Bởi vì hắn biết rõ khi Hứa Tuệ thức tỉnh chính là lúc ý
thức thứ hai biến mất. Hắn không thể nào chấp nhận điều này.
Hắn không việc việc kia xảy ra nên hắn đã trái với yêu cầu của Hứa Tuệ lúc trước.
Hắn luôn cẩn thận từng li từng
tý, luôn cẩn thận không để Hứa Tuệ tiếp xúc với ngoại nhân,
càng không giúp nàng tìm kiếm Tô Minh kia. Hắn nghĩ như vậy thì sau khoảng thời gian lâu dài, ý thức mới xuất hiện của Hứa
Tuệ sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi hoàn toàn áp chế bản hồn. Như vậy hắn thành công rồi.
Hơn nữa hắn
phát hiện ý thức mới xuất hiện kia hình như có một tia cảm
giác kỳ dị với hắn. Điều này càng làm Đức Thuận kích động,
càng thêm kiên định với ý nghĩ của hắn.
- Ngươi không thể như vậy! Nàng là của ta! Ngươi không thể xoá đi ý thức của nàng!
Đức Thuận đỏ mắt, gào rú muốn lao về phía Tô Minh. Nhưng bên
ngoài thân thể Tô Minh và Hứa Tuệ có một tầng sáng khiến sau
khi Đức Thuận đụng vào lập tức lui ra.
Có lẽ hắn
thật sự điên cuồng rồi, liều lĩnh đánh tới, đánh một lần lại bị phản chấn một lần. Máu tươi tràn ra từ trên khoé miệng
nhưng hắn vẫn không thèm để ý chút nào. Vẻ điên cuồng này
giống như Tô Minh đang giết chết người yêu của hắn.
Cảnh tượng này khiến Tô Minh nhíu mày, tay phải giơ lên đặt vào mi tâm Hứa Tuệ. Hứa Tuệ khép kín hai mắt. Sau nửa ngày, sau
khi Hứa Tuệ mở mắt ra, trong mắt kia chính là vẻ nhu tình nhìn Tô Minh.
Cho dù dáng vẻ của Tô Minh biến hoá nhưng
trong mắt Hứa Tuệ, lúc ngón tay Tô Minh chạm vào mi tâm thức
tỉnh chủ hồn, nàng đã biết rõ người trước mắt chính là Tô
Minh.
- Ta đã ngủ bao nhiêu năm rồi?
Hứa Tuệ nhìn Tô Minh, khẽ mở miệng.
- Rất lâu rồi.
Tô Minh chậm rãi nói, giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài của Hứa Tuệ.
Bên ngoài màn sáng, Đức Thuận nhìn cảnh tượng này, ánh mắt
lộ ra vẻ tuyệt vòng, đồng thời càng có một luồng oán hận
trước đó chưa từng có liền xuất hiện. Toàn bộ oán hận này
đều rơi vào người Tô Minh. Loại hận này, cho dù không có đạo
lý, cho dù người ngoài không thể giải thích được vì sao nhưng
đã cắm rễ trong lòng Đức Thuận, không ngừng oán trách, thay
thế ý thức của hắn.
Chẳng qua là trong hận này còn
có bi thương nồng đậm. Ánh mắt Đức Thuận rơi vào trên người
Hứa Tuệ, bi thương kia càng thêm nồng đậm, hoá thành nước mắt
hợp cùng máu, nhỏ xuống quần áo.
Nhìn Hứa Tuệ,
trong lòng hắn đau đớn như muốn xé nứt thân hình. Hắn chợt xoay người. Đức Thuận hoá thành một đạo cầu vồng. Hắn phải rời
khỏi nơi đây, rời khỏi nơi mà hắn đã mất đi tình yêu. Mặc dù
hắn biết rõ cho tới bây giờ Hứa Tuệ đều không thuộc về hắn
nhưng hắn không thể nào chấp nhận được. Hắn cũng hiểu bản thân không có đạo lý, nhưng hắn vẫn hận Tô Minh.
Loại hận này khiến hắn có thể liều lĩnh trả thù, liều lĩnh điên
cuồng tìm bất cứ cơ hội nào có thể đánh chết Tô Minh. Nhưng
hôm nay hắn còn quá yếu ớt, hắn hiểu phải ẩn nhẫn. Hắn đã
chôn cái hận này thật sâu dưới đáy lòng, chờ đợi ngày bộc
phát.
Ánh mắt Hứa Tuệ rơi vào người Đức Thuận đã đi xa, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, đồng thời cũng có một tia
lạnh lùng nghiêm nghị.
- Chuyện của người này có liên quan với việc sơ sẩy lúc đầu của ta. Ta đi xử lý, trong trí
nhớ hình như có quan hệ với tông môn Đệ Cửu Phong. Đó là tông
môn của ngươi?
Hứa Tuệ nhìn về phía Tô Minh, khẽ mở miệng.
Tô Minh khẽ gật đầu.
Hứa Tuệ không nói mà thân thể nhoáng lên một cái, sau khi đi ra khỏi màn sáng liền hoá thành một đạo cầu vồng bay nhanh về
hướng Đức Thuận rời đi, trên người tràn ngập hàn khí.
- Ngươi không cần giết hắn. Dù sao nếu không có hắn, hiện tại ngươi và ta cũng không gặp nhau được.
Tô Minh bình tĩnh mở miệng. Thân ảnh Hứa Tuệ không dừng lại
chút nào, càng không nói gì mà cầu vồng đi xa, biến mất trên
bầu trời.
Tô Minh nhìn qua thân ảnh Hứa Tuệ, than nhẹ
một tiếng. Việc này hơi phức tạp, không có đúng sai, Tô Minh
cũng không có quyền lợi xử lý. Người thật sử có tư cách xử
lý việc này cũng chỉ có Hứa Tuệ.
Trong trầm mặc, ánh mắt Tô Minh đảo qua tu sĩ Nam Minh bốn phía.
- Bọn ngươi đi Đệ Cửu Phong, từ nay về sau trở thành đệ tử Đệ Cửu Phong.
Lời nói Tô Minh vang vọng. Năm mươi vạn tu sĩ Nam Minh xung quanh
liên tục cúi đầu rồi hoá thành từng đạo cầu vồng đi xe. Bọn
hắn tự nhiên biết được vị trí Đệ Cửu Phong. Nguyên nhân đầu
tiên bọn hắn tới nơi này chính là muốn phá huỷ Đệ Cửu Phong.
Theo tu sĩ nơi đây đi xa, một lát sau, thiên không liền hoàn toàn yên tĩnh. Lúc trước hắn đè nén cảm giác Duyên pháp mãnh liệt xuống thì giờ phút này xung quanh yên tĩnh, nó lại hiện lên
trong lòng hắn. Ánh mắt của hắn rơi vào trong vòi rồng nơi xa.
- Trong vòi rồng kia cũng không thiếu tu sĩ Nam Minh...
Ánh mắt Tô Minh lộ ra một tia tinh mang. Trong nháy mắt đang
muốn bước về phía vòi rồng kia, bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện cảnh giác mãnh liệt. Cảnh giác này hoá thành nguy cơ
sinh tử mà Tô Minh đã không trải qua trong thời gian dài, khiến
toàn thân hắn lập tức bộc phát sát cơ chỉ trong nháy mắt. Lão giả Thiên Linh bên cạnh ngẩng đầu, quát khẽ một tiếng:
- Cút!
Quát khẽ một tiếng chỉ có một chữ. Nhưng trong nháy mắt một
chữ này xuất hiện, thiên không lập tức vặn vẹo như biến thành
hỗn độn. Hư vô nháy mắt biến mất, dường như toàn bộ hư vô đều
biến thành một cái lỗ đen. Tinh không chấn động liên tục, một
luồng uy áp không thể nào hình dung quét ngang tám phương chỉ
trong chốc lát.
Vòi rồng trực tiếp vỡ vụn. Tan vỡ
kia không phải một điểm mà ánh mắt Tô Minh có thể nhìn thấy
toàn bộ hư vô đều nát bấy biến mất trong nháy mắt. Một luồng
ý chí vô thượng hàng lâm quét ngang. Trong ý chí này lộ ra sự
bá đạo như có thể huỷ diệt tất cả chúng sinh.
Thậm
chí Tô Minh có ảo giác dường như toàn bộ tinh không đã hoàn
toàn nát bấy chỉ trong tích tắc nhưng lại lập tức ngưng tụ
thành hình. Cảnh tượng này khiến Tô Minh chấn động tâm thần.
Hắn lại càng nghe được âm thanh kêu rên truyền ra từ trong vòi
rồng nát bấy.
Hư ảnh nữ tử trong vòi rồng vỡ vụn
kia phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng rút lui, nháy mắt đi
xa không thấy bóng dáng.
Theo nàng đi xa, nguy cơ sinh tử trong lòng Tô Minh lập tức biến mất.
Ngay sau đó, vẻ mặt lão giả Thiên Linh bên cạnh Tô Minh bình
tĩnh, giơ tay phải lên điểm một chỉ về vòi rồng nát bấy kia.
Lập tức có một đoàn máu đen bay đến. Lúc trôi lơ lửng trong
lòng bàn tay lão giả này, đoàn máu tươi này lập tức vặn vẹo, trực tiếp hoá thành một con Băng Phượng, mau chóng lao về phía hai mắt lão giả.
Lão giả hừ lạnh một tiếng. Cũng
không thấy hắn có động tác gì nhưng Băng Phượng trước mặt lão
giả này trực tiếp cứng lại, không nhúc nhích.
- Ngươi triệu hồi Huyễn thần Diệt Long trong linh hồn ngươi ra đi. Thứ
này mà một bổ dược rất tốt đối với Huyễn thần của ngươi.
Lão giả khẽ mở miệng.
- Huyễn Thần Diệt Long?
Trong lòng Tô Minh khẽ động, lập tức nghe theo lão giả Thiên
Linh. Hắn huyễn hoá Diệt Long màu đen kia ra rồi lao thẳng đến
Băng Phượng, lập tức thông phệ. Sau đó Diệt Long Tô Minh ngửa
mặt lên trời rống một tiếng, thân hình trực tiếp bành trướng
hơn hai trăm trượng rồi lại quay về linh hồn Tô Minh.
-
Trong Tam Hoang có sẵn hàn tính Huyễn Thần, chỉ ở bên trong Hồn tộc, như linh hồn của tộc được gọi là Huyễn thần. Mà Diệt
Long màu đen kia của ngươi chính là tồn tại chí cao vô thượng
trong Hồn tộc, được Hồn tộc sùng kính. Trong Tam đại Tiên Linh
đó có một Tiên Linh có bản thể là Diệt Long.
Người
vừa rồi xuất thủ với ngươi chính là người của Hồn tộc. Đứa
bé gái này có thể bỏ chạy dưới một rống của lão phu, rõ
ràng còn có ý đồ phản kích, có thể thấy được tu vi không tệ. Ngươi, ngoại trừ Man Thần Biến có thể đánh với nàng một
trận, ngươi không phải đối thủ của nàng ta. Có muốn lão phu
giúp ngươi trảm thảo trừ căn không?
Lão giả Thiên Linh liếc nhìn Tô Minh, khẽ mở miệng.
Tô Minh trầm mặc. Dùng cơ trí của hắn, làm sao có thể không
đoán ra chứ? Nàng kia đã là Hồn tộc, nếu Diệt Long đã ra đời
ở hạch trong linh hồn hắn, như vậy đã đủ nói rõ bộ phận Hồn
lực mà bản thân đạt từ mẫu tộc nhất mạch đã thức tỉnh.
Có lẽ đó là nguyên nhân đưa nàng kia tới đây, nhìn dáng vẻ xem ra có địch ý với hắn. Tô Minh lắc đầu không nói, đặt việc
này ở đáy lòng.
- Vãn bối tự xử lý việc này là
tốt rồi. Hiện tại ta chỉ có thể ở Man Thần Biến đánh một
trận với nàng ta, như vậy sau khi ta đoạt xá Đạo Thần...
Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
Lão giả Thiên Linh mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện này
nữa mà như có điều suy nghĩ nhìn về phương hướng nàng kia biến mất.
Thân thể Tô Minh tiến về phía trước một bước.
Nếu hắn đã quyết định muốn đoạt xá Đạo Thần Chân Giới nhanh
hơn, như vậy thì sẽ không chút do dự xuyên thẳng qua vòi ròng
này, biến toàn bộ tu sĩ Nam Minh còn lại bên trong trở thành
Duyên pháp của hắn.
Lúc Tô Minh đi xa, khi hắn bước
vào trong gó lốc, dưới chân hắn xuất hiện gợn sóng của chiếc
nhẫn chí bảo. Tốc độ của hắn cực nhanh, lập tức không còn
bóng dáng.
Trong một khu vực trong Đạo Thần Chân Giối, hư vô vặn vẹo, một nữ tử từ trong đi ra. Nữ tử này mặc
trường bào màu xanh da trời, dung nhan tuyệt mỹ giờ phút này
trắng xám. Sau khi xuất hiện, khoé miệng lập tức tràn ra máu
tươi.
Thân thể nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, lúc quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt lộ ra sát khí. Nhưng
trong sát khí này vẫn tồn tại hoảng sợ và khiếp sợ.
- Lão giả kia là ai?
- Người này tu vi khủng bố, cho dù trong 180 giới trận doanh Ám Thần cũng vô cùng hiếm thấy. Có thể rống một tiếng chấn vỡ
tinh không chỉ trong tích tắc rồi ngưng tụ lại, khiến thân thể
ta cũng bị huỷ theo tinh không, trực tiếp tổn thương vào bản
hồn ta...
- Người này... nhất định cũng là Linh Tiên!
Sắc mặt nữ tử trắng xám, thần sắc hoảng sợ lúc lâu mới tiêu tán. Nhưng khi hoảng sợ vừa tản đi thì đồng thời nàng bỗng
nhiên biến sắc, lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Huyễn thần của ta bị dung hợp... là bị Diệt Long cắn nuốt!
Nữ tử này cắn răng, trong thần sắc lộ ra vẻ chán nản. Vừa
rồi nàng căn bản không ra tay, chẳng qua nhìn thấy Tô Minh muốn
bước vào vòi rồng nên vô tình để lộ ra một tia sát cơ.
Nhưng trong sát cơ này vẫn tồn tại chần chờ và phức tạp.
Nhưng sau khi Tô Minh chú ý thấy, càng khiến lão giả ra tay,
rống một tiếng khiến nàng kinh sợ thối lui.
- Với
tồn tại như lão giả kia, ở lại bên cạnh nhất định chỉ là tạm thời, sẽ không lâu dài, sẽ có một ngày rời đi.
Nữ
tử trầm mặc một lát, tay phải lấy ra một ít đan dược rồi
nuốt vào. Sau đó thân thể nàng nhoáng một cái rồi hoá thành
một luồng hàn khí biến mất trong tinh không. Nàng phải nhanh
chóng tìm được một nơi điều tức tu vi. Một rống của lão giả
kia đã đả thương bản hồn của nàng, khiến nữ tử này xuất hiện ý tạm lánh.