“Chào mọi người... Ta tên là Đức Thuận..."
Thanh âm sục sôi,
lời nói còn quanh quẩn, Đức Thuận thành công hấp dẫn rất nhiều tu sĩ chú ý, thành công tuyên truyền vật mình muốn mua bán ra ngoài. Có thể dự
kiến được tương lai mối làm ăn của Đức Thuận sẽ vì hôm nay, giây phút
này mà tăng vọt.
Có thể nghĩ ra cách này tuyệt đối không phải người bình thường, cần có can đẳm rất nhiều và nghị lực, chịu nguy hiểm sinh mệnh. Phải biết rằng nếu Đức Thuận phán đoán sai sót thì rất có
thể mất mạng tại đài sen này.
Vì vậy kiểu tuyên truyền mạo hiểm sinh mạng này khiến Tô Minh ngẩn ra, sau đó buồn cười.
Huống chi Đức Thuận trừ mạo hiểm sinh mạng ra còn cần có bối cảnh nhất
định, nếu không thì ở đại điện sắc phong trang nghiêm gây ra chuyện như
vậy đủ bị Đạo Thần Tông lấy tội họa loạn tông môn trách phạt. Nhẹ thì
nhốt giam, nặng thì phế tu vi. Hiển nhiên Đức Thuận không phải người ngu dốt, nếu không thì sẽ không nghĩ ra kiểu tuyên truyền như vậy cho mình. Chắc là Đức Thuận có điểm tự tin, không quá lo sẽ chọc tới trưởng bối
Đạo Thần Tông nơi đây dẫn đến đại họa.
Ông lão sinh cảnh ở
đài sen chính giữa ánh mắt tức giận nhìn Đức Thuận chạy vội tới trước
định trở về thạch đài của mình, hừ lạnh, đè ép tức giận.
"Hạng tự cam đọa lạc, nếu còn có ai bắt chước thì đừng trách lão phu xử
trí theo tông quy!” Giọng của ông lão sinh cảnh mang theo uy nghiêm vang vọng tám hướng.
'Không ngờ không trách phạt?'
Ngàn vạn tu sĩ xung quanh cúi đầu, mau chóng truyền thần niệm cho nhau.
'Các ngươi không biết đi, người tên Đức Thuận và Bối Bang tông lão chủ trì dại điển sắc phong có liên hệ huyết mạch.'
'Còn có chuyện như vậy? Nói vậy là tên Đức Thuận cũng là tộc nhân dòng
chính? Nhưng tại sao tu chân tinh cư ngụ ở đại lục hạ giới?'
'Nếu không phải như vậy thì tại sao Bối Bang tông lão nói là tự cam đọa
lạc? Ta có biết chút ít chuyện này, bởi vì trước kia ta và Đức Thuận ở
cùng đại lục, có nghe nói về người này. Nghe nói người này có thiên phú
cực kỳ ưu dị, nhưng cố tính không thích tu luyện, chuyên môn yêu thích
làm đan dược, bùa để buôn bán. Sau đó Đức Thuận lén xuống đại lục hạ
giới, ở tại đó không đi. Còn có rất nhiều chuyện nhưng ta không biết
được.'
Thần niệm vù vù, dù ông lão sinh cảnh Bối Bang tông
lão biết nhưng chỉ nhíu mày, không quá chú ý. Bối Bang tông lão sắc mặt
âm trầm, hung tợn trừng Đức Thuận ở phía xa trong đám người đang bận rộn nói chuyện ồn vào với người xung quanh, đôi khi mở áo lộ thật nhiều
dược, bùa treo sát bên người. Bối Bang tông lão thầm thở dài.
Hạc trọc lông ở trong túi trữ vật của Tô Minh, nhưng lấy thần thông kỳ
dị của nó đương nhiên nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài. Hạc trọc lông
kích động hét chói tai trong đầu Tô Minh.
'Nhân tài đây là
nhân tài! Tô Minh, ngươi nói xem tại sao ta không nghĩ ra được điều này
chứ? Hạc bà nội nó, lão tử cũng muốn ra ngoài uy phong một phen, nói cho mọi người biết lão tử muốn thu mua tinh thạch, thật nhiều tinh thạch!’
Hiển nhiên hạc trọc lông bị hành động của Đức Thuận kích thích, kêu gào
muốn lao ra.
'Ngươi lấy cái gì để thu mua tinh thạch?’ Tô Minh lạnh nhạt truyền ra thần niệm.
Hạc trọc lông ngẩn ra, qua một lúc không nói nên lời, hiển nhiên đang suy tư nó nên dùng cái gì để thu mua.
Trong khi hạc trọc lông suy tư thì đài sen Tô Minh ở lập tức lại xuất
hiện một bóng người. Cuộc khiêu chiến vòng đi vòng lại bắt đầu.
Bốn trăm người, năm trăm người, sáu trăm người. Tô Minh luôn giết chóc
trên đài sen, những người này căn bản không phải là đối thủ của hắn. Dù
giết chóc vẫn đang tiếp tục nhưng Tô Minh nhíu mày. Trước đó Tô Minh đã
cảm thấy có điều không đúng, dựa theo đạo lý thì giết chóc như vậy người bên ngoài không thể nào vẫn cứ chen chúc đến khiêu chiến được. Nhưng
tình huống hôm nay không hề khác với lúc bắt đầu. Tô Minh suy tư một
lúc, khóe môi cong lên. Nếu đã có người muốn chịu chết thì không thể
trách Tô Minh hắn độc ác.
Mặc dù người ngoài không thấy hình
ảnh giết chóc trên đài sen, nhưng theo thời gian trôi qua, những người
khiêu chiến đều bị tiêu diệt, tình hình này làm người ngoài thấy run sợ.
Cuộc khiêu chiến thứ một ngàn sắp kết thúc, ngàn vạn tu sĩ bên ngoài đa số ánh mắt tập trung vào đài sen của Tô Minh. So với mấy đài sen khác
thì chỗ Tô Minh có thể nói là huyết quang ngập trời. Bên trên không
trung xuất hiện mưa bụi, có hai phù văn lấp lóe. Trong đó một phù văn
biểu thị số lượng người khiêu chiến, một phù văn đỏ khác biểu thị số
người chết tại đài sen.
Phù văn đỏ rõ ràng biểu thị đã có hơn ngàn người chết!
Đài sen mấy chỗ khác rõ ràng không kịch liệt bằng chỗ Tô Minh, tối đa
chỉ hơn bốn trăm người, ít nhất thì... Thanh niên mặt lạnh lùng, người
đàn ông trung niên mặt trắng bệch nhưng biểu tình dịu dàng, hai người
khoanh chân ngồi, từ đầu đến cuối, trong vòng một ngày, không có bất cứ
người nào tới khiêu chiến.
Như vậy là trừ đài sen của hai
người rất bắt mắt ra, chỉ có chỗ Tô Minh mới trở nên rực rỡ tương xứng
với họ. Một bên là không người nào dám tới khiêu chiến, một bên thì là
giết chóc ngập trời. Trừ người tên Đức Thuận ra, tất cả người dám khiêu
chiến đều chết hết.
Có đôi lúc uy danh tạo ra từ giết chóc, ví dụ như Tô Minh vào phút này, ánh mắt ngàn vạn tu sĩ xung quanh đầy nghiêm túc.
Giết ngàn người gần có tu vi nhất định mới làm được. Quan trọng hơn là
chỗ Tô Minh không một lần nào thi triển áo Thịnh Thế Liên Hoa, hấp thụ
sức sống hồi phục tu vi.
So với những điện hạ bị khiêu chiến
một ngày, trừ thanh niên mặt lạnh, người đàn ông trung niên ôn hòa ra
thì còn lại ít nhất hồi phục tu vi một lần, nhiều nhất thì là mấy lần.
Nhưng dù là vậy vẫn không thể phán đoán quá rõ ràng, dù sao tất cả đài
sen bị màn sáng che đậy, không thể thấy rõ bên trong, cũng không biết
trong số những người khiêu chiến có cường giả không.
Nhưng dù thế nào thì có thể trong một ngày giét hơn một ngàn người, việc này
mang đến rung động như uy nhiếp dần bao phủ tinh thần ngàn vạn người
xung quanh.
Khi ngày khiêu chiến thứ nhất kết thúc, tất cả
màn sáng trên đài sen tan biến. Mười điện hạ bao gồm Tô Minh dần lộ thân hình ra. Tô Minh biểu tình âm trầm, một ngày giết chóc khiến hắn rất
bực. Tô Minh muốn cường giả thật sự để chiến đấu chứ không phải diệt sát nhàm chán thế này.
Tô Minh càng lúc càng nghi hoặc về nơi
này, trong một ngày giết chóc, đặc biệt mấy trăm người nửa phần sau có
khá nhiều đều là xuất hiện nhìn thấy Tô Minh thì ngẩn ra, sau đó mới ra
tay. Nếu chỉ là một ngày thì thôi, nhưng trong trăm người gần như phân
nửa đều là vậy, điều này khiến Tô Minh nổi lên nghi hoặc. Điều này rõ
ràng là các tu sĩ vốn không tới khiêu chiến Tô Minh nhưng không hiểu tại sao bị truyền tống đến đài sen của hắn.
“Cuộc khiêu chiến
ngày thứ nhất kết thúc, nhưng các tu sĩ của ta không cần nghỉ ngơi quá
lâu, sau hai tiếng đồng hồ thì bắt đầu khiêu chiến tiếp!” Ông lão sinh
cảnh Bối Bang liếc mười người Tô Minh, lạnh nhạt nói.
Mấy
người khác đương nhiên không phản đối lời của ông lão sinh cảnh Bối
Bang. Mắt Tô Minh chợt lóe, lần đầu tiên ở trong đại điển sắc phong,
trước mặt ngàn vạn tu sĩ bình tĩnh nói.
“Ta có thắc mắc.” Giọng Tô Minh vang vọng tám hướng.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt ngàn vạn người, bao gồm chín điện hạ cũng liếc mắt nhìn.
Khi chín tên điện hạ nhìn hướng Tô Minh thì đa số biểu tình bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.
“Nói đi.” Ông lão sinh cảnh Bối Bang lạnh nhạt nói.
Ba tông lão sau lưng ông lão sinh cảnh Bối Bang, đặc biệt là ông lão mặt đen ánh mắt chợt lóe, lòng thầm cười nhạt.
"Hôm nay trong số người khiêu chiến Đạo ta thì có khá nhiều hiển nhiên
không phải khiêu chiến với ta, tại sao lại truyền tống lên đài sen của
Đạo ta?"
Lời vừa thốt ra,lập tức ngàn vạn tu sĩ xung quanh
biểu tình ngây ra, nhưng dường như hiểu được điều gì, cười khẽ. Nhiều
người hợp lại tiếng cười ở trong hư vô ngàn vạn tu sĩ ở hóa thành tiếng
cười.
Tiếng cười kia có một ít chói tai, dường như đang trào phúng Tô Minh vô tri.
Ngay cả ông lão mặt đen cũng cười, mấy điện hạ khác, trừ thanh niên
lạnh lùng, người đàn ông trung niên ôn hòa ra thì bảy người cười to,
trong nụ cười có châm chọc.
“Ngươi ở đất Chấn Danh vượt qua
mấy chỗ, ở mấy bậc?” Ông lão sinh cảnh Bối Bang trong tiếng cười của
ngàn vạn người xung quanh nhíu mày nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhíu mày.
“Chuyện này bổn điện hạ còn nhớ, Đạo Không ngươi ở đất Chấn Danh chỉ là chỗ thứ nhất, bậc thứ bảy.” Trong mấy điện hạ lập tức có thanh niên tóc dài, mắt phượng cười đáp.
“Ngươi nói sai rồi, không phải bậc thứ bảy, Đạo Không điện hạ ngàn năm không trở về nên tự động giáng cấp. Ta còn nhớ ba tháng trước nhìn thấy đã tuột xuống bậc một.” Bên cạnh
thanh niên mắt phượng cũng là một điện hạ, cổ có cái bớt bắt mắt, người
đàn ông trung niên cười nói.
“Chuyện này không cần Bối Bang
tông lão giải thích, ta có thể giải thích giùm cho Đạo Không ngươi.
Ngươi ở đất Chấn Danh có phẩm cấp quá thấp, mà trong số chúng ta ai cũng vượt qua chỗ thứ nhất Chấn Danh rồi, thậm chí Đạo Lâm, Đạo Pháp, hai vị điện hạ là cường giả vượt qua đất Chấn Danh thứ hai, còn có ngàn vạn
đạo hữ xung quanh có rất nhiều người phẩm cấp vượt qua ngươi, vậy nên dù bọn họ khiêu chiến chúng ta thì bởi vì phẩm cấp đất Chấn Danh không đủ
nên mới bị truyền tống tới chỗ ngươi!"
"Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?” Ông lão sinh cảnh Bối Bang nhìn Tô Minh, không thèm để ý lạnh nhạt nói.
Cùng với lời của mấy người truyền ra, ngàn vạn người phát ra tiếng cười càng dữ hơn, từng tiếng chói tai làm những tộc nhân dòng chính, đệ tử
ngoại tộc quen thân với Đạo Không sắc mặt cực kỳ âm trầm.