Cầu Ma

Chương 726: Chương 726: Là ai?




Cửu Phong trong nước biển lúc này bị ánh tà dương từ mặt biển phản chiếu tràn ngập ánh sáng, có cảm giác rực rỡ chói mắt. Đặc biệt là người vóc dáng cao to đứng trên ngọn núi kia, Tô Minh và Nhị sư huynh trông thấy thì dần ngừng tốc độ, đứng giữa không trung cách Cửu Phong chừng trăm mét.

Bóng dáng ấy thật quen thuộc, đó là Hổ Tử!

Lưng hùm vai gấu, thân thể vạm vỡ rắn chắc, Hổ Tử. Gã đứng trên ngọn núi nhìn Tô Minh, nhìn Nhị sư huynh, dường như gã luôn đứng đây chờ mãi, gã tin tưởng một ngày nào đó sẽ đợi ngày Tô Minh trở về, chờ Nhị sư huynh về nhà, chờ bóng dáng Đại sư huynh xuất hiện, còn có sư tôn của họ, Thiên Tà Tử thích đổi quần áo quay về Cửu Phong.

"Nhị sư huynh!” Giọng Hổ Tử ồm ồm vang lên, chỉ thấy gã bước lên trên trời như là con cọp vọt hướng Tô Minh, Nhị sư huynh.

Khoảng cách mấy trăm mét Hổ Tử bước nhanh kéo gần lại, luồng gió mạnh ập vào mặt. Nhị sư huynh mỉm cười dịu dàng tiến lên ôm chặt Hổ Tử. Hổ Tử vẻ mặt kích động ôm siết Nhị sư huynh, mắt đỏ rực như chứa nước mắt, đó là giọt nước mắt vui sướng nhiều năm không gặp người nhà giờ mới rơi ra được.

"Nhị sư huynh, sao giờ huynh mới trở về...” Hổ Tử khóc nói, tựa như năm đó gặp Tô Minh thì khóc rống lên.

Tiếng khóc truyền khắp bốn phía khiến những người cư ngụ trên Cửu Phong cũng đi ra, nhìn đám người Tô Minh trên bầu trời.

Bạch Tố ở trong đám người đó, nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười. Cô mặc váy lụa tím đứng ở trên núi, gió biển thổi sợi tóc bay.

Nhưng rất nhanh ánh mắt cô nhìn ra sau lưng Tô Minh, thiếu nữ cưỡi trên lưng con chó vàng cướp híp mắt đánh giá đám người. Ánh mắt thiếu nữ giao nhau với Bạch Tố, cô nhếch môi cười gật đầu. Bạch Tố không biết quan hệ của cô ta và Tô Minh nên cũng mỉm cười gật đầu. Cô không nhìn thấu tâm tình thiếu nữ, không biết Vũ Huyên thầm thở dài, liếc Tô Minh. Cô bỗng cảm thấy bên cạnh Tô tiểu ngốc dường như luôn có cô gái quan hệ không rõ xung quanh hắn. Ở đảo Nam Trạch có, ở Cửu Phong cũng có.

Vũ Huyên có thể thấy từ vẻ mặt của cô gái áo tím trên Cửu Phong có quan hệ mờ ám với Tô Minh. Cô không biết mình làm sao nữa, từ khi bị Nhị sư huynh quyết định hôn ước đa phần là vui đùa, mỗi khi trông thấy bên cạnh Tô Minh xuất hiện nữ giới khác thì lòng hơi khó chịu.

Nhưng lần này cô không như ở đảo Nam Trạch chủ động tấn công mà ánh mắt giao nhau với Bạch Tố chẳng những mỉm cười, còn nâng tay vén sợi tóc bị gió thổi tới trước mắt ra sau tai. Động tác mềm mại tràn ngập nữ tính có khuôn mặt tuyệt trần làm nổi bật khiến cô xinh đẹp càng chói mắt hơn.

Hổ Tử gào khóc, nước mắt ròng rã sắp ướt nhẹp quần áo của Nhị sư huynh. Nhị sư huynh vóc dáng thon dài không thể so sánh với Hổ Tử cao to, bị gã ôm chặt tựa như nằm gọn trong vòng tay gã. Bên tai nghe tiếng Hổ Tử khóc, y vỗ lưng gã, nở nụ cười khiến gã thấy thì càng khóc lớn tiếng.

"Nhị sư huynh à, ta có lỗi với huynh, khi huynh đi thì trên núi đầy hoa cỏ, nhưng huynh trở về chỗ này không có...những cỏ, hoa, không có..."

Tô Minh ở bên cạnh nhìn tình hình này, lòng đầy ấm áp. Hổ Tử thành thật đáng yêu, Nhị sư huynh dịu dàng như gió xuân, khiến Cửu Phong như có không khí năm đó.

“Được rồi, rồi, Hổ Tử đừng khóc nữa, hoa cỏ không có thì kệ nó, Nhị sư huynh lại trồng là được.” Nhị sư huynh vỗ lưng Hổ Tử, cười nói.

"Nhị sư huynh, ngươi phải đồng ý với ta là sẽ không vì hoa cỏ mà giận ta nhé.” Hổ Tử chớp mắt lại ứa ra nước mắt, lớn tiếng khóc.

"Rồi rồi rồi, sẽ không trách ngươi.” Nhị sư huynh cười lắc đầu nhưng lòng nổi lên nghi ngờ.

“Thật hả?” Hổ Tử lập tức ngừng khóc, nước mắt mất hết.

“Thật, Hổ Tử, có phải ngươi đã làm chuyện gì?” Mối nghi ngờ ngày càng tràn ngập trong lòng Nhị sư huynh.

"Vậy là tốt rồi, huynh đã nói rồi nhé. Năm đó sau khi huynh rời đi, ta thấy hoa cỏ chiếm chỗ quá nên thanh lý một phen..."

“Thì ra là vậy, không sao, Nhị sư huynh không trách ngươi.” Nhị sư huynh cười nói.

"Bao gồm những hoa cỏ ngoài chỗ ở của huynh, ta thấy nó khá đẹp nên ở đó uống rượu rồi ngủ, nhưng tỉnh dậy thì phát hiện hoa cỏ chết hết rồi...” Hổ Tử thả lỏng tay, nhích hướng Tô Minh.

“Còn gì nữa?” Nhị sư huynh vẫn cười, chút chuyện nhỏ này y không quá để bụng.

"Huynh ở trong phòng trồng ba gốc cây non màu lam có một ngày nở hoa, đặc biệt thơm. Bữa đó...ta đói cho nên uống rượu hái chúng nó xuống ăn.” Hổ Tử lại lùi vài bước, đứng bên cạnh Tô Minh.

“Còn có hạt mầm trong bốn cái hộp huynh giấu dưới gầm giường, ta cắn nó như hạt dưa..."

"Rồi ở sau nhà huynh dùng hàng loạt trận pháp ẩn giấu, phong ấn, không muốn để người ngoài thấy vườn hoa cũng bị ta phá trận pháp, đem hoa bên trong dưỡng thành rượu, uống hết rượu rồi."

“Còn có những quả khô mà huynh giấu dưới khối đá lớn ở dưới chân núi cũng bị ta tìm ra, ăn luôn. Khó ăn quá, khô khốc đắng chát, không biết tại sao trước kia mỗi ngày huynh đổi chỗ giấu phòng ngừa ta phát hiện để làm gì nữa."

“Còn có huynh ở trong động phủ của sư tôn đặt mấy bình chứa nước mà huynh rất yêu thích, có bữa ta khát nước mà không có rượu nên uống chúng, báo hại ta tiêu chảy mấy ngày."

“Còn có sau khi huynh đi, trước khi tai biến Đông Hoang đến, ta nghĩ trừ ta ra không có nhiều người ngoài núi biết huynh đi, ta phát minh ra một trận pháp thay đổi thân hình, giả trang thành huynh, mặc đồ của huynh đi rình ngó..."

Nhị sư huynh đã biến sắc mặt nhưng vẫn cười tủm tỉm nhìn Hổ Tử.

“Còn gì nữa?"

“Còn gì? Ưm...Nhị sư huynh, ta bảo đảm là tất cả chỗ giấu đồ trên núi của huynh đều bị ta tìm ra rồi. Nói thật, mấy cấm chế của huynh lừa ai được chứ Hổ Tử ta là ai? Liếc mắt một cái là phá được nó ngay. Hơi khó khăn chút là khiến ta tốn công sức khá lâu, mất nhiều tâm huyết phá vỡ, cách động phủ của sư tôn bảy bước giấu mấy thứ kia. Hì hì, Nhị sư huynh, lúc đó ta thật không ngờ huynh có đam mê đó nhé, giấu một số sách da thú hay như vậy, bên trong có một nam một nữ đánh nhau, xem rất đã ghiền..."

"Bà nội nó, là sư phụ giấu!” Nhị sư huynh trừng mặt nhưng da mặt hơi đỏ, bản năng nhìn xuống bên dưới đám người trên Cửu Phong, nhoáng người lên chớp mắt đã hiện ra bên cạnh Hổ Tử, bóp cổ gã.

"Huynh đã nói không giận ta, tiểu sư đệ cứu ta với...” Người Hổ Tử run lên gào to, nhưng vẫn bị Nhị sư huynh xách cổ bay tới Cửu Phong, vào trong động phủ Thiên Tà Tử.

Từng tiếng hét thảm truyền ra từ động phủ, Tô Minh vẻ mặt quái dị ho khan. Lúc trước hắn quay về Cửu Phong thì Hổ Tử không như vậy, bây giờ xem ra gã tràn đầy sức sống.

“Tô tiểu ngốc, sư huynh của ngươi nói sách da thú gì một nam một nữ đánh nhau là thứ gì thế? Không lẽ là thần thông gì? Nhưng tại sao miêu tả một nam một nữ đánh nhau nhỉ?” Vũ Huyên nhíu mày suy tư một lúc không đoán ra liền hỏi Tô Minh.

Tô Minh cũng ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu.

Mới nãy thấy Hổ Tử nói ra mấy lời đó thì Nhị sư huynh biến sắc mặt, dáng vẻ muốn giải thích lại nhìn xuống đám người, kéo gã vào trong động phủ sư tôn xử lý.

‘Không lẽ là thần thông gì? Hơn nữa không thể cho người ngoài biết?’ Tô Minh nhìn động phủ sư tôn, nghe bên trong phát ra tiếng Hổ Tử hú hét thảm thiết, nghĩ rằng có rảnh đi hỏi xem đó rốt cuộc là thần thông gì.

Tiền Thần và hạc trọc lông, con chó ở bên cạnh xem. Con chó nhướng mắt lộ vẻ khinh thường, Tiền Thần thì mặt mày đáng khinh. Chỉ mình hạc trọc lông là vẻ mặt giống như Tô Minh và Vũ Huyên, ở đó gãi tóc lầm bầm.

"Một nam một nữ đánh nhau? Nhất định là loại thần thông kỳ lạ nào đó, có cơ hội phải học hỏi xem."

Trừ họ ra trên Cửu Phong có nhiều người, đa số nam nữ đều vẻ mặt quái dị, đôi khi liếc trong động phủ phát ra tiếng hét thảm, lại nhìn Tô Minh họ tôn kính như thần vắt óc suy nghĩ.

Bạch Tố đỏ mặt, cái gọi là da thú một nam một nữ đánh nhau là mấy năm trước Tô Minh ra ngoài tìm sư tôn, Hổ Tử hồi phục tu vi mất thời gian rất lâu mới đánh mở trận pháp. Khi đó cô nghe Hổ Tử lầm bầm dường như gã từng thử phá trận pháp này vài lần mà thất bại, mãi đến một năm trước mới mở ra được. Bạch Tố tò mò ở bên cạnh xem da thú một nam một nữ đánh nhau.

Trong ngoài Cửu Phong đa số người vẻ mặt quái dị cố nén cười, chỉ mình Tô Minh, Vũ Huyên và hạc trọc lông còn đang ngu ngơ. Từ động phủ truyền ra tiếng hét thảm vang vọng giọng uất ức của Hổ Tử.

"Nhị sư huynh không giữ lời hứa...chẳng phải là xem mớ da thú huynh cất giấu sao, chẳng phải là loại một nam một nữ, một nam hai nữ, một nam ba nữ, một nam bốn nữ không mặc quần áo đánh nhau thôi...a...!"

“Đã nói không phải ta, là của sư phụ!!!” Giọng Nhị sư huynh chất chứa giận dữ.

"Nói xạo, rõ ràng trận pháp có hơi thở của huynh, giống hệt như cấm chế khác của huynh vậy, đừng mơ gạt được ta. Phải rồi, trên da thú còn có giữa hai nữ..."

"Là sư phụ bắt chước cấm chế của ta. Chết tiệt, Hổ Tử, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi một bài học nhớ đời!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.