Biển lửa bốc lên mười vạn trượng tinh không, vờn quanh Oán Ngụy gầm thét, hóa thành một cơn lốc khổng lồ. Trong tinh không của Thần Nguyên tinh hải này, dường như nó làm dấy lên một đợt luân hồi chưa từng có
tại nơi này vậy.
Tô Minh nhắm mắt hai mắt mệt mỏi lại.
Chuyến đi tới thế giới nước xoáy kia lại hiện lên trong lòng hắn. Một
hồi lâu sau, Tô Minh giương Du Mục, trong mắt lóe sáng.
- Chúng ta đi vào... Đệ Ngũ Hỏa lò thôi!
Tô Minh thao túng tay phải thân thể chí bảo giơ lên, vuốt ve trên bộ
lông Oán Ngụy, sau đó truyền thần niệm ra. Hai đầu rồng của hắc mã bỗng nhiên ngẩng cao, gào thét vang vọng. Oán Ngụy xông nhanh về phía trước.
Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã đi được vạn trượng.
Hắc mã bay nhanh, biển lửa màu đen vờn quanh bốn phía cũng di động theo nó, ngọn lửa bốn lên cuồn cuộn.
Cả tinh không của Thần Nguyên tinh hải giờ khắc này, tính cả Tô Minh
thì có sáu sinh linh đang tiến về phía Đệ Ngũ Hỏa lò, trong đó có Tử
Long chân nhân áo tím anh tuấn!
Có thiếu niên áo trắng tà dị cho con rết biến thành, có trư nhân từ nói Vọng Phu gầm thét, còn lão
tổ Hỏa Khôi và đại hán lông mi màu vàng, cắn nuốt đại nao Tiên Linh.
Sáu người này đều thi triển thần thông, hóa thành sáu đạo cầu vồng,
trước sau không đồng nhất mà đi theo biển lưa, chạy thẳng tới nơi bắt
đầu biển lửa này.
Trong thời gian này, ngọn lửa màu lam mà Đệ Ngũ Hỏa lò tản ra đã là ngày thứ bảy. Ngày này trôi qua, biển lửa bộc phát từ đầu tới giờ đã là ngày thứ mười lăm. Lúc này, tử Đệ Ngũ Hỏa lò rốt cục xuất hiện ... Ngọn lửa màu tím!
Ngọn lửa màu tím này vừa mới xuất hiện, lập tức khiến biển lừa màu lam dù đang bao phủ cũng như run rẩy, hoàn toàn xuất hiện dấu hiệu bị dập tắt. Dường như ngọn
lửa màu lam này có linh tính, trước mặt ngọn lửa màu tím, ngọn lửa màu
lam cũng không dám thiêu đốt vậy.
Một lát sau, ngọn lửa màu
tím liền ầm một tiếng mà bộc phát ra, quét ngang bốn phía, muốn tiến
hành lần bao trùm thứ năm của Đệ Ngũ Hỏa lò. Lần bao trùm này cũng kéo
dài bảy ngày như cũ, sau đó sẽ là ngọn lửa hủy diệt màu đen. Sau bảy
ngày cuối cùng, kiếp nạn của Thần Nguyên tinh hải mới tiêu tán.
Biển lửa màu tìm khuếch tán ra tới ngày thứ ba, ở bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò bị ngọn lửa màu tím vờn quanh có một đạo cầu vồng gào thét lao tới. Trong đạo cầu vồng kia là một lão già toàn thân gầy guộc, đôi mắt lộ
tia sáng yêu dị, thân thể còng còng, đầu tóc thưa thớt, chỉ có vài sợi
rũ xuống, phất phơ phía trước.
Lão già này chính là lão tổ
Hỏa Khôi. Khoảng cách từ chỗ hắn tới nơi này là gần nhất, cho nên là
người đầu tiên đi tới nơi này. Cả một đường hắn cắn nuốt ngọn lửa, cho
dù là biển lửa màu tím cũng bị hắn thử nuốt vào một chút.
Ở
bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò, hai mắt hắn lộ ra vẻ tham lam, ngồi trong biển lửa màu tím, nhìn chằm chằm vào Đệ Ngũ Hỏa lò đang tràn ngập lửa. Chỗ
hắn ngồi nhìn như rất gần Đệ Ngũ Hỏa lò nhưng thực tế vẫn còn khá xa.
Một hồi lâu sau, trong miệng hắn truyền ra tiếng kêu chói tai, thân thể nhoáng lên, đứng dậy lao thẳng về phía Đệ Ngũ Hỏa lò.
Ầm
một tiếng, một luồng lực phản chấn cực kỳ mạnh mẽ truyền ra từ Đệ Ngũ
Hỏa lò, khuếch tán ra phạm vi mười vạn trượng, chấn động thân thể lão
già này vừa bay vào phạm vi đó liền bị cuốn ngược ra, cho tới khi lui
lại một vạn trượng mới dừng lại được, trong mắt lộ ý bạo ngược. Trong
tiếng gầm nhẹ, ánh mắt chớp động vài lần thì vẻ bạo ngược kia mới bị
đèn nén xuống.
- Vẫn chưa tới lúc... Ngọn lửa màu tím nơi
này đang thịnh, cần trong chớp mắt tiêu tán, vào nháy mắt khi ngọn lửa
màu đen bộc phát mới có cơ hội xông vào.
Lão già gầy gò này
lộ vẻ suy tư, sau đó cười lạnh mấy tiếng, đứng trong biển lửa, chờ đợi
ngọn lửa màu tím tiêu tán, ngọn lửa màu đen bộc phát.
Thân
thể lão già này rất gầy nhưng đầu lại không nhỏ, cả người nhìn như rất
không hợp lý. Mà làn da hắn nhăn nhúm, khiến người ta nhìn mà khó lòng
không sinh sự chán ghét.
Hắn ngồi chồm hỗm ở đó, một thời gian bắt đầu hát lên khúc hát đặc biệt của Hỏa Khôi tộc bọn họ.
- Đinh đang đinh... Đinh đang đang.........
Tiếng hát vang vọng trong biển lửa, mang theo quy luật quỷ dị. Nhất là lão già này đứng trong biển lửa, bẻ ngón tay, không ngừng lúc />Lão tổ Hỏa Khôi kia lúc nói vẫn mang theo vận luật quỷ dị như trước
giống như không phải là nói mà là hát vậy.
Người cao lớn kia lạnh lùng nhìn lão tổ Hỏa Khôi.
- Ngươi mới tỉnh ngủ, ăn chưa no sao?
Hắn lạnh lùng nói.
Những lời này hỏi đột ngột khiến lão già kia sửng sốt, nhìn hắn không chớp mắt. Người to lớn tên Chu Hữu Tài kia lao mạnh tới, ầm ầm chạy
thẳng. Những nơi hắn đi qua, biển lửa ngập trời, lại vờn quanh bốn phía người này, trong phút chốc khiến biến thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Ầm một tiếng, hắn đụng vào lão già kia.
Lần va chạm này chấn động tinh không, chấn động biển lửa kia tràn ra bốn phía, cũng tạo thành sóng lửa rất lớn.
Cùng lúc đó, thân thể lão già gầy gò cũng bị cuốn đi, liên tiếp lui
lại ngàn trượng, ngẩng phắt dầu, mở miệng đầy răng đen răng vàng ra. Mà thân thể người to lớn kia cũng lui lại, nhìn chằm chằm vào lão tổ Hỏa Khôi.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, trong mắt cũng từ từ lộ sát cơ.
Nhưng vào lúc này, hai người bỗng nhiên đồng thời quay đầu, nhìn về phía tinh không xa xa.
Chỉ thấy trong tinh không, sau một nhịp thở, có một đại hạn nện bước, lảo đảo đi tới. Trong tay hắn cầm một cái hồ lô, vừa đi vừa uống, thỉnh thoảng còn ợ một hơi.
Đầu hắn màu đen nhưng lông mày lại
màu vàng, rũ xuống hai tay, trên người có một mùi ngọt kỳ dị tản ra.
Mùi này rất thơm, khiến người ta ngửi mà sinh lòng say mê.
Gần tới nơi, đại hán lông mày vàng này đưa mắt nhìn lão tổ Hỏa Khôi và
Chu Hữu Tài một chút, mỉm cười định ngồi xuống, uống một hớp rượu, thở
dài nói.
- Hai người đánh không nổi đâu......
Câu này của hắn vừa dứt bỗng nhiên ợ một cái, quay đầu nhìn về tinh không
phía sau. Lão tổ Hỏa Khôi và người to lớn kia cũng nhìn lại.
Lại thấy trong tinh không, trong biển lửa màu tím bất chợt có một vùng sôi trào kịch liệt. Trong quay cuồng, một cơn lốc ầm ầm khuếch tán ra. Cơn lốc này tản đi, lộ ra một ngọn lửa màu đen trong đó.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy ngọn lửa này, ba người nơi này lập tức co
rụt hai mắt. Ba người bọn họ đểu biết nhau, có thể tới đây cũng không
lấy gì làm lạ. Nhưng hôm nay trong tinh không truyền tới một cơn lốc và một ngọn lửa màu đen này, khiến ba người bọn họ có cảm giác cực kỳ xa
lạ.
Một lát sau, trong nháy mắt của ba người bọn họ, ngọn lửa màu đen và cơn lốc ầm ầm tới gần. Trong chớp mắt khi cơn lốc tới gần, nó thu nhỏ lại, cho tới khi xuất hiện ở ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò thì đã hoàn toàn biến mất, lộ ra thân ảnh đầy đủ của Oán Ngụy.
Thân thể do chí bảo biến thành được Tô Minh điều khiển ngồi khoanh chân trên
lưng Oán Ngụy, giờ phút này mở mắt lạnh lùng nhìn ba người kia.
Oán Ngụy đứng đó ngẩng đầu, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng nhìn ba người.
Trong chớp mắt khi nhìn ba người, vẻ mặt Tô Minh như thường như nội
tâm thầm cảnh giác. Ba người này dáng vẻ quái dị, nhưng từ uy áp tỏa ra trên người bọn họ thì có thể thấy tuyệt đối không phải là người bình
thường, rõ ràng cũng là hạng đại năg, Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Chỉ là không biết bọn họ là Chưởng Cảnh hay là Duyên Cảnh thôi!
Lúc Tô Minh đánh giá tu vi của ba người, ba người cũng đang đánh giá
Tô Minh. Đối với hơi thở xa lạ trên người Tô Minh, bọn họ vừa nhìn liền nhận ra tu vi của hắn hơi pha tạp. Loại tu vi pha tạp nàếu nhất có
thể đạt tới Kiếp Nguyệt, mạnh nhất là vượt qua Kiếp Dương, có thể đánh
một trận với Chưởng Cảnh.
Hơn nữa con hắc mã dưới thân Tô
Minh cũng khiến ba người ngắm nhìn. Con ngựa này tỏa ra từng đợt uy áp, là khí tức của Chưởng Cảnh, hiển nhiên cực kỳ không tầm thường. Ba
người bọn họ cũng nhận ra, khi con ngựa này xuất hiện, ngọn lửa màu tím bốn phía đã thay đổi màu sắc, không còn là tím mà phát triển thành màu đen. Hiện tượng này khiến ba người phải ngưng tụ tâm thần, cũng bỏ qua ý nghĩ một ra tay thử.
Dù sao thì người đến được đây cũng không có ai yếu cả.
Tô Minh thu hồi ánh mắt, không nói lời nào, khoanh chân ngồi trên
người Oán Ngụy, nhắm mắt lại, vận chuyển tu vi trong cơ thể mà tĩnh
dưỡng. Ba người này dù đều là hạng đại năng nhưng Tô Minh cũng không sợ hãi. Dù là lực lượng của Oán Ngụy kia hay là chiến lực của thân thể
chí bảo mà hắn đang điều khiển, Tô Minh đều có đủ lòng tin đối mặt với
bọn họ.
Huống chi hắn còn hai lần cơ hội được Sa Thổ linh hỗ trợ.
Tất cả đều là điểm mấu chốt để Tô Minh nắm chắc có thể đạt được Đệ ngũ thạch.