Kiếm quang này là một đạo lục mang. Nó ngay lập tức gào thét
tới gần, không chút dừng lại mà chạy thẳng đến chỗ Tô Minh.
Tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã phá tan hư không, xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Đó là một thanh kiếm màu xanh biếc, trên thân kiếm không có ai cầm nhưng kiếm này như bị người khác cầm trong tay, vô cùng linh hoạt, trong tích tắc đã sắp đâm vào mi
tâm Tô Minh.
Sát cơ trên thân kiếm bộc phát mãnh liệt
rồi hóa thành khí lạnh vô tận tản mát ra bốn phía. Còn có
từng trận khí tức màu xanh biếc khuếch tán ra từ thân kiếm,
nghe thì thấy ngọt nhưng nếu loại ngọt này bị hút vào trong
thân thể thì lại hóa thành vị đắng ngắt trên đầu lưỡi.
- Đạo Phi Tiên!
- Chính là kiếm thuật đắc ý của Đạo Phi Tiên!
Bốn phía lập tức truyền đến âm thanh kinh hô. Tô Minh thần sắc
bình tĩnh nhìn đoản kiếm màu xanh tiến tới, cũng không làm
động tác tránh né gì cả mà quay đầu nhìn về phía thiếu nữ
gầy gò, tiếp tục câu lúc trước hắn hỏi:
- Như vậy thì mấy ngày này cần Mã Phi cô nương giới thiệu giúp cho Đạo Mỗ về Đạo Thần Tông rồi.
Gần như là những lời này của Tô Minh truyền ra thì đồng thời
lão giả Thai Sơn bên cạnh cũng chợt lóe lãnh mang. Hắn hừ một
tiếng, vung tay áo lên. Nhất thời một luồng lực lượng vô hình
bỗng nhiên xuất hiện trực tiếp cuốn lên phi khiếm khiến phi
kiếm này run lên, nhất thời lui lại.
- Lão phu đang gặp gỡ lão hữu ở đây, ai dám nhiễu loạn!
Đây là Thai Sơn không ra tay độc ác. Nếu không thì đối với hắn, đoạn kiếm thương hồn thật sự là quá dễ dàng.
Mặc dù Tô Minh không để ý tới phi kiếm này nhưng cảnh Thai Sơn lão tổ vung tay áo lên đã bị hắn lưu ý.
- Gần như sắp bước vào Duyên cảnh, thậm chí đã có thể hơi
nắm giữ một chút duyên phận, tu vi Thai Sơn này không tầm
thường. Năm đó hắn đã đánh một trận với hắc bào nhân, bản thân bị thương mà vẫn có thể thoát ra ngoài. Theo lời Âu Dương nói, hắc bào nhân xuất hiện trong chiến dịch năm đó, tu vi người
này hẳn là hơi kém một chút.
- Hắc bào...
Lúc trước Tô Minh nghe Âu Dương nói trong chiến dịch xuất hiện
hắc bào nhân, hắn có một liên tưởng. Mặc dù trên thiên không có không ít tu sĩ thích mặc hắc bào nhưng trong trí nhớ của Tô
Minh, hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là hắc bào nhân đã
chiến đấu với hắn và A Công ở Ô Sơn năm đó.
Còn có
lời nói của hắc bào nhân có liên quan đến tổ chức thần bí,
trong lời nói biểu đạt hàm nghĩa, hình như năm đó A Công cũng
từng là thành viên của tổ chức này.
Hôm nay đã cách nhiều năm, Tô Minh có cảm giác hắn đang nhớ lại hắc bào nhân năm đó.
Phi kiếm màu xanh bị Thai Sơn lão tổ vung tay áo cuốn ra, lập
tức trên thiên không phía xa, hư vô bên cạnh phi kiếm màu xanh
biếc liền vặn vẹo rồi xuất hiện một thanh niên mặc áo lục.
Thanh niên này mặt đầy vết sẹo, thoạt nhìn rất dữ tợn. Hắn
hiện thân, một phát bắt được phi kiếm rồi nhìn chằm chằm Tô
Minh.
- Thai Sơn tiền bối, lúc trước Đạo mỗ có nghe
nói trong một cuộc chiến dịch, tiền bối đã gặp phải một hắc
bào nhân?
Tô Minh bỗng nhiên mở miệng, nhìn về phía Thai Sơn lão tổ.
Thai Sơn lão tổ nghe thấy thế, thần sắc nghiêm túc gật đầu.
- Hắc bào nhân này đã chết chưa?
Tô Minh nhìn Thai Sơn lão tổ, chậm rãi nói.
- Nếu lão phu còn sống thì hắc bào nhân đương nhiên sẽ không dễ chết. Tu vi người này rất kỳ dị, rõ ràng chẳng qua chỉ là
Kiếp Nguyệt nhưng lại có thể thi triển ra lực lượng duyên pháp.
- Lão phu thủy chung không thể nào quên được thần thông của
hắn. Hóa thiên không làm đại địa, hóa hư vô làm đáy giếng,
khiến xung quanh thiên không trở thành cái giếng lớn. Vô số tu
sĩ ngưng tụ thành trăng, trong giếng lấy trăng đã lấy đi linh
hồn của mấy vạn tu sĩ. Nhưng ta cũng có thể cảm nhận được
thuật pháp của người này chưa sử dụng hoàn thiện, hình như
với tu vi của hắn thì chưa thể nào thi triển toàn bộ uy lực
của nó ra được.
Thai Sơn lão tổ trầm mặc một lát, trong mắt lộ ra hồi ức.
Hai người này nói chuyện với nhau, trực tiếp quên lãng nam nữ
áo lục đang đứng giữa không trung. Vẻ oán độc trong mắt nam tử
này càng thêm nồng nặc, lại càng cảm nhận mãnh liệt thấy Tô
Minh không thèm để ý mình chút nào. Nhìn thấy vẻ không thèm
để ý này, sát cơ trong mắt hắn lại càng nhiều thêm.
- Đạo Không, chẳng lẽ ngươi chỉ có thể để người khác bảo vệ
chứ không thể giống một nam tử mà đánh với ta một trận sao?
Âm thanh bén nhọn của nam tử kia truyền ra bốn phía.
- Ngươi có dám chiến không?
Vẻ oán độc trong mắt thanh niên áo lục càng đâm, tiếng gào thét vang vọng bốn phía.
Thần sắc Tô Minh như thường, thần sắc trầm tư suy nghĩ về lời
Thai Sơn nói lúc trước, một hồi lâu sau liền gật đầu.
- Đạo Không điện hạ, hay là trước hết cứ để đồ đệ kém cỏi
của lão phu dẫn ngươi đi Tông Lão Đường đi? Hôm nay Thập Đại
Điện Hạ đều đã đến, nói vậy thì mấy ngày nữa sẽ phải triển khai đại điển thôi.
Thai Sơn khẽ mỉm cười nói với Tô Minh, lại nhìn thoáng qua Hỏa Khôi lão tổ.
- Hỏa Khôi ở đây còn phiền toái nhiều nữa, mong Điện Hạ thông
cảm. Lão quái này tính tình bốc lửa, làm việc không thích
trói buộc. Tính cách này mà ở Thần Nguyên Tinh Hải thì hoàn
hảo nhưng ở Tứ Đại Chân Giới thì hơi không ổn.
Hỏa
Khôi lão tổ trừng mắt, hừ một tiếng, cũng không nói gì. Mấy
ngày nay hắn cũng đã nhìn thấu biến hóa phong vân ẩn giấu
trong Tứ Đại Chân Giới nhưng hắn thấy chỉ cần đi theo Tô Minh
thì tất cả đều không có vấn đề.
- Cũng được. Hỏa Khôi, vừa gặp lão hữu, ngươi cũng không cần đi theo đâu.
Tô Minh gật đầu nhìn Hỏa Khôi lão tổ một cái. Hỏa Khôi lão tổ nhếch miệng cười to.
- Thai Sơn lão quái, năm đó trong túi áo ngươi có mấy hũ rượu, không phải nói trong động phủ cũng không thiếu sao? Đi một chút đi, mang ta đi xem một chút.
Sắc mặt Thai Sơn lão tổ
tối sầm, lắc đầu rồi hóa thành một đạo cầu vồng đi xa. Hỏa
Khôi lão tổ cười dài rồi cũng biến mất ở chân trời phía xa.
- Phi nhi, ở cạnh Điện Hạ không thể tiếp tục quấy nhiễu nữa.
Vi sư đã giao ngươi cho Điện Hạ thay ta quản giáo rồi.
Âm thanh Thai Sơn lão tổ quanh quẩn bên tai thiếu nữ khiến thiếu
nữ này thần sắc hơi không cam lòng. Nàng đứng trên chiến thuyền của Tô Minh, liếc nhìn hắn một chút, trong lòng hơi khinh
thường nhưng cũng không lộ ra ngoài mặt quá nhiều, bộ dáng
không chút thay đổi.
- Tông lão đường không ở mảnh lục địa bé nhỏ này mà ở đại địa thượng giới đệ nhất. Nơi đó
chiến thuyền không đi qua được. Điện Hạ hãy dàn xếp tùy tùng
đi, ta dẫn ngươi đi trước.
- Huống chi cho dù nhiều năm
rồi ngươi đã không trở lại thì chắc cũng không quên vị trí Tông Lão Đường và nơi ngươi ở chứ?
Tô Minh không nói gì.
Chiến thuyền phía dưới vừa động, lập tức hóa thành một đạo
cầu vồng rồi chạy thẳng tới thiên không nơi xa. Mấy trăm chiến
thuyền bên cạnh đi theo, khí thế mênh mông cuồn cuộn gào thét
bay nhanh.
- Tiểu nha đầu miệng lưỡi bén nhọn thật
đấy. Năm đó ta cũng có mấy thị nữ như vậy nhưng vì nói quá
nhiều nên đã bị ta khâu miệng, cả đời cũng không thể nói
chuyện được.
Hứa Tuệ bên cạnh Tô Minh híp mắt nhìn Mã Phi, ôn nhu mở miệng.
- Tiền bối nói rất đúng, vãn bối đã biết.
Thiếu nữ gầy gò liếc nhìn Hứa Tuệ.
- Châm chọc như vậy lại càng không tốt. Có một truyền thuyết
không biết ngươi đã nghe qua chưa? Trong truyền thuyết có một đứa nhỏ không nghe lời, ngày thứ hai nàng liền biến thành nam. Sau
đó hắn lại không nghe lời nên lại biến thành nữ. Chẳng qua trong lúc biến hóa, không biết làm sao mà có chỗ sai khác, trở
thành bất nam bất nữ.
Hứa Tuệ cười híp mắt nói.
Tô Minh nghe đến đó, vội vàng ra vẻ trầm tư, giả vờ như không nghe thấy gì.
- Ngươi là Hạt nữ Hứa Tuệ!
Mã Phi nhìn Hứa Tuệ, hồi lâu sau bỗng nhiên mở miệng.
- Ồ, ngươi cũng từng nghe thấy tên tỷ tỷ sao? Nhưng ngươi gọi
trực tiếp như vậy thật sự không có lễ phép. Còn truyền thuyết về đứa nhỏ không biết lễ phép, không biết ngươi đã nghe chưa...
Tô Minh theo bản năng đi về phía trước mấy bước, cách xa âm thanh nhu hòa của Hứa Tuệ.
- Đạo Không, ngươi khinh người quá đáng!
Lúc Tô Minh đi về phía trước mấy bước, chiến thuyền dưới chân
đang gào thét mà đi, bỗng có một âm thanh giận dữ truyền ra từ phía sau. Một đạo cầu vồng màu xanh biếc đang lấy tốc độ cực nhanh chạy thẳng về chiến thuyền.
Trong cầu vồng
chính là thanh niên áo lục lúc trước. Hắn cảm thấy Tô Minh đã
làm nhục hắn. Tình huống lúc trước dường như tất cả mọi
người đều coi hắn là không khí, như không tồn tại. Tất cả
những điều hắn nói đều như lẩm bẩm một mình. Hắn không thể
nào chấp nhận cảm giác bị coi là vô hình này.
Mặc
dù hắn không phải là Điện Hạ nhưng cũng có danh tiếng nhất
định trong dòng chính. Thanh danh về thủ đoạn hung thần và giết
chóc đã truyền bá ra, thậm chí nếu so về tu vi thì hắn còn
cao hơn tộc huynh Đạo Phi Phong một chút.
- Đạo Không, ngươi...
Thanh niên áo lục cắn răng một cái. Hắn giơ tay phải lên, lập
tức trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược. Hắn một
ngụm nuốt vào, tay phải vỗ mạnh vào mi tâm một cái. Dưới cái
vỗ này, lập tức toàn thân hắn đỏ ngầu. Sát cơ trong mắt chợt
lóe, cả người nhoáng một cái, tốc độ liền bạo tăng lên mấy
lần, hắn gào thét chạy thẳng đến chiến thuyền của Tô Minh.
Đảo mắt cái đã đuổi kịp, phi kiếm trong tay hắn chợt lóe rồi
chém về phía Tô Minh.
Thần sắc Tô Minh như thường.
Gần như là trong tích tắc thanh niên áo lục phi tới, hắn liền
xoay người lạnh lẽo nhìn lại, bước về phía trước một bước.
Thân ảnh liền biến mất trong tích tắc, lúc xuất hiện đã chạm
vào phi kiếm của thanh niên áo lục. Hai tay hắn kẹp lấy, uỳnh
một tiếng, trực tiếp giữ phi kiếm giữa hai ngón tay, mặc cho
phi kiếm hung hăng đâm vào thế nào thì cũng đều không thể bay ra khỏi tay Tô Minh.
Cùng lúc đó Tô Minh lại bước một
bước, lần này trực tiếp xuất hiện bên cạnh thanh niên áo lục.
Dưới con mắt đang trợn tròn của thanh niên áo lục, tay trái Tô
Minh lập tức giơ lên rồi dùng khí thế như chẻ tre túm vào cổ
thanh niên.
Sắc mặt thanh niên đại biến. Tinh Thần Bào
mạnh mẽ khuếch tán ra phía ngoài, toàn thân kêu rắc rắc, ngọc
bội trong tay vỡ vụn rồi hóa thành màn sáng bên ngoài. Trong
trong tích tắc tay trái Tô Minh chạm vào màn sáng, toàn bộ đều tan vỡ trong nháy mắt, cùng tan vỡ còn có cả Tinh Thần Bào
màu xanh biếc của thanh niên này nữa.
Uỳnh một tiếng, tay trái của Tô Minh lấy khí thế như chẻ tre mà túm vào cổ
thanh niên, giơ cả người hắn lên. Tay trái Tô Minh bóp mạnh, một
luồng lực lượng hủy diệt xông vào thân thể thanh niên này, lập
tức phá hủy kinh mạch toàn thân.
Tất cả chỉ xảy ra
trong thời gian mấy hơi thở. Gần vạn tu sĩ chưa kịp phản ứng
thì tất cả đã kết thúc, nhanh đến mức thiếu nữ gầy gò này
cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, trợn tròn mát nhìn.
- Cho ngươi ba hơi thở để nói cho ta biết, là ai đã phái ngươi tới.
Tô Minh nhìn thanh niên áo lục hai mắt đang tràn ngập hoảng sợ
và không thể nào tin tưởng được, nhàn nhạt mở miệng.