Tô Minh không ra tay. Hắn khoanh chân ngồi bên trên ngọn núi trên ngôi
sao bảy màu kia. Hai mắt hắn chớp đồng nhìn tinh không xa xa. Dùng tu vi của hắn có thể thấy rất rõ ràng toàn bộ chiến trường.
Ánh mắt của hắn thực tế rơi vào hai Hắc bào nhân kia là nhiều nhất. Hai mắt hắn nheo lại, chứa chiến ý rất sâu.
Hắn đã từng chiến đấu với đồng bọn của đối phương, nhưng đó chỉ là bên
trong ảo cảnh. Ở bên trong ảo cảnh đó, mọi thứ đều không chân thực.
Trong đó Tô Minh giết chết một Hắc bào nhân nhưng giờ phút này hắn đã
mạnh mẽ hơn lúc thí luyện ảo cảnh không ít. Do đó hắn rất muốn biết nếu
mình đối diện với Hắc bào nhân kia, thậm chí là đối mặt với Cổ Thần có
bảy ngôi sao trên mi tâm thì sẽ thế nào.
- Hấp thu sinh cơ và hồn một Cổ Thần, không biết có mạnh hơn một ngôi sao không...
Trong mắt Tô Minh tràn ngập ánh sáng, chiến ý càng nồng.
Chiến tranh bên ngoài tiếp tục, tiếng nổ vang truyền ra không ngừng.
Hai bên tử thương cực kỳ nghiêm trọng. Tu sĩ Chiến Đường đối mặt với một đại quân coi như là cường đại của liên minh Tiên tộc.
Đó là tinh anh của từng tộc đàn, tạo thành một quân đoàn tu sĩ mạnh mẽ.
Trong tiếng nổ vang này, Tô Minh có thể nghe thấy bên trong ngôi sao có tiếng gào thét của Dã Cẩu.
- Chết tiệt. Mấy trăm Phượng Môn nhã. Có chúng ở đây thì tất cả hành
động đều bị nắm rõ. Ai đi tiêu diệt mấy trăm Phượng môn nhãn này cho ta!
Tiếng gào rút của Dã Cẩu phát ra trong chớp mắt, lập tức có mấy trăm tu sĩ bỗng từ chiến hạm nhanh chóng đi ra, tốc độ cực nhanh, đánh thẳng về phía những con mắt trên chiến trường.
Nhưng trong tích tắc
khi bọn họ tới gần, tháp cao bốn phía liên minh Tiên tộc lập tức có mười mấy tu sĩ tiên tộc bay ra. Bọn họ phất tay liền có vô cùng Diệt Nhật
lôi gào thét bay ra, trong tiếng nổ vang trời liền khiến mấy trăm tu sĩ
Chiến Đường kia phải phun máu tươi rút lui.
Hầu như ngay khi
bọn họ rút lui, có ba thân ảnh nhoáng lên, từ trên chiến hạm phía sau
Cực Hỏa Đạo vọt ra, vượt qua Chưởng cảnh, tu vi thuộc về Duyên cảnh tản
ra, lao thẳng tới những con mắt.
Nhưng bọn họ vừa mới tớiần,
lập tức tại liên minh Tiên tộc, tháp cao bốn phía có ba tiếng hừ lạnh
vang lên. Ba lão già tang thương cũng nhoáng lên, tỏa ra tu vi Duyên
cảnh tương tự, lao về phía ba tu sĩ Chiến Đường. Trong tiếng chấn động
vang trời, sáu người chiến đấu kịch liệt, lao thẳng lên cao, mở ra một
chiến trường khác.
- Chết tiệt!
Bên trong ngôi sao bảy màu, tiếng gầm khẽ của Dã Cẩu vang vọng. Lúc này, hai mắt Tô Minh
hơi co rút lại. Khi hắn nhìn thấy mấy trăm Diệt Nhật lôi kia, trái tim
đập thình thịch, giờ phút này bỗng nhiên đứng dậy.
- Ta giúp ngươi!
Lời hắn nói truyền ra, vang vọng trên ngôi sao, lập tức khiến Dã Cẩu
đang tức giận kia sáng bừng đôi mắt. Tô Minh hóa thành một đạo cầu vồng, chạy ra khỏi ngôi sao, lao thẳng về phía trăm Phượng môn nhãn kia.
Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến một số kẻ có lòng trên chiến trường
chú ý. Nhất là bên trong tháp cao của liên minh Tiên tộc, giờ phút này
có một nam tử thần sắc như lười nhác, chắp tay sau lưng, phía trước mặt
có một quả cầu ánh sáng cực lớn, chiếu ra mọi chuyện phát sinh trong mỗi góc nhỏ trên chiến trường.
Hắn nhìn thoáng qua Tô Minh vừa xuất hiện trên quả cầu, hai mắt hơi lóe sáng, khóe miệng lộ nụ cười lạnh.
- Một tộc nhân dòng chính của Đạo Thần tông...
Hắn đang muốn truyền lệnh ra thì bỗng nhiên hai mắt ngưng tụ lại. Hắn
thấy thân thể Tô Minh chỉ nhoáng một cái liền đã vượt qua hư vô, xuất
hiện bên cạnh mấy trăm con mắt kia.
Loại tốc độ này khiến nam tử này phải nhíu mày.
- Đánh chết kẻ đó đi!
Trong tích tắc khi lời nói của hắn truyền ra, bên ngoài mấy trăm con
mắt kia có mười mấy tu sĩ Tiên Tộc, lập tức nhao nhao gào thét, tay phải vung lên, lần lượt ném Diệt Nhật lôi ra.
Gần trăm viên Diệt
Nhật lôi, dù là một viên cũng có thể khiến một tu sĩ Kiếp Dương bị
thương. Cả trăm viên phóng tới, cho dù là Chưởng cảnh cũng phải tránh
né, không dám đối mặt trực tiếp.
Nhưng Tô Minh ở nơi này lại
lộ nụ cười nanh ác. Hắn đúng là đang đợi thứ Diệt Nhật lôi này. Hầu như
ngay khi Diệt Nhật lôi gào thét tới, tay phải Tô Minh nâng lên, hất tay
áo về phía trước. Khí tức Ách Thương trong nháy mắt đã bao phủ gần trăm
quả Diệt Nhật lôi này.
Không có tiếng nổ vang, không có chấn
động. Chẳng qua gần trăm qua Diệt Nhật lôi này trong chốc lát đã dung
hợp lại, trở thành một giọt máu màu vàng nhạt, sau đó bị Tô Minh hút
khẽ, tiến vào cơ thể hắn.
Thân thể ầm một tiếng, nhanh chóng
dung hợp, khiến tinh thần chấn động. Một đám tu sĩ ở đằng kia đang sững
ra, thân thể hắn bỗng nhoáng lên, dùng tốc độ cực nhanh tiến tới, trong
nháy mắt đã tới gần một người, tay phải giơ lên vỗ vào mi tâm đối
phương, cũng chẳng nhìn thêm, nhoáng một cái nữa lại xuất hiện ở trước
một người khác, cũng hành động tương tự. Hơn mười lần nhoáng lên, trong
tiếng nổ vang, mười mấy tu sĩ héo rũ thân thể, lập tức biến thành tro
bụi. Túi trữ vật của bọn họ bị một luồng sáng đen lóe lên, lập tức biến
mất.
Luồng sáng đen kia hiện ra Hạc trọc lông thần sắc hưng phấn, nhoáng một cái liền xông về một hướng khách của chiến trường.
Giết chết mười mấy tu sĩ Tiên Tộc đối với Tô Minh mà nói dễ như lấy đồ
trong túi. Trong nháy mắt khi đám tu sĩ này tử vong, Tô Minh Tô Minh
liền chụp về phía bầu trời một cái. Lập tức mấy trăm Phượng môn nhãn kia run rẩy, trong đó có một con mắt liền xuất hiện rất nhiều tơ máu.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra kịch liệt từ bên trong liên
minh Tiên tộc. Âm thanh kia còn ở phía xa thì thân ảnh vừa thốt lên
tiếng hừ lạnh này đã đạp vỡ hắn vô, trong nháy mắt xuất hiện trước người Tô Minh. Đó là một lão già mặt đỏ. Thân hình người này vừa thô vừa to,
thoạt nhìn trông rất cường tráng, không giống người già mà ngược lại như một tráng hán.
Mái tóc hắn hoa râm, chỉ trong chớp mắt liền
bộc phát ra luồng tu vi Sinh cảnh, hóa thành uy áp hung hăng ập tới phía Tô Minh.
- Quỳ xuống cho ta!
Lão già kia cất
tiếng như hồng chung, đinh tai nhức óc nhưng khi uy áp kia ập tới, Tô
Minh cũng chẳng thèm để ý tới đối phương chút nào, hai mắt lóe sáng,
nhìn về phía tháp cao của Tiên tộc, về phía hai hai mắt dường như không
định tham gia trận hiến này, hoặc là cảm thấy chưa tới thời điểm phải
tham gia. Hai mắt Tô Minh nheo lại, khóe miệng lộ nụ cười âm trầm.
- Giết vào thì còn hơi khó, nhưng dẫn các ngươi ra... Lại không khó chút nào!
Cùng lúc đó, hai mắt Hạc trọc lông ở xa xa cũng lóe sáng. Lập tức trên
người Hạc trọc lông vào Tô Minh đồng thời bộc phát ra hắc quang ngập
trời!
Cực Minh Quang!
Vèo một tiếng, hắc quang
giống như che đậy cả thời gian, trong chốc lát đã bao phủ lão già kia.
Thần sắc hắn liền đại biến. Một luồng hàn khí khiến cho hắn cũng phải
chấn động tâm thần, lập tức sinh sôi trong cơ thể. Nhưng nếu chỉ có vậy
thì thôi. Nhưng ngoài luồng hàn khí này, toàn thân lão già lập tức như
bị vô số mũi tên xuyên thấu, đau đớn kịch liệt, lại khiến hắn không thể
nào di động nổi.
Trong nháy mắt khi Cực Minh Quang xuất hiện, thân thể Tô Minh nhoáng lên, tay phải cũng nhấc lên, không phải công
kích lão già kia mà chụp về phía trời xanh một cái. Lập tức tiếng động
ầm ầm vang lên. Mấy trăm Phượng môn nhãn trôi nổi trên cao đồng thời tan vỡ. Mỗi lần một con mắt tan vỡ đều có tiếng kêu thảm thiết truyền ra,
có một thân hình vỡ vụn theo con ngươi, không cách nào bay xa thì thân
hình đã run lên, sinh cơ và hồn bị hút đi lập tức, trở thành tro bụi.
- Tốt!!
Trên ngôi sao bảy màu, Dã Cẩu nhìn thấy cảnh này, lộ vẻ vui mừng. Hắn
không chút do dự truyền hàng loạt mệnh lệnh ra, điều khiển tu sĩ Chiến
Đường thay đổi chiến thuật, thừa dịp Phượng môn nhãn của liên minh Tiên
tộc biến mất, lợi dụng thời khắc này để lập tức thể hiện chiến lực mạnh
hơn.
Mà bên liên minh Tiên tộc cũng xuất hiện một chút hỗn
loạn vào lúc này. Đối kháng như thế, trong một thời gian ngắn, liên minh Tiên tộc phải liên tiếp lui lại phía sau.
- Người này là ai!
Trên tháp cao của liên minh Tiên tộc, nam tử lười nhác kia lộ vẻ ngưng
trọng vô cùng. Hai mắt hắn lóe sát cơ, đang muốn truyền lệnh thì bỗng
nhiên thần sắc hơi biến đổi. Hắn thấy bên ngoài tháp cao, hai Hắc bào
nhân địa vị vô cùng cao tự động bước ra.
Hai Hắc bào nhân này ở bên trong cột sáng như vĩnh hằng không tiêu tan tại khu vực hạch tâm
của liên minh Tiên tộc, là tiên nhân giáng xuống từ thượng giới, thân
phận cao quý, không ai có thể ra lệnh cho bọn họ. Cho dù là hội nghị của liên minh Tiên tộc cũng không dám làm thế.
Bọn họ là minh hữu nhưng cũng chỉ đi quan sát chiến dịch. Khi bọn họ cho rằng nên ra tay thì bọn họ sẽ tự mình ra tay.
Giờ phút này, nam tử kia phát giác ra Hắc bào nhân đi ra, lập tức lộ nụ cười. Hắn biết rõ mình không cần để ý tới tộc nhân dòng chính của Đạo
Thần tông vừa diệt Phượng môn nhãn kia nữa.
Hắn đã từng thấy
những thượng tiên này ra tay, cường đại tới mức hắn khó có thể quên
được. Nhất là bên trong thần thông kia, một khi thượng tiên ra tay sẽ
khiến trời xanh biến sắc.
- Thú vị. Không ngờ ở đây lại thấy được Cực Minh Quang của Khổng ma đại năng Chưởng Cảnh!
Lộ thần sắc khinh miệt, mang theo vẻ ngạo nghễ như thần tiên giáng
xuống thế gian, Hắc bào nhân nhoáng một cái liền tiến về phía trước. Hư
vô như tự động nhường ra một con đường, cho thân thể hắn trong chốc lát
đã xông vào trong Cực Minh Quang.
Lúc này Cực Minh Quang lập
tức biến mất. Tô Minh cố ý lộ thần sắc kinh hoảng, thân thể vội vàng lui về phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách với tháp cao. Đồng thời khi Tô
Minh lùi lại, còn có lão già Sinh cảnh thân thể còn chết lặng đang gào
thét, muốn đuổi theo thì Hắc bào nhân đi qua cảnh hắn.
- Lui ra. Đây là con mồi của ta.
Giọng nói nhàn nhạt mang theo ý cao cao tại thượng. Thân thể lão già
Sinh cảnh sững lại, thần sắc biến hóa, lập tức kìm lửa giận, quay người, thần sắc âm trầm, không nói một lời mà bay thẳng tới tháp cao.
Tốc độ Tô Minh cực nhanh, trong nháy mắt đã đi xa. Thần sắc Hắc bào
nhân kia mang vẻ khinh miệt, mỗi lần cất bước đều vượt qua vô tận, rút
ngắn khoảng cách, đi tới biên giới chiến trường như Tô Minh.
- Ngươi không trốn thoát được đâu. Ngoan ngoãn để ta bắt, lục lọi trí nhớ của ngươi xem. Chỉ là một dã nhân man di, làm sao lại có thể tu thành
Cực Minh Quang.
Giọng nói của Hắc bào nhân mang theo vẻ cao
ngạo, dường như chỉ cần hắn ra tay thì dù là tu sĩ Tam Hoang Đại giới
nào cũng không thể phản kháng. Bằng không đó chính là tội lớn!