Giam cầm năm tháng, giam cầm sự già nua, giam cầm một đoạn thời gian, một hồi ức tốt đẹp...
Tô Minh rời khỏi Đệ Cửu bộ đã được năm năm...
Trong tinh không có tiếng ầm ầm truyền tới. Một đám bò cạp thú hai đầu
đang gào thét. Tiếng ầm ầm ngày càng chói tai, bọn chúng không ngừng
đuổi theo hai thân ảnh phía trước thoạt nhìn rất chật vật.
Đây là một nam một nữ.
Chính là Tô Minh và Hứa Tuệ.
- Ta đã nói trước là không đi đường này rồi mà!
- Ngươi thấy chúng ta đi đường này rồi mới nói.
- Ta không có!
Hai người vừa bỏ chạy vừa truyền ra tiếng oán trách. Tiếng nói xa dần,
thân ảnh của bọn họ cũng biến mất dần trong tiếng rít chói tai của bò
cạp thú.
Năm thứ bảy...
Để thân ảnh của chúng ta
ghi dấu trong linh hồn tinh hải, để tinh hải nhớ rõ... Đoạn thời gian
kia có một người tên là Tô Minh, một nữ tử tên Hứa Tuệ cùng tạo nên.
Tiếng gào thét chấn động tinh không. Ba con hung thú cực lớn, thân thể
giấu trong hư vô đang gào thét vây quanh một nam một nữ, chạy qua chạy
lại. Sắc mặt nữ tử kia tái nhợt, nắm chặt tay nam tử.
- Đây chính là con đường mà nghe đề nghị của ngươi mới đi đấy.
- Ta nói rõ là đi đường khác mà!
- Ngươi không có...
Tô Minh lắc đầu, nhắm mắt. Hình chiếu Ách Thương bỗng nhiên biến ảo ra. Trong nháy mắt khi ba con hư vô thú kia cả kinh, hắn kéo tay Hứa Tuệ
nhanh chóng bỏ chạy.
Năm thứ mười...
Tinh không
bao la mênh mông, thân ảnh Hứa Tuệ bỗng nhiên biến ảo ra từ hư vô, dường như lăng không xuất hiện vậy. Thần sắc cô mang theo vẻ lo nghĩ, sau khi hiện thân liền lập tức cúi đầu, ánh mắt hiện vẻ lo lắng rất rõ ràng.
Sau thời gian một hơi thở, ngay khi sắc mặt Hứa Tuệ không ngừng biến
hóa, cắn răng chuẩn bị bước vào vòng xoáy kia, một cánh tay đột nhiên
duỗi ra từ trong hư vô. Hứa Tuệ nhanh chóng túm lấy cánh tay kia, kéo
nhanh ra ngoài.
Lập tức cô kéo Tô Minh từ trong hư vô ra. Tô
Minh trông rất chật vật nhưng trên tay trái của hắn lại có một bộ lông
màu đen đang thiêu đốt hừng hực. Thế mà hắn lại không buông tay ném bộ
lông đó đi.
- Đó là hung thú có thể so với Chưởng Duyên Sinh Diệt, ngươi... Ngươi...
Hứa Tuệ tức giận nói.
- Chưởng Duyên Sinh Diệt thì sao?
Tô Minh cười cười, tác động lên thương thế trên cơ thể. Nhưng khi hắn
nhìn thấy bộ lông đen trên tay trái thì lại cười ha hả.
- Không thể sử dụng vòng xoáy truyền tống nữa rồi. Nếu ta tiếp tục sử dụng, vậy thì phải đến thời điểm thu phục ngươi thôi!
Tô Minh nhìn vào trong hư vô, có một chỗ vòng xoáy truyền tới từng trận gào thét.
Năm thứ mười ba...
Trong tinh hải có một con cự thú ước chừng bốn nghìn trượng, trông như
một con cá sấu. Nếu nhìn cẩn thận thì đây lại là một con hư vô thú có
thể dung hợp với hư vô.
Nhưng bây giờ trên đỉnh đầu con hung thú này lại có một cái... Lều vải.
Trong lều có hào quang tràn ra, bên trong có một hạt châu. Chính hạt
châu này tỏa sáng, trong đó có Tô Minh và Hứa Tuệ đang đả tọa.
Hiển nhiên trong hai ba năm này, bọn họ không biết làm cách nào thu
phục được con thú này, một đường đi không ít trắc trở, nhìn dáng vẻ chật vật của hư vô cự thú thì hiển nhiên những năm này cũng nhận không ít
tra tấn.
Tiếng ô ô vang vọng tron tinh không yên tĩnh. Đó là
tiếng con hư vô cự thú truyền ra. Tiếng động này càng lúc càng dồn dập,
đến cuối cùng trở nên chói tai.
- Mau cho nó ăn thôi. Tô Minh, còn không đi cho nó ăn đi.
Hứa Tuệ mở mắt nói.
- Mỗi lần đều là ta, lúc này tới phiên ngươi đó.
- Đây là sủng thú của ta, là ta thu phục!
Hứa Tuệ đắc ý nói.
Tô Minh trầm mặc, sau nửa ngày liền lắc đầu, đi ra khỏi lều vải.
Một lát sau tiếng ô ô kia biến mất. Tô Minh trở lại lều, nhìn Hứa Tuệ đang tủm tỉm cười, ho khan một tiếng.
- Kỳ quái...
Hắn chỉ nói hai chữ, lắc đầu không thôi.
- Cái gì kỳ quái chứ?
Hứa Tuệ kinh ngạc hỏi.
- Không có gì.
Tô Minh nhắm mắt lại.
- Đến cùng là cái gì kỳ quái hả?
Hứa Tuệ trừng mắt, lại hỏi lần nữa.
- Ngươi thật sự muốn biết sao?
Tô Minh vẫn nhắm hai mắt như trước, bình tĩnh nói.
- Nói mau.
- Ta rất kỳ quái là trên thân thể của con Hư Vô cự thú này mấy năm nay sao lại mọc ra không ít nốt ruồi.
Mặt Tô Minh không đổi sắc, nói xong liền đắm chìm tâm thần trong đả tọa, không thèm quan tâm tới thần sắc của Hứa Tuệ.
Năm thứ mười bảy...
Tại biên giới trong Thần Nguyên tinh hải, ở nơi này có thể thấy rõ
ràng, xa xa có một vòng tròn rất lớn. Vòng tròn này là do vô số ngôi sao bị nghiền nát tạo thành, vây quanh một chỗ, khiến cho thoạt nhìn trông
nó như một dải ngân hà vậy.
Bên trong có sương mù mỏng manh
mông lung, có vô số ngôi sao, khiến người lần đầu nhìn thấy sẽ bị nó hấp dẫn, nếu nhìn thời gian dài sẽ từ từ thấy được, trong khu vực tinh hà
trong vòng tròn kia, theo sương mù tràn ngập lại biến hóa hình dạng, hóa thành các con hung thú, khiến người ta khó tránh khỏi kinh dị.
- Thần Nguyên tinh hải nội hoàn. Cuối cùng cũng tới rồi.
Tô Minh đứng trên người Hư Vô cự thú, nhìn về phía xa xa, bên cạnh hắn là Hứa Tuệ thần sắc nghiêm trọng.
- Hoành Thiên tộc, Đức Tạp tộc, Ô Tộc, Trần Phần tộc. Tứ đại tôn tộc
của Thần Nguyên tinh hải nội hoàn này truyền thừa đã không biết bao
nhiêu năm tháng... Với sức lực của ta và ngươi thì rất khó... Phải nói
là không có khả năng rung chuyển được một tôn tộc đâu.
Hứa Tuệ trầm mặc một lát, nói nhỏ.
- Phải thử một chút mới biết được.
Tô Minh mỉm cười, tay phải vỗ vỗ vào túi trữ vật, lập tức trong tay
liền có thêm một ngọc giản, cẩn thận xem mấy lần rồi đưa cho Hứa Tuệ.
- Dựa theo kế hoạch ta cho ngươi biết lúc trước, chờ tại tại địa điểm
được đánh dấu trên bản đồ, sau một tháng thì mở trận pháp ra!
Tô Minh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tuệ.
- Ta muốn đi với ngươi.
Hứa Tuệ chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
- Ngươi đi thì ai triển khai truyền tống chứ?
Tô Minh lắc đầu.
- Vậy ngươi phải nói cho ta biết, toàn bộ kế hoạch của ngươi là gì, tại sao ta phải đợi ở địa điểm này một tháng mới mở Truyền tống trận?
Hứa Tuệ nhìn Tô Minh, hỏi.
- Ta muốn tới Hoành Thiên tộc gần đây nhất, gửi một món quà lớn. Việc này quyết định như vậy đi.
Tô Minh bình tĩnh nói, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành một luồng cầu vồng bay thẳng về phía xa xa. Trong nháy mắt hắn đã biến mất, chỉ
để lại Hư Vô cự thú và Hứa Tuệ đang nhìn theo bóng dáng hắn.
Hứa Tuệ trầm mặc một lát, hồi lâu liền cùng thân thể Hư Vô cự thú dung
hợp vào hư vô, không thấy bóng dáng đâu nữa, dựa theo yêu cầu của Tô
Minh, đi tới địa điểm được đánh dấu trên địa đồ kia.
Thần
Nguyên tinh hải nội hoàn, Tô Minh hóa thành một đạo cầu vồng, vừa bay
nhanh vừa triển khai thần thức quét ngang bốn phía. Dưới tình huống tất
cả đều lạ lẫm, thậm chí thần thức của Tô Minh đảo qua còn cảm nhận được
là ở đây tồn tại rất nhiều hung thú, chỉ có điều đại đa số đều đang ngủ
say, ra ngoài rất ít cho nên khi nhìn mới thấy nơi này hoàn toàn yên
tĩnh như vậy.
- Hoành Thiên tộc...
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Trong đầu hắn hiện lên miêu tả của Đệ Cửu Mịch Sát về Hoành Thiên tộc.
Đây là một tộc đàn bái thiên địa, có hơn mười vạn tộc nhân, từ thời
nguyên thủy, sinh hoạt đã coi trời là cao nhất, tu hành thần thông và
thuật pháp hoàn toàn bất đồng với tu sĩ và Man tộc, tương tự Vu tộc
nhưng lại là một hệ thống riêng.
Chỉ có được trăm vạn dòng
đều đổ về biển. Mặc dù hệ thống bất đồng nhưng sau khi tu hành tới một
trình độ nhất định thì con đường cũng sẽ giống như nhau. Bọn họ cũng tồn tại Kiếp Nguyệt, Kiếp Dương, cũng có Chưởng Duyên Sinh Diệt.
- Bọn họ thờ thiên địa, trời xanh chính là thần linh của bọn họ. Chỉ
cần những nơi có bầu trời thì bọn họ lại không thể tử vong, tiến tới
diễn biến thành tinh không...
Ánh mắt Tô Minh lóe lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Bọn họ mặc trường bào màu xanh da trời, bởi màu xanh giờ trời đại
biểu cho bầu trời của bọn họ. Cho nên bọn họ thích màu sắc này. Cũng bởi tộc nhân đông cho nên hoàn cảnh tồn tại nơi này cũng rất khác bên
ngoài, càng khiến cho người của Hoành Thiên tộc có... Cánh!
Mắt Tô Minh càng sáng, giọng càng lạnh.
Hoành Thiên tộc có cánh là chúa tể của bầu trời!
- Nội dung ghi chép trong ngọc giản của Đệ Cửu Mịch Sát là chuyện ngàn
năm trước. Bây giờ đã qua ngàn năm, Hoành Thiên tộc này không biết đã
sinh sôi nảy nỡ ra mức gì nữa. Tuy nói ngàn năm ngắn ngủi nhưng nó cũng
đủ để một tộc đàn có dị biến...
- Nhưng trước tiên cứ phải thăm dò một chút thì mới có thể hoàn thiện kế hoạch của mình.
Tô Minh cười lạnh, thân thể nhoáng lên một cái, tốc độ tăng vọt trong
tinh không, một cái na di đã đi được quãng đường rất xa.
Mấy
ngày sau đó, hắn hoàn toàn bước vào nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải,
bước vào phạm vi của Hoành Thiên tộc được biểu thị trong bản đồ.
Dựa theo hiểu biết của Đệ Cửu Mịch Sát thì Hoành Thiên tộc khống chế
tổng cộng một trăm bảy mươi ba tu chân tinh và 5200 đại lục trôi nổi,
vây quanh tại phía Tây Bắc Thần Nguyên tinh hải. Cho dù khu vực của bọn
họ còn chưa bằng nổi một phần vạn phạm vi Thần Nguyên tinh hải nhưng đã
được coi là một trong Tứ đại tôn tộc rồi.
Dù sao thì bọn họ
cũng được bên ngoài biết tới là một trong tứ đại bộ lạc có can đảm sinh
hoạt trong nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải. Bởi vì trong này có rất
nhiều hung thú mạnh, đối với bộ lạc mà nói thì muốn bao nhiêu có bấy
nhiêu.
Nguy hiểm nhất ở đây không phải là bộ lạc khác mà chính là hung thú!
- Tứ đại tôn tộc phân tán trong nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải,
khoảng cách rất xa nhau. Trong đó hai tộc Hoành Thiên, Đức Tạp ở hai vị
trí Tây Bắc và Đông Nam.
- Mà Trần Phần thì lại ở giải đất
tương đối trung tâm. Về phần Ô Tộc thần bí nhất kia thì có lẽ là sinh
hoạt tại giải đất trung tâm với những hung thú cường đại rồi.
- Tứ đại tôn tộc có phương thức liên hệ với nhau, cùng nhau tiến thoái. Do vậy mà Hoành Thiên tộc này chính là mục tiêu đầu tiên của ta.
- Năm đó các ngươi truy sát sư tôn ta, lúc này Tô mỗ tới đòi về.
Trong mắt Tô Minh lóe lên sát khí, nhoáng một cái đã lao thẳng về phía tu chân tinh màu đen phía trước hắn.
Tu chân tinh này tên là Ngoại Thiên tinh, là một ngôi sao ở mãi rìa ngoài của Hoành Thiên tộc.
Ầm!
Thân ảnh Tô Minh như sao chổi lao tới, chưa tới gần đã gây nên sóng gió ngập trời, tạo thành tầng tầng gợn sóng trong tinh không, chấn động tám phương, tiếng nổ vang trời.
Tiếng nổ kịch liệt này hóa thành sóng xung kích, trong nháy mắt đã đánh về phía tu chân tinh này, khiến
trong chớp mắt thiên địa của ngôi sao này biến sắc, cuồng phong gào
thét, mặt đất run rẩy, nước biển quay cuồng, cây cối bị xé rách.