô gái mỹ miều, cầm
lấy tinh thần thánh bào sau đó biến mất.
Mãi đến giờ phút này Đạo Không mời thầm thở phào.
Hội đấu giá vẫn tiếp tục tiến hành. Người đàn ông trung niên lại lấy ra một vật đấu giá, phòng đấu giá lại náo nhiệt lên, ồn ào tiếng người.
Từng tiếng kêu giá liên tiếp nhau, nhưng đối với Đạo Không thì những thanh âm đã ở ngoài tai, gã ngoái đầu nhìn cửa phòng.
Chỉ hơn mười giây sau có tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa phong được mở ra, tinh thần thánh bào đặt trong một cái hộp do hai cô gái mỹ miều cung kính đưa vào phòng của Đạo Không.
Thiếu phụ tai nhọn trong phòng lập tức tiến lên nhận cái hộp, cẩn thận
kiểm tra sau đó đưa tới trước mặt Đạo Không. Đạo Không nhìn cái hộp, mắt chợt lóe.
“Làm phiền Cửu lão, kiểm tra giúp bổn công tử thứ nay có bị người giở trò gì không."
Đạo Không nói xong chín ông lão cách gã không xa vẫn luôn nhắm mắt, mỗi người cùng giơ lên tay phải hư không ấn hướng cái hộp. Phút chốc không
khí quanh hộp vặn vẹo, cái hộp lặng lẽ vỡ thành mảnh vụn lộ ra tinh thần thánh bào bên trong. Tinh thần thánh bào bềnh bồng giữa không trung,
không khí quanh nó vặn vẹo nhưng nó ở chính giữa mà không có chút dao
động, cực kỳ rõ ràng. Ánh sao trên tinh thần thánh bào chớp lóe cho
người cảm giác chói mắt.
“Tất cả bình thường.” Một lát sau, một người trong chín ông lão lạnh nhạt phát ra thanh âm khàn khàn.
Khuôn mặt Đạo Không khó nén vẻ kích động, lòng gã rất hưng phấn. Vật
này xuất hiện tại đây đối với gã vừa có lợi mà cũng có tệ. Nhưng hôm nay Đạo Không đã mua nó thì không còn tệ đoan, lợi ích phóng lớn vô hạn.
"Mang nó về Đạo Thần Tông, sẽ là công lớn!” Đạo Không lộ nụ cười, giơ lên tay phải bắt hướng tinh thần thánh bào.
“Để ta xem thử trước vật này rốt cuộc là tộc nhân dòng chính nào có được!"
Tính cách của Đạo Không cẩn thận, vậy nên dù là gã tự mình đấu giá mua
tinh thần thánh bào, dù có thiếu phụ kiểm tra xong vẫn khiến chín ông
lão mà gã tin tưởng nhất cùng nhau kiểm tra một phen.
Chín
người này ai cũng có tu vi không bình thường, chín người cùng một chỗ
càng khiến Đạo Không không quan tâm có gì nguy hiểm. Lại thêm chỉ cần
Đạo Không động thần niệm là ba ngàn tử sĩ chớp mắt đến ngay.
Gã, không có gì phải sợ, cũng không cho rằng có thứ gì khiến gã gặp nạn, trừ phi là... Chưởng nguyên sinh diệt. Nhưng Đạo Không không tin cường
giả chưởng duyên sinh diệt sẽ đích thân gây sự với gã. Vậy nên trước khi tay Đạo Không đụng vào tinh thần thánh bào thì nụ cười trên mặt ngày
càng rạng rỡ. Nhưng khoảnh khắc Đạo Không đụng vào tinh thần thánh bào,
bỗng thân hình chín ông lão mạnh chấn động.
“Buông ra!!!” Chín người cùng gầm lên.
Chín người đứng bật dậy, khí thế hùng hồn khuếch tán nhanh chóng từ thân thể họ, khiến căn phòng lắc lư như có động đất.
Sau lưng Đạo Không trong không khí có bóng dáng một cô gái từ mơ hồ bước ra, tay giơ lên túm lấy tinh thần thánh bào.
Nhưng, bọn họ đã muộn!
Đạo Không thậm chí không kịp phản ứng, sau khi đụng vào tinh thần thánh bào thì gã cảm thấy đầu óc ù vang, tầm mắt hoa lên. Lực lượng truyền
tống bỗngp hát ra từ tinh thần thánh bào, cuốn lấy thân thể Đạo Không
chớp mắt biến mất.
Đạo Không biến sắc mặt, không đợi cảnh
tượng trước mắt rõ ràng thì gã định truyền ra thần niệm, để ba ngàn tử
sĩ giáng xuống. Nhưng khi Đạo Không mới nổi lên ý nghĩ thì trùng kích
mạnh mẽ bùm một tiếng ùa vào não gã, trước trùng kích này, tinh thần gã
chấn động, phút chốc não trống rỗng.
Đạo Không chỉ mơ hồ thấy gã bị truyền tống đến một nơi xa lạ, xung quanh hơn mười người ngồi xếp bằng biến thành từng đợt uy nhiếp, như thiên la địa võng hoàn toàn
phong tỏa hơi thở của gã vào khoảnh khắc này.
Điều cuối cùng
Đạo Không trông thấy là một khuôn mặt bình tĩnh, một khuôn mặt không già nua, thuộc về thanh niên, gã thấy bộ dạng người này rất quen. Khi người này nhìn Đạo Không, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm kia như ẩn chứa vô tận khung trời khiến người bị hút vào trong. Đạo Không thấy thanh niên giơ
lên tay phải ấn vào đỉnh đầu gã, từ đó thế giới của Đạo Không là một
mảnh tối đen.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh tay phải ấn vào đỉnh
đầu Đạo Không. Khi hắn đè tay xuống thì mắt nhắm lại, linh hồn rời khỏi
thân thể, dọc theo tay phải lao hướng thân xác của Đạo Không.
Người Đạo Không run bần bật, vẻ mặt vặn vẹo, hai mắt tràn ngập tơ máu
nhưng vô thần. Từ biểu tình của Đạo Không có thể nhìn ra hiện tại gã
chịu đựng nỗi thống khổ không giống bình thường.
Ngọc Nhu và
Xích Hỏa Hầu canh giữ chặt cửa phòng, họ ngoái đầu nhìn Tô Minh và Đạo
Không. Xích Hỏa Hầu còn đỡ chút, chỉ có đôi mắt lóe tia kỳ lạ. Ngọc Nhu
thấy hành động của Tô Minh thì biến sắc mặt, lúc trước cô luôn đoán mục
đích của hắn là cái gì. Nên biết muốn giết Đạo Không tại đây là chuyện
dễ dàng, nhưng sau đó có rất nhiều rắc rối. Đến bây giờ Ngọc Nhu mới
biết mục đích của Tô Minh vốn không phải giết chết Đạo Không mà
là...đoạt xá!
So với Ngọc Nhu, bên cạnh Đạo Không mười ba
Ngọc gia lão tổ thì càng bình tĩnh hơn. Ở trong lòng họ thì Tô Minh
chính là tổ tiên của họ, là thần linh của họ. Đối với mệnh lệnh và hành
động của Tô Minh, họ không suy đoán mà là bất chấp tất cả hoàn thành.
Chỗ Tô Minh yên tĩnh và quái dị, thành đối lập hoàn toàn với bên ngoài. Giây phút Đạo Không bị truyền tống đi thì trong phòng của gã như bão tố quét qua, phát ra tiếng nổ ngập trời.
Cùng với tiếng nổ vang vọng, chín bóng người như phát điên lao ra, chín người này là chín ông
lão nhắm mắt. Khi họ lao ra khỏi phòng thì chín người cùng mở mắt ra.
Khoảnh khắc bọn họ mở mắt, có thể nhìn thấy trong mắt của họ không có
con ngươi mà là một mảnh trắng bệch, màu trắng không nhợt nhạt mà giống
như màu xương cốt.
Từng tiếng nổ ầm ĩ khoảnh khắc vang vọng,
chín người như chín con rồng giận dữ vọt vào mỗi một gian phòng đấu giá. Chín người đi qua đâu không cần biết điều gì, chỉ phát điên tìm kiếm.
Bọn họ cảm giác được Đạo Không không bị truyền tống đi quá xa, gã chỉ ở ngay gần đây!
"Các ngươi làm gì!"
“Địch tập!!!"
“Bọn họ là người của Đạo Thần chân giới!"
Từng tiếng gầm phát ra từ các phòng đấu giá bị chín người ngang nhiên
xông vào. Từng tiếng nổ vang vọng, chín người thi triển toàn bộ tu vi,
mỗi người đều dùng hậu kỳ vị giới cường đại trùng kích.
Sau
lưng chín người có một cô gái mặc đồ tím bước ra từ không khí, tóc dài
bay phất phơ, khuôn mặt xinh đẹp đủ sánh bằng Ngọc Nhu, có thể nói là
tuyệt trần.
"Ở đó!!” Giọng cô gái lạnh lùng, trong mắt có tia sáng tím liên tục chớp lóe, cô chỉ vào một gian phòng ở phía xa.
Gian phòng đó là chỗ Tô Minh.
Cô gái có thể tìm ra Đạo Không là bởi vì khi bị hứa gả cho gã thì mệnh
của cô đã bị Đạo Thần Tông, Phượng Môn liên kết với Đạo Không, cho nên
cô mới có thể trong thời gian cảm nhận được vị trí của gã.
Sau khi cô gái thốt lời, chín ông lão mắt lộ tia sáng trắng cùng ngẩng
đầu, nhìn chằm chằm gian phòng mà Hứa Tuệ chỉ, dốc hết tốc độ vang tiếng xé gió lao hướng gian phòng.
Còn có một cô gái theo cùng Cửu lão, tốc độ của cô ta nhanh hơn bọn họ một chút xông hướng gian phòng.
Cô gái này không phải là Hứa Tuệ mà là thiếu phụ kia, ả lắc người giống
như biến thành con mèo, tốc độ cực nhanh chớp mắt đã tới gần cửa phòng.
Đặc biệt là đôi tay gã có móng sắc bén mọc dài ba tấc.
Hứa Tuệ mắt lạnh như băng, lắc người, sau lưng cô có một vầng trăng biến ảo, tu vi của cô là...kiếp nguyệt cảnh!
“Hắc Mặc Tinh thật to gan, dám ở trên hội đấu giá, trước mắt bao người
tính kế Đạo Thần chân giới ta!” Hứa Tuệ lắc người, mắt lóe sát khí.
Nhưng khi cô gái thốt lời thì có tiếng hừ lạnh vang lên.
“Người Đạo Thần chân giới, hiện tại hội đấu giá còn đang tiến hành, các ngươi làm rối như vậy, phải có lời giải thích cho Hắc Mặc Tinh ta."
Cùng với tiếng hừ lạnh vang vọng, trước mặt Hứa Tuệ xuất hiện gió đủ xé rách không gian.
Trước mặt chín ông lão cùng xuất hiện chín bóng người, thậm chí ở trước mặt thiếu phụ miêu nữ cũng xuất hiện một ông lão, giơ tay ngăn bước
chân của miêu nữ.