Cầu Ma

Chương 774: Chương 774: Kinh Nam Tử




Mọi người ai nấy có ý nghĩ riêng, Tô Minh không phải loại mới ra đời nên tất nhiên thấy rõ. Hắn cả đời trải qua gian nguy, gặp nhiều chuyện tính kế bày mưu, cho nên ở chung với mấy người này trừ không nói nhiều ra hắn rất là giảm nhỏ sự tồn tại, về tâm kế thì lực lượng ngang nhau.

Giờ phút này mắt thấy người lùn Tôn Côn, Long Lệ biến mất trong màn sáng, bóng dáng Điền Lâm thì bị rạm rạp tơ đỏ nhấn chìm thấy không rõ ràng, không biết cụ thể ra sao. Gia Thân Đồng đã mát đi thể xác khi tơ đỏ đến gần, không biết gã dùng cách gì mà nguyên thần tan biến, Tô Minh dùng thần thức dò xét nhưng không cách nào tìm ra được.

'Mấy người kia mỗi một người đều không thể xem thường, dù là Gia Thân Đồng đã mất đi thân thể cũng vậy, dù sao mỗi một người đều có thân phận...giới tôn.’ Người Tô Minh càng lún sâu và vách tường, hạc trọc lông ở bên ngoài, dùng thuật biến đổi che giấu người hắn, trông không khác gì một phần của vách đá.

Tô Minh ẩn giấu bên trong, chậm rãi bình tĩnh lại, không đắn đo tình hình bên ngoài nữa. Đối với hắn bây giờ thì vẫn còn khá an toàn, những tơ đỏ này không nhìn ra biến hóa của hạc trọc lông, đang không ngừng va đụng vào màn sáng.

Thời gian trôi qua, khoảng nửa tiếng thì tiếng nổ điếc tai vang trong đường hầm, màn sáng bị những tơ đỏ va đụng thành bốn, năm mảnh. Khi màn sáng tan vỡ thì một đám tơ đỏ như tìm ra lỗ hổng ồ ạt ùa vào, dần đi xa.

Trong đường hầm, tơ đỏ đã đi xa, chỉ thấy trên mặt đất đột nhiên chui ra một chồi non màu xanh, chồi non vừa xuất hiện lập tức nhanh chóng sinh trưởng, chớp mắt đã biến thành một cây to đủ chống đường hầm. Trên cây có một khuôn mặt, hình dạng giống y như Điền Lâm vậy. Cây xuất hiện rồi từ giữ tách ra một khe hở, Điền Lâm bước ra từ bên trong, mặt hơi tái nhợt, đứng đó nhìn xung quanh, biểu tình cực kỳ âm trầm.

Ngay lúc này, trong khe hử không gian lại lóe lên ánh sáng nguyên thần, chính là thể nguyên thần của Gia Thân Đồng tái nhợt đi theo ra.

“Cảm ơn Điền huynh ra tay giúp đỡ, đợi Gia ta an toàn trở lại chắc chắn sẽ dâng lên đại lễ tạ ơn cứu mạng của Điền huynh.” Gia Thân Đồng biểu tình lộ vẻ suýt chết sau tai nạn, nhìn hướng tơ đỏ đi xa, thấp giọng nói.

“Gia huynh không cần khách sáo như vậy, dù sao việc này cũng do Điền ta mời ngươi đến, tất nhiên là phải bảo vệ an toàn của ngươi. Không biết bây giờ Gia huynh có ý định gì không?” Điền Lâm lắc đầu, trầm giọng hỏi, đầy ẩn ý nhìn Gia Thân Đồng.

“Long Lệ đạo hữu cùng Tôn côn đạo hữu đều có thủ đoạn đạt được tạo hóa, Điền huynh nguyên thần phản nghịch thân thể, còn có dung hợp cây này, cảm giác sức sống kéo dài gần như là đến bất tử bất diệt, dù cho tiểu tử Tô Minh cũng không dễ dàng bị tổn thương, chắc bây giờ đã sớm đi xa tìm tạo hóa rồi.” Gia Thân Đồng mặt tái nhợt, cười khổ nói, mắt quét xung quanh, cuối cùng rơi vào người Điền Lâm.

“Gia ta chỉ còn lại nguyên thần, không còn lòng dạ nào, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, xin Điền huynh thành toàn cho!” Gia Thân Đồng nói hợp tình hợp lý, dù sao đổi làm người khác ở trong hoàn cảnh của gã, điều trước tiên lo lắng là mạng sống chứ không phải tạo hóa gì.

Điền Lâm mắt chợt lóe, cẩn thận nhìn Gia Thân Đồng, bỗng nhiên nở nụ cười.

Gia Thân Đồng thấy mặt Điền Lâm lộ nụ cười thì tim rớt cái bịch, bản năng lùi vài bước, miễn cưỡng nặn nụ cười, chắp tay hướng Điền Lâm.

"Xin Điền Lâm huynh để ta trở về, Gia ta nhất định hậu tạ."

“Gia Thân Đồng.” Điền Lâm cười càng tươi nhưng đôi mắt lạnh băng.

“Ngươi và ta biết nhau nhiều năm, đồn rằng ngươi từng không chết dưới sự truy sát cảu chân vệ, chuyện này nhiều người không tin nhưng...ta thì tin!"

Con ngươi Gia Thân Đồng co rút, lời Điền Lâm nói làm mặt gã biến nghiêm túc. Hai người không chú ý thấy trên vách tường cách họ không xa Tô Minh đang nhắm mắt nhưng nghe rõ giọng của hai người.

Hạc trọc lông biến thành vách tường sinh động như thật, thậm chí là đám Điền Lâm cũng không phát hiện ra được.

“Ban đầu ngươi khiêu khích Tô Minh là muốn suy đoán quan hệ giữa ta và hắn chứ gì? Cũng nói cho người khác ta với ngươi không phải kết giao sâu gì, chế tạo khả năng, cơ hội cho ngươi bắt tay với người ngoài. Sau đó ngươi quan sát, cuối cùng lựa chọn ra tay, nhưng ngươi không ngờ bị thương như vậy trong tay Tô đạo hữu. Theo ta thấy thì ngươi vốn định nuốt thịt của Tô đạo hữu rồi, cho dù màn sáng có bị đánh mở cũng sẽ giả bộ bị suy yếu để đạt đến mục đích khác, đó là rời khỏi đây!” Điền Lâm từ từ nói, mỗi khi gã nói ra một câu thì sắc mặt của Gia Thân Đồng sẽ càng khó coi thêm.

“Điền huynh phân tích chẳng có một chút căn cứ, nếu Gia ta đã đồng ý đến đây thì tất nhiên là vì đạt được tạo hóa, sao có thể chưa được tạo hóa mà đã muốn rời đi? Nếu không phải bất đắc dĩ thì Gia ta đã không lựa chọn như vậy.” Gia Thân Đồng giải thích ngay, hiển nhiên sợ bị Điền Lâm hiểu lầm.

“Cảm giác bị chân vệ truy sát là như thế nào?” Điền Lâm không để ý Gia Thân Đồng giải thích, đột nhiên âm trầm hỏi.

"Hoặc nên nói sau khi bị chân vệ để lại dấu ấn, trở thành tai mắt của một vài chân vệ ở một ít tu chân tinh, ngươi có cảm giác như thế này?"

“Điền huynh nói vậy là sao? Gia ta nghe không hiểu.” Mắt Gia Thân Đồng chợt lóe, mặt không còn xanh xao mà lộ ra tà dị, mắt ánh lửa ma trơi.

“Ngươi muốn rời đi là vì báo cáo sự việc cho chủ nhân của ngươi, cách bẩm báo chỉ có một, đó là thiêu đốt lực lượng một phân thân. Đúng lúc Điền ta dung hợp với bảo thụ này, có được một số lực lượng thiên phú của cây, có thể thấy ra một người là bản tôn hay phân thân. Ở chỗ Gia đạo hữu, Điền ta trông thấy là một phân thân rất gần với bản tôn. Có máu thịt, có nguyên thần, gần như không cách biệt gì mấy nhưng phân thân vẫn chỉ là phân thân. Ngươi muốn rời khỏi đây, ở bên ngoài dùng ba ngày bày một trận pháp, thiêu đốt lực lượng phân thân để kích hoạt trận pháp, khiến chân vệ nào đó cảm nhận ký ức trước khi phân thân của ngươi chết nhìn thấy tất cả tại đây. Ngươi thì cũng sẽ được thưởng cho. Để ta đoán xem, chủ nhân của ngươi có phải đã hứa nếu ngươi phát hiện chuyện gì quan trọng thì y có thể đi câu thông khiến ngươi hoàn toàn tự do?” Điền Lâm bình tĩnh nói, khi thốt ra hai chữ tự do thì tim đau nhói, xé nát lòng.

Sắc mặt Gia Thân Đồng đã hoàn toàn thay đổi, gã bản năng lùi vài bước, mắt lóe tia sáng âm u nhấp nháy.

“Không sai, nếu Điền đạo hữu đã nhìn ra thì Gia ta cũng không giấu diếm nữa. Nhưng Điền đạo hữu biết rõ như vậy không lẽ cũng là một trong tai mắt của chân vệ?” Gia Thân Đồng nhìn chằm chằm Điền Lâm, lòng gã cực kỳ rung động.

Bí ẩn lớn nhất trong đời gã, tự hỏi không ai biết được nhưng không ngờ bị Điền Lâm nói toạc ra, làm tinh thần gã hơi chấn động. Một đoạn ký ức bị chôn vùi trong đáy lòng hiện ra, đó là mấy trăm năm trước, bị một chân vệ truy sát, gã đã qua mấy lần sống chết. Nếu không phải đối phương không thật sự muốn giết gã thì e rằng gã đã chết rồi, cuối cùng đối phương để lại một khúc dây xích ở ngực gã, nó sinh trưởng trong thịt, tựa khắc ấn, từ nay biến gã thành tia mắt của chân vệ đó.

"Quê hương của Điền ta cách Hỏa Xích Tinh rất xa xôi, ngươi có biết tại sao ta đến đây không?” Điền Lâm nhìn Gia Thân Đồng, bỗng nở nụ cười.

“Bởi vì ngươi! Trên người của ngươi có hơi thở của Kinh Nam Tử!"

Ba chữ Kinh Nam Tử thốt ra, Gia Thân Đồng liền biến sắc mặt. Kinh Nam Tử là tên của chân vệ để lại dấu ấn trên người gã!

"Vì tiếp cận ngươi cho nên ta mới đến đây, lo rằng tới gần quá lộ liễu sẽ khiến ngươi nghi ngờ, cho nên ta lựa chọn cư ngụ ở Hỏa Xích Tinh! Cách ngươi không gần cũng không tính xa. Ta dung hợp bảo thụ này cũng là vì ngươi, ngươi có biết tại sao ta nói những lời này với ngươi không?” Điền Lâm nhếch môi cười.

Mắt nguyên thần Gia Thân Đồng lộ mờ mịt, cuối cùng nhắm mắt lại như là ngủ say gục sang bên, từng nhánh cây nhanh chóng quấn lấy gã thành kén.

“Thiên phú thần thông bảo thụ của ta trừ phân biệt một người là bản tôn hay phân thân ra thì còn có thiên phú khác, khiến thể phân thân của say mà không khiến bản tôn phát hiện, sẽ dung nhập vào nguyên thần phát ra một loại mộng huyễn thuật. Gia Thân Đồng, vì ngày hôm nay ta đã chờ đợi rất lâu rồi. Năm đó ta từ trên người của ngươi thấy dây xích mọc trong thịt thì đã điều tra quá khứ của ngươi, sau đó kết luận ngươi chính là một tai mắt được chọn sau khi Kinh Nam Tử giết chết hệ Điền tộc ta. Kinh Nam Tử, năm đó tổ tiên của ta là tai mắt của ngươi, đời này đến đời khác điều tra mọi tin tức ngươi muốn có. Ngươi hứa cho hệ họ Điền ta tự do, nhưng tự do đó lại là diệt tộc. Đây, là tự do mà ngươi nói. Năm đó ngươi không giết ta là sai lầm lớn nhất đời ngươi! Ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt, cái giá chết chóc!!!” Điền Lâm biểu tình vặn vẹo, trong đường hầm tiếng cười trầm thấp vang vọng, gã nhoáng người lên đi sâu vào con đường.

“Kinh Nam Tử, từ khu vực bốn chân giới trấn áp đến đây cần mười ngày, ta sẽ không cho ngươi đến ngay bây giờ, bởi vì còn chưa chuẩn bị chỗ chôn cho ngươi. Chờ ta hoàn thành tất cả sắp đặt rồi sẽ khiến phân thân Gia Thân Đồng thức tỉnh, để hoàn thành điều gã phải làm, nói hết mọi thứ cho ngươi!” Tiếng cười của Điền Lâm dần đi xa, đường hầm lại chìm trong tĩnh lặng.

Khoảng một tiếng sau, mặt đất đường hầm yên tĩnh có vài chồi non nhô ra, biến thành thân hình mơ hồ của Điền Lâm, đó là một lũ thần thức ngưng tụ.

"Xem ra Tô Minh thật sự rời đi, không còn ở đây nữa.” Điền Lâm lắc đầu, thần thức biến thành ảo ảnh tan biến.

Lại qua bốn tiếng đồng hồ, trên đất trống lại hiện ra bóng dáng của Điền Lâm, lần này gã không nói gì mà lao nhanh phía xa đuổi theo bản tôn.

Tô Minh giấu trong vách tường mở mắt ra, nhìn thần thức của Điền Lâm khuất xa, thầm cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.