Hư vô ở giữa chín nơi đại lục thượng giới, từ chín mươi chín đại lục ở
trung giới ngẩng đầu nhìn lại thì phạm vi hư vô không quá lớn, nhưng
thật ra nếu đặt mình vào trong đó mới thấy ra hư vô này là vô biên vô
hạn.
Nơi này, đủ dung nạp ngàn vạn người cùng tồn tại, đã vậy còn có rất nhiều chỗ trống trải.
Giờ phút này trong hư vô tồn tại mười một đài sen to lớn, đài sen ở
chính giữa có phạm vi lớn nhất, gần mấy vạn mét, vòng quanh bên nó là
mười đài sen nhỏ hơn chút. Bên ngoài cùng là từng vòng tròn đá ánh sáng
năm sắc, trên mỗi tảng đá đang đứng một tu sĩ Đạo Thần Tông. Đá ánh sáng năm sắc chi chít ánh chiếu nơi này rực rỡ sắc màu, tu sĩ đứng bên trên
nhiều cỡ ngàn vạn. Liếc mắt nhìn tình cảnh này cực kỳ rung động tâm
thần.
Còn ở ngoài cùng thì vòng quanh một vòng trống to, từng tiếng trống sục sôi truyền khắp khung trời, quanh quẩn hư vô.
Trên một đài sen to nhất chính giữa có một ông lão đứng đó, lão mặc áo
dài màu vàng, khuôn mặt giả nua nhưng đôi mắt mở lóe tia sáng, hễ ai bị
ánh mắt này nhìn vào sẽ có cảm giác sức sống toàn thân sôi trào.
Có thể cho người tạo thành loại cảm giác này, chỉ có một loại khả năng... Người này, là một sinh cảnh đại năng!
Hơn nữa không phải sinh cảnh bình thường, chắc là ở cảnh giới này rất
lâu, tu vi thâm hậu, cường đại đủ rung động lòng người.
Sau lưng ông lão còn có ba
người, Tô Minh từng gặp họ, chính là tông lão chủ trì tất cả sự vụ Đạo
Thần Tông trong trăm năm. Nhưng nhìn vị trí họ đứng có thể thấy ra địa
vị không cao bằng ông lão sinh cảnh.
Đài sen ông lão đứng xung quanh là từng vòng hao văn điêu khắc thụy thú cực kỳ tinh mỹ xa
hoa, những hoa văn này cỡ vài ngàn nhưng hiện tại trống rỗng. Trong đám
người có kẻ hiểu, lập tức tỉnh ngộ, những đồ án này là để dành cho chân
chính sắc phong, kẻ từ ba đại chân giới tới chúc mừng.
Cùng với lời nói tang thương của ông lão khuếch tán, phút chốc chín điện hạ đi chung với Tô Minh người lắc lư, phân tán trên mười đài sen xung
quanh. Tô Minh đạp bước rơi vào một trong số đó, khoảnh khắc hắn bước
lên đài sen thì dưới chân đài sen tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Không chỉ có đài sen dưới chân Tô Minh mới như vậy, chín tên điện hạ
còn lại cũng tương tự. Ánh sáng rực rỡ lấp lánh, như ở trong hư vô nở
mười đóa sen sáng lạn, thậm chí có mùi thơm tràn ngập tám phương. Tình
hình này khiến mười người Tô Minh trong khoảnh khắc bị mọi người chú ý,
trở thành ánh mặt trời sáng nhất trong Đạo Thần Tông.
“Đạo Thần Tông của ta...” Ông lão sinh cảnh ở trên đài sen lớn nhất
thanh âm trước sau như một già nua cùng uy nghiêm, chậm rãi vang vọng.
“Lấy đệ tử ngoại tộc làm gốc, lấy tộc nhân chi thứ làm mạch lạc, nhưng, tộc nhân dòng chính mới là hồn của Đạo Thần Tông. Vì vậy mười người các ngươi dù chỉ là chuẩn điện hạ nhưng có thể biểu hiện các ngươi khác với người ngoài. Ban cho tư cách đứng trên Liên Hoa Đài Đạo Thần, lão phu
thay thế Đạo Thần lão tổ tạm thời ban cho mười người các ngươi liên hoa
tinh thần thánh bào! Áo bào này không phải hoàn toàn thuộc về cá ngươi,
phải xem trong lần đại điển này các ngươi có thể đứng đến cuối cùng
không! Lão phu nói thẳng cho mười người các ngươi biết, nếu áo này không mở ra, chỉ mặc trên người đã cho mười người các ngươi mượn dùng lực
lượng khí vận Đạo Thần, khiến các ngươi ở cảm ngộ, tu hành vượt xa người ngoài gấp trăm lần. Có được áo này, tu hành một năm tương đương với
trăm năm. Sau khi thật sự mở ra thì trình độ phòng hộ của nó có thể chịu được một kích hết sức từ chưởng cảnh đại năng, thậm chí bên trong còn
ẩn chứa một ý niệm của Đạo Thần lão tổ. ý niệm này chỉ có thể sử dụng
một lần, nhưng cho dù là một lần cũng khiến một chưởng cảnh đại năng
chết. Khi các ngươi trở thành điện hạ chân chính thì sẽ đi bên ngoài đất lão tổ bế quan, áo này sẽ do Đạo Thần lão tổ đích thân mở ra!"
Cùng với thanh âm của ông lão vang vọng, ngàn vạn người xung quanh hít
thở dồn dập. Cùng lúc đó, mười người Tô Minh đứng trên đài sen tỏa ánh
sáng chói mắt. Trong ánh sáng chói lọi, hoa sen nở, từng cánh hoa xuất
hiện vòng quanh mười người Tô Minh. Cùng lúc đó, tinh thần thánh bào của họ nở rộ ánh sáng chói lòa, như đang phản chiếu cùng những cánh hoa.
Trong thời gian ngắn, những cánh hoa lao hướng mười người Tô Minh,
khoảnh khắc dung nhập vào trong tinh thần thánh bào. Chớp mắt, bao gồm
Tô Minh, y phục của mười người thay đổi, ngôi sao bên trong di động vẽ
ra một đóa hoa sen nở rộ do vô số ngôi sao tổ thành.
Tô
Minh con ngươi co rút, hắn cảm nhận được từ y phục truyền đến hơi thở kỳ lạ, hơi thở này nhanh chóng tẩm bộ thân hình, khiến tinh thần phấn
chấn. Dường như vết thương trong người đang nhanh chóng hồi phục một
phần. Rồi còn lực lượng một năm tu hành bằng trăm năm, Tô Minh cảm nhận
rõ ràng, tốc độ thời gian chảy trong y phục này hoàn toàn khác với bên
ngoài. Năm tháng chảy xuôi khác nhau, khiến người mặc y phục ở trong mắt người ngoài chỉ là một mảnh mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt thật, có cảm giác tùy thời dung nhập vào hư vô. Loại giao nhau giữa hư ảo và chân
thật tự nhiên hình thành bí ẩn, bí ẩn biến thành uy nhiếp, là loại chênh lệch cường đại giữa thân phận và địa vị.
Không chỉ mình Tô Minh cảm nhận được, chín tên điện hạ khác cũng biến sắc mặt, cúi đầu nhìn đóa sen nở của mình.
Cùng lúc đó, ánh mắt xung quanh tập trung vào mười người Tô Minh, trong ánh mắt có tham lam, không cam lòng, ghen tỵ và hâm mộ. Các loại biểu
tình, suy nghĩ ở trong ngàn vạn người như thấy chúng sinh mọi mặt.
“Chắc mười người các ngươi đã nhận ra công hiệu của y phục này. Lão phu có thể nói cho các ngươi, đóa sen nở rộ trên thân các ngươi là chí bảo
mà Đạo Thần lão tổ đích thân luyện chế trong khi bế quan. Lão chí bảo
này còn có một thần thông càng khủng bố, tên của nó giống như y phục,
gọi là Thịnh Thế Liên Hoa. Đó là thần thông mà Đạo Thần lão tổ hiểu ra
lúc bế quan, thần thông dung nhập vào y phục của các ngươi, do các ngươi tự động mở ra, khiến y phục ghi nhớ trạng thái mạnh nhất của các ngươi, như đông lại thời gian giây phút đó. Khi các ngươi bị thương nặng, gặp
nguy hiểm sinh tử có thể kích phát thuật này, nghịch chuyển sức mạnh năm tháng, chớp mắt hồi phục đoạn thời gian mà y phục ghi nhớ, trạng thái
mạnh nhất của các ngươi.” Ông lão sinh cảnh lạnh nhạt nói, lời nói thong dong khiến người ngoài không nhìn ra, sự thật là lão cũng rất động lòng Thịnh Thế Liên Hoa này.
Ông lão sinh cảnh còn như vậy
càng đứng nói tới ba tông lão sau lưng, ngàn vạn tu sĩ xung quanh hí thở dồn dập. Như có sét đánh ngang tai, từng ánh mắt vô cùng khao khát,
chiến ý như đốt cháy toát ra từ ánh mắt ngàn vạn người.
"Ai là điện hạ thì người đó có thể có được, dù ngươi là đệ tử ngoại tộc, dù đời này ngươi không thể trở thành chủ nhân Đạo Thần, nhưng ngươi sẽ
luôn có được Thịnh Thế Liên Hoa này! Vậy thì bây giờ bước đầu tiên đại
điển sắc phong, khiêu chiến! Thần thức của các ngươi dung hợp cùng nơi
đây, ánh mắt nhìn thấy, chiến ý trong lòng máy động, người có khát khao
mãnh liệt nhất sẽ tự động được truyền tống đến đài sen điện hạ mà các
ngươi định khiêu chiến. Hãy lựa chọn chuẩn điện hạ mà các ngươi muốn
khiêu chiến, hễ tới đây, đệ tử có đá ánh sáng năm sắc thì đều có tư cách khiêu chiến. Nhưng lão phu phải nhắc nhở các ngươi lần cuối, người
khiêu chiến không được giết người, nhưng mười điện hạ bị khiêu chiến thì có quyền giết chóc!” Ông lão sinh cảnh liếc ngàn vạn tu sĩ xung quanh,
ngoái đầu nhìn hướng mười người Tô Minh.
“Mỗi khi các
ngươi thành công chiến thắng một người thì đài sen dưới chân và y phục
trên thân các ngươi sẽ toát ra sức sống, khiến các ngươi lập tức hồi
phục tất cả vết thương. Cái này do lão phu cung cấp, cho dù các ngươi
liên tục bị khiêu chiến mãi đến bảy ngày sau kết thúc thì sẽ không thiếu sự sống. Các ngươi cứ yên tâm chiến đấu đi!” Ông lão sinh cảnh lạnh
nhạt nói.
Biểu tình của ông lão sinh cảnh không kiêu ngạo nhưng giọng nói có sự tự tin, lão vung tay áo, thanh âm truyền khắp tám hướng.
“Khiêu chiến, bắt đầu!"
Thanh âm
ồm ồm vang vọng hư vô, trong ngàn vạn tu sĩ có người toát ra chiến ý
mãnh liệt, dung hợp cùng hư vô, lao tới mười người Tô Minh.
Chỉ trong chớp mắt, đài sen nơi Tô Minh đứng phát ra tiếng nổ kịch
liệt. Trong tiếng nổ, trên đầu Tô Minh bỗng có mây mù biến ảo như đang
va chạm mãnh liệt. Đài sen của mấy người khác đa số là như vậy, nhưng
xem mức độ mây mù va chạm thì kém xa chỗ Tô Minh kịch liệt.
Phút chốc trên mười đài sen có một phù văn cổ xưa xuất hiện trong va
chạm, mười bình đài, mười phù văn nhưng hình dạng không giống nhau.
Phù văn này là văn tự viễn cổ, nó đại biểu cho một con số, đại biểu
trong chớp mắt đó có bao nhiêu người tới khiêu chiến mười người này. Phù văn trên đài sen của mỗi người đều biểu thị con số đại khái người khiêu chiến.
Cùng với phù văn đài sen xuất hiện, từng tiếng động xôn xao như sấm sét truyền ra từ ngàn vạn người.
“Đó là ai? Số người khiêu chiến hắn đạt tới bảy trăm vạn!!!"
“Người này xa lạ, chắc hắn là Đạo Không rồi, xem ra các vị đồng tông
đều do dự với người này nên đa số lựa chọn khiêu chiến với hắn!"
“Không phải nói có tin đồn người này giết Đạo Phi Phong, còn tiêu diệt mấy vạn tu sĩ liên minh tiên tộc sao?"
"Vậy thì sao? Người hầu của tên này mạnh mẽ cho nên mới làm được điều."
Trong tiếng xôn xao, Tô Minh ngẩng đầu nhìn mây mù bên trên va chạm
hình thành phù văn đại biểu con số, biểu tình âm trầm. So với Tô Minh
thì mấy điện hạ còn lại tối đa chỉ khoảng một trăm vạn tu sĩ phát ra
khiêu chiến.