- Tiểu sư đệ, kia là phân thân của ngươi đúng không?
Hổ Tử nhìn
vào phân thân Phệ Không của Tô Minh đang ở trước cây hương thứ hai, hai
mắt nhẹ nhàng co rút lại. Lúc trước hắn thi triển thần thông, chỉ có thể thấy hình ảnh, không thể cảm thụ được tu vi cụ thể. Nhưng giờ phút này, tận mắt thấy phân thân Phệ Không của Tô Minh, lập tức Hổ Tử cảm nhận
được một luồng uy áp mãnh liệt.
Uy áp này không phải là do tu vi sinh ra mà là do ở bên trong thân thể ẩn chứa nguồn lực mạnh mẽ
dường như muốn nổ tung. Thân thể này mạnh mẽ đến mức khiến cho Hổ Tử vô
cùng kinh hãi. Phải biết rằng hắn cũng tu hành thân thể, tuy nói tu vi
hắn lấy mộng đạo làm chủ, nhưng trên thực tế hắn không thích mộng đạo,
mà là có khuynh hướng lấy nhục thể của mình.
Cho nên hắn có
thể hiểu rõ hơn người bên cạnh về thân thể đang bộc phát ra lực lượng
kinh khủng này. Hổ Tử nghiêng đầu nhìn về phía Tô Minh. Khi hắn thấy Tô
Minh gật đầu, trong lòng Hổ Tử hít vào một hơi. Lúc trước hắn thấy tu vi của Tô Minh thoạt nhìn là Chưởng cảnh bước vào Duyên cảnh không lâu.
Nhưng cho đến bây giờ, hắn mới phát hiện ra rằng, chỉ sợ ngay cả Đại sư
huynh và Nhị sư huynh tính sai chiến lực của tiểu sư đệ.
-
Chỉ là một phân thân mà đã có thể khiến cho ta sinh ra uy áp như thế.
Hắc hắc, nhất định Đệ Cửu Phong ta quật khởi rồi. Rốt cuộc tu vi của
tiểu sư đệ mạnh đến mức nào...
Hổ Tử nhếch miệng cười một tiếng, bộ dạng rất vui vẻ.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh quan sát chín cây hương. Hắn sải bước, đi
thẳng về phía trước, Hổ Tử ở phía sau vội vàng đi theo, Hạc Trọc Lông
cũng nghênh ngang cất bước đi theo.
Nó thấy rằng, giờ phút
này không có bất kỳ chỗ nào ở Đạo Thần Chân Giới có thể uy hiếp được Tô
Minh. Chiếc nhẫn chí bảo vừa ra, cho dù là đối mặt với đại năng Diệt
cảnh thì Tô Minh cũng có lực để đánh một trận.
Cho dù gặp phải Hiên Tôn, tuy Tô Minh không phải là đối thủ của hắn nhưng nếu muốn rút lui cũng cực kỳ dễ dàng.
Cho nên nó không sợ hãi cái gì.
Tốc độ của Tô Minh không nhanh, càng tới gần hắn lại càng có cảm giác
một luồng tu vi đang sôi trào ở bên trong thân thể. Tựa như càng tới gần Thiên Hương trận, tu vi của hắn lại càng tăng mạnh, trong lúc mơ hồ
dường như muốn đột phá. Càng gần hơn nữa, trong đầu Tô Minh đột nhiên
xuất hiện nhiều tia cảm ngộ.
Nhưng những cảm ngộ này có chút
mơ hồ khiến cho Tô Minh không nhìn rõ. Bọn chúng như quanh quẩn ở trong
đầu của Tô Minh, dung hợp tu vi nhưng khi Tô Minh nhích tới gần, lại có
cảm giác mãnh liệt là tu vi muốn đột phá duyên phận ngoại giới, trở
thành duyên phận tự thân.
Biến hóa này khiến Tô Minh ngừng
bước, quay đầu nhìn về phía Hổ Tử. Thần sắc Hổ Tử lúc này đã cực kỳ
ngưng trọng, hai mắt lóe lên rất nhiều ký hiệu trận pháp, bên ngoài thân thể lại càng xuất vặn vẹo. Dường như những thứ vặn vẹo này hợp thành
một trận pháp, bao phủ Hổ Tử ở bên trong.
- Hổ Tử, người ở
chỗ này chờ ta, quan sát Thiên Hương trận này. Nếu như thấy trận pháp
này có biến hóa gì thì kịp thời báo cho ta.
Tô Minh nhìn ra
khó khăn của Hổ Tử. Trừ khi là như mười vạn tu sĩ này hoàn toàn không
chống cự, như vậy có thể khoanh chân tu hành ở chỗ này. Nếu tồn tại mâu
thuẫn, như vậy sẽ càng lúc càng khó tới gần. Bản thân Tô Minh có một
chiếc nhẫn chí bảo, nếu xuất hiện nguy cơ thì cũng rút lui không khó.
Nhưng nếu Hổ Tử xâm nhập vào nơi đây, nhất là với thân phận là trận pháp chi linh, có lẽ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên Tô Minh muốn Hổ Tử ở đây chờ đợi.
Hổ Tử chần chờ một chút rồi gật đầu. Hắn biết bởi vì mình cũng là trận
pháp chi linh, cho nên cảm thụ mãnh liệt hơn so với người bên cạnh. Thậm chí trong lúc mơ hồ gọi về ý, cũng vượt qua người bên cạnh rất nhiều.
Năm đó hắn không xâm nhập quá mức, giờ phút này, nếu không phải là vì Tô Minh, hắn cũng sẽ không tới đây.
- Hổ Tử này nguyện ý vọng
động, hạc ta xung phong nhận việc ở chỗ này canh chừng hắn. Tô tiểu tử,
ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn vọng động.
Con mắt của Hạc Trọc Lông lóe lên, lập tức dừng bước, bô dáng rất dũng
mãnh, vẻ mặt có thể vì Tô Minh mà hy sinh tất cả. Nhưng trên thực tế, nó càng tới gần lại càng có cảm giác linh hồn của mình sôi trào. Đây cũng
không phải là hiện tượng tốt. Một khi sôi trào đến cực hạn, sẽ bị hồn
bay phách lạc. Nó vội vàng dừng bước lại, nhưng cảm thấy không thể làm
mất danh tiếng của hạc gia gia, cho nên lúc này mới nói mấy câu cường
điệu.
Tô Minh nhìn Hạc Trọc Lông một cái rồi xoay người đi
về Thiên Hương trận. Tốc độ của hắn không nhanh nhưng mỗi bước của Tô
Minh rơi xuống đều làm cho mảnh tinh không này chấn động nhẹ.
Một luồng uy áp phát ra từ trên người Tô Minh, càng lúc càng khuếch tán mãnh liệt. Trong lúc mơ hồ đối kháng cùng Thiên Hương trận, khi Tô Minh đi qua mười vạn tu sĩ, trên người hắn tỏa ra luồng uy áp mãnh liệt đến
cực hạn.
Nhưng có một điều mà người ngoài không nhìn thấy.
Chính là, giờ phút này, mặc dù ánh mắt của Tô Minh vẫn kiên định, nhưng
lại xuất hiện một tia chần chờ. Hắn chần chờ bởi vì hắn có cảm giác tu
vi của mình sẽ... đột phá ở chỗ này!
Tuy hắn nhận ra đột phá
là hư ảo, không phải là thật, nhưng lại có cảm giác này cực kỳ mãnh
liệt. Hắn sẽ đột phá duyên phận ngoại giới đạt thành duyên phận tự thân, khiến cho đại thành Duyên Cảnh!
- Trận quỷ dị này...
Tô Minh không dừng lại chút nào, cất bước đi qua chỗ mười vạn người đang ở, chỉ cách Thiên Hương trận gần ngàn trượng. Ở phía trước Tô Minh
không xa, ước chừng hơn tám trăm trượng, chính là chỗ mà phân thân Phệ
Không khoanh chân đả tọa.
Thần sắc Tô Minh thong dong, chần
chờ ở trong mắt đã biến thành lãnh ý, vẫn bước đi như cũ. Lúc ở xa Thiên Hương trận, bước đi nàu thoạt nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng bây giờ,
khoảng cách giữa Tô Minh với Thiên Hương trận chỉ có ngàn trượng. Mặc dù là bước đi với tốc độ như cũ nhưng trong tích tắc, khoảng cách đã chỉ
còn lại mấy trăm trượng.
Cảnh này khiến cho Hổ Tử phải hít
sâu vào, mắt lộ ra vẻ kinh sợ. Hắn nhìn ra thần trí của Tô Minh vẫn giữ
vững thanh tĩnh. Nhưng để có thể giữ vững thần trí ở khoảng cách như
vậy, cần phải có tu vi và ý chí kiên định cực kì khủng bố.
- Hắc hắc, đây đã là gì, chỉ là mưa bụi mà thôi...
Hạc Trọc Lông vừa nhìn thấy Hổ Tử thần sắc khiếp sợ, lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý.
- Rốt cuộc tu vi của Tiểu sư đệ như thế nào?
Hổ Tử chần chờ một chút rồi nhìn về phía Hạc Trọc Lông.
- Ha ha, cũng khó nói. Tóm lại là hắn đã đánh chết không ít người rồi, dĩ nhiên là ta đang nói tới Tứ Đại Chân Giới.
Hạc Trọc Lông càng đắc ý hơn, dường như nó đã sớm chờ đợi câu hỏi này của Hổ Tử. Hổ Tử vừa hỏi, nó đã trả lời ngay.
- Bà nhà hạc chưa bao giờ nói dối. Ngươi đã nghe qua Cổ Thần chưa? Chính là người có thân thể cao lớn.
- Cổ Thần sao? Có phải ngươi đang nói tới thượng tiên Cổ Tộc không?
Hổ Tử sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói.
- Lúc trước Tô Minh đã giết chết một người, nhưng cũng là do có sự trợ giúp của ta.
Mặc dù Hạc Trọc Lông nói thản nhiên như vậy, nhưng trong thần sắc đắc
ý, dường như không nó phải là đang nói tới Tô Minh mà là nói về mình,
biểu hiển ra vẻ huyền diệu.
Hổ Tử dùng sức gõ vào đầu, bên
tai có tiếng vù vù. Hắn tận mắt thấy được Cổ Thần mạnh mẽ tới cỡ nào.
Giờ phút này, trong lòng đã nhấc lên sóng lớn.
- Khụ khụ, nói đúng hơn là giết chết hai người. Lúc trước ở chỗ mà các ngươi vừa mới
uống rượu có một Cổ Thần. Kết quả là đã bị Tô Minh nuốt. Dĩ nhiên cũng
là dưới sự giúp đỡ của hạc gia gia.
Vẻ mặt của Hạc Trọc Lông huyền diệu, nói.
Trong lúc Hổ Tử nói chuyện cùng Hạc Trọc Lông, Tô Minh đã thong dong đi qua mấy trăm trượng, đi tới chỗ phân thân Phệ Không khoanh chân đả tọa. Đứng ở nơi đó, Tô Minh nhìn Thiên Hương trận. Giờ phút này, tu vi ở bên trong thân thể hắn rung động càng ngày càng kịch liệt, nhưng ở bên
ngoài chưa nhìn ra được điều này.
Kịch liệt đến mức mà dường
như chỉ cần Tô Minh bước thêm mấy bước nữa, tu vi của hắn sẽ có thể đột
phá, từ Duyên Cảnh bước vào Sinh Cảnh. Thậm chí Tô Minh còn có dự cảm
mãnh liệt, là nếu như tiếp tục đi tới, chẳng những có thể đột phá đến
Sinh Cảnh mà còn có thể tới Diệt Cảnh, thậm chí hắn cũng có thể đột phá
tới cảnh giới Hiên Tôn.
Cảm
giác mãnh liệt này hóa thành nguồn lực hấp dẫn mạnh mẽ. Tuy biết rõ nó
là giả nhưng vẫn khó có thể áp chế ham muốn. Ham muốn này đủ để khiến
cho người bỏ qua tất cả mọi thứ khác.
Nhưng phàm là người
bước vào nơi đây, trong lúc cảm thụ tu vi đột phá, bọn họ đều cảm thấy
linh hồn cũng đang không ngừng tiêu tan. Tựa như ngoài Thiên Hương trận
kỳ dị này ra, tất cả đều là giả dối.
Ở chỗ này, phân thân Phệ Không của Tô Minh đã mất đi liên lạc với hắn là bởi hồn phân thân đã hoàn toàn bị tiêu tan.
Tô Minh đứng ở bên cạnh phân thân Phệ Không, thần sắc lộ ra vẻ trầm
ngâm. Một lát sau, hắn giơ tay phải lên đầu của phân thân Phệ Không.
Nhưng ngay khi tay phải hắn rơi xuống, phân thân Phệ Không đột nhiên mở
mắt ra. Trong mắt lộ ra vẻ âm u, lộ ra một luồng ý thức cùng hàn quang
không thuộc về Tô Minh.
Thoáng một cái, phân thân này đã
tránh ra khỏi tay phải của Tô Minh. Thậm chí trong chớp mắt, từ bên
trong thân thể của phân thân Phệ Không bộc phát ra lực thân thể mãnh
liệt, như muốn nổ tung, ầm ầm mà lên. Hắn chạy thẳng tới Tô Minh, muốn
cắn trả.
Thần sắc của Tô Minh vẫn bình tĩnh, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc. Tay phải của hắn không dừng lại chút nào, vẫn giữ tốc độ
như lúc trước, rơi xuống đỉnh đầu của phân thân Phệ Không. Trong chớp
mắt, chiếc nhẫn trên ngón trỏ của tay phải Tô Minh tỏa ra một gợn sóng.
Gợn sóng này vừa ra, thân thể của phân thân Phệ Không lập tức run rẩy... Nhưng lại không thể đứng dạy. Ánh mắt kia lộ ra vẻ giãy giụa điên
cuồng, nhưng giãy giụa này cũng không kéo dài quá lâu, tay phải của Tô
Minh đã vỗ vào đỉnh đầu của phân thân Phệ Không.
Không có
tiếng động nào, vẻ âm u trong mắt của phân thân Phệ Không đã tiêu tan.
Dần dần, ánh sáng như ngọn lửa thuộc về Tô Minh xuất hiện ở trong mắt
của phân thân Phệ Không.
Hổ Tử tận mắt thấy cảnh này. Hắn
thấy ở trước mặt Tô Minh, thân thể cực kỳ mạnh mẽ kia không hề phản
kháng chút nào. Tuy nói phân thân này vốn thuộc về Tô Minh, nhưng khi
cắn trả lại bị áp chế dễ dàng như thế, đủ để nói rõ rằng tu vi của Tô
Minh đã đạt đến một trình độ không cách nào hình dung được!
- Tiểu sư đệ hắn, hắn là Diệt Cảnh sao?
Hổ Tử ngẩn người, theo bản năng nói cộc lốc.
- Diệt Cảnh? Diệt Cảnh chỉ là chim nhỏ, không phải là hắn. Hổ Tử à,
ngươi nhìn xem, dưới sự trợ giúp của ta, tiểu tử Tô đã trưởng thành
nhanh như vậy. Ngươi có suy nghĩ một chút không? Hàng năm hiếu kính hạc
gia gia mấy trăm... Không, mấy ngàn vạn khối tinh thạch, hạc gia gia bảo đảm tu vi của ngươi cũng sẽ như thế. Thế nào? Ngươi suy nghĩ kỹ đi, cơ
hội khó có được, tiểu Hổ Tử ngươi phải bắt lấy.
Hai mắt Hạc Trọc Lông sáng lên. Lúc trước nó đầu độc nhiều, chính là vì giờ phút này.